Thiếu Gia Danh Môn

Chương 56: Phong ba 2


Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 56: Phong ba 2


Vu Thu Nguyệt lau nướcmắt, sở sở đáng thương như bị chịu ủy khuất, nhưng trong lòng lại vô cùng đắcý. Tội này của Tương Nhược Lan sẽ khiến Hầu gia càng thêm ghét nàng hơn nữa cólẽ chính mình cũng được miễn vấn an nàng, thái phu nhân sẽ động gia pháp giáohuấn nàng, nếu Tương Nhược Lan bị đánh thì sẽ ghi hận với thái phu nhân, khôngngừng gây sự lại càng hoàn mỹ. Lúc đó, mình chỉ cần sinh con trai, địa vị đươnggia của Hầu phủ sớm muộn cũng rơi vào tay mình. Vị trí Hầu phu nhân của nàngcũng chỉ là sắt vụn mà thôi.
Nghĩ tới đây, Vu ThuNguyệt đắc ý đến thiếu chút nữa không duy trì được vẻ mặt ủy khuất.
Giữa sân, đến lượt ÁnhTuyết nói, Ánh Tuyết hơn hẳn Hồng Hạnh, nói chuyện rất rõ ràng:
– …Lúc ấy tay Vu di nương run lên, chén trà mới rơi xuống, ta và Liên Kiều đềuthấy rõ, căn bản không liên quan đến phu nhân.
Cận Yên Nhiên đột nhiênlên tiếng:
– Ngươi là nha hoàn bên người tẩu tẩu, lời nói của ngươi không đủ làm chứng.
Tương Nhược Lan vốn khônglên tiếng đột nhiên cười lạnh nói:
– Tiểu cô, nếu Ánh Tuyết nói không thể tin thì Lệ Châu là nha hoàn bên người Vudi nương nói có thể tin sao? Ta biết tiểu cô là người công bằng, nhìn nhận vấnđề cũng phải công bằng mới được.
Trong lòng Cận Yên Nhiênkhông phục nhưng không nghĩ ra lời gì để phản bác lại, chỉ có thể ngồi đó buồnbực, tức giận.
Lệ Châu vội vã dập đầu:
– Thái phu nhân, những điều nô tỳ nói đều là sự thật, nếu có nữa câu nói dối thìxin bị trời đánh.
Ánh Tuyết cũng không camyếu thế, đồng dạng cũng thề độc rằng mình không nói dối.
Nghe đến đó, thái phunhân trong lòng hơi hiểu, chuyện lần này tuyệt sẽ không là ngẫu nhiên. Khôngbiết là Tương Nhược Lan trong lòng ghen ghét hay là Vu Thu Nguyệt kế hoạch chutoàn hãm hại Nhược Lan. Mặc dù bây giờ Vu Thu Nguyệt thực sự bị thương nhưng bàlại không có chứng cứ gì để trừng phạt Nhược Lan. Dù sao đối với đứa con dâunày, thái phu nhân vẫn có chút hảo cảm.
Lúc này, Vương thị độtnhiên đứng lên nói với thái phu nhân:
– Thái phu nhân, cho ta hỏi bọn nha đầu này mấy câu.

Thái phu nhân nhìn nàng,hơi trầm ngâm, nhân tiện nói:
– Ngươi muốn hỏi cái gì thì hỏi đi
Để nàng hỏi xem, có lẽ sẽphát hiện điều gì.
Vương thị xoay người, tayvuốt vuốt tóc, hắng giọng.
Mọi người đều nhìn vềphía nàng.
Vu Thu Nguyệt nhìn nàng,tâm tình rất phức tạp, vừa có chút chờ mong, lại có chút lo lắng.
Vương thị nhìn về phíanha hoàn của Tương Nhược Lan, lạnh giọng nói:
– Ta hỏi ngươi, lúc đầu phu nhân có phải rất lâu không nhận trà của di nương.
Ánh Tuyết cúi đầu đáp:
– Cũng không phải là lâu…
Còn chưa nói xong Vươngthị lớn tiếng quát:
– Câm miệng! Ta không hỏi ngươi, ta hỏi nàng.
Nàng chỉ tay về LiênKiều.
Liên Kiều run lên, bốirối trả lời:
– Cũng… cũng không phải rất lâu…
Ánh Tuyết có chút lo lắngđịa nhìn Liên Kiều một cái.
Vương thị cúi đầu, chămchú nhìn nàng, chuyển mắt hỏi:
– Không lâu là bao lâu? Có đến một nén nhang không?
Trong lòng Liên Kiều pháthoảng, đầu trống rỗng:
– Một nén nhang… một nén nhang
Ấp úng nói không rõ.
Vương thị dúi đầu LiênKiều cả giận nói:
– Nô tỳ chết bầm, ta hỏi ngươi ngươi không trả lời, là muốn lừa gạt thái phunhân?
Liên Kiều sợ phát khóc,càng hoảng loạn:
– Không có…… Không có…… Ta không có lừa gạt.
– Thế có đến một nén hương không?

– Có…… Không không, không có không có……
Liên Kiều luẩn quẩn nói.
Vương thị lớn tiếng nói:
– Rốt cuộc là có hay không có, điêu nô này, còn dám nói dối cẩn thận ta rút dangươi.
Liên Kiều khóc lên:
– Ta không nhớ rõ, ta không nhớ rõ!
Tương Nhược Lan dù tínhtình điêu ngoa nhưng đối với những nha hoàn cùng lớn lên bên mình rất ít khiđánh chửi. Bọn nha hoàn này chưa bao giờ bị như thế, bị Vương thị hù dọa nênhoàn toàn rối loạn.
Vương thị đắc ý cười,xoay người sang chỗ khác, nói với thái phu nhân:
– Thái phu nhân, ngài thấy đó, phu nhân quả thật cố ý không tiếp chén trà củatiểu tẩu
Nàng quay người nhìnTương Nhược Lan mỉm cười, nói:
– Phu nhân, ta biết lời của ta sẽ đắc tội ngươi, chính là chuyện hôm nay ta đãnhìn không được, vì thể diện Hầu phủ, dù đắc tội ngươi thì những lời này tacũng phải nói ra.
Nàng hít sâu một hơi, lớntiếng nói:
– Phu nhân không chịu nhận trà của tiểu tẩu nói lên trong lòng phu nhân oán hậntiểu tẩu. Về phần vì sao oán giận ta không nói mọi người đều biết. Đàn bà ghenghét lên là chuyện gì cũng có thể làm. Tiểu tẩu biết rõ chén trà nóng tự nhiênlà phải cầm chén trà cho vững. Để đổ trà lên người mình, rõ ràng là có người cốý, có lẽ phu nhân hay là….
Nàng nói tới đây hơi dodự, quay đầu nhìn Vu Thu Nguyệt, đột nhiên như hạ quyết tâm, nghiến răng nói:
– Có lẽ là phu nhân muốn phá hủy gương mặt của tiểu tẩu cũng chưa biết chừng. Chỉmay là tiểu tẩu né mau, tránh được cái họa hủy dung! Tiểu tẩu! ngươi nói thậtđi, ta nói có đúng không?
Vương thị biết, nói nhưvậy nhất định đắc tội Tương Nhược Lan. Quan hệ của mình với nàng sẽ không thểtốt đẹp. Nhưng mình theo nàng thì có gì hay? Vu Thu Nguyệt chính là biểu muộimình, Tương Nhược Lan tuyệt sẽ không bao giờ giúp mình. Như vậy, không bằngtoàn tâm toàn ý giúp Vu Thu Nguyệt đẩy Tương Nhược Lan xuống hố. Sau này biểumuội quản gia, chính mình sẽ được nhờ.
Cận Yên Nhiên nghe Vươngthị nói lại càng nhận định Tương Nhược Lan có tội. Cảm giác được Vương thị đoánvô cùng hợp lí, nói không chừng thực sự Tương Nhược Lan nghĩ muốn hủy dung ThuNguyệt tẩu tẩu, nghĩ rằng như thế sẽ được ca ca yêu thích.
Đến ngay cả thái phu nhâncũng thấy Vương thị nói rất hợp lý.
Vu Thu Nguyệt không lêntiếng, chỉ là lắc đầu, nước mắt càng tuôn rơi tựa như Vương thị nói đúng sự ủykhuất của nàng. Cận Yên Nhiên thấy nàng không ngừng lau nước mắt vội la lên:

– Thu Nguyệt tẩu tẩu, ngươi đừng khóc nữa, ngươi nói chuyện đi
Vu Thu Nguyệt vẫn lắcđầu, khóc:
– Yên Nhiên, quên đi, quên đi……
Hai từ “quên đi” xem như chứng thật lời Vương thị nói
Cận Yên Nhiên vội vàngnhìn về phía thái phu nhân, kêu lên:
– Mẫu thân, người đã thấy được thực tình là thế. Mẫu thân phải làm chủ cho ThuNguyệt tẩu tẩu.
Tương Nhược Lan lạnh lùngnhìn hết thảy, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác uể oải. Hãm hại nhưvậy, tính toán, một lần lại một lần lập mưu, thủ đoạn không hết, có ý gì? Nàngkhông muốn hại người, thậm chí trượng phu nàng cũng không muốn. Nàng chỉ muốnđường đường chính chính mà sống. Tại sao không chịu để nàng yên!
Nàng thật sự muốn nhưvậy? Một lần lại một lần bị hãm trong quỷ kế, một lần lại một lần phải giảithích, phản kích?
Trong lòng Tương NhượcLan đột nhiên có lửa giận.
Mẹ kiếp! Sao lão nươngphải diễn trò cùng ngươi hết lần này sang lần khác.
Nàng đứng lên đi về phíaVu Thu Nguyệt, giơ tai tát nàng ta một cái (như là gãi đúng chỗ ngứa của mình)
“Bốp” một tiếng thanhthúy, mặt Vu Thu Nguyệt lập tức hiện rõ vết ngón tay. Nàng sợ ngây người, mở tomắt nhìn Tương Nhược Lan đến quên cả khóc.
Nhưng Tương Nhược Lancũng chưa ngừng lại, nàng nhanh chóng bưng lên một chén trà bên cạnh Vu ThuNguyệt, hắt thẳng vào mặt nàng ta.
Nước trà nóng nhanh chóngrớt xuống, trên mặt Vu Thu Nguyệt nước chảy ròng ròng, nhanh chóng làm ướt quầnáo nàng ta, trông rất chật vật
Vu Thu Nguyệt như bị sétđánh, không dám nhúc nhích ngồi đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.