Thiếu Gia Danh Môn

Chương 163: Hài tử


Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 163: Hài tử


Tương Nhược Lan nhìn congà bên chân một hồi, lại nhìn bộ dáng nịnh nọt của ngân hồ thì hiểu ra. Nàngđột nhiên ngồi xổm xuống, ngân hồ thấy vậy hoảng sợ, lao ra khỏi trướng bồng.Nhưng một lát sau lại vươn đầu vào nhìn nàng.
Tương Nhược Lan vui vẻ,nhìn nó ngoắc ngoắc:

– Đừngsợ, ta sẽ không bắt ngươi, nếu ngươi tới tìm ta, chẳng lẽ còn không tin ta sao?

Ngân hồ như là nghe hiểulời của nàng, từ từ bước vào, chỉ là không dám đến quá gần nàng. Nhìn nàng chớpchớp mắt vài cái, mấy sợi râu trên mũi rung rung, trông vô cùng đáng yêu
Tương Nhược Lan nhìn nócười nói:

– Ngươimuốn ta giúp ngươi nướng gà?

Cái đuôi trắng to củangân hồ lập tức dựng đứng lên, hai mắt híp híp như là đang cười.
Tương Nhược Lan cười:

– Đượcrồi. Dù sao mai ta cũng rời đi rồi, coi như là quen thêm một bằng hữu, ta sẽnướng gà cho ngươi ăn.

Nàng nhặt con gà lên, nóivới nó:

– Bênngoài nhiều người, nếu ngươi không muốn bị bắt thì ở đây chờ ta, chờ ta nướngxong sẽ mang về cho ngươi ăn!

Ngân hồ lắc lắc cái đuôi,quay vòng vòng trên mặt đất như là vô cùng cao hứng!
Tương Nhược Lan đi rangoài rửa sạch gà rồi đốt lửa nướng xong đem về trướng. Toàn bộ con gà đem chongân hồ, ngân hồ vừa cắn một miếng thì vui vẻ vội cúi đầu ăn. Thỉnh thoảng cònquay lại nhìn Tương Nhược Lan một cái. Lúc đầu còn có chút cảnh giác, nhưngthấy Tương Nhược Lan chỉ là ngồi một chỗ cười nhìn nó, ánh mắt cũng dần dầntrầm tĩnh lại.

– Lầntrước không có gia vị gì, lần này cho thêm hương liệu và muối, có phải ăn ngonhơn không?


Ngân hồ vẫy vẫy đuôi, nhưlà đang trả lời lời nàng.
Tương Nhược Lan càng lúccàng ngạc nhiên:

– Ngươithật sự hiểu được ta nói gì? Thật đúng là thông minh!

Nàng nhìn bộ lông trắngnhư tuyết của ngân hồ, hận không thể đến gần sờ nó một cái nhưng lại sợ hù dọanó nên đành thôi. Chỉ là vẫn nói chuyện với nó, ngân hồ cũng sẽ lắc lắc đuôi đểtrả lời nàng.

– Mai taphải rời đi rồi, không thể nướng gà cho ngươi nữa!

Cái đuôi buồn bực hơiđộng một chút như là không vui.

– Lần nàychúng ta đông người như vậy cũng không bắt được ngươi, ngươi rất đắc ý!

Cái đuôi dương cao lênrồi vẫy mạnh.
Tương Nhược Lan càng nhìncàng thấy thú vị. Cuối cùng đã hiểu vì sao nhiều người muốn đem nó làm củariêng như vậy, bởi vì nó thật sự là quá đáng yêu! Nhưng động vật càng có linhtính lại càng không muốn bị câu thúc, ngân hồ hẳn là phải thuộc về thiên hạ chứkhông nên bị nhốt trong hoàng cung, làm trò chơi cho người khác
Chỉ chốc lát sau, ngân hồăn hết con gà, bụng tròn vo lên, nó dùng cái đuôi lau lau miệng rồi lại dùnglưỡi liếm sạch sẽ, tự sửa sang lại mình rồi lẳng lặng chạy ra khỏi trướng.Nhưng ra đến cửa, nó quay đầu nhìn Tương Nhược Lan một cái, mắt híp híp lại,cái đuôi lắc lắc, như là đang cảm ơn
Tương Nhược Lan cười,phất tay với nó, dặn dò:

– Đi rangoài cẩn thận, đừng để bọn họ bắt được ngươi! Sang năm nếu ta trở lại, nhấtđịnh sẽ nướng gà cho ngươi ăn.

Ngân hồ gục gặc đầu rồinhanh chóng chui ra ngoài, tốc độ nhanh như tia chớp.
Tương Nhược Lan lập tứcđi tới cửa trướng bồng, nhưng đã không thấy thân ảnh màu trắng của tiểu tử kia.Nàng cười cười, trong lòng có chút đắc ý, người khác hao hết tâm tư cũng khôngnhìn thấy ngân hồ, vậy mà ngân hồ còn tìm đến nàng, còn ở chung một chỗ vớinàng lâu như vậy.
Đây chẳng lẽ cũng là ưuthế của nữ tử xuyên qua?

Ngày hôm sau, đại đội nhổtrại hồi kinh. Mười ngày sau thuận lợi về đến hoàng thành. Trong mười ngày nàykhông biết là Cảnh Tuyên Đế đã nghĩ thông suốt hay vì thương thế mà không ngăncản Cận Thiệu Khang nữa. Bởi vậy, mỗi ngày sau khi hạ trại, Cận Thiệu Khang sẽcùng Tương Nhược Lan đi xung quanh thăm thú khắp nơi. Hai người vì thường xuyênở cùng nhau, tình cảm càng nồng nàn, vài lần suýt thì động phòng sớm. Vẫn mayCận Thiệu Khang vẫn nhớ Tương Nhược Lan từng nói: “cuộc đời một nữ nhân chỉ cómột lần động phòng”. Hắn đã hạ quyết tâm muốn bồi thường cho nàng cho nên vẫncố gắng khắc chế!
Trở về Hầu phủ, thái phunhân đặc biệt chuẩn bị bàn tiệc tẩy trần cho bọn họ.
Vu Thu Nguyệt một mực chờtin tốt của cữu cữu, nhưng giờ lại thấy Tương Nhược Lan bình an trở về, khôngchỉ có thế, nàng cùng Hầu gia dường như càng thêm thân mật. Điều này làm cho VuThu Nguyệt hận đến thiếu chút nữa không cố gắng giả cười được.
Nhưng ác niệm trong lònggiống như nước lũ, một khi đã xông ra thì không thể thu lại. Lần này khôngthành công, Vu Thu Nguyệt cũng không vì thất bại mà sẽ buông tay. Nàng ta chờđợi thời cơ tiếp theo để hành động!
Trên bàn cơm, thái phunhân cùng Cận Yên Nhiên tươi cười. Vu Thu Nguyệt cũng vẫn mỉm cười nhưng làmTương Nhược Lan ngạc nhiên là ánh mắt Vương thị. Tựa như có chút tức giận, kháchẳn sự ân cần trước kia. Nhưng Cận gia ăn cơm thì khôngnó chuyện nên Tương Nhược Lan cũng không tiện hỏi.
Sau khi ăn xong, mọingười ngồi ở Tùng hương trong viện, Cận Thiệu Khang và Tương Nhược Lan nhắc tớinhững chuyện thú vị khi đi săn. Cận Yên Nhiên nghe xong thì thích thú vô cùngcũng khiến Vu Thu Nguyệt ghen ghét. Thân là thiếp, loại chuyện này nàng vĩnhviễn cũng không có. Sau đó, Tương Nhược Lan kể sơ qua chuyện mình gặp gấu. Chỉnói thoáng qua mấy câu mà Cận Yên Nhiên đã sợ đến mặt trắng bệch, nghe TươngNhược Lan dùng roi đánh gấu, không riêng gì đám chủ tử thái phu nhân mà cảnhững nha hoàn hầu hạ xung quanh cũng lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, kính nể. Chỉ cóVương thị từ đầu đến cuối, sắc mặt đều có chút mất tự nhiên.
Nói chuyện một lúc, tháiphu nhân nhắc đến chính sự. Bà nhìn Tương Nhược Lan và Cận Thiệu Khang cườinói:

– Đã xemngày rồi, là 12 tháng này


– Mườihai? Cận Thiệu Khang ngẩn ra, thể không phải còn phải đợi 6 ngày nữa

Triệu di thái thái ngồi ởđối diện, cười nói:

– Xem raHầu gia là đợi không kịp rồi?

Cận Yên Nhiên che miệngcười, một số nha hoàn cũng cười. Tương Nhược Lan bị các nàng cười thì khôngvui, quay đầu ai oán nhìn Cận Thiệu Khang một cái. Cận ThiệuKhang quay đầu lại nhìn nàng cười cười, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch.
Cảnh này thái phu nhânnhìn rõ, thấy con và con dâu ân yêu, trong lòng đương nhiên rất vui. Bà nhìnCận Thiệu Khang cười nói:

– Chờkhông được cũng phải chờ. Nếu là động phòng hoa chúc thì phải chọn ngày hoàngđạo, đại cát, không thể tùy tiện được.


Cận Thiệu Khang nhìn mẫuthân:

– Mẫuthân nói đúng! Tất cả đều nghe theo mẫu thân!

Sau đó, Cận Thiệu Khanglại quay lại hỏi Vu Thu Nguyệt:

– Thờigian này thân thể ổn không?

Vu Thu Nguyệt nghe vậy,cố ý ưỡn eo để lộ bụng hơi nhô ra, ôn nhu nói:

– Hầugia, thân thể Thu Nguyệt rất khỏe, chỉ là trong thời gian này, bụng dần nổilên, eo có hơi đau.

Vừa nói, nàng sờ sờ bụng,cố ý liếc Tương Nhược Lan một cái rồi nhìn Cận Thiệu Khang cười nói:

– Hai hômtrước, mẫu thân đã sai Lưu thái y đến bắt mạch, Lưu thái y nói theo mạch tượngthì tám phần là nam hài!

Thái phu nhân vừa ngheđến đó thì lại vui mừng:

– Khônglâu nữa trong Hầu phủ lại thêm đinh rồi. Chúc mừng Hầu gia.

Cận Thiệu Khang cười cườirồi dặn dò Vu Thu Nguyệt vài câu. Trên mặt cũng chẳng có sự vui mừng mà Vu ThuNguyệt vẫn nghĩ mà Tương Nhược Lan cũng chẳng có sự chán ghét mà nàng vẫn muốnthấy. Sự oán hận trong lòng Vu Thu Nguyệt càng sâu, nàng cúi đầu, liếc TươngNhược Lan một cái, thầm nghĩ. Chỉ cần có nàng ta ở đây, ta vĩnh viễn không đượcHầu gia để ý. Ai! cữu cữu thật là vô dụng!
Thật ra, trong lòng TươngNhược Lan cũng không phải hoàn toàn không cần. Nữ nhân khác sinh hạ hài tử chotrượng phu mình, trong lòng nàng đương nhiên vẫn có chút không vui. Nhưng từkhi nàng quyết định cùng hắn một chỗ thì nàng cũng biết sẽ phải đối mặt với sựthật này. Chỉ cần hắn có thể toàn tâm toàn ý với nàng, sao nàng không thể quáđể ý.
Hơn nữa nơi này là cổ đạikhông phải hiện đại. Hôn nhân thời hiện đại, có lẽ sẽ vì chuyện con cái mà nảysinh nhiều vấn đề. Nhưng là ở nơi này, chính thất còn phải quản lý gia trạch,giúp đỡ phu quân, mà nhiệm vụ của thiếp thất là sinh hài tử. Hơn nữa, về tình cảmhay về địa vị, thứ tử không thể so với trưởng tử, cho nên hài tử này cũng sẽkhông thành chướng ngại tình cảm của bọn họ. Chờ hắn lớn lên, cho hắn một sốtài sản, giúp hắn thành gia lập nghiệp, cũng coi như là hết trách nhiệm làmcha!
Cho nên, nét mặt TươngNhược Lan vẫn bình tĩnh.
Hàn huyên một lúc sau,sắc mặt thái phu nhân dần mệt mỏi, mọi người liền lui xuống. Lúc gần đi, tháiphu nhân nói với Cận Thiệu Khang:

– Hầugia, trong khoảng thời gian này theo quy củ, ngươi cũng không thể nghỉ ở Thuđường viện.


Cận Thiệu Khang dù khôngmuốn nhưng cũng không thể không đồng ý. Thái phu nhân lại giữ Tương Nhược Lanlại, nói là có lời muốn nói với nàng, Cận Thiệu Khang liền về Sở thiên cáctrước. Vu Thu Nguyệt vội vàng đi theo sau.
Tương Nhược Lan thấy vậycũng không để ý, nếu nàng không có chút tin tưởng này thì ngày nào cũng sẽ phảiđề phòng, sau này chẳng phải là mệt mà chết?
Thái phu nhân kéo TươngNhược Lan vào trong phòng. Tương Nhược Lan biết bà có chuyện quan trọng muốnnói với nàng.
Tương Nhược Lan ngồixuống ghế, hỏi thái phu nhân:

– Thờigian này, thân thể mẫu thân thế nào?

Thái phu nhân cười nói:

– Từ lầntrước ngươi giúp ta giác hơi, cũng đã lâu rồi không đau. Cho dù có khi trở giócũng không đau đớn như trước, Liễu Nguyệt xoa bóp cho ta một chút là tốt rồi.

Bà nhìn Tương Nhược Lan,đón lấy chén trà trong tay Liễu Nguyệt rồi nói:

– Thậtra, ta giữ ngươi lại là định nói về chuyện hài tử của Thu Nguyệt.

Tương Nhược Lan nhìn bà:

– Mẫuthân muốn nói gì?

Thái phu nhân cười cười,thản nhiên nói:

– Ta muốnbiết ngươi có ý gì?

Tương Nhược Lan lập tứchiểu, thái phu nhân lo nàng không dung được hài tử trong bụng Vu Thu Nguyệt.Đương nhiên thái phu nhân không sợ nàng mà sợ Thái hậu phía sau này. Trước nàngkhông chịu viên phòng, Cận gia lấy cớ sợ không con nối dõi nên Thái hậu khôngcòn gì để nói. Nhưng bây giờ đã khác trước, bất kể thế nào, thiếp thất có thaitrước chính thất cũng khó mà nói cho thuận tai. Thái phu nhân sợ nàng mượn tayThái hậu diệt hài tử của Vu Thu Nguyệt
Thật ra, nàng cần gì phảilàm như vậy? Đừng nói nàng không thể vì bản thân mà giết hại một đứa trẻ cònchưa chào đời. Hơn nữa, hài tử sinh ra cũng chỉ là thứ tử. Cận Thiệu Khang sẽkhông quá quan tâm đến nó. Nhưng một khi hài tử này vì nàng mà chết, ý nghĩacủa hài tử trong lòng Cận Thiệu Khang sẽ không giống nhau nữa. Hắn cả đời cũngsẽ không quên được hài tử này, cũng sẽ không thể quên được chuyện này, cuốicùng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ.
Cho nên bất kể là vì lươngtâm hay vì thực tế, nàng cũng sẽ không để ý đến hài tử này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.