Thiếu Gia Danh Môn

Chương 223: Bát quái


Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 223: Bát quái


Sau khi thái hậu tuyên bốchuyện này, thần thái mỗi người đều khác, nhưng giống nhau ở chỗ thần sắc vớiTương Nhược Lan nồng nhiệt hơn hẳn, đều nói lời chúc mừng nàng.
Thái hậu để Tương NhượcLan trở về chỗ ngồi. Bởi vì Hoàng thượng còn chưa hạ thánh chỉ, chưa cử hànhsách phong đại điển thì còn chưa được hoàng gia chính thức thừa nhận nên đámmệnh phụ tạm thời không cần hành lễ với Tương Nhược Lan.
Sau đó, đám mệnh phụngươi một câu ta một câu chuyện trò cùng thái hậu, thái hậu rất vui vẻ. Một látsau, thái hậu mệt mỏi, Tương Nhược Lan thấy sắc mặt thái hậu không ổn thì đềnghị bà trở về nghỉ ngơi.
Thái hậu gật đầu cườinói:

– Thânthể ai gia không khỏe, không cùng các ngươi nữa, ai gia về cung trước, cácngươi cứ tự nhiên.

Tương Nhược Lan đứng dậytheo định đi cùng thì thái hậu khoát tay chặn lại, thấp giọng nói:

– Yên hộihôm nay tổ chức vì ngươi, ngươi không thể rời đi được.

Nghe thái hậu nói nhưvậy, Tương Nhược Lan đành chẩn mạch cho thái hậu, xác định thái hậu không saothì mởi ở lại.
Sau đó, thái hậu lênphượng kiệu trở về Từ trữ cung.
Thái hậu đi rồi, hoànghậu nhìn mệnh phụ cười nói:

– Bêntrong thượng uyển cảnh sắc vừa lúc rất đẹp, các vị phu nhân có hứng thú khôngbằng cùng đi xem đi.

Vừa nói vừa đứng dậy đivề phía ngự hoa viên. Tương Nhược Lan và đám mệnh phụ cũng đều đứng dậy đi theosau Hoàng hậu.
Hoàng hậu cũng không đặcbiệt gọi Tương Nhược Lan nên nàng cũng không tiện đi gần. Nàng ở bên nhìn sắcmặt Hoàng hậu, không phát hiện ra có gì đặc biệt, không nhìn thấy được tâm tìnhcủa nàng.
Đám mệnh phụ cùng hoànghậu đi một hồi, hoàng hậu đến lương đình nghỉ ngơi. Một số ở lại cùng nàng, cònlại đều chia ba chia hai phân tản ra.
Tương Nhược Lan thấyhoàng hậu thái độ không rõ nên cũng không tới trước mặt nàng. Nàng cùng vàimệnh phụ khác đi ngắm những bồn hoa trà đang nở rộ. Lúc này, Lưu Tử Đồng tiếntới:

– Phunhân. Lưu Tử Đồng nhẹ giọng gọi nàng một tiếng.

Tương Nhược Lan quay đầulại, thấy là Lưu Tử Đồng thì vui vẻ tươi cười:


– Tử Đồngtiểu thư.


– Ta đâucòn là tiểu thư gì nữa. Lưu Tử Đồng đỏ mặt: – Gia phu họ Triệu, là Tự phó Đạilý tự. Nhưng phu nhân gọi là là Tử Đồng là được rồi.

Tự phó Đại Lý tự, chứcquan lục phẩm, dù không cao nhưng vì làm việc trong Đại lý tự nên cũng khôngthể khinh thường.
Tương Nhược Lan nắm taynàng, cườinói:

– Thì rađã là Triệu phu nhân, chúc mừng chúc mừng, không thể uống rượu mừng của ngươithật tiếc.

Lưu Tử Đồng cảm động,nàng nắm tay Tương Nhược Lan dẫn qua chỗ khác.

– Phunhân, năm năm không gặp, ngươi ổn không? Năm đó ngươi đột nhiên hòa ly rồi bặtvô âm tím, chúng ta đều rất lo cho ngươi.

Tương Nhược Lan áy náynói:

– Nămđó tình thế bắt buộc, đi quá vội nên không thể cáo biệt cùng mọi người. Mấy nămnay cũng không tiện liên lạc, để mọi người lo lắng rồi.


– Phunhân, nghe ca ca nói ngươi sinh hạ một đôi song sinh. Ngươi một mình bên ngoàinuôi dưỡng bọn trẻ, nhất định chịu không ít khổ cực

Quả thật không ít giannan nhưng Tương Nhược Lan không có thói quen kể khổ. Nàng nhàn nhạt cười nói:

– Cũng ổnđó thôi

Lưu Tử Đồng thấy TươngNhược Lan không muốn nhắc tới chuyện quá khứ nên cũng không tiếp tục đề tàinày. Tương Nhược Lan cùng nàng chậm rãi đi về phía trước vừa đi vừa trò chuyện.Lưu Tử Đồng kể chuyện của mình. Sau khi đến tuổi cập kê thì nàng thành hôn.Thành hôn được ba tháng thì có thai, sinh được một con trai. Vài năm sau đó lạisinh thêm hai đứa con trai nữa. Giờ trượng phu và bà bà rất cưng chiều nàng,vừa thấy nàng đã cười. Phu quân dù có thiếp thất, thông phòng nhưng cũng khôngđáng ngại. Mấy năm qua nàng sống rất thoải mái.
Tương Nhược Lan thấy nàngsống tốt thì mừng cho nàng.

Sau đó, Lưu Tử Đồng nhắctới mấy chuyện bát quái của người khác

– Phunhân, ngươi còn nhớ Từ Uyển Thanh không? Chính là người bị Hoàng hậu phạt cấmtúc đó.

Tương Nhược Lan đươngnhiên nhớ kỹ, nói thật ra, mấy chuyện bát quái này nàng rất thích. Có lẽ trongtất cả cơ thê của nữ nhân đều có tế bào bát quái rất mạnh cho nên hai người vừanhắc tới đó thì mắt đều sáng bừng.
Lưu Tử Đồng hắng giọngnói tiếp:

– Sau khihết kì cấm túc, Từ gia bắt đầu đánh tiếng hôn sự của nàng. Nhưng trước đó tronghoàng cung nàng gây chuyện xấu trước mặt nhiều người, thanh danh giảm đi ítnhiều. Một số thế gia danh môn đều không thích nàng. Nhưng vì cha nàng làThượng thư, tỷ tỷ là sủng phi nên chuyện hôn sự không quá bi đát. Đối phương làthế tử của Tấn Dương hầu. Bởi vì thế tử này tử nhỏ sủng ái một thông phòng,trước khi chính thất vào cửa thì thông phòng đã sinh hạ thứ trưởng tử. Vì thếcó nhiều danh gia đại tộc không muốn gả nữ nhi cho hắn, hôn nhân của thế tửcũng bị trì hoãn. Từ gia thấy môn đăng hộ đối, nữ nhi nhà mình cũng chẳng tốtđể kén chọn nên đem nữ nhi gả đến Tấn Dương hầu phủ.

Tương Nhược Lan mở to haimắt:

– Tínhcách Từ Uyển Thanh như thế sao chịu được điều này?

Hai mắt Lưu Tử Đồng hơilóe, bưng miệng cười:

– Cũngkhông hay là Từ Uyển Thanh vừa vào cửa đã muốn đuổi thông phòng kia đi. Nhưngthế tử đâu chịu, hai người mới thành thân đến ngảy thứ ba đã cãi nhau không thểgiảng hòa. Một tháng sau, thế tử sĩ phòng thông phòng đó thành thiếp thất. Mườingày thì tám ngảy ở phòng thông phòng đó. Từ Uyển Thanh tức giận về nhà khóc.Sau đó, có lẽ Thượng thư đại nhân tới tìm Tấn Dương hầu nên thế tử đó mới thuliễm lại nhưng hai người vẫn luôn bất hòa.

Tương Nhược Lan có thểtưởng tượng, tính cách Từ Uyển Thanh kiêu ngạo nóng nảy, còn thế tử kia có thểcho thông phòng sinh thứ trưởng tử trước khi chính thất vào cửa cũng là loạikhông vừa. Hai người cùng một chỗ khác nào sao Hỏa đụng Trái đất.

– Cái nàycũng chưa tính là gì. Điểm chết người là Từ Uyển Thanh vào cửa năm năm mà khôngsinh con đẻ cái. Cũng từng có lần có thai nhưng vì cãi nhau với thế tử mà bịsẩy. Tử đó về sau không mang thai nữa. Mà thiếp thất kia ba năm hai đứa, trướcsau sinh được một trai một gái. Giờ Từ Uyển Thanh có bị ủy khuất trong Hầu phủthì Thượng thư đại nhân cũng không tiện ra mặt cho nàng. Phòng chừng còn phảikhuyên nữ nhi nhẫn nại, ai bảo bụng ngươi không chịu tranh giành?

Lưu Tử Đồng vì chuyện khitrước mà không có ấn tượng tốt vứi Từ Uyển Thanh, cho nên bây giờ nhắc tớichuyện của Từ Uyển Thanh thì có cảm giác hả hê. Nhưng Tương Nhược Lan cũngchẳng hơn gì. Dù nàng luôn tự nhắc mình không nên cười trên nỗi đau của ngườikhác nhưng khóe miệng không khống chế mà khẽ cười.
Được, nàng thừa nhận lànàng nhỏ nhen, nàng thật sự không thể nào đồng tình với bất hạnh của Từ UyểnThanh.
Nhắc tới Từ Uyển Thanhrồi Tương Nhược Lan lại hỏi chuyện Cận Yên Nhiên.
Nhắc tới Cận Yên Nhiên,sắc mặt Lưu Tử Đồng ảm đạm xuống


– Mấy nămnày Yên Nhiên sống không được thư thái. Mỗi lần gặp ta đều khóc. Lưu Tử Đồngthở dài.

Tương Nhược Lan nhíu mày:

– Saovậy?

Lưu Tử Đồng lắc đầu:

– Nàng ấyquá ngây thơ, tin nhầm người. Kết quả trong phủ xảy ra chuyện, Trữ vương cảmthấy nàng không có năng lực xử lý chuyện trong phủ nên đem mọi quyền hành giao ột trắc phi. Trắc phi đó bình thường luôn nhu thuận, chu đáo với mọi ngườinhưng lại ngấm ngầm hại Yên Nhiên nhưng Yên Nhiên không nắm được sai sót củađối phương. Nói với Trữ Vương thì Trữ Vương cho rằng nàng ích kỉ. Ngày nào YênNhiên cũng mặt sầu mày khổ, tâm tình chán chường. Vất vả lắm mới có thai nhưngvô duyên vô cớ bị sẩy. Giờ con của trắc phi đó cũng bẩy, tám tuổi rồi, thôngminh lanh lợi rất được Trữ vương sủng ái. Nghe nói nếu Yên Nhiên không sinh đượchài tử thì Trữ Vương sẽ lập hắn thành thế tử.

Tương Nhược Lan tronglòng lo lắng:

– Mẫuthân, ca ca nàng sao lại ngồi yên không để ý?

Thái phu nhân và Hầu giađều thương yêu nàng vô cùng.

– Nữ nhixuất giá đầu tiên là phải tự dựa vào chính mình. Mẫu thân, ca ca nàng không thểngày nào cũng bên nàng. Trắc phi đó thủ đoạn rất cao, Yên Nhiên không nắm đượcđuôi của nàng ta thì có cách gì? Cũng chẳng thể nhúng tay vào việc nhà Trữvương được.

Tương Nhược Lan thở dài,trách không được Yên Nhiên trông không vui.
Bởi vì chuyện của YênNhiên nên tâm tình các nàng cũng dần trầm xuống.
Hai người yên lặng đi tớingự hoa viên.
Đi tới gần một Lương đìnhthì đột nhiên nghe có người nhắc tới Tương Nhược Lan.

– TươngNhược Lan đó lắc mình đã biến thành nghĩa nữ của thái hậu, thật là mạng tốt

Người còn lại hừ nhẹ:

– Mệnhtốt thì sao? Nữ nhân đã hòa ly lại có hai con, trừ phi An Viễn hầu vì hai đứacon mà lại đón nhận nàng thì còn ai muốn lấy loại nữ nhân này? Ngươi cho là namnhân trong kinh thành đều là kẻ ngu, hoàng hoa khuê nữ không muốn lại muốn lấynàng ta? Cũng chỉ là nghĩa nữ, ai coi là công chúa thật chứ.

Giọng nói kiêu ngạo, trànngập khinh thường, rất rõ ràng là tiếng của Từ Uyển Thanh. Hai người nhìn ra đãthấy trong lương đình phía trước, Từ Uyển Thanh đang nói chuyện cùng ba phunhân trẻ tuổi khác
Tương Nhược Lan tronglòng cười lạnh, Từ Uyển Thanh này thật chẳng có chút tiến bộ nào

Lưu Tử Đồng nghe nhữnglời Từ Uyển Thanh nói thì biến sắc, định tiến lên nói lại nhưng Tương Nhược Lanngăn nàng lại.
Bởi vì hai nàng đừng saubụi hoa nên những người này còn chưa thấy hai nàng. Một người nói:

– Vươngphu nhân, ngươi nói nhỏ một chút, để người khác nghe thấy không hay đâu

Từ Uyển Thanh phe phẩychiếc quạt:

– Ta sợcái gì? Ta nói đều là sự thật, nghe được thì làm gì được ta?


– Nhưngnghe nói An Viễn hầu năm năm không lấy vợ, nói không chừng là vẫn nhớTương phu nhân.

Từ Uyển Thanh buông quạtxuống, giọng nói chói tai:

– Đó làthân thể An Viễn hầu không tốt mới không lấy vợ. Ngươi cho là vì Tương NhượcLan đó mà có nam nhân si tình như vậy sao?

Nghe những lời Từ UyểnThanh nói, hai phu nhân khác đứng lên mượn cớ đi dạo mà rời đi, đi về phíaTương Nhược Lan. Tương Nhược Lan tránh để hai bên gặp nhau mà xấu hổ nên kéoLưu Tử Đồng tránh qua núi giả sơn.
Hai vị phu nhân đi quahai nàng, vừa đi vừa nói:

– Ngươinói chuyện này với nàng làm gì. Không phải là không rõ tâm bệnh của nàng, nàngchỉ muốn phu thê người khác bất hòa, hận không thể ai cũng giống như nàng đó.


– Ai biếtnàng lại phản ứng lớn như thế? Sau này tránh xa nàng ra mới tốt. Người nàymiệng lưỡi độc địa, để người khác nghe được sẽ nghĩ chúng ta cũng nói gì đó,vạn nhất bị thái hậu trách tội thì oan uổng. Chúng ta đâu có cha là Thượng thưđại nhân, tỷ tỷ là quý phi như nàng.


– Nói rấtđúng

Hai người dần đi xa.
Trong đình, Từ Uyển Thanhvẫn lôi kéo một phu nhân khác nói chuyện, đương nhiên là những lời không dễnghe. Tương Nhược Lan qua năm năm tôi luyện đã không còn dễ xúc động như trướckia nên không để ý đến nàng. Dù sao cuộc sống của mình chẳng liên quan gì đếnnàng. Nhưng Lưu Tử Đồng ở bên không nhịn được, gạt tay Tương Nhược Lan, chạyvào nói:

– Từ UyểnThanh, ngươi ở đây nói hươu nói vượn cái gì? Đừng có quá đáng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.