Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 226: Quyết đấu
Thấy Tả Bá Xương, TươngNhược Lan có chút tự trách mình sơ sót
Hôm nay có cả khách nam,nàng đáng lẽ nên ở lại phòng nghỉ ngơi mà nghe mọi người bàn chuyện bái quátmới đúng, không nên đi loạn. Gặp phải tình thế này luôn luôn không ổn. Nhất làgiờ nàng đã thành công chúa, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến thể diện hoànggia, chỉ hơi sai sót, mình mất thể diện là chuyện nhỏ mà sợ còn liên lụy đếnthái hậu.
Mọi việc đều có hai mặt,mình có thân phận công chúa thì thoát khỏi sự dây dưa của hoàng đế nhưng từ nayhành vi phải luôn đoan trang, cẩn thận. Nếu không sẽ bị chê cười.
Nhưng so với việc khôngbị hoàng đế dây dưa thì Tương Nhược Lan thà chịu gò bó.
Tả Bá Xương là nam tử độcthân, cùng hắn một chỗ vô cùng bất tiện. Tương Nhược Lan đợi hai cậu bé chàohỏi hắn rồi xoay người đi.
Chưa thích ứng với thânphận công chúa của Tương Nhược Lan không chỉ có nàng mà Tả Bá Xương cũng vậy.Hắn thấy Tương Nhược Lan xoay người đi thì chạy theo nàng:
– Phunhân, vừa phú quý đã quên bạn cũ?
Đây là hoa viên, bất kìlúc nào cũng có người tới, để người khác thấy mình và Tả Bá Xương như thế khôngphải là chuyện tốt. Tương Nhược Lan thấy Tả Bá Xương đi theo thì nóng lòng xoayngười trách mắng:
– Tả đôđốc đừng quá vô lễ với bản cung.
Tả Bá Xương ngẩn ra, lúcnày mới ý thức đối phương đã là công chúa, hắn lui về phía sau hai bước, cóchút thất thố. Một lát sau mới nhớ ra là phải hành lễ, lập tức vái Tương NhượcLan một cái:
– Côngchúa.
Từ trước đến nay, mỗi lầngặp Tả Bá Xương, Tương Nhược Lan luôn cảm thấy có một áp lực nặng nề, vô cùngkhó chịu. Giờ thấy hắn phải cúi đầu trước mình thì trong lòng không khỏi vuisướng. Được, nàng thừa nhận nàng là người ích kỉ.
– Đô đốcmiễn lễ, bản cung biết đô đốc tính tình thẳng thắn nhưng lễ nghi quy củ khôngthể bỏ. Đô đốc nên nhớ kĩ
Tương Nhược Lan ngangnhiên ngẩng đầu cao giọng giáo huấn hắn, trong lòng sảng khoái. Khó trách mà aicũng muốn lên cao, thì ra dùng thịt đè người là chuyện rất thú vị.
Tả đô đốc nghe vậy ngẩngđầu vừa lúc thấy nàng cười đắc ý, ánh mắt lóe sáng, đôi mắt đen như hắc ngọclấp lánh dưới ánh mặt trời, vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ.
Hôm nay nàng mặc trangphục thanh lệ mà tiên diễm, bình thường hắn ghét nhất nữ nhân ăn mặc cầu kì, cảngười toàn trang sức chói mắt. Chỉ thấy quần áo trang sức mà không thấy người.Nhưng vẫn là kiểu trang phục đó trên người nàng lại có vẻ thanh nhã vô cùng,tất cả đều tôn lên vóc dáng nàng, bởi vì bản thân nàng đã là thứ rực rỡ nhất,những trang sức đó không thể che dấu được hào quang của nàng.
Nhìn nhìn, khóe miệng TảBá Xương lộ ra nụ cười khẽ, đôi mắt lạnh lùng nhất thời nhu hòa xuống
Tương Nhược Lan thấy hắncười thì dựng tóc gáy, khí thế dần giảm xuống:
– Đô đốctự nhiên, bản cung đi trước.
Tả Bá Xương vẫn cười nói:
– Cungtiễn công chúa.
Da đầu Tương Nhược Lan têdại, xoay người rời đi, luôn cảm thấy sau lưng có ánh mắt bám theo, đến cảxương cốt cũng tê dại.
Tử San len lén nói vớinàng:
– Thì raTả đô đốc cười tươi lại đẹp như thế
Lần đầu thấy hắn cười cảmgiác thật lạ, tựa như núi băng dần hòa tan vậy
Tương Nhược Lan thấy lạquay đầu nhìn Tử San:
– Saongươi lại cho rằng hắn cười lên là đẹp, chẳng lẽ ngươi không thấy quái đản sao?
Quỷ dị ( trên là quái đảnmà )? Tử San nhíu mày sửng sốt một hồi lâu,có thể dùng hai tử này để hình dung sao? Xem ra tỷ tỷ vẫn thích má lúm đồngtiền ngọt ngào hơn…
Trở lại phòng nghỉ, thấyĐịnh quốc công phu nhân đang tìm nàng, Tương Nhược Lan tới nói:
– Vừa rồiđịnh tới hoa viên thăm thú nhưng thấy có ngoại nhân nên trở lại
Định quốc công phu nhânvội vàng nói:
– Côngchúa nếu muốn đến hoa viên du ngoạn, thần phụ có thể bảo người bảo vệ, khôngcho ngoại nhân quấy rầy?
Vậy quá phiền toái? Cầngì kinh động mọi người, Tương Nhược Lan cười nói:
– Đa tạhảo ý của phu nhân, nhưng giờ mặt trời đang lên, bản cung không muốn ra ngoài
Định quốc công phu nhânthấy Tương Nhược Lan khiêm tốn có lễ, không hề kiêu căng nên rất thích, cườidẫn nàng vào phòng nghỉ, vừa đi vừa nói:
– Ăn cơmtrưa xong, công chúa nghỉ ngơi một chút, đến chiều sẽ có tiết mục hay.
Tương Nhược Lan cảm thấyhứng thú hỏi:
– Có tiếtmục gì vậy?
– Nghenói đám nam nhân muốn tỷ thí một trận, xế chiều bắt đầu, chúng ta ở lương đìnhuống nước mơ, ăn điểm tâm xem bọn họ tỷ thí.
Tương Nhược Lan nghe thếthì rất vui vẻ, Định quốc công phu nhân là người thích náo nhiệt, rất hợp ýnàng
Đến phòng nghỉ, tiếp tụcnghe đám mệnh phụ bàn các chuyện bát quái trong hoàng thành. Có lẽ là vì TươngNhược Lan ở đây nên không ai nhắc đến nhà An Viễn hầu. Đều là chuyện mấy ngườikhông quen, Tương Nhược Lan dần dần mất hứng, quay sang chơi đùa với hai con.
Giữa trưa, sau khi cùngmọi người dùng bữa, thăm đứa cháu đầy tháng của Định quốc công, Tương Nhược Lanvốn đã chuẩn bị một bộ trang sức để tặng nhưng vì thích tính cách của Định quốccông phu nhân nên tháo chiếc ngọc bội phỉ thúy đang đeo tặng thêm. Định quốccông phu nhân thấy Tương Nhược Lan nể mặt như thế thì càng vui mừng. Từ đó vềsau, bất kể có yến hội gì đều khen Tương Nhược Lan hết lời, vô hình trung đềcao địa vị của Tương Nhược Lan trong lòng mọi người
Xế chiều, đợi đám mệnhphụ nghỉ ngơi rồi, có nha hoàn dẫn bọn họ đến hậu hoa viên xem đám nam nhân tỷthí.
Hậu hoa viện có một mảnhđất trống, xung quanh là một lương đình rộng rãi và hành lang dài. Lương đìnhvà hành lang đều chuẩn bị bàn, đám mệnh phụ ngồi ở đó, Tương Nhược Lan đươngnhiên là ngồi ở vị trí tốt nhất
Giữa bãi đất có hai tấmbia, xem ra là đám nam nhân sẽ tỷ thí bắn tên
Tương Nhược Lan cảm giáccó chút nhàm chán, nàng muốn xem quyền cước đánh nhau nhưng xem ra nguyện vọngkhông thành rồi.
Đợi đám mệnh phụ ngồixuống rồi, đám nam nhân mới đi vào. Trong đó có nhiều người là vị hôn phu hayhuynh đệ của những mệnh phụ này. Bởi vì là hoạt động rảnh rỗi nên nữ nhân ở đâyđều không quá câu nệ, đều vung khăn vẫy vẫy phu quân mình
Nam nhân nào cũng đều hơivái phía nữ nhân, rất có lễ nghĩa
Mà ánh mắt Tương NhượcLan không tự chủ nhìn về phía một nam tử mặc cẩm bào màu lam thẫm, thân hìnhcao lớn, diện mạo tuấn mỹ. Nam nhân đó như cảm giác được ánh mắt của TươngNhược Lan nên quay lại nhìn thẳng về phía nàng.
Tương Nhược Lan không nékhông tránh, mỉm cười. Nam tử đó cũng cười lại, nụ cười dưới ánh mặt trời càngthêm chói mắt.
Bọn nhỏ bên cạnh pháthiện ra nam tử thì đều vui mừng, nháy nhót gọi phụ thân, giọng nói rất lớnkhiến ọi người chú ý. Mọi người nhìn qua quả nhiên thấy là Cận ThiệuKhang, mọi người đều biết chuyện của Tương Nhược Lan và Cận Thiệu Khang, nếuđổi lại là trước kia thì đã bàn tán một hồi. Nhưng giờ Tương Nhược Lan đã thànhcông chúa, ai nấy đều coi như không có chuyện gì.
Giữa sân, cũng có một namnhân cao lớn khôi ngô, hơi thở lạnh lùng. Tả Bá Xương nghe tiếng bọn nhỏ vuimừng kêu thì sắc mặt trở nên rất khó coi.
Hắn lạnh lùng nhìn vềphía Cận Thiệu Khang. Trước mặt mọi người, Cận Thiệu Khang đi về phía hai đứacon, cùng Tương Nhược Lan chào hỏi, ôm hai cậu bé, quay lại chỉ về chiếc bàn ởbãi đất trống, hỏi:
– Cóthích tượng gỗ kia không?
Nghe hắn nói, lúc nàyTương Nhược Lan và bọn trẻ mới để ý tượng gỗ trên bàn. Đó là tượng gỗ hình concọp, điêu khắc rất tỉ mỉ, thủ công tinh tế, trông rất sống động. Xem ra, đóchính là phần thưởng của cuộc tỷ thí
Không phải là rất quý,chỉ là đồ chơi trẻ con, người thắng mang con cọp nhỏ này về để nở mày nở mặtvới con mình.
Hai cậu bé vừa nhìn đãthích, vỗ tay nói muốn. Cận Thiệu Khang cười nói:
– Được,phụ thân nhất định lấy về cho các người
Nói xong nhìn Tương NhượcLan cười cười, ánh mắt động tác đều rất tự nhiên, không khiến người khác có cảmgiác đường đột. Người ngoài nhìn thấy đều nghĩ, xem ra Hòa Thuận công chúa muốntrở lại bên An Viễn hầu.
Giữa sân, Tả Bá Xương yênlặng nhìn cảnh này, sắc mặt càng lúc càng lạnh.
Cận Thiệu Khang trở lạigiữa sân, Tả Bá Xương đi tới gần hắn, nhàn nhạt cười nói:
– Hầugia, nhắc mới nhớ, đã lâu rồi chúng ta chưa tỷ thí, trước tại hạ không bằng Hầugia, chẳng biết lần này kết quả thế nào?
Cận Thiệu Khang nhìn hắncười cười, chậm rãi nói:
– Chỉ cầnta muốn thắng thì nhất định sẽ thắng
Tả Bá Xương ngừng cườinói:
– Tả mỗcũng vậy, muốn thắng thì chưa bao giờ thua, lần này, Tả mỗ cũng rất muốn thắng.
Cận Thiệu Khang nhàn nhạtcười nói:
– Vậy đềucó bản lĩnh rồi
Cận Thiệu Khang xoayngười sang chỗ khác, phía sau truyền đến tiếng lạnh lùng của Tả Bá Xương:
– Hầugia, không muốn trở thành đối thủ của ngươi nhưng lần này, Tả mỗ không muốnbuông tay
– Ta chưabao giờ buông tay. Cận Thiệu Khang nhẹ nhàng nói.
Tổng cộng có hơn ba mươingười, phần lớn đều là võ quan, được chú ý nhiều nhất đương nhiên là An Viễnhầu danh tiếng như cồn và Tả đô đốc mới nổi.
Hơn 30 người chia làm hainhóm tỷ thí, mỗi người đều được bắn. Bắn trúng hồng tâm thì được hoan hô, bắnlệch thì đều bị mọi người cười trêu, không khí rất thoải mái.
Mỗi người lần lượt bắn balần, qua một vòng, Cận Thiệu Khang và Tả Bá Xương thành tích cao nhất, đều bamũi trúng hồng tâm. Nhưng vật thưởng chỉ có một, bất đắc dĩ, Định quốc côngđành để hai người tỷ thí thêm lượt nữa.
Khó mà được thấy hai võtướng giỏi nhất quyết đấu, bất kể là nam hay nữ đều vô cùng hưng phấn. Đám nữnhi ồn ào bàn tán xem ai sẽ thắng.
– Đươngnhiên là Tả đô đốc, Tả đô đốc tính tình dù khó chịu nhưng rất có bản lãnh, nếukhông sao từ một kẻ bình dân lại lên được chức quan cao?
– Ta thấylà An Viễn hầu. Năm đó An Viễn hầu bình định nội loạn rất uy phong, Tả đô đốccũng là thuộc hạ của hắn
– Ngươinói là chuyện năm đó, cũng không nghĩ lại xem mấy năm nay An Viễn hầu bệnh tậtquấn thân, sao còn oai võ năm đó? Tả đô đốc thì không thể, vẫn luôn chinh chiếntrên sa trường, cả người đều có sát khí vây quanh khiến ai nấy đều run sợ.
Lời này mọi người đều tánđồng, đều gật đầu, dường như đã nhận định Tả Bá Xương nhất định sẽ thắng.