Thiếu Gia Danh Môn

Chương 20: Về nhà


Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 20: Về nhà


Buổi tối khi Ánh Tuyếtđến hầu hạ, Tương Nhược Lan phát hiện má trái nàng có chút đỏ, lại có vết ngóntay, vừa nhìn đã biết bị người đánh
Tương Nhược Lan nhíu màyhỏi lớn:
– Ánh Tuyết, mặt ngươi sao thế kia?
Ánh Tuyết bưng mặt cúiđầu, ánh mắt ủy khuất mà Hồng Hạnh đứng một bên vẻ mặt hơi mất tự nhiên, thỉnhthoảng liếc nhìn Ánh Tuyết như đang cảnh cáo.
Tương Nhược Lan lập tứchiểu, cái tát này nhất định là Hồng Hạnh làm. Tương Nhược Lan hơi đau đầu, nhađầu kia đã bị trách mắng mà vẫn không tỉnh ngộ
Tương Nhược Lan phất tayý bảo Ánh Tuyết, Ngọc Kiểu ra ngoài chỉ giữ lại Hồng Hạnh.
Nha đầu này, hôm nay nêncảnh cáo nàng một chút, nếu không phải nể nàng là con gái Phương mụ mụ lại cùngTương Nhược Lan lớn lên nên không muốn làm quá thì Nhược Lan đã sớm muốn chonha hoàn này ra ngoại viện hầu hạ.
Hồng Hạnh thấy sắc mặttiểu thư trong lòng hoảng hốt nhưng lập tức lại trấn định. Nàng là đại nhahoàn, đánh nha hoàn bên dưới thì có làm sao.
Tương Nhược Lan ngôi dựavào cửa sổ, trên bàn có một ngọn đèn, đèn dầu chập chờn chiếu sáng nửa khuônmặt nàng còn nửa kia chìm trong bóng tối càng khiến vẻ mặt trầm tĩnh, lạnhlùng, cả người tản ra một loại áp lực vô hình, ép Hồng hạnh đến không thở nổi.
– Tiểu thư. Hồng Hạnh không chịu được loại áp lực này, không nhịn được khẽ gọi.
Tương Nhược Lan nhìnnàng:
– Tại sao ngươi đánh Ánh Tuyết.

Giọng nói đã nhận định lànàng gây nên, khiến cho Hồng Hạnh muốn cầu xin cũng không nói được gì. HồngHạnh cúi đầu, hai tay vân vê tà áo, hồi lâu ấp úng nói:
– Là bởi vì… là bởi vì… Nàng đã làm sai
– Nàng làm sai chuyện gì? Tương Nhược Lan không buông hỏi tiếp.
Hồng Hạnh nhất thời nónglòng không tìm ra được bất kì lí do nào. Lí do chính thức đương nhiên không thểnói. Chẳng lẽ nàng lại nói ra nàng đố kị Ánh Tuyết xinh đẹp hơn nàng?
Tương Nhược Lan nhìn bộdạng nàng liền biết nàng là người bình thường cũng bá đạo. Xem ra đây khôngphải lần đầu đánh người. Nàng thở dài, nghiêm giọng nói:
– Hồng Hạnh, đây là Hầu phủ. Chúng ta không thể như trước kia tùy ý thích làm gìthì làm như Tương phủ. Ngươi là đại nha hoàn bên người ta, nếu luôn vô lý đánhngười, Hầu phủ sẽ coi ngươi thế nào mà nhìn ta ra sao? Hầu phủ nhất nhất chỉnói đến quy củ, nếu ngươi còn không biết thu liễm, không tuân phép tắc… ngươicũng thấy ở Hầu phủ ta không làm chủ được. Vạn nhất có ngày người khiến ngườikhác chán ghét đem ngươi đuổi đi, đến lúc đó ta cũng không giúp được ngươi.
Nàng dừng một chút, đổigiọng:
– Không bằng ta để ngươi ra ngoại viện đi, tránh để ngươi trước mặt người khácphạm sai lầm, bị Hầu phủ đuổi đi. Ngoài viện ít người có thể giúp ngươi bìnhan.
Hồng Hạnh mặt không cònchút máu, đôi mắt trợn to kinh hoàng. Nàng ở bên người tiểu thư nhiều năm nhưvậy, nếu bị chuyển ra ngoại viện chẳng những ao ước bấy nay trở thành vô vọngmà còn phải chịu ánh mắt khinh thường, cười nhạo của người khác
Nàng òa lên, quỳ xuốngtrước mặt Tương Nhược Lan, kéo y phục Nhược Lan khóc ròng nói:
– Tiểu thư, Hồng hạnh biết sai rồi. Sau này Hồng Hạnh nhất định tuân thủ quy củ.Hồng Hạnh và tiểu thư cùng lớn lên có ai hiểu rõ tiểu thư bằng Hồng Hạnh, hầuhạ tiểu thư được như Hồng Hạnh. Tiểu thư, người đừng đem Hồng Hạnh ra ngoài.
Tương Nhược Lan mặt khôngđổi sắc nhìn nàng nói:
– Không điều ngươi đi cũng được. Vậy từ nay về sau, nói chuyện và làm việc đềuphải suy nghĩ cho kĩ, cũng không được cuồng vọng, còn xảy ra chuyện như thế tasẽ không tha cho ngươi.
Hồng Hạnh vừa dập đầu,khóc ròng nói:
– Hồng Hạnh đã biết, sau này nhất định sẽ cẩn thận.
Tương Nhược Lan gật đầu,dù không trông cậy nàng lần này sẽ tốt hơn nhưng nói thế nào thì chắc cũng sẽbiết điều hơn.
Hồng Hạnh đứng dậy launước mắt, ra ngoài phân phó tiểu nha đầu mang nước, hầu hạ Tương Nhược Lan đingủ.
***
Tương Nhược Lan xuất giálà từ nhà Tương nhị lão gia Tương Hoài Viễn đi ra nên về nhà cũng là về nhàTương Hoài Viễn.
Buổi sáng, đường huynhTương Tử Anh mang xe ngựa đến đón Tương Nhược Lan và Hầu gia về nhà.
Tương Tử An khoảng 23, 24tuổi, vóc người thon gầy, mặt trắng. Đầu tiên, hắn thỉnh an thái phu nhân rồimới cùng vợ chồng Nhược Lan về Tương phủ
Tương Nhược Lan lên xemới biết, về nhà vợ chồng phải ngồi cùng xe ngựa.

Chuyện này với nàng làchuyện cực kì đau khổ.
Từ khi lên xe, Cận ThiệuKhang lúc nào cũng quàu quạu, mặt không biểu cảm. Tương Nhược Lan ngồi bên cạnhhắn cảm nhận được sự lạnh lẽo. Không được động đậy, nói chuyện thì không biếtnên nói gì, cười cùng không nổi. Cảm giác này thật sự khổ không nói hết.
Nhàm chán…Tương Nhược Lanbắt đầu đánh giá xe ngựa.
Cỗ xe này rất rộng rãi,ngồi xuống phía sau có cẩm nhuyễn điếm (gối mềm làm bằng gấm), bốn phía phủ lụatrắng. Dù không hoa quý như xe ngựa Hầu phủ nhưng cũng rất thoải mái
Dần dần ánh mắt TươngNhược Lan lại dừng lại trên người Cận Thiệu Khang. Thật sự không có cách nào.Xe ngựa chỉ lớn một chút mà người bên kia như đang tỏa sáng, bất tri bất giáchấp dẫn ánh mắt người khác.
Hắn hôm nay mặc cẩm bàomàu xanh, kiểu dáng đơn giản, thêu cây tùng xanh bằng kim tuyến, đai lưng cùngmàu, vừa thoải mái lại vừa lộ ra sự cao quý.
Trên đầu hắn búi tóc dùngmột cây trâm dương chỉ bạch ngọc mà cố định. Bạch ngọc trong suốt càng làm nổibật mái tóc đen nhánh như tơ của hắn.
Da tay hắn có lẽ là vìnhiều năm chinh chiến mà có màu nâu đồng nhưng trông vẫn rất đẹp, trơn nhẵn.Trán cao rộng, môi mím, trên mặt mỗi tấc đều lạnh lùng, đây là một người nghiêmtúc mà câu nệ. Tương Nhược Lan hoài nghi người này lớn như vậy không biết cóbao giờ vui vẻ mà cười không?
Có lẽ vì ánh mắt TươngNhược Lan rất chuyên chú khiến đôi mày đen rậm của Cận Thiệu Khang giật giật,sau đó quay mặt nhìn sang Tương Nhược Lan. Đôi mắt nâu lạnh lùng, ánh mặt trờitừ cửa chiếu vào khiến lông mi hắn như nhuộm thành màu vàng, kim quang phát rakhiến người ta nhìn không chớp mắt
Vẻ đẹp này khiến TươngNhược Lan vừa nhìn vừa cảm thán, tim hơi đập mạnh.
Đáng tiếc, đáng tiếc lạilà loại hỗn đản….
Tương Nhược Lan lắc lắcđầu, trong lòng thở dài.
– Ngươi nhìn cái gì? Cận Thiệu Khang lạnh lùng nói.
Tương Nhược Lan lúc nàymới phát hiện ánh mắt của mình có chút quá trớn mà hắn tựa như nhìn thấu hếtthảy, trong lòng hơi chột dạ, chuyển mắt nhìn sang chỗ khác.
– Ta.. ta đang nhìn xe ngựa.
– Xe ngựa này không phải là của Tương phủ các người? Còn không nhìn đủ?

Hắn quay mặt, nhàn nhạtnói.
Nhưng cách nói nhàn nhạtnày lại khiến người ta có chút cáu:
– Ta thích nhìn xe ngựa nhà ta.
Cận Thiệu Khang quay mặtlại, hừ lạnh một tiếng, lát sau mới nói:
– Thế thì ngươi cứ nhìn xe ngựa là được rồi, hai tròng mắt đừng có nhìn loạn.
Hơ! Người này nói chuyệnthật đáng ghét.
– Như nhau, như nhau
Tương Nhược Lan lạnh lùngbật lại
Cận Thiệu Khang lập tứclại quay mặt lại, khuôn mặt càng lạnh nhưng vì ngũ quan tuấn mỹ mà lại hiện ramột loại mị lực đặc biết:
– Ý ngươi là gì?
Nhưng tâm tình TươngNhược Lan bây giờ rất khó chịu nên quyết định không để ý. Nàng nhướng mày nhìnhắn, giọng nói vừa đủ làm hắn tức chết:
– Hai tròng mắt của ngươi không khắp nơi nhìn loạn sao biết ta đang nhìn loạn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.