Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 12: Không vui mà tán
Sắc mặt Cận Thiệu Khanglạnh lùng khiến Tương Nhược Nam không còn đất lui.
Tương Nhược Nam nhìn bốnphía. Cận Yên Nhiên cười lạnh, ánh mắt hả hê. Phòng Triệu di thái thái ba ngườiung dung cười cợt. Vu Thu Nguyệt khóe miệng trào phúng mà nha hoàn bốn phía đầyvẻ khinh thị.
Tương Nhược Nam tronglòng có chút giận dữ. Có lẽ nàng không biết lễ nghĩa nhưng vốn dĩ nàng khônghiểu những thứ nghi lễ cổ đại này. Nhưng dù sao nàng cũng là chính thất mới lấyvào cửa, cho dù có cái gì không đúng hắn cũng không nên mắng nàng trước tất cảmọi người. Để nàng không có đất lui, không còn chút thể diện nào, như thế hắnsẽ vui vẻ chăng?
Quá đáng! Không coi nàngra gì.
Đã như thế sao ta phảicoi trọng thể diện của ngươi.
Bên kia, Cận Thiệu Khangcòn tiếp tục mắng:
– Chẳng nhẽ ngay cả những điều cơ bản ngươi cũng không hiểu? Rốt cuộc thì ngươilớn lên như thế nào! Ta nói cho ngươi nếu ngươi không học lễ nghĩ cho chu toànthì đừng bao giờ gặp mặt người khác, tránh để mất mặt Cận gia.
Nghe đến đây lòng Vu ThuNguyệt sung sướng. Chính thất không thể gặp khách, như vậy sau này việc tiếpkhách sẽ là của nàng. Cứ như thế chẳng bao lâu toàn thành đều biết Vu ThuNguyệt nàng mới là nữ chủ nhân chính thức ở phủ An Viễn hầu. Trong lòng Vu ThuNguyệt mừng thầm.
– Hầu gia.
Tương Nhược Nam cũng đứnglên muốn dùng khí thế để áp đảo hắn nhưng tiếc nàng chỉ đứng đến vai hắn, phảingửa cổ mới nhìn được mặt hắn, khí thế rõ ràng kém hơn một bậc.
Có điều không sao, khíthế thua ngươi nhưng lý lẽ thì không.
Tương Nhược Nam nhìn hắn,không nhanh không chậm nói:
– Không sai. Ta không hiểu quy củ nhưng chẳng lẽ Hầu gia cũng không hiểu quy củnhư ta?
Lời vừa nói ra, mọi ngườiđều tròn mắt nhìn Tương Nhược Nam. Hầu gia nói chuyện nàng cũng dám cãi lại…Bátphụ! Quả thật là bát phụ!
Cận Thiệu Khang hít sâumột hơi, cằm bạnh ra nói:
– Ngươi nói cái gì?
Giọng nói nhỏ nhẹ nhưngkhiến mọi người rét lạnh.
Tương Nhược Nam khôngphải là người yếu đuối. Khi còn nhỏ nàng đã rất rõ ràng nếu nàng tỏ ra yếu hơnmột chút thì người khác sẽ cưỡi lên đầu nàng, vô lý mà chèn ép nàng. Cho nênbây giờ nàng cũng không tỏ ra sợ hãi.
Nàng nhìn thẳng Cận ThiệuKhang, cười lạnh nói:
– Hầu gia mở miệng đều nói quy củ, nếu Hầu gia là người hiểu quy củ, được rồi, tahỏi Hầu gia…
Nàng vươn tay chỉ Vu ThuNguyệt bên cạnh nhưng vẫn nhìn thẳng Cận Thiệu Khang:
– Theo quy củ, vị trí của Vu di nương là ở đâu? Nàng không giống Triệu di tháithái sinh con cho Cận gia. Theo quy củ thì phải đứng bên cạnh ta hầu hạ chứkhông phải an nhiên tự tại ngồi bên cạnh ta. Các người khinh ta cái gì cũngkhông hiểu? Hay là những quy củ của Hầu gia chỉ là nhằm vào ta mà thôi.
Tương Nhược Nam một điềuquy củ hai điều quy củ, từng câu từng chữ sắc bén như đâm vào Cận Thiệu Khang.Hắn không nói được nửa lời, tay vì quá tức giận mà run lên nhè nhẹ.
Phương mụ mụ thấy tiểuthư không nhịn được mà gây sự sợ đến độ nước mắt ứa ra, đứng bên kéo kéo tay áoTương Nhược Nam luôn miệng khuyên can. Hồng Hạnh cũng không muốn Tương NhượcNam đắc tội Hầu gia nên cũng vội khuyên nhủ. Nhưng hôm nay Tương Nhược Nam tứcgiận lên đầu, sao có thể nghe các nàng khuyên?
Cận Yên Nhiên thấy sắcmặt ca ca vì tức giận mà trắng bệch, cả giận nói:
– Ngươi cũng dám nói với phu quân mình như thế. Không trách cả thành gọi ngươi làbát phụ. Nếu không phải vì ngươi Thu Nguyệt tẩu tẩu đã là chính thất duy nhấtcủa đại ca ta. Chính vì ngươi không biết xấu hổ, đứng trước bao người ép Hoàngthượng tứ hôn, cướp đoạt đi vị trí vốn thuộc về Thu Nguyệt tẩu tẩu. Bây giờngươi còn mặt mũi bắt Thu Nguyệt tẩu tẩu hầu hạ ngươi. Ngươi đừng có quá đáng,chúng ta không ai sợ ngươi hết.
Tương Nhược Nam quay đầunhìn nàng có chút kinh ngạc với những lời nói này. Nhưng nàng không có thờigian tìm hiểu kĩ. Nàng chỉ biết rằng nếu có người làm nhục nàng như vậy mà nàngcòn không nói gì thì thật sự chẳng có ai coi nàng vào mắt nữa. Nàng phản kíchlại:
– Ta và đại ca ngươi nói chuyện là bát phụ. Vậy xin hỏi tiểu cô, ngươi chỉ tayvào mặt đại tẩu mà mắng bát phụ thì gọi là gì?
Cận Yên Nhiên là tiểu thưHầu phủ từ nhỏ đã tuân quy đạo củ (có quy củ), hôm nay sở dĩ nói ra như thế làvì chướng mắt với Tương Nhược Nam sở tác sở vi (tự ý làm loạn) và bởi nàng taphá hủy hôn sự hoàn mỹ của đại ca. Nhưng cùng người khác cãi nhau vốn khôngphải là chuyện nàng am hiểu. Tương Nhược Nam vừa nói ra đã khiến nàng không thểphản bác. Ngón tay chỉ Tương Nhược Nam:
– Ngươi…ngươi…ngươi.
Rồi không nói được gì,mặt đỏ bừng vừa thẹn vừa ủy khuất, mắt đỏ ửng lên. Nha hoàn bên người vừa an ủinàng vừa nhìn Tương Nhược Nam đầy chán ghét nhưng sợ Tương Nhược Nam là chínhthất nên cũng không dám nói gì.
Vu Thu Nguyệt nghe đếnđây, liền cầm khăn tay khóc lên, ủy ủy khuất khuất nói:
– Đều tại ta không tốt, là ta không biết lễ nghĩa, ta không nên ngồi ở đây, mộtbữa cơm yên lành cũng vì ta mà bị phá hủy.
Nói rồi vội vàng đứng lênkhóc nói với Tương Nhược Nam:
– Tỷ tỷ, đều tại ta không tốt, người đừng là Hầu gia và tiểu cô tức giận nữa, tasẽ đứng đây hầu hạ người.
Tương Nhược Nam hừ lạnh:
– Ngươi không cần làm ra vẻ rất ủy khuất như thế. Thân là thiếp thất đó là chuyệnngươi nên làm. Ta chả hiểu có cái gì mà phải ra vẻ ủy khuất như thế.
Vu Thu Nguyệt không nóigì mà lại khóc lớn, cuống quýt nói:
– Là ta không tốt, là ta không tốt.
Cận Yên Nhiên thấy Vu ThuNguyệt khóc lóc đáng thương, trong lòng đồng tình đi tới bên cạnh Vu ThuNguyệt, ấn Vu Thu Nguyệt ngồi xuống, lau nước mắt nói:
– Thu Nguyệt tẩu tẩu, ngươi cứ ngồi đây. Từ đầu đến cuối ngươi không sai. Đểngươi ngồi đây đã là ủy khuất người rồi. Có một số kẻ ngươi không cần sợ. Ngươicàng sợ nàng càng coi thường ngươi. Ngươi cứ ngồi chỗ này xem nàng làm gì? Hômnay đã náo loạn thế này, mọi người đều có mắt, không ai trách ngươi.
Vương thị ngồi bên Vu ThuNguyệt vốn là biểu tỷ của Vu Thu Nguyệt thấy vậy cũng muốn nói giúp vài câunhưng đã bị Triệu di thái thái dùng mắt ngăn lại. Cận Thiệu Đường nói nhỏ vàotai: “Ngồi yên xem kịch, đừng gây chuyện”. Vương thị bĩu môi không nói.
Cận Thiệu Khang càng tứcgiận. Dù sớm biết nữ nhân này không hiểu lễ nghĩa nhưng cũng không nghĩ nànglại không chừa chút thể diện nào cho hắn. Những lời Cận Yên Nhiên nói nhắc chohắn sự nhục nhã lớn nhất đời. Phải lấy một nữ tử mình chán ghét làm vợ. Mà ngườimình muốn lấy làm chính thất lại phải chịu ủy khuất mà làm thiếp. Trong lònghắn thẹn với Vu Thu Nguyệt đương nhiên muốn để nàng có địa vị không thuakém Tương Nhược Nam để nàng không bị coi thường. Nhưng nữ tử trước mắt thật ghêtởm, chiếm được tiện nghi vẫn còn không biết đủ khiến người ta không thể chịuđược.
Lập tức hắn không thèm đểý đến Tương Nhược Nam, chỉ Phương mụ mụ, trầm giọng nói:
– Dẫn tiểu thư nhà ngươi đi.
Giọng nói lạnh lùng, sắcmặt thập phần đáng sợ.
Phương mụ mụ sợ hãi cuốngquýt gật đầu, kéo tay Tương Nhược Nam nói:
– Phu nhân, chúng ta về viện trước, nghe lời ta, đừng cãi nhau cùng Hầu gia nữa.
Tương Nhược Nam tức giậnđến biến sắc. Nếu nàng thật sự trở về thì sau này làm sao sống được trong Hầuphủ.
Tương Nhược Nam đẩy tayPhương mụ mụ, ngồi xuống chỗ của mình nói:
– Sao ta lại phải về? Hầu gia nói ta không biết lễ nghĩa không cho ta gặp ngườingoài, được, ta nhận. Nhưng nơi này đều là người trong nhà, dựa vào đâu mà Hầugia không cho ta ngồi đây. Hầu gia nếu là người quy củ thì nên theo quy củ màlàm. Chẳng lẽ vợ mới vào cửa bữa cơm đầu tiên đã đuổi đi là quy củ của Hầu phủ?Nói đi nói lại, quy củ của Hầu gia chỉ là đúng người không đúng chuyện.
Cận Thiệu Khang tức giậnđến mặt tái xanh, hắn chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào mỏ nhọn thế này. Trongngực như có cỗ khí dồn ép hận không thể đập tan cái bàn. Nhưng vẫn còn cố kỵthái phu nhân mà không dám đập phá. Bàn tay nắm thành quyền mạnh mẽ đấm xuốngbàn.
Hắn lạnh lùng trừng mắtnhìn Tương Nhược Nam mà Tương Nhược Nam cũng không yếu thế mà nhìn trả hắn.
Trong sảnh không mộttiếng động mà Vu Thu Nguyệt cũng ngừng khóc. Tất cả mọi người nhìn chằm chằmhai người. Nha hoàn trong mắt không còn chút nào khinh thị. Bọn họ đều thấy nữtử dám cùng Hầu gia trừng mắt thế này, cho dù không được sủng thì cũng khôngnên đắc tội.
Trong lúc hai người trừngmắt nhìn nhau, thái phu nhân đột nhiên cao giọng nói:
– Được rồi, đừng loạn lên nữa. Một bữa cơm ăn cũng không xong.
Nàng đập đôi đũa trongtay xuống bàn, lạnh lùng nói:
– Làm loạn đến thế này, có ăn nữa thì cũng không ngon miệng. Mọi người về đi.Liễu Nguyệt, đỡ ta vào.
– Vâng thái phu nhân. Liễu Nguyệt đi tới bên người thái phu nhân, cùng Trương mụmụ đỡ thái phu nhân vào phòng.
Triệu di thái thái cũngkéo con trai, con dâu rời đi. Cận Yên Nhiên trừng mắt nhìn Tương Nhược Nam rồicũng lôi Vu Thu Nguyệt khóc sưng mắt đi ra.
Bên bàn chỉ còn lại CậnThiệu Khang và Tương Nhược Nam.