Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 169: Triền miên
Cảnh tuyên đế nằm trênlong sàng, sắc mặt tái nhợt, hai mắt khẽ nhắm như đang chịu đựng đau đớn.
Thái hậu đi qua đi lạirồi ngồi xuống bên cạnh hắn, kéo chăn cho hắn. Hai mắt Cảnh Tuyên Đế giật giậtnhưng không mở mắt ra nhìn.
– Hoàngthượng, ai gia biết ngươi còn tỉnh. Những lời ai gia nói, có lẽ ngươi thấykhông lọt tai, thấy phiền chán nhưng ngươi không thể không nghe.
Thái hậu nhìn hắn, chậmrãi nói:
– Hoàngthượng. Khắp thiên hạ ai cũng có thể tùy tiện nhưng riêng Hoàng thượng thìkhông thể vì trên vai Hoàng thượng còn gánh vác sự hưng suy của thiên hạ, là hyvọng của lê dân bách tính. Hoàng thượng dù có khó chịu thế nào, không vui thếnào cũng không thể tự hủy hoại bản thân. Ngươi cũng biết, nếu ngươi xảy rachuyện, triều đình cao thấp sẽ hỗn loạn thế nào. Hoàng tử lớn nhất cũng chưaquá 10 tuổi, chúng ta già thì quá già mà nhỏ thì quá nhỏ, phải làm thế nào bâygiờ? Ngươi có biết lòng ai gia lo lắng bao nhiêu không?
Nói tới đây, giọng Tháihậu nghẹn ngào, hốc mắt đỏ lên.
Cảnh tuyên đế mở mắt,quay đầu, cầm tay thái hậu, suy yếu nói
– Mẫuhậu, là nhi thần bất hiếu, làm ẫu hậu lo lắng rồi
Thái hậu cầm tay Cảnhtuyên đế, nhẹ nhàng nói:
– Chỉ cầnsau này Hoàng thượng đừng chấp nhất nữa, điều dưỡng thân thể cho tốt thì mẫuhậu cũng an tâm rồi!
– Mẫuhậu, nhi thần luôn nghĩ rằng mọi thứ trong thiên hạ đều trong tay mình. Nhưngkhông ngờ, thứ nhi thần muốn có được nhất lại không thể có được, chỉ đành trơmắt nhìn nàng ngả vào lòng nam nhân khác, mẫu hậu…
Cảnh Tuyên Đế cười khổ:
– Ngay cảngười mình thích cũng không giữ lại được thì làm hoàng đế để làm gì?
– Ngươiđang nói lung tung gì đó?
Thái hậu gầm lên, nhưnglại nhớ hắn vẫn đang bị thương thì hòa hoãn xuống:
– Hoàngthượng, nếu để tiên đế nghe được những lời này thì nhất định sẽ đánh ngươi mộttrận. Trước kia tiên đế mất bao nhiêu tâm huyết mới giành được giang sơn này,chẳng lẽ không bằng một nữ nhân sao? Ngươi sao có thể đối diện với tiên đế? Hơnnữa, trên đời này, bất luận là ai cũng không thể có được mọi thứ mình muốn…
Nói tới đây, nước mắtThái hậu chậm rãi rơi xuống, giọng nói thê lương:
– Ngươicho rằng tiên đế chưa từng buông tay, ngươi cho là mẫu hậu chưa từng buông tay?Nhưng nhân sinh chính là như thế, không ai có thể tránh được những chuyện đaulòng rơi lệ. Nhưng ngươi là Hoàng thượng, ngươi luôn có được nhiều hơn ngườikhác, ngươi có được giang sơn ngàn dặm, người trong thiên hạ quỳ lạy, ngươi caocao tại thượng, cẩm y ngọc thực, trong hậu cung càng mỹ nữ như vân, đó chẳngphải là thứ không ai có được? Ngươi đã có được quá nhiều, không thể quá thamlam, nếu ngươi cái gì cũng không muốn buông tay, kết quả duy nhất chính là cáigì ngươi cũng chẳng có được, sẽ mất đi tất cả.
Cảnh tuyên đế nắm chặttay thái hậu, hơi ngồi dậy:
– Nhưngmẫu hậu, nhi thần không tham, nhi thần chỉ muốn nàng mà thôi! Sau này, nhi thầnsẽ toàn tâm toàn ý làm hoàng đế tốt. Một lần này mà thôi, mẫu hậu, người giúpnhi thần!
Thái hậu lắc đầu, ánh mắtđau đớn:
– Hoàngthượng, sao ngươi lại cố chấp như thế. Ngươi thích Nhược Lan, ngươi có từngnghĩ tới Nhược Lan có muốn hay không? Ta hiểu rõ Nhược Lan, thứ nàng muốn ngươivĩnh viễn không thể cho nàng. Nếu ngươi thực sự thích nàng thì nên để cho nàngsống cuộc sống nàng mong muốn.
Cảnh tuyên đế cười vàitiếng, ánh mắt ngấn lệ:
– Thứnàng muốn ta không cho được nàng nhưng An Viễn hầu có thể cho nàng? Dựa vào cáigì nàng tin tưởng hắn như thế!
Thái hậu lòng đau nhưcắt:
– ChiêuNhi, ngươi còn không hiểu? Bởi vì Nhược Lan thích hắn, cho nên nàng nguyện ýtin tưởng hắn! Chiêu nhi, ngươi đừng cố chấp nữa, mẫu hậu quyết không để ngươilàm ra chuyện đoạt thê tử của người để người trong thiên hạ nhạo báng.
Cảnh tuyên đế cười lạnhvài tiếng, chán nản nằm xuống đi, quay đầu vào trong, nước mắt theo khóe mắtchảy xuống.
Nàng tin tưởng hắn nhưvậy? Được, hắn sẽ cho nàng xem, thứ nàng muốn An Viễn hầu cũng không thể chonàng.
Sáng sớm, Trữ An ở ngoàicửa gọi:
– Hầugia, tới giờ lên triều rồi.
Tương Nhược Lan nghe đượcthì hơi động, lập tức cảm giác eo đau như muốn đứt ra. Trong đầu hiện lên cảnhtượng nóng bỏng đêm qua, hồi tưởng lại tất cả sự điên cuồng, ôn nhu của hắn màmặt như bị thiêu cháy. Nàng quay đầu nhìn lại, bên cạnh là khuôn mặt say ngủcủa Cận Thiệu Khang, khuôn mặt hắn tuấn mỹ mà an tường, nhìn hắn như vậy, nàngcảm thấy vô cùng an tâm, vô cùng hạnh phúc.
Nàng không nhịn được vươnngón trỏ, nhẹ nhàng vuốt ngũ quan hoàn mỹ như pho tượng của hắn, lông mi dàyđậm, mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, môi góc cạnh, ngón tay vừa chạm đến má lúmcủa hắn thì nhẹ nhàng ấn chút.
Như là cảm ứng, má lúmđồng tiền chậm rãi xuất hiện dưới tay nàng, sau đó, hắn bắt được tay nàng, nhẹcắn một cái. Cảm giác tê dại từ ngón tay truyền khắp người.
Tương Nhược Lan vội vàngthu tay lại, sẵng giọng:
– Thì rangươi đã tỉnh
Cận Thiệu Khang mở mắt,hai tròng mắt trong bóng đêm có ánh sáng mãnh liệt:
– Ta muốnxem nàng làm cái gì. Quả nhiên đoán không sai, mới sáng sớm đã hoa si nhìn ta.
Hắn nhếch môi cười, lộ rahàm răng trắng, tươi cười muốn ghê tởm bao nhiêu thì có bấy nhiêu
Tương Nhược Lan bị hắnnói mà xấu hổ, nàng xoay người đưa lưng về phía hắn:
– Ai hoasi ngươi!
Hắn nghiêng người lạigần, vòm ngực rắn chắc dán lên lưng nàng, độ ấm từ cơ thể hắn truyền sang nhưmuốn hòa tan nàng
– Đừnggiận nữa. Ta sai rồi, là ta sáng sớm đã hoa si nàng mới đúng
Hắn cười sủng nịnh, vừanói chuyện vừa ôm eo nàng, khẽ vuốt vuốt ngực nàng khiến cả người nàng như nhũnra.
– Bạihoại… đã không còn sớm nữa… đừng… đừng…
– Đừngcái gì.
Hắn quay nàng lại, chônđầu trước ngực nàng ôn nhu hôn cắn. Không biết vì sao, khi đối mặt với nàng hắnrất dễ dàng xúc động, rất khó mà khống chế bản thân. Trước kia, hắn vẫn luônnghĩ rằng bản thân luôn tự chế nhưng lại không thể kiềm chế trước mỗi nụ cười,ánh mắt của nàng. Cảm giác đêm qua hắn chưa từng có, cảm giác tâm hồn và thânthể kết hợp, khoái lạc đến tận xương tủy, hắn chưa từng có với bất kỳ nữ nhânnào. Đến giờ hắn mới phát hiện, thì ra chuyện nam nữ đó là hạnh phúc cỡ này…
Ăn mãi quen mùi, hôm nayôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, sao hắn có thể khắc chế được.
Tương Nhược Lan bị hắnhôn mà run rẩy, thở hổn hển. Đột nhiên, tiểu phúc cảm giác được sự tráng kiệncủa hắn. Nàng trợn tròn mắt, trong lòng thầm rên rỉ: vẫn còn sao? Đêm qua lâunhư vậy… vậy mà giờ hắn còn…
Nàng vội vàng xin tha:
– Đừng,ta vẫn còn đau.
Cận Thiệu Khang hơi ngừnglại, chôn đầu vào cổ nàng, hít sâu một hơi. Lát sau, nghe được hắn trầm trầmnói:
– Tiểuyêu tinh, nàng thật biết hành hạ người… lần này tha cho nàng, chờ hai ngàynữa xem nàng chạy đi đâu…
Tương Nhược Lan cười:
– Ta chạytrốn tới chân trời góc biển!
– Ta đâyđuổi theo nàng đến chân trời góc biển, nàng lên trời xuống đất, ta đây cũng lêntrời xuống đất!
Tương Nhược Lan tiếp tụccười:
– Ta từngnghe nói, những lời nam nhân nói trên giường là không thể tin
Vẻ mặt hắn đột nhiên trởnên rất chân thật:
– Nhữnglời ta nói với nàng nàng không thể không tin
Tương Nhược Lan vỗ nhẹvai hắn:
– Đượcrồi, ta tin. Nhìn ngươi khẩn trương kìa. Mau dậy thôi, không còn sớm nữa.
Cận Thiệu Khang ngồi dậy,thân hình tinh tráng, cơ bụng sáu múi (lục khối phúc cơ chả là cơ bụng 6 múià), còn … (ơ hơ hơ) vẫn cứ ngang nhiên như cũ…
Tương Nhược Lan đỏ bừngmặt, vội quay đi, cảm giác nếu còn như vậy thì mình sẽ thành sắc nữ mất.
Bên tai truyền đến tiếngcười buồn bực của hắn, trong căn phòng yên tĩnh này có cảm giác rất tình cảm.
– NhượcLan, sao nàng lại đáng yêu như vậy?
Vừa nói hắn vừa cúi đầuhôn nàng. Hôn đến khi hai người suýt không khống chế được, cũng may hắn lo lắngnàng còn đau nên mới không tiếp tục…
Hắn ôm lấy nàng, nhẹnhàng thì thầm vào tai nàng:
– NhượcLan, ta thật hạnh phúc, chưa bao giờ hạnh phúc như vậy.
Lòng của nàng mềm mại nhưnước, ôm cổ hắn:
– Ta cũngvậy
Cận Thiệu Khang gắt gaoôm nàng.
Một hồi dây dưa, haingười mặc quần áo, Tương Nhược Lan sai nha hoàn vào. Bọn nha hoàn đốt nến, hầuhạ Cận Thiệu Khang mặc quần áo rửa mặt. Sau đó, Tương Nhược Lan và hắn ăn điểmtâm rồi tiễn hắn ra ngoài.
Không lâu sau, Trương mụmụ đến lấy khăn lụa. Lúc đến Tùng hương viện thỉnh an thái phu nhân thì tháiphu nhân cười trêu ghẹo nàng:
– Lần nàykhông là giả chứ!
Khiến Tương Nhược Lanquẫn đến muốn tìm lỗ nẻ chui xuống.
Bên cạnh, Vu Thu Nguyệtvà Vương thị nhìn vẻ mặt hạnh phúc, thẹn thùng của nàng, người trước thiếu điềucắn vỡ răng mà người sau lạnh lùng khẽ hừ một tiếng.
Sau đó, thái phu nhân nóiđến chính sự:
– Qua haihôm nữa là trung thu rồi. Hàng năm, Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư đều sẽ cùng phuquân về đây. Đến lúc đó, Nhược Lan là nữ chủ nhân Hầu phủ cần phải tiếp đón chotốt.
Triệu di thái thái cùngVương thị âm thầm nhìn nhau, trong lòng đều hiểu, đây là thái phu nhân đangmuốn dần dần giao quyền.
Nhìn địa vị Tương NhượcLan càng lúc càng ổn định, Vu Thu Nguyệt hận đến nắm chặt tay.
– Mẫuthân yên tâm, con dâu nhất định sẽ chuẩn bị tốt!
Đại tiểu thư là nữ nhicủa Chu di thái thái đã mất, xuất giá đã nhiều năm. Nhị tiểu thư là nữ nhi củaTriệu di thái thái vừa xuất giá năm ngoái. Hàng năm đến Trung thu hai người đềutrở về. Thái phu nhân cũng sẽ tận tâm tiếp đãi. Loại chuyện này đối với TươngNhược Lan mà nói cũng không khó, dựa theo quy củ những năm vừa rồi làm theo làđược, cho nên Tương Nhược Lan cũng thấy thoải mái.
Thái phu nhân dặn dò vàicâu rồi bảo bọn họ về.
Tương Nhược Lan về Thuđường viện tìm Ánh Tuyết thương lượng chuyện này. Vu Thu Nguyệt về Cẩm tú viênthì lại bị Hồng Hạnh ngăn cản ngoài cửa.
Vu Thu Nguyệt vội nhìnquanh một chút, không thấy có ai thì mới thở phào nhẹ nhõm vội kéo nàng vào.Hai người đi tới trong phòng, Vu Thu Nguyệt ngồi xuống rồi trừng mắt, lạnh lùngnói:
– Ngươiđiên rồi, dám đến tìm ta thế này. Ngươi muốn để người khác biết chúng ta cóquan hệ đúng không?
Hồng Hạnh quỳ xuống trướcmặt nàng, khóc ròng nói:
– Dinương, ngươi phải cứu ta, nếu ngay cả ngươi cũng không giúp ta thì ta thật sựsống không nổi nữa!