Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 4: Dâng trà 2
Tương Nhược Nam nhìn sangPhương mụ mụ, vẻ mặt bà hiện rõ sự quan tâm. Tương Nhược Nam cảm nhận được sựchân thành yêu thương liền nói:
– Mụ mụ yên tâm, ta biết phải làm thế nào.
Phương mụ mụ thở dài, ánhmắt vui mừng cười nói:
– Mọi người vẫn nói con gái lấy chồng rồi thì tự nhiên sẽ hiểu chuyện, ta trướccòn không tin, bây giờ mới tin. Tiểu thư, chúng ta mới đến quả có phải chịuchút ủy khuất, tạm thời hãy cứ nhẫn đi. Từ từ, cho đến khi bọn họ nhận ra nhữngđiểm tốt của người tự nhiên sẽ dung nạp người.
Tương Nhược Nam quay đầukhông nói gì nhưng trong lòng cũng đang suy nghĩ. Đó là còn xem là ủy khuất gì,một bên nhẫn nại chẳng phải sẽ càng để người ta làm càn, đè đầu cưỡi cổ sao.Xem ra Hồng Hạnh nói cũng đúng, Phương mụ mụ quá mềm yếu.
Vừa lúc Hồng Hạnh bưng đồăn đi vào, nghe thấy hai người nói chuyện liền đi đến nói:
– Mẫu thân, theo đạo lí, tiểu thư chúng ta gả vào Hầu phủ thành Hầu phủ phu nhânlà chủ mẫu của Hầu phủ, cái nhà này phải theo tiểu thư mới đúng.
Vừa nói vừa bày đồ ănsáng trước mặt Tương Nhược Nam.
Cháo nhẹ hương vị ngọtngào khiến người ta hận không nuốt ngay cả đầu lưỡi vào cùng. Kiếp trước có lầnnàng đã được đến nhà hàng năm sao ăn, khi đó còn tưởng hương vị đã là tuyệtnhất nhưng so với bữa sáng trong Hầu phủ thì còn thua xa. Không hổ là nhà quyềnquý ở cổ đại, đối với ẩm thực cũng có nghiên cứu sâu như vậy.
Tương Nhược Nam hài lòng.
Bên kia Phương mụ mụ nghevậy liền nhìn ra ngoài một chút thấy không có ai mới yên lòng, quay đầu gõ đầuHồng Hạnh, nghiêm mặt nói:
– Hồng Hạnh, còn con nữa, bất kể lúc nào con nói chuyện cũng không suy nghĩ, đừngmang phiền phức cho tiểu thư nữa. tiểu thư vừa mới vào cửa cái gì cũng khônghiểu sao có thể làm chủ, hơn nữa, lại đoạt đi quyền hành trên thái lão phunhân, nói vậy mà nghe được sao? Không được để người khác biết mà nghi ngờ, đềphòng chúng ta. Chuyện này đừng có nhắc lại nữa!
Hồng Hạnh là đại nha hoànbên người tiểu thư, bình thường đi theo tiểu thư cũng rất bá đạo nhưng tiểu thưít khi nói nàng. Nhưng hôm nay trước mặt nhiều người lại nghiêm khắc giáo huấnnàng trong lòng đã có chút không thoải mái lại nghe mẫu thân nói như vậy, bènđáp:
– Dù sao con nói cái gì cũng không đúng. Nói rồi xoay người lao ra khỏi phòng
Phương mụ mụ nhìn nàng màtức giận vô cùng, quay lại nói với Tương Nhược Nam, giọng nói nghẹn ngào:
– Tiểu thư, ta biết người còn nể mặt ta nên mới xem Hồng Hạnh như tỷ muội. Cũngtại ta chẳng biết dạy dỗ mới dưỡng nó thành đứa chẳng biết trời cao đất dày nhưthế này. Ta thật sự thấy hổ thẹn với người, thẹn với tướng quân, phunhân. Nói rồi nước mắt lại ứa ra.
Tương Nhược Nam hơi đauđầu an ủi Phương mụ mụ vài câu. Mắt nhìn theo hướng Hồng Hạnh vừa rời đi nghĩthầm. Nếu nàng thật sự phải ở lại chốn này thì phải tìm biện pháp để Hồng Hạnhthu liễm tính tình lại, nếu không bên người có nha hoàn như vậy người ta sẽnhìn nàng như thế nào đây?
Cứ như vậy cũng đến giờkính trà, Tương Nhược Nam trang điểm xong xuôi. Phương mụ mụ nhìn Tương NhượcNam tinh tế đánh giá thấy nàng thanh nhã bèn nói:
– Như thế này đẹp hơn nhiều, có phải hôm qua người học theo bà mai trangđiểm không?
– Đúng thế.
Tương Nhược Nam cũngkhông biết giải thích thế nào, Phương mụ mụ lại tự đưa ra đáp án nên cứ thuậntheo vậy đi.
Hai người ra khỏi phòng,Hồng Hạnh đang tức tối nhưng thấy hai người đi ra cũng đi theo, cùng với hainha hoàn nữa đi cùng. Tương Nhược Nam nhìn một chút nhớ ra tên của hai nàng,dáng người cân đối là Hoa Anh, mà người gầy hơn là Liên Kiều.
Đoàn người đi đến TùngHương Viện. Dọc đường nhìn xem hai bên đình đài lầu các, cây cầu nhỏ vắt ngangqua con suối, chim kêu hoa nở, cảnh sắc tươi đẹp thể hiện sự phú quý hoa mỹ.
Tương Nhược Nam thầmtính, đi một hồi hơn mười phút mới đến Tùng Hương Viện, có thể thấy được Hầuphủ rộng lớn thế nào. Nhớ ra nhà mình ở kiếp trước so ra còn chẳng to bằng hồnước của Hầu phủ.
Vừa đến cửa Tùng Hươngviện đã thấy đôi nam nữ tối qua từ hướng khác đi đến.
Hai người vừa đi vừa nóichuyện. Nữ tử mặc váy hồng thêu hoa, tóc vấn cao cài kim bộ diêu, bên tai làđóa kim ngọc bảo châu hoa, nhụy hoa màu vàng dưới ánh mặt trời lóe sáng khiếncho khuôn mặt tươi cười của nàng ta càng kiều diễm động lòng người.
Nam tử mặc cẩm bào màuxanh, đai lưng bạch ngọc khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái. Vócngười cao lớn cùng vẻ mặt nhàn nhạt tạo nên một cảm giác trầm ổn.
Lúc này nữ tử kia khôngbiết nói chuyện gì vui quay đầu nhìn nam tử cười rộ như hoa nở, khuôn mặt ửngđỏ, kiều mị vô cùng. Nam tử kia cũng nhìn nàng, khuôn mặt nhàn nhạt có chúttươi cười, khiến cho người khác nhìn thấy trước mắt sáng bừng lên.
Hồng Hạnh thấy thế lạitức tối mắng: Hồ ly tinh!
Tương Nhược Nam biết đólà phu quân của nàng An Viễn Hầu cùng quý thiếp của hắn sủng ái.
Bỏ qua ân oán cá nhân,đôi nam nữ này thật là Kim Đồng Ngọc Nữ, rất xứng đôi.
Những nha hoàn Hầu phủvội vàng hành lễ:
– Hầu gia, di nương
Nghe được hai chữ “dinương” , Vu di nương đang tươi cười hơi cứng đờ nhưng ngay lập tức khôi phụcnguyên trạng. Tương Nhược Nam đứng ở bên nhìn thấy, mỉm cười, xem ra nữ tử nàycũng không hài lòng với thân phận quý thiếp này.
Tương Nhược Nam mang theonha hoàn hành lễ với Hầu gia.
An Viễn Hầu Cận ThiệuKhang lạnh lùng nhìn Tương Nhược Nam rồi nhanh chóng cùng Vu di nương vào sânkhông nói câu gì.
Phương mụ mụ nhìn Hầu giarồi lại nhìn Tương Nhược Nam, vẻ mặt có chút khó xử. Các nha hoàn khác sắc mặtcũng không tốt đều cúi đầu. Nha hoàn của thái phu nhân nhiều người nhìn thấycảnh này, tuy là ngoài mặt không nói gì nhưng đều len lén liếc Tương Nhược Nam,trong ánh mắt có mấy phần khinh thị.
Tương Nhược Nam nhìn bónglưng Cận Thiệu Khang khẽ hừ một tiếng, nghĩ thầm, tối hôm qua đánh người bịthương, hôm nay nhìn thấy không nói không rằng lại còn bày ra bộ mặt xấu xí, cócái gì hay! Ngay cả lễ phép tối thiểu cũng không có!
Tương Nhược Nam mang theonha hoàn đi vào trong viện. Một nha hoàn mi thanh mục tú đứng trước cửa phònglớn tiếng thông báo:
– Tân phu nhân đã đến.
Tương Nhược Nam và Phượngmụ mụ, Hồng Hạnh đi vào, LiênKiều và Hoa Anh đứng ngoài sân.
Trong phòng không ítngười ngồi.
Một phu nhân tầm bốn mươituổi ngồi ngay ngắn ở chính giữa, khuôn mặt đoan chính, da dẻ trắng trẻo, mi,mắt rất đẹp, nếu còn trẻ chắc chắn là một mĩ nhân, bà mặc một bộ cẩm y màu tím,tóc búi tròn cài trâm vàng, phỉ thúy, cả người có toát lên sự lạnh lùng mà caoquý.
Thì ra thái phu nhân tuổicòn trẻ như vậy, vẫn còn rất đẹp. Tuổi trẻ như vậy mà chồng mất sớm, thật đángthương. Tương Nhược Nam thầm nghĩ
Hầu gia và Vu di nươngđứng cạnh thái phu nhân đang nhỏ nhẹ cùng chuyện cùng thái phu nhân. Thái phunhân thấy con trai, khuôn mặt vốn lạnh băng lộ ra ý cười.
Đứng sau thái phu nhân làmột phu nhân tuổi tác cũng tầm tầm thái phu nhân, khuôn mặt xinh đẹp nhưng bấtkể là quần áo hay khí chất đều kém thái phu nhân mấy phần.
Ngồi bên phải thái phunhân là một nam tử hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt cùng Hầu gia có phần tương tựnhưng kém đi sự tuấn dật. Bên người hắn là một nữ tử tầm hai mươi, mày thanhmắt to, môi mỏng đang nhìn Vu di nương cười, ánh mắt cho thấy cùng Vu di nươngrất quen thuộc. Nữ tử đang ôm một hài tử hai, ba tuổi, đôi mắt to tròn đangnhìn Tương Nhược Nam. Tương Nhược Nam liền nháy mắt với nó, tiểu hài tử cười rộlên.
Bên trái thái phu nhân làmột nữ tử mười ba mười bốn tuổi, mũi cao, mắt hạnh, mi cong, lớn lên chắc chắnvô cùng xinh đẹp, quần áo cũng cực kì hoa lệ. Nàng ta nhìn Tương Nhược Nam cóchút khinh thường, khóe miệng cười châm chọc, thấy Tương Nhược Nam nhìn lại thìhừ nhẹ, quay đầu đi cùng Hầu gia nói chuyện.
Còn lại là một ít nhahoàn.
Tương Nhược Nam nhìnquanh liền phát hiện, trong phòng này kể cả Thái phu nhân cũng không hề ưathích nàng. Trừ tiểu hài tử kia.
Thảm rồi, không ngờ rằngnhân duyên của khối thân thể này lại tồi như vậy?