Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 45: Tủi thân
Thái phu nhân suy tư mộtchút rồi xử lí hai nha hoàn. Hồng Hạnh và Ngọc Liên đều bị đánh hai mươi roi,hai người từ nhất đẳng nha hoàn thành tam đẳng nha hoàn.
Cuối cùng cũng không đemcác nàng đi bán.
Tương Nhược Lan âm thầmthở nhẹ. Dù nàng không thể nào thích Hồng Hạnh nhưng cũng không muốn chứng kiếnnàng ta có kết cục thê thảm.
Hồng Hạnh nghe được bịđánh lại còn bị giáng cấp, nhìn Tương Nhược Lan cầu xin. Nhưng Tương Nhược Lancũng không để ý nàng. Nhìn lại Ngọc Liên thì nàng ta dập đầu lạy tạ thái phunhân, sám hối cảm kích. Tố chất của hai nha hoàn cao thấp đã quá rõ.
Gia đinh Hầu phủ kéo haingười ra hành hình, sắc mặt Ngọc Liên tái nhợt nhưng ánh mắt bình tĩnh như làcam tâm tình nguyện chấp nhận trừng phạt. Còn Hồng Hạnh sợ đến phát run, nướcmắt ròng ròng khiến người nhìn thấy ghét. Thái phu nhân nhìn nàng ta nhíu mày.
Lúc sau, trước việntruyền đến tiếng roi cũng với tiếng Hồng Hạnh kêu khóc như heo chọc tiết. Màthái phu nhân ngồi trong mặt không đổi sắc đem hai nhị đẳng nha hoàn bên ngườiTương Nhược Lan và Vu Thu Nguyệt thăng làm nhất đẳng nha hoàn. Bên người TươngNhược Lan đương nhiên là Ánh Tuyết. Biểu hiện khi nãy của Ánh Tuyết khiến tháiphu nhân rất hài lòng còn bên cạnh Vu Thu Nguyệt là nha hoàn tên là Lệ Châu.Đồng thời, đem hai nha hoàn bên người mình để bổ sung vào vị trí nhị đẳng nhahoàn bị khuyết.
Bà nói:
– Ta nghĩ, các nha hoàn bên người ngươi sẽ hiểu được tâm ý của ngươi nên đại nhahoàn vẫn là cất nhắc từ nha hoàn hồi môn lên. Mà hai nha hoàn của ta cũng rấthữu dụng, để trong phòng các ngươi sẽ giúp các ngươi nhiều chuyện.
Tương Nhược Lan và Vu ThuNguyệt đều nghĩ, thái phu nhân đột nhiên thêm vào phòng mình nha hoàn chắc hẳnlà đã nghi ngờ điều gì? Nhưng hai người không chút biểu lộ ra ngoài, nét mặtmang ý cười cảm ơn hảo ý của thái phu nhân.
Náo loạn đến trưa, tháiphu nhân đã mệt mỏi, khoát tay bảo các nàng rời đi rồi sai Liễu Nguyệt đỡ bàvào phòng.
Thái phu nhân vừa đi, CậnYên Nhiên lôi kéo Vu Thu Nguyệt quấn quýt lấy Cận Thiệu Khang nói gì đó. TươngNhược Lan không thèm để ý, mang theo Ánh Tuyết, Liên Kiều đi thẳng ra ngoài.
Nhưng tới cửa, đột nhiênnhớ ra điều gì, nàng quay người nhìn đám người kia lớn tiếng kêu:
– Vu di nương.
Vu Thu Nguyệt đang đượcCận Yên Nhiên an ủi, lau nước mắt, thuận tiện biểu hiện sự vô tội của mìnhtrước mặt Cận Thiệu Khang. Đột nhiên nghe giọng Tương Nhược Lan, ngẩng đầu nhìnnàng, khiếp sợ nói:
– Tỷ tỷ gọi ta chuyện gì?
Huynh muội Cận ThiệuKhang đồng thời nhìn về phía Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan không đểý đến ánh mắt bọn họ, nhìn thẳng Vu Thu Nguyệt, mỉm cười nói:
– Vu Thu Nguyệt, nếu ngươi đã thua cuộc ta, cuộc sống sau này cũng không thể nhưtrước kia. Thiếp có quy củ của thiếp. Ta nghĩ rằng di nương còn rõ hơn ta,không cần ta nhắc tới mới nhớ chứ.
Nàng vốn không muốn so đovới Vu Thu Nguyệt, cũng không muốn làm khó nàng ta. Nàng nghĩ hai người đềusống cuộc sống của mình là được. Vu Thu Nguyệt cùng con khỉ kia hoa đẹp trăngtrong, mình chỉ cần được thái phu nhân yêu thích là có thể đứng vững trong Hầuphủ. Nhưng nàng quá ngây thơ rồi, Vu Thu Nguyệt lại không muốn hòa bình ởchung, làm mình sống không an ổn.
Nếu ngươi không muốn đểta yên, ta cũng sẽ không để ngươi sung sướng. Muốn thế nào thì có thế đó. Chỉcần ta ở chỗ này một ngày, ngươi đừng mơ tưởng cưỡi lên đầu ta.
Vu Thu Nguyệt không nóiđược gì chỉ đành cúi đầu, bọ dáng như bị coi thường, chịu ủy khuất. Cận YênNhiên môi giật giật, muốn nói gì nhưng Tương Nhược Lan lại cướp lời:
– Hầu gia, ta nói có gì sai?
Nàng không chớp mắt nhìnCận Thiệu Khang, ánh mắt đầy khiêu khích. Ngươi không phải thích nói quy củsao? Ta bây giờ quy củ với ngươi. Ta muốn xem xem có phải ngươi vì vợ bé mà tựtay vả miệng mình.
Cận Thiệu Khang nhìnnàng, mặt không thay đổi nói:
– Ngươi nói không sai.
Vu Thu Nguyệt giật giậtlông mi, móng tay cấu chặt lòng bàn tay nhưng chỉ một giây, thần sắc lại nhưthường, nhìn Tương Nhược Lan nói:
– Tỷ tỷ nói đúng, muội muội trước kia làm sai. Ngày mai nhất định sẽ đến vấn antỷ tỷ.
Tương Nhược Lan mỉm cười,ánh mắt nhìn qua ba người, cực kì đắc ý:
– Nếu thế, ngày mai ta sẽ chờ muội muội đến.
Nói xong quay người đi rabên ngoài.
Cận Yên Nhiên tức giậnđến nhe nanh trợn mắt, chỉ vào bóng lưng Tương Nhược Lan nói với Cận ThiệuKhang:
– Ca ca, ngươi nhìn nàng ta đắc ý kìa! Thật sự tức chết ta!
Nàng quay đầu nói với VuThu Nguyệt:
– Thu Nguyệt tẩu tẩu, từ mai ngươi cáo bệnh, nàng cũng không thể bắt ngươi mangbệnh mà đến vấn an.
Cận Thiệu Khang nghe thếlập tức trầm mặt, cả giận nhìn muội muội:
– Yên Nhiên, đây là những lời đại gia khuê tú nên nói? Ngươi dạo này càng ngàycàng làm càn. Những quy củ đã học đâu hết rồi? Bây giờ lập tức về phòng cho ta,đem Bàn Nữ kinh sao chép 100 lần. Chưa chép xong thì đừng bước ra khỏi phòng.
Cận Yên Nhiên tức đến đỏhốc mắt, dậm chân nói:
– Ca ca, ngươi không những không giúp Thu Nguyệt tẩu tẩu, bây giờ còn trách phạtta, ta không để ý đến ngươi.
Nói xong khóc chạy rangoài.
– Yên Nhiên, Yên Nhiên.
Vu Thu Nguyệt gọi haitiếng rồi quay sang nhìn Cận Thiệu Khang đang nghiêm mặt, nhẹ nhàng nói:
– Hầu gia…..
Cận Thiệu Khang nhìnnàng, chậm rãi nói:
– Thu Nguyệt, Hầu phủ có quy củ của Hầu phủ.
Vu Thu Nguyệt cúi đầu,nhẹ giọng nói:
– Hầu gia không cần nói, Thu Nguyệt hiểu, Thu Nguyệt…. là thiếp …
Hai chữ thiếp thất nhưkim đâm vào lòng nàng, cả người đau đớn.
Đây là câu oán hận? CậnThiệu Khang nhíu mày nói:
– Ta còn phải về Phủ nha, đi trước.
Nói rồi, đi ra ngoài cửa.
Vu Thu Nguyệt cảm giácđược hơi thở hắn lạnh như băng lập tức ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn củahắn. Sắc mặt từ từ trắng bệch. Đều tại mình, khi nãy sao không nhẫn nhục.
Nhưng là, nàng không thểtức giận, oán hận? Tại sao hắn lại không thể hiểu mình, an ủi mình một chút?
Nghĩ thế, tâm lí Vu ThuNguyệt thật sự ủy khuất.
Ra khỏi Tùng Hương việnmột lúc, Tương Nhược Lan cảm giác vẫn có người đi sau mình, bước chân khôngnhanh không chậm, không gián đoạn nhưng cũng không có ý vượt lên. Ban đầu,Tương Nhược Lan còn không để ý, tưởng rằng chỉ là hạ nhân thuận đường. Nhưngqua một đoạn hành lang dài, tiếng bước chân kia vẫn theo sát mình không quá xamà lại cũng không vượt lên khiến nàng thấy kì quái.
Nàng ý thức được, quayđầu lại, cách đó tầm mười bước là Cận Thiệu Khang một thân triều phục.
Ánh mặt trời chiếu lênngười hắn, triều phục thêu kim tuyết lóe ra ánh sáng khiến người ta không dámnhìn thẳng. Tương Nhược Lan nhìn hắn một cái, nao nao, dứt khoát dừng lại, luiqua một bên nhường hắn đi trước.
Cận Thiệu Khang dường nhưkhông hề nghĩ nàng đột nhiên quay đầu, ánh mắt có chút mất tự nhiên. Thấy nàngcúi đầu lui sang một bên, trên mặt lại khôi phục sự hờ hững, đi về phía trước.