Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 16: Ánh Tuyết
Thu đường viện
Hồng Hạnh đẩy cửa phòngđã thấy Tương Nhược Lan ngồi trên đầu giường ôm chăn, ngẩn người, bèn nói:
– Tiểu thư, người tỉnh lại khi nào, sao không gọi chúng ta?
Tương Nhược Lan hơi động,lúc này mới phát hiện chân hơi tê dại, rồi nói:
– Buổi tối gặp ác mộng, tỉnh lại rồi cũng không ngủ được nữa.
Hồng Hạnh nghe xong thầmđoán là vì Hầu gia đi tìm nha đầu thông phòng cũng không muốn để ý đến nàng nêntâm tình không tốt. Tất nhiên những lời này cũng chỉ dám nghĩ mà không dám nói,bèn hỏi:
– Tiểu thư có ngủ tiếp không?
Tương Nhược Lan ngẩngđầu:
– Bây giờ là canh mấy
Hồng Hạnh đáp: – canhthìn.
– Ai nha!
Tương Nhược Lan vội nhảyxuống giường nhưng vì chân bị tê nên té lăn trên đất. Hồng Hạnh vội chạy lênđỡ:
– Tiểu thư, người gấp cái gì a, canh giờ vẫn còn sớm.
– Giờ thìn phải đi thỉnh an, giờ thìn rồi! thiếu chút nữa là quên!
Tương Nhược Lan kêu lênvội vội vàng vàng nói với Hồng Hạnh:
– Nhanh nhanh chải đầu cho ta, ta muốn đi thỉnh an thái phu nhân.
Lúc này, Phương mụ mụ đivào, phía sau là Ánh Tuyết và Hoa Thanh bưng nước cho Tương Nhược Lan rửa mặt,vừa vặn nghe được Tương Nhược Lan nói liền bảo:
– Tiểu thư đừng vội, thái phu nhân đã sai người dặn, trên đầu tiểu thư có thươngtích, không cần phải đến thỉnh an.
– Từ lúc nào? Tương Nhược Lan quay đầu hỏi.
– Lúc tối hôm qua, lúc ấy tiểu thư đang nói chuyện cùng Hồng Hạnh nên ta khôngvào bẩm báo.
Hồng Hạnh lúc này buônglược nói với Tương Nhược Lan:
– Nếu đã thế tiểu thư có ngủ tiếp không?
Tương Nhược Lan lắc đầu:
– Không được, ta nhất định phải đi, nhanh giúp ta chuẩn bị, đã không còn sớm rồi.Các ngươi có biết thái phu nhân thường dậy lúc nào không?
Các nha hoàn trong phòngnhìn nhau ngơ ngác, không ai quan tâm đến chuyện này. Tương Nhược Lan thở dài,thật đúng là không chuyện gì tốt cả?
Lúc này Ánh Tuyết mới nhỏgiọng nói:
– Tiểu thư, thái phu nhân lúc nào cũng giờ Mão hai khắc thức dậy
Hồng Hạnh thấy Ánh Tuyếtnói vội trừng mắt:
– Ngươi không biết cũng đừng nói lung tung tránh phiền phức tiểu thư! Mang nướcra ngoài. Chuyện ngoài viện ngươi đã làm chưa?
Tương Nhược Lan nhìn ÁnhTuyết, đó chính là nha hoàn lớn lên cực kì thanh tú đã gặp qua, nghe Hồng Hạnhnói là nha đầu ngoại viện. Nàng nhìn Ánh Tuyết hỏi:
– Ngươi chắc chắn?
Ánh Tuyết nhìn Hồng Hạnhthấy Hồng Hạnh lạnh lùng nhìn nàng vội cúi đầu:
– Khi ta đến nhà bếp thường xuyên gặp nha đầu trong viện thái phu nhân, trong lúctrò chuyện biết được một chút thói quen của thái phu nhân
– A!
Hai mắt Tương Nhược Lansáng ngời đánh giá Ánh Tuyết từ trên xuống dưới. Trong trí nhớ Tương Nhược Lankhông có nhiều thông tin về nữ tử này, chỉ biết nàng không phải là nha hoàn phủtướng quân mà là nô tỳ bán thân cho nên chỉ hầu hạ ngoại viện.
– Vậy ngươi còn biết cái gì?
Ánh Tuyết cúi đầu thongthả nói:
– Thân thể thái phu nhân không tốt nên đều dậy sớm. Buổi sáng giờ Mão hai khắcdậy, buổi tối thì canh ba mới đi ngủ. Cuộc sống rất có quy luật!
Hồng Hạnh đứng bên thấytiểu thư có hứng thú với Ánh Tuyết, cắn cắn môi gắt gao nhìn Ánh Tuyết.
Tương Nhược Lan đứng dậychậm rãi đi đến bên cạnh Ánh Tuyết, hai mắt nhìn thẳng nàng. Bước chân và ánhmắt nàng đều khiến người khác có áp lực. Đây là nàng học từ sếp của nàng. Mỗikhi sếp đến gần nàng như thế, tâm tình của nàng đều trở nên căng thẳng hơn. Saunày sếp nói với nàng rằng chỉ có nàng dưới áp lực đó của sếp mà vẫn duy trì sựtrầm tĩnh, ánh mắt không đổi. Từ lúc đó, sếp bắt đầu chú ý đến biểu hiện củaTương Nhược Lan.
Hôm nay nàng cẩn thậnnhìn vẻ mặt Ánh Tuyết, Ánh Tuyết cũng không vì nàng đến gần mà có chút khiếpsợ, ánh mắt không thay đổi. Chắc chắn đây không phải là người nhát gan sợchuyện.
Tốt lắm! Khóe miệng TươngNhược Lan lộ ra ý cười nhàn nhạt.
– Thân thể thái phu nhân không khỏe? Bà có bệnh gì?
Ánh Tuyết vẫn cúi đầu,hai tay xoắn chặt, Tương Nhược Lan nhìn đôi tay trắng bệch biết trong lòng nàngcó sự sợ hãi nhưng vẫn có thể khống chế được tâm tình cũng không phải là chuyệnđơn giản.
Ánh Tuyết đáp lại:
– Tiểu nha đầu kia nói, từ khi thái phu nhân sinh tiểu thư có để lại bệnh chứng,về phần cụ thể là gì thì Ánh Tuyết không biết.
Tương Nhược Lan gật đầurất hài lòng với câu trả lời của nàng:
– Ngươi có thể nghe được nhiều chuyện như thế qua lời tiểu nha đầu kia, nhất địnhtốn không ít tâm tư?
Ánh Tuyết ngây người rồibình tĩnh trả lời:
– Nàng ấy thích những đồ nô tỳ thêu thùa, nô tỳ đáp ứng thêu cho nàng một bộ xiêmy.
Trong lòng hơi kinh hãi,tiểu thư trở nên khôn khéo như thế từ bao giờ. Tương Nhược Lan mỉm cười, xoayngười sang chỗ khác. Là một người cơ trí cũng có chút tâm cơ. Tốt nhất nên đểbên cạnh quan sát một thời gian, nếu có thể tin thì so với Hồng Hạnh còn hữudụng hơn. Nàng ngồi trước gương để cho Hồng Hạnh giúp nàng chải đầu rồi nhìn ÁnhTuyết qua gương nói:
– Từ hôm nay ngươi vào trong phòng hầu hạ.
Tương Nhược Lan khôngbiết hầu hạ ngoài viện là nha hoàn cấp ba, vào trong phòng là thăng lên một bậcthành nhị đẳng (cấp 2) nha hoàn, tiền lương và đãi ngộ cũng hơn hẳn. Nhưng nhữngngười hiểu điều này sắc mặt đều thay đổi.
Phương mụ mụ không nói gìchỉ chăm chú giúp nàng trang điểm. Liên Kiều và Hoa Anh là nhị đẳng nha hoànnghe thế nhìn nhau rồi quay đầu nhìn sắc mặt Hồng Hạnh.
Hồng Hạnh thì hiện rõ sựkinh ngạc, đang giúp Tương Nhược Lan vấn tóc tay khẽ động khiến Tương Nhược Lanbị đau.
Mà Ánh Tuyết chỉ vui mừngthoáng qua rồi thần sắc khôi phục bình thường.
Vẻ mặt những người nàyTương Nhược Lan đều thấy rõ. Đối với biểu hiện của Ánh Tuyết lại càng hài lòng.
Đến khi Ánh Tuyết bưngnước ra ngoài, Hồng Hạnh ngừng tay, nói với Tương Nhược Lan:
– Tiểu thư, Ánh Tuyết lai lịch không rõ, không đáng tin cậy, sao người có thể đểvào phòng hầu hạ
Tương Nhược Lan qua gươngnhìn thẳng vào vẻ mặt vội vàng của Hồng Hạnh nhàn nhạt nói:
– Ta tự biết mình làm gì. Hồng Hạnh, ngươi tốt nhất là làm tốt chuyện của mìnhđi!
Hồng Hạnh nghe vậy sửngsốt, nhìn trong gương Tương Nhược Lan không giận mà uy, đột nhiên cảm giác tiểuthư rất xa lạ. Nàng không dám nói thêm, chỉ cầm lược tiếp tục chải đầu choTương Nhược Lan.
Lúc sau, Ánh Tuyết vừađến, Hồng Hạnh nhìn qua gương bóng dáng yểu điệu thanh tú kia, sắc mặt cực kìâm trầm.