Thiếu Gia Danh Môn

Chương 32: Cam đoan


Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 32: Cam đoan


Tương Nhược Lan vốn khôngsợ chịu khổ mà chỉ sợ có khổ cũng không đáng giá được gì. Cả ngày hôm qua,Tương Nhược Lan cảm giác có chút không đúng. Trầm mụ mụ dạy nàng ngồi, đinghiêm khắc cũng được nhưng vừa trưa, Lưu mụ mụ chỉ dạy nàng hai động tác quỳlạy, dập đầu.
Nàng tuy không hiểu nhiềuvề lễ tiết cổ đại nhưng chính là chưa ăn thịt heo thì cũng không phải là khôngthấy heo chạy, chỉ là trà hội chiêu đãi các quý phu nhân phải dùng tới đại lễquỳ lạy? Vốn thời gian học đã không nhiều còn cứ dùng dằng ở chút lễ này, chẳnglẽ có nguyên nhân gì.
Tương Nhược Lan nhớ rachuyện đánh cược cùng bọn Vương thị, trong lòng hừ lạnh.
Định làm khó ta, ta nhấtđịnh sẽ khiến các ngươi thua càng khó coi!
Hai mụ mụ vừa đến, TươngNhược Lan đã gọi người mời hai bà đến trước mặt.
Tương Nhược Lan ngồi ở vịtrí chủ thượng, trong tay bưng chén trà quý bốc hơi nghi ngút, khuôn mặt nànglạnh lùng mà nghiêm túc.
Nàng chậm rãi uống mộtngụm trà, từ từ đảo mắt nhìn hai mụ mụ trước mặt cười khẽ:
– Hôm qua, lúc ta xoa bóp cho thái phu nhân cùng bà nói chuyện. Thái phu nhân nóita mới biết hai mụ mụ đây là những người dạy về quy củ tốt nhất, không chỉtrong Hầu phủ mà ngay cả trong thành cũng có nhiều đại gia muốn mời hai mụ mụvề dạy các thiên kim trong phủ.

Sự khen ngợi này tuy haimụ mụ mặt không đổi sắc nhưng trong lòng âm thầm kinh hãi. Thái phu nhân cùngphu nhân có vẻ rất hòa thuận! Đặc biệt là Lưu mụ mụ, trong lòng chột dạ khôngyên.
Trầm mụ mụ nói:
– Thái phu nhân nói quá rồi.
Tương Nhược Lan cười cườigiơ chén trà trong tay, Ánh Tuyết đứng cạnh lanh trí vội vàng đón lấy.
– Cho nên ta nghĩ, hai vị mụ mụ nếu có bản lĩnh như vậy. Nếu ta cứ dựa theo lờicác mụ mụ mà làm thì mười ngày sau việc xuất tịch trong trà hội chắc là khôngcó vấn đề gì đúng không?
Tương Nhược Lan nhìn cácnàng cười khanh khách nói.
Cùng hai bà tranh chấp cóphải học đại lễ quỳ lạy hay không là chuyện rất vô dụng. Hai người này hiểu rõquy củ chắc hẳn phải có đến trăm lí do để phản bác nàng. Nhưng nếu chuyện nàytruyền đến tai thái phu nhân thì sẽ giống như nàng sợ chịu khổ mới cãi lại haimụ mụ. Thái phu nhân tin tưởng hai mụ mụ đã theo bà lâu năm hay tin tưởng ngườicon dâu mới lại đầy thành kiến, kết quả không nói ai cũng rõ.
Đã như vậy, không bằngbắt các bà phải cam đoan, có như vậy thì nàng chịu khổ cũng đáng!
Hai vị mụ mụ liếc mắtnhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương là sự kinh hãi. Tân phu nhân là bátphụ cái gì cũng không hiểu nhưng chỉ một câu nói này có thể thấy được nàngkhông phải là kẻ tâm tư đơn thuần.
Thái phu nhân coi trọngcác bà mới để hai bà đến dạy tân phu nhân. Nếu thật sự mười ngày sau không thểlàm cho nàng xuất tịch ở trà hội, thật sự là khó ăn khó nói. Nặng nhất chínhlà, bây giờ, dường như thái phu nhân có thiện cảm với tân phu nhân, cho dù haibà nói tân phu nhân không có tư chất học, có học cũng không thành chỉ sợ càngkhiến thái phu nhân không tin tưởng mà thôi.
Mà Lưu mụ mụ trong lòngcó quỷ, tân phu nhân đột nhiên nói như vậy chẳng lẽ cảm thấy được điều gì? Nghĩvậy, lưng toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng thầm hối hận. Trước cứ xem thường tânphu nhân, nhưng tương lai hầu phủ ai là nữ chủ nhân vẫn không ai có thể đoánđịnh được. Thật sự không nên sớm như thế đã dựa vào Vu di nương.
Trầm mụ mụ nghiêm túcnhếch miệng nói:
– Phu nhân, học quy củ nhìn thì đơn giản nhưng thật ra quá trình rất cực khổ. Cóđiều chỉ cần phu nhân làm theo những gì chúng ta dạy thì mười ngày sau xuấttịch ở trà hội không phải là vấn đề.
Tương Nhược Lan hài lòngcười cười, nhìn về phía Lưu mụ mụ, Lưu mụ mụ vội vàng nói:

– Đúng là như thế, lão nô nhất định dốc hết tâm sức!
Tương Nhược Lan vội vàngđứng dậy thi lễ với hai mụ mụ:
– Cho dù là thế, ta trước tiên vẫn phải cảm tạ hai vị mụ mụ.
Hai mụ mụ vội vàng nétránh nói không dám. Nhưng thấy Tương Nhược Lan thân là phu nhân lại tôn trọnghai bà, trong lòng có chút hảo cảm.
Nói chuyện sau, hai vị mụmụ đã dụng tâm dạy Tương Nhược Lan hơn. Tuy vẫn nghiêm khắc như Lưu mụ mụ đãgiản lược đi các đại lễ mà chỉ chú trọng đến các lễ nghĩa xã giao thông thường.Ví dụ như gặp người nào thì chào hỏi ra sao, đáp lễ thế nào cũng là chuyệnkhông đơn giản.
Tương Nhược Lan mệt đếnkhông thở nổi nhưng nàng cũng không có một câu oán hận. Nàng cũng biết phải họctốt lễ nghĩa thì mới sinh tồn ở chốn cổ đại này. Muốn sống tại Hầu phủ thì đócàng nhất định phải học. Những gì nên làm thì phải làm nếu không sao cóthể dung nhập với xã hội này, để ọi người tiếp nhận mình? Nếu không sẽ chỉnhư Tương Nhược Lan trước kia, khiến người tức giận, chán ghét mà kết quả cuốicùng sẽ rất bi thảm.
Nhưng nàng cũng bất kểmột ngày mệt nhọc, buổi tối vẫn đến xoa bóp cho thái phu nhân, đến khi khí trờitốt hơn, thân thể thái phu nhân hoàn toàn thư thái mới ngừng lại. Điều nàykhiến thái phu nhân rất cảm động, trong lòng thiện cảm với nàng tăng lên khôngít, khi ở cùng nàng chẳng những tươi cười nhiều hơn mà cũng từ từ nói nhiềulên.
Mà thời gian này lạithường xuyên gặp Cận Thiệu Khang tới thỉnh an thái phu nhân. Cận Thiệu Khangvẫn lạnh lùng với nàng nhưng Tương Nhược Lan chẳng cần quan tâm, chỉ cần khôngđể lộ sự chán ghét của nàng với hắn, tránh để lộ ra trước mặt thái phu nhân.
***
Từ khi Cận Thiệu Khanghồi kinh thì đảm nhiệm chức Binh bộ thị lang, hắn là người được hoàng đến coitrọng. Mỗi ngày phần lớn thời gian đều dùng cho công việc cả. Đây cũng là mộttrong những lí do khiến đến nay hắn vẫn chưa có con.

Hôm nay, hắn từ nha phủquay về như bình thường đến thẳng Tùng Hương viện thỉnh an thái phu nhân. Nhưngkhi đi tới một ngã rẽ, thần xui quỷ khiến thế nào khiến hắn dừng lại ở tảng đálớn bên trái này.
Bản thân hắn không để ýnhưng Trữ An vốn luôn theo hầu hắn nhìn bóng lưng trầm ổn của chủ tử mà tronglòng kinh ngạc.
Con đường này sẽ dẫn tới ThuĐường viện, bình thường Hầu gia tuyệt đối sẽ không đi đến đây….
Trữ An biết tính của chủnên không dám nói nhiều, chỉ yên lặng theo sau nhưng lại phát hiện bước châncủa chủ tử càng lúc càng chậm lại.
Kì thật, nếu Trữ An ởphía trước cũng sẽ phát hiện thần sắc Cận Thiệu Khang mê man, nghi hoặc. Hắnnhìn cảnh trí xung quanh, nghĩ thầm, sao mình lại đi đến nơi này? Nhìn phíatrước thấy càng lúc càng gần Thu Đường viện đột nhiên nhớ ra, hai tối gần đây,hắn đến thỉnh an thái phu nhân đều gặp nàng. Lần nào cũng thấy vẻ mệt mỏi hiệnrõ trên gương mặt nàng.
Học lễ nghĩa chẳng lẽ mệtnhư thế? Hay là đây là nàng cố ý để ẫu thân vui vẻ, cảm động?
Cận Thiệu Khang đi tớitrước của Thu Đường viện, đứng nấp sau hòn giả sơn lớn bên cửa lại lập tức cảmthấy hành vi của mình rất buồn cười. Rõ ràng là nhà mình sao phải như ma, quỷmà ẩn nấp?
Nhưng hắn vẫn cứ đứng đó,len lén nhìn về phía trong Thu Đường viện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.