Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 199: Túi thơm
Công chúa thấy đám nô tàitrong đại điện không nhúc nhích, lại không thấy phụ hoàng và mẫu hậu đâu, TươngNhược Lan thì âm trầm nghiêm mặt đứng đó còn đáng sợ hơn các mụ mụ dạy quy củthì không khỏi sợ hãi. Bé òa lên khóc:
– Phụhoàng, mẫu hậu
Vừa khóc vừa ho, vừa gọi.
Hoàng hậu cùng cảnh tuyênđế kỳ thật ở bên ngoài nghe tiếng công chúa khóc gọi đều rất đau lòng. Hoànghậu lập tức muốn đi vào nhưng vừa dợm bước đã bị Hoàng thượng ngăn lại.
Đám thái y bên cạnh cũngrất hoảng nhưng dỗ trẻ con không phải là sở trường của bọn họ, nhất thời khôngbiết làm sao. Các cung nữ bên cạnh thấy Tương Nhược Lan không nói gì nên cũngkhông dám tiến lên
Mà Tương Nhược Lan vẫngiữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn công chúa khóc.
Không có Hoàng thượng bảovệ, công chúa cũng chỉ là một đứa trẻ thì có sức phản kháng gì? Nàng khóc mộthồi vẫn không thấy phụ hoàng và mẫu hậu tới. Tương Nhược Lan đứng đó không đếndỗ mình, nhất thời không biết nên làm gì, không lâu sau đã thấy mệt mỏi.
Nhưng cho dù thế côngchúa vẫn rất quật cường, chỉ cần Tương Nhược Lan vừa chạm vào nàng nàng sẽ kêulớn, liều chết mà giãy dụa. Tình cảnh này thái y cũng không dám châm cứu.
Tương Nhược Lan trừng mắtvới công chúa, công chúa cũng trừng mắt nhìn nàng. Hai người mắt to trừng mắtnhỏ, ai cũng không chịu yếu thế.
Tương Nhược Lan biết bâygiờ nói lý lẽ nàng cũng không nghe. Ép không được thì phải dụ dỗ.
Dỗ trẻ con thì không thểlấy vàng bạc châu báu ra dỗ được.
Tương Nhược Lan bắt đầukể chuyện xưa. Tương Nhược Lan cậu bé Tiểu Trá (chịu chết). Kể chuyện hắn đibái sư học nghệ, nói hắn thần thông quảng đại như thế nào… Lúc đầu công chúacòn khinh thường không nghe nhưng dần dần lại bị câu chuyện xưa hấp dẫn củanàng thu hút rồi thành ra mê mẩn, thậm chí còn không ngừng nắm tay áo nàng màthúc dục nàng kể tiếp
Nhưng đến đoạn đại chiếncùng Long thái tử thì đột nhiên Tương Nhược Lan dừng lại không nói nữa.
Công chúa đang nghe đếnđoạn mấu chốt, thấy nàng dừng lại thì vội hỏi:
– Sau đóthế nào, nói mau đi.
Tương Nhược Lan quay đầulại nhìn nàng, ôn nhu nói:
– Côngchúa, câu chuyện về cậu bé Tiểu Trá còn rất dài, nếu công chúa không châm cứu,uống thuốc thì đến ngày mai, ngày kia sẽ không có sức mà nghe.
Công chúa cũng không phảiđứa ngốc, 6 tuổi nàng đã hiểu chuyện rồi, nàng cúi đầu:
– Ý ngươilà, ta sẽ giống Nhị tỷ phải không.
Nhị tỷ mà công chúa nhắcđến là nữ nhi của một phi tần, năm ngoái bị phong hàn, ốm suốt một tháng rồicũng mất khi mới 7 tuổi.
Hoàng hậu ở bên ngoàinghe xong giận dữ:
– Saonàng dám nói những lời này với Trường Nhạc?
Vừa nói vừa định xôngvào, Cảnh Tuyên đế vội ngăn lại:
– Đợi xemthế nào. Hầu phu nhân không phải là người không biết nặng nhẹ mà Trường Nhạccũng không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện.
Tương Nhược Lan nhìnkhuôn mặt đỏ hồng của công chúa mà trong lòng tràn ngập thương tiếc, giọng nóithêm mấy phần ôn nhu:
– Côngchúa, thần phụ không lừa người, nếu công chúa không chịu uống thuốc, châmcứu thì sẽ giống Nhị côngchúa vậy.
Tương Nhược Lan cảmthấy hài tử lớn như vậy không phải là cái gì cũng không hiểu. Có đôi khi cùngnàng nói rõ lợi hại thì còn hơn là lừa gạt nàng.
Hoàng hậu ở bên ngoàinghe được nước mắt trào ra
Đám thái y bên cạnh toátmồ hôi lạnh, Lưu Tử Căng ở đó yên lặng nhìn nàng, trong mắt tràn ngập nhu tình.Cũng chỉ có nàng mới không cố kị gì mà dám nói ra những lời này.
– NhưngNhị tỷ uống thuốc cũng không có tác dụng.
Tâm tình của tiểu côngchúa không vui.
Tương Nhược Lan cầm bàntay mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói:
– Côngchúa khác nhị công chúa. Bệnh của công chúa không nghiêm trọng như Nhị côngchúa. Công chúa chịu khó uống thuốc, châm cứu thì sẽ khỏi, hơn nữa công chúacòn có Tiểu Trá bảo vệ nữa.
– TiểuTrá thật sự sẽ bảo vệ ta sao?
– Nhấtđịnh rồi, Tiểu Trá thích những hài tử dũng cảm.
Tương Nhược Lan lập tứcdụ dỗ:
– Chỉ cầncông chúa nghe lời, chịu khó uống thuốc, châm cứu, mỗi ngày thần phụ sẽ kểchuyện Tiểu Trá cho công chúa, kể chuyện Tiểu Trá sinh ra từ một khối thịt, còncả chuyện Từ Đản sinh ra trong vỏ trứng, cả chuyện Tôn Ngộ Không sinh ra từtảng đá đại náo thiên cung nữa.
Tương Nhược Lan dụ dỗ.
Trẻ con cuối cùng vẫn chỉlà trẻ con, Trường Nhạc dù là công chúa nhưng chưa bao giờ được nghe những câuchuyện đặc sắc như thế. Có lẽ là vì sợ chết, có lẽ là vì những lời của TươngNhược Lan có tác dụng nên công chúa đã đồng ý uống thuốc, châm cứu.
Tương Nhược Lan cùngHoàng thượng, Hoàng hậu và đám thái y, cung nữ đều thở phào nhẹ nhỏm. Rèn sắtphải nhân lúc còn nóng, Tương Nhược Lan vội vàng gọi thái y châm cứu cho côngchúa.
Châm cứu cho trẻ em tốtnhất là Lý thái y nhưng vừa hạ châm, công chúa vẫn hoảng sợ đã khóc lớn:
– Đauquá, ta không châm, đau quá a. Phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng nãi nãi…..
Vừa khóc vừa ho, thởkhông được, trông nàng như sắp chết
Đứa trẻ là khúc ruột củangười mẹ, nước mắt Hoàng hậu chảy dài nhưng Hoàng thượng vẫn gắt gao giữ chặtnàng lại.
– Hoàngthượng, Trường Nhạc ho như vậy, Hoàng thượng cũng không đau lòng?
Cảnh Tuyên đế quay đầunhìn nàng:
– Nếukhông như vậy thì có các nào? Chẳng lẽ ngươi muốn Trường Nhạc cũng giống như AnBình (nhị công chúa)?
Lúc này Hoàng hậu mới nénxúc động, che miệng lại, yên lặng rơi nước mắt.
Tương Nhược Lan nắm chặttay công chúa, cũng không khuyên không dỗ, chỉ bình tĩnh kể chuyện Tiểu Trá. Cólẽ là sự tỉnh táo của Tương Nhược Lan lây sang công chúa, có lẽ câu chuyện xưađặc sắc thu hút sự chú ý của nàng, Trường Nhạc dần an tĩnh. Chỉ là mỗi khi tháiy châm kim thì nàng sẽ bám chặt tay Tương Nhược Lan. Có đôi khi móng tay bópvào bàn tay Tương Nhược Lan. Tương Nhược Lan coi như không biết gì, không nhíumày, sợ mình hơi động sẽ ảnh hưởng đến công chúa.
Chỉ mất khoảng một nénnhang là châm cứu xong, Trường Nhạc thở phào một hơi, buông tay Tương Nhược Lanra. Lúc này mới phát hiện nàng cấu tay Tương Nhược Lan đến chảy máu
– Ai da,ngươi chảy máu rồi, là bổn công chúa làm? Trường Nhạc rất hối lỗi
Tương Nhược Lan cười nói:
– Chỉ cầncông chúa chịu uống thuốc châm cứu thì mỗi lần thần phụ bị người bóp chảy máucũng đáng
– Vẫn cònphải châm cứu? Công chúa phụng phịu hỏi.
– Côngchúa đã lớn hẳn là biết, nếu công chúa không khỏe thì ai là người đau lòngnhất? Là phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng nãi nãi của người…
Trường Nhạc suy nghĩ hồilâu rồi mới nói:
– Vậy mỗilần châm cứu, ngươi đều kể chuyện cho bổn cung nghe
Giọng nói là ra lệnhnhưng ánh mắt lại mang theo sự chờ đợi, rất là đáng yêu.
– Được!Tương Nhược Lan cười gật đầu.
Trường Nhạc công chúa suynghĩ một hồi rồi kêu một cung nữ lấy ra một cái hộp gỗ tử đàn, lấy ra trong đó8 viên thủy tinh, suy nghĩ một hồi rồi cầm lấy bốn viên thả vào lòng bàn tayTương Nhược Lan. Nhưng nàng còn có chút không nỡ, quyến luyến hồi lâu rồi mớichịu đóng hộp lại
– Phụhoàng cho ta tám viên, ngươi rất tốt, kể chuyện xưa rất hay, thưởng cho ngươi 4viên…
Lúc nói chuyện, hai mắtvẫn chăm chú nhìn bốn viên thủy tinh kia, vừa nhìn đã biết đây là món đồ chơinàng thích nhất.
Tương Nhược Lan đươngnhiên sẽ không giành đồ chơi của trẻ con, nhưng thấy nàng đem thứ thích nhất ình, trong lòng cũng thấy vui mừng. Đột nhiên có cảm giác như gặp được bạnthân thiết thuở nhỏ.
– Cảm ơncông chúa ban thưởng, thần phụ nhất định sẽ quý trọng nói.
Tương Nhược Lan thành tâmnói.
Trường Nhạc công chúanhìn nàng cười ngọt ngào, hai mắt sáng bừng lên, thoạt nhìn trông thật giốngHoàng thượng.
Không lâu sau, cung nữbưng thuốc lên, lần này công chúa không cần Tương Nhược Lan nói mà tự độnguống. Giằng co một hồi lâu như vậy, nàng cũng có chút mệt mỏi, uống thuốc xongliền ngủ
Lúc này hoàng hậu cùngCảnh tuyên đế mới đi vào. Hoàng hậu nắm tay Tương Nhược Lan khen ngợi vài câu.Hoàng thượng không nói gì nhưng ánh mắt luôn chăm chú nhìn nàng khiến nàng dựngtóc gáy.
Lúc gần đi, Cảnh tuyên đếhạ chỉ, nói mấy hôm nay công chúa bệnh tình nguy cấp, cần Tương Nhược Lan chiếucố, sai Tương Nhược Lan ở lại trong cung vài ngày cho đến khi bệnh của côngchúa khá lên mới thôi. Hoàng hậu lập tức đồng ý:
– Cũngchỉ có Nhược Lan mới có thể làm cho Trường Nhạc ngoan ngoãn nghe lời
Tương Nhược Lan có thểnói cái gì, chỉ có thể lĩnh chỉ tạ ơn. Nhưng trong lòng nàng suy nghĩ, mìnhkhông ở nhà, Thiệu Khang và Thanh Đại…
Nhưng lại vội lắc đầu.Nghĩ cái gì thế, phải tin tưởng Thiệu Khang mới đúng. Rồi lại nghĩ, chẳng lẽ làHoàng đế cố ý? Nhưng lại cảm thấy hắn giữ lại mình cũng chẳng có chỗ nào là vôlý.
Trong lúc miên man suynghĩ, Hoàng thượng và Hoàng hậu không muốn quấy rầy công chúa nghỉ ngơi nên đãrời khỏi Trường xuân cung. Thái y giúp công chúa chẩn mạch rồi cũng lần lượtrời đi.
Lúc Lưu Tử Căng gần đi,Tương Nhược Lan lặng lẽ nhíu mắt với hắn. Đợi thái y đi hết, Tương Nhược Lanmới ra cung, vừa ra đã thấy Lưu Tử Căng chờ ở bên ngoài
Tương Nhược Lan cười nói:
– Ta cònsợ ngươi không hiểu ý ta
Lưu Tử Căng khom lưngvái:
– Chẳngbiết phu nhân tìm hạ quan có chuyện gì?
Tương Nhược Lan nhìnquanh rồi mới dẫn Lưu Tử Căng đến một góc vắng, sau đó đưa ra một túi thơm chohắn.
Túi thơm này là Thanh Đạiđưa cho Tương Nhược Lan.
Thật ra ở thời đại này,túi thơm là vật phổ biến, nữ nhân trong phủ hầu như ai cũng có đôi ba cái, đưatặng túi thơm cho nhau là chuyện rất bình thường. Chỉ là Tương Nhược Lan kiếptrước xem tiểu thuyết cung đấu, túi thơm là một vũ khí giết người ẩn hình, cóthể khiến người không thể mang thai hoặc bị sảy thai. Cho nên lúc Thanh Đại đưatúi thơm cho nàng, nàng có lòng nghi ngờ nên cũng mở ra xem, thấy bên trong chỉlà chút cánh hoa phơi khô thì mới lơi lỏng tinh thần. Bởi lẽ cánh hoa khô ởthời này cũng là thứ rất bình thường, còn chưa nghe thấy có chuyện cánh hoa cóthể hại người.
Lúc ấy nàng vẫn thầm tựtrách mình đa nghi, hơn nữa mùi thơm này nàng rất thích, lại là lễ vật ngườikhác tự tay làm nên nàng mới để ở trong phòng. Nhưng lâu như vậy mình không cóthai, không khỏi có chút không an tâm, vì vậy thừa dịp này tiến cung mang choLưu Tử Căng xem. Hắn là thái y, so với mình thì kiến thức rộng rãi hơn nhiều.Có lẽ cánh hoa có thể hại người thật cũng chưa biết chừng. Nếu thật sự là nhưthế thì có thể dùng cái này để ép Hoàng đế thu hồi Thanh Đại. Nữ nhân Hoàng đếban lại dùng thủ đoạn này, truyền ra ngoài chính hắn cũng sẽ bị mất mặt
– Lưuthái y, chuyện này ta không tiện hỏi người khác, nhưng ta biết Lưu thái y làngười cẩn thận, không nay ta cũng chỉ đành mặt dầy đến xin thỉnh giáo ngươithôi… Ngươi xem giúp ta xem túi thơm này có gì không ổn?