Thiếu Gia Danh Môn

Chương 214: Đau đớn


Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 214: Đau đớn


Tương Nhược Lan trở lạiThu đường viện, Liên Kiều đỡ nàng ngồi xuống bên bàn, rót chén trà nóng chonàng:

– Phunhân, ngươi uống chén trà đi

Tương Nhược Lan bưng lênuống một ngụm. Liên Kiều vội hô:

– Phunhân, cẩn thận bỏng…

Nhưng đã chậm, trà nóngbóng theo họng nàng xuống đến dạ dày, khó chịu đến chảy nước mắt. Nàng ôm ngực,cúi đầu.
Liên Kiều vội vàng lấychén nước ấm cho nàng, vừa vỗ lưng cho nàng
Tương Nhược Lan ngăn nànglại:

– Takhông sao…

Lúc này, Cận Thiệu Khangvọt vào, Liên Kiều vội lui ra ngoài.
Liên Kiều đóng cửa, vừaxoay người đã thấy Ánh Tuyết vội vã chạy tới, Ánh Tuyết nắm tay nàng, lo lắnghỏi:

– Xảy rachuyện gì? Nửa đêm kêu ta đến, tiểu nha đầu nói không rõ ràng gì cả.

Liên Kiều kéo nàng quamột bên, còn chưa nói nước mắt đã rơi:

– ÁnhTuyết, phu nhân thật đáng thương…

Vừa nói vừa kể chuyện đãxảy ra ở Nghênh Hương viện cho Ánh Tuyết.
Ánh Tuyết nghe xong, thởdài, thấp giọng nói:

– Thật rachuyện này là chuyện sớm muộn, chỉ là phu nhân còn không hiểu…

Liên Kiều nghe vậy tứcgiận, ngẩng đầu lên định chỉ vào Ánh Tuyết mà mắng chửi nhưng khi muốn mở miệnglại phát hiện không tìm được bất kì từ gì để phản bác. Nàng cúi đầu, dùng tayáo lau nước mắt.
Trong phòng, Tương NhượcLan nghe được tiếng động thì quay đầu lại đã thấy Cận Thiệu Khang đứng saunàng, trên người khoác một chiếc áo choàng, chân trần đỏ ửng.

Tương Nhược Lan nhìn hắnmột cái liền quay đầu coi như không nhìn thấy hắn.
Cận Thiệu Khang đi tớingồi xuống bên nàng. Hắn nhìn bàn tay nàng đặt trên bàn, rất muốn cầm lấy nhưnglại không dám.

– NhượcLan…

Hắn nhẹ nhàng mở miệng,giọng nói khàn khàn mà đau đớn:

– NhượcLan, ta thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, ta không nhớ được gì hết.chuyện này không bình thường, cho dù ta uống rượu cũng không thể quên hết được.Nhược Lan, nàng cho ta chút thời gian.

Chuyện này rất khả nghi,chỉ cần cho hắn một chút thời gian, nhất định hắn có thể tra rõ
Tương Nhược Lan nhẹ nhàngcười lạnh:

– Hầu giamuốn nói gì, là muốn nói mình bị xếp đặt, bị hạ thuốc mê nhưng…

Nàng quay đầu nhìn hắn,ánh mắt tối tăm không có lấy một tia sáng:

– Cho dùlà như vậy cũng là ngươi cho người khác cơ hội xếp đặt ngươi. Hầu gia mang tâmtình gì mà uống rượu với Thanh Đại? Bởi vì Thanh Đại tình sâu, bởi vì Thanh Đạikhóc lóc khiến Hầu gia không đành lòng, thương tiếc? Hầu gia, sự thương tiếc vàkhông đành lòng của ngươi, ta chịu đủ rồi.

Là không khí vui vẻ gì đểcho bọn họ sướng ẩm như thế khiến cho hắn không để ý đến hậu quả của việc uốngrượu.
Sắc mặt Cận Thiệu Khangtái nhợt như tờ giấy, hắn nhìn mắt nàng mà không nói được gì.
Sao hắn lại uống rượucùng Thanh Đại? Khi đó bọn họ nói gì? Hắn có tâm tình gì hắn hoàn toàn khôngnhớ lại được. Nhưng hắn rất rõ rằng hắn đã uống rượu cùng Thanh Đại, hơn nữacòn uống không ít.
Tương Nhược Lan nhìn mặthắn đã không còn bất kì cảm giác gì, đau đớn đến tận cùng hay chết lặng nàngcũng không rõ nữa.
Nàng quay đầu đi thở dàimột hơi:

– Lần nàyta quay lại không phải vì ta không để ý đến chuyện lúc trước mà vì ta không nỡ,ta cảm giác không nên dễ dàng bỏ qua như vậy. Cho dù ta đi nhưng vẫn muốn chongươi một cơ hội cũng là cho bản thân một cơ hội. Nhưng sự thật đã chứng minh,ta sai rồi. Ngay từ đầu có lẽ đã là mình ta tình nguyện. Có một số chuyện làthâm căn cố đế, ta cho rằng ta có thể thay đổi, là ta quá đề cao chính mình.Mọi chuyện đều là tự ta tìm. Không trách được ai…

Nàng dù nói chuyện rấtbình tĩnh nhưng trong sự bình tĩnh lại có sự bi thương không nói thành lời.
Nàng đột nhiên rất nhớquá khứ, nhớ chính mình từng thật ngây thơ dũng cảm, khi đó dù chí khí ngu muộinhưng cũng rất vui vẻ, tự tại. Nếu đây là kết cục thì sự đau đớn này trả giá ọi thứ.
Như vậy, nàng cũng khôngmuốn có loại kết cục này, nàng nguyện ý ngu ngốc cả một đời.
Giọng nói Tương Nhược Lannhàn nhạt khiến cho tim hắn như bị dao cắt, cho dù khi gian nan nhất trên samạc hắn cũng chưa từng rơi nước mắt. Nhưng bây giờ, nước mắt không khống chế màrơi xuống không ngừng.
Hắn không thể nói đượcgì, tất cả đều là bao biện mà thôi


– NhượcLan… xin nàng cho ta chút thời gian… cho ta điều tra rõ ràng…

Hắn cầm tay nàng mà khócnhư một đứa trẻ.

– ThiệuKhang, sao ngươi còn không hiểu…

Tương Nhược Lan nói ratừng chữ mà như dao cắt lòng.

– Chuyệnxảy ra như thế nào căn bản không quan trọng nữa. Trong lúc ngươi quyết địnhuống rượu cùng Thanh Đại, mọi thứ đã kết thúc. Cho dù ngươi nhớ ra mọi thứ, chodù ngươi tra ra thì ngươi cũng không thể không thừa nhận sự thực này.. rằng nếungươi không muốn thì ai có thể bức ngươi?

Nàng nhìn hắn, hai mắt mởto, sắc mặt tái nhợt như tuyết:

– ThiệuKhang, tốt xấu gì chúng ta cũng từng có cuộc sống vui vẻ, ngươi rất mạnh mẽnhưng đừng ép ta nói ra những lời khó nghe, đừng để ta quên đi những gì tốtđẹp, đừng ép ta hận ngươi và hận chính mình.

Từng câu từng chữ như máutrong lòng nàng
Cận Thiệu Khang nước mắttuôn rơi, dần dần buông lỏng tay.
Tương Nhược Lan đứng lên,chậm rãi đi ra ngoài
Ngoài cửa, sắc mặt ÁnhTuyết tái nhợt, Liên Kiều và Hoa Anh khóc lóc, Thanh Đại quỳ gối một bên.
Nhìn thấy Tương Nhược Lanđi ra, Thanh Đại vội dập đầu khóc nói:

– Phunhân, là ta xin Hầu gia uống rượu cùng ta. Mọi thứ đều là ta sai, ngươi đừngtrách Hầu gia, ta lập tức đi về biệt viện, sau này không trở lại nữa, phu nhân,ngươi đừng đi, Hâu gia thực lòng quan tâm ngươi.

Tương Nhược Lan đi tớibên người nàng, từ cao nhìn xuống nàng, nhẹ nhàng nói:

– Đến giờta vẫn không hiểu, rốt cuộc ngươi là loại người nào, là loại đàn bà đáng sợ haythực sự thiện lương như vậy. Nhưng bất kể là gì, ta rất bội phục ngươi.

Thanh Đại ôm chân nàngcầu xin:

– Phunhân đừng đi.


Tương Nhược Lan lạnhlùng:

– Chuyệnđã như vậy, ngươi không sợ ta thật sự ở lại?

Thanh Đại ngẩn ra, hơibuông tay, Tương Nhược Lan cười lạnh một tiếng rồi xoay người bước đi
Thanh Đại nhìn bóng lưngnàng, cảm giác trong lòng khó mà nói hết. Loại chuyện này nàng làm đã nhiều.Lần nào cũng vậy, chính thất không đánh thì mắng, hận không thể lột da nàng,băm xương nàng ra, đương nhiên càng khiến nam nhân thương tiếc nàng hơn.
Nhưng lần đầu có mộtchính thất tôn trọng nàng như thế
Đúng là một người thú vị.
Tương Nhược Lan đi rangoài, đám nha hoàn hồi môn của nàng tự động đi theo sau. Ánh Tuyết và LiênKiều thương lượng rồi ở lại thu dọn đồ đạc của Tương Nhược Lan. Nàng biết lầnnày phu nhân không thể nhanh chóng quay về nên thu dọn lấy nhiều đồ.
Vừa ra đến cửa lớn đãđụng phải thái phu nhân được Liễu Nguyệt đỡ đi tới. Thái phu nhân được LiễuHồng báo lại mọi chuyện. Giờ thấy Tương Nhược Lan như vậy, nghĩ rằng TươngNhược Lan lại rời nhà để giày vò Hầu gia nên vội chỉ vào nàng, cả giận nói:

– NhượcLan, làm gì có nữ nhân nào xuất giá rồi còn hơi một chút là rời hà đi. Ngươinhư vậy là ỷ rằng chúng ta nhất định phải tới đón ngươi? Ngươi không coi thểdiện Hầu gia ra gì, không coi thể diện Cận gia chúng ta vào đâu. Ngươi dựa vàođâu mà yêu cầu Hầu gia như vậy. Ta chưa thấy thê thiếp nhà ai vì trượng phu đếnphòng di nương một lần mà bỏ nhà đi. Ta nói cho ngươi, ngươi nên thu liễm bảnthân đi, nếu không đến lúc không hạ được nước đâu. Dù là Thái hậu cũng khônggiúp được ngươi

Con đã vì nàng làm đếnnước này nàng còn chưa thỏa mãn. Nam nhân rượu say loạn tính thì sao? Bà chỉbiết con cứ dung túng nàng thì sớm muộn cũng gặp chuyện không may. Sau nàykhông thể dung túng nàng nữa, nếu truyền ra ngoài thì còn gì là thể diện, chẳngphải là để người ta cười đến rụng răng
Thái phu nhân giận khôngthể nguôi:

– Ta nóicho ngươi, nếu hôm nay ngươi bước khỏi đây thì đừng mong mà vênh vang quay lại.Hôm nay ta sẽ tiến cung bẩm báo mọi việc cho Thái hậu, cho Thái hậu nói côngbằng

Tương Nhược Lan nhẹ nhàngcười:

– Tháiphu nhân, không khiến người phải vất vả. Bắt đầu từ nay, ta không còn là condâu Cận gia nữa. Thể diện của Cận gia các ngươi hay của Cận Thiệu Khang cũngkhông liên quan gì đến ta nữa?

Thái phu nhân cả kinh,khí thế lập tức rơi rớt, khó tin chỉ vào nàng:

– Ngươi…ngươi nói cái gì? Nói cũng không được nói lung tung

Tương Nhược Lan cườicười, không hề để ý bà, đi qua bà, sau đó dừng lại, quay đầu, nhìn thái phunhân nói:

– Tháiphu nhân, ngươi có từng nghĩ, ngoài là con dâu của ngươi, là thê tử của conngươi, là chủ mẫu của Cận gia, ta cũng là một con người?

Thái phu nhân sửng sốt,hiển nhiên không hiểu lời nàng
Tương Nhược Lan cười:

– Ta hiểurồi, ngươi không tự thấy được bản thân thì sao nhìn được ta…


Tương Nhược Lan xoayngười, từng bước từng bước rời khỏi tầm mắt của bà
Thái phu nhân nhìn bónglưng nàng, lẩm bẩm nói:

– Nói gìvậy. Nàng gả vào Cận gia chúng ta ngoài là con dâu Cận gia thì còn có thân phậngì? Chẳng lẽ nàng còn tưởng rằng nàng vẫn là tiểu thư tướng quân phủ? Uy viễntướng quân đã qua đời nhiều năm rồi….

Nhưng lập tức lại nhớ tớilời Tương Nhược Lan nói, mồ hôi lạnh toát ra, nàng có ý gì?
Thái phu nhân hỏi:

– Hầu giađâu?


– Ở bêntrong

Thái phu nhân vội vàng đivào Thu đường viện.
Tương Nhược Lan đi rangoài cửa. Bên ngoài, Liên Kiều đã chuẩn bị xe ngựa

– Phunhân, đến nông trang.

Tương Nhược Lan lắc đầunói:

– Khôngđi nông trang, các ngươi đến nông trang trước chờ ta, ta xong việc sẽ đến tìmcác ngươi.

Vốn Tương Nhược Lan muốnđể các nàng chờ ở Hầu phủ nhưng lại sợ thái phu nhân tức giận mà mắng mỏ cácnàng nên mới để các nàng đến nông trang trước.
Liên Kiều gật đầu, dẫnnha hoàn đi tới xe ngựa khác, đi về nông trang.
Tương Nhược Lan lên xe,xa phu hỏi nàng:

– Phunhân, đi đâu


– Tiếncung. Tương Nhược Lan tỉnh táo nói

Xa phu giục ngựa tiếncung
Tương Nhược Lan sửa sanglại quần áo, tóc tai, ngồi thẳng lưng, môi mím chặt. Khí lực từng bị hút sạchrời quay trở lại.
Nàng xốc rèm xe, nhìntường đỏ hoàng cung dần dần hiện ra, ánh mắt trở nên kiên nghị vô cùng.
Nàng dù thua thì hắn cũngđừng nghĩ rằng hắn thắng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.