Bạn đang đọc Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái Hôn – Chương 108
Ngón tay Khâu Hàn hơi giật giật, chỉ tiếc là Cố Dương ngồi bên kia cho nên không nhìn thấy.
Kỳ thật cũng không phải Khâu Hàn không muốn tỉnh lại, mà là cậu vẫn luôn bị nhốt ở trong mộng cảnh, mặc kệ cậu giãy giụa như thế nào, mặc kệ cậu chạy như thế nào, đều không thể thoát khỏi giấc mơ.
Từ khi cậu lâm vào hôn mê, cậu không ngừng mơ thấy hình ảnh Khâu gia bị cháy, cậu muốn vọt vào cứu bà ngoại ra nhưng chạy mãi mà không vào được, cậu còn mơ một giấc mơ tai nạn xe cô lặp đi lặp lại, cậu đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều cách nhưng không thể nào tránh được, cảnh tượng ấy không ngừng biến hóa, sau đó lặp đi lặp lại xen kẽ, thì cậu mới biết đó là mơ.
Khâu Hàn giãy giụa vô cùng vất vả ở trong mơ, vô cùng mệt, cậu nghe được lời Cố Dương nói, cậu cũng rất muốn mở mắt, rất muốn tỉnh lại nhưng dù cho cậu đã dùng hết toàn bộ sức lực, đều không làm được.
Lại qua mấy ngày, Khâu Hàn vẫn như cũ bị nhốt ở trong những giấc mơ, cậu cảm thấy rất bất lực, hy vọng ai đó có thể giúp cậu, cứu cậu ra khỏi giấc mơ này đi, mà người cậu có thể lớn tiếng kêu gọi trong mơ, chỉ có Diệp Huyên Thành mà thôi.
“Chú…….” Khâu Hàn đã dùng hết sức lực ở trong mơ nhưng trong hiện thực, âm thanh cậu hô lên lại vô cùng mỏng manh.
Diệp Huyên Thành đang xem văn kiện lập tức ngẩng đầu, cứ ngỡ là mình gặp ảo giác, trong khoảng thời gian này, y vẫn luôn ảo tưởng Khâu Hàn có thể lập tức tỉnh lại, làm nũng với y hoặc là mắng y, làm như thế nào đều được hết, chỉ cần cậu có thể tỉnh lại.
“Diệp…… Huyên…… Thành.” Lần này âm thanh của Khâu Hàn tuy rằng nhỏ nhưng nghe được rất rõ ràng.
Diệp Huyên Thành kinh ngạc đứng lên, đem tay chống ở hai bên người của Khâu Hàn, nhìn cậu kêu lên: “Khâu Hàn? Khâu Hàn?”
“Chú…… ơi.” Khâu Hàn ở trong mộng đã không còn sức nữa, lần này nói không phát ra tiếng, chỉ có một chút khẩu hình.
Diệp Huyên Thành lập tức kích động ấn cái nút đầu giường, một bên dùng sức ấn, phảng phất như càng ấn thì bác sĩ tới càng một nhanh vậy, một bên vội vàng nói với Khâu Hàn: “Khâu Hàn, em đừng ngủ, em đừng có ngủ, mở mắt ra nhanh lên!”
Khâu Hàn nghe được tiếng của Diệp Huyên Thành, ở trong mơ dùng sức chạy về phía có tiếng của Diệp Huyên Thành, thời điểm cậu quay đầu lại nhìn, phát hiện những hình ảnh đó không ngừng bám theo cậu, không biết là không dám đuổi theo hay là đuổi không kịp, mà nó đã cách cậu càng ngày càng xa, cậu nhìn về phía trước, phát hiện có ánh sáng, mà lúc này cậu đã thoát khỏi giấc mơ.
Khâu Hàn gian nan mở mắt ra, cậu cảm thấy mắt mình rất đau, tầm mắt rất mơ hồ, cái gì cũng nhìn không rõ lắm.
Diệp Huyên Thành đứng ở một bên, nhìn bác sĩ kiểm tra cho Khâu Hàn, rốt cuộc cũng chờ được Khâu Hàn tỉnh lại, thần kinh cùng cảm xúc vẫn luôn căng chặt của y cuối cùng cũng hơi thả lỏng lại rồi.
Nhưng một lúc sau, biểu cảm của bác sĩ có chút không tốt lắm, bảo Diệp Huyên Thành đi ra ngoài nói chuyện.
“Làm sao vậy?” Diệp Huyên Thành nghi hoặc hỏi: “Em ấy không phải đã tỉnh lại rồi sao? Còn vấn đề gì nữa à bác sĩ?”
“Người là tỉnh lại đó nhưng thần chí thì có chút nghiêm trọng.” Bác sĩ nói: “Dù sao phần đầu của cậu ấy cũng bị va chạm, nguyên nhân có khả năng là vừa từ trong hôn mê tỉnh lại, có lẽ rất nhanh sẽ chuyển biến tốt đẹp, cần quan sát một khoảng thời gian nữa.”
Chờ bác sĩ cùng hộ sĩ đều rời đi, Diệp Huyên Thành trở lại bên cạnh giường bệnh, nhìn hai mắt vô thần dại ra của Khâu Hàn, trong lòng Diệp Huyên Thành vô cùng khó chịu và đau lòng.
Y ngồi xuống ở mép giường, ôm chặt lấy Khâu Hàn, nhỏ giọng nói: “Khâu Hàn, đừng sợ, em nhất định sẽ khá lên.”
Khâu Hàn lại tiếp tục nằm viện quan sát mấy ngày nữa, vài ngày sau khi tỉnh lại cậu đã tốt hơn một chút nhưng thần chí vẫn có chút không rõ, đang ngủ lại đột nhiên tỉnh dậy, hỏi cậu cái gì cậu đều giống như không nghe được, cũng vô pháp trả lời, chỉ là trong miệng vẫn luôn niệm phải về nhà.
Diệp Huyên Thành nghe Khâu Hàn vẫn luôn nói phải về nhà phải về nhà, cùng bác sĩ thương lượng qua, làm thủ tục xuất viện cho Khâu Hàn, dẫn cậu về Diệp gia.
Vết thương trên người Khâu Hàn đã đỡ hơn rồi bao gồm phần bị thương nghiêm trọng nhất là phần đầu và cánh tay, Diệp Huyên Thành mời nhân viên y tế đến Diệp gia thay phiên chăm sóc Khâu Hàn.
Nhưng Khâu Hàn sau khi bị Diệp Huyên Thành đưa về Diệp gia, mỗi ngày đều sẽ nhắc mãi ba từ phải về nhà.
Đêm nay, Khâu Hàn lại một lần tỉnh lại trong giấc mơ, sau đó không ngừng nói: “Em phải về nhà, đưa em về nhà, đưa em về nhà nhanh lên.”
Diệp Huyên Thành ôm gắt gao Khâu Hàn vào trong ngực, trấn an cậu nói: “Khâu Hàn, chúng ta đã về đến nhà, hiện tại em đang ở nhà.”
“Đưa em về nhà, đưa em về đi mà.” Khâu Hàn gắt gao bắt lấy áo Diệp Huyên Thành vội vàng nói.
Mấy ngày nay, Khâu Hàn liên tục nói phải về nhà nhưng Diệp Huyên Thành không biết ngôi nhà trong lời nói của cậu là ở đâu, chẳng lẽ là Lâm gia? Nhưng mặc kệ Diệp Huyên Thành không thể đưa Khâu Hàn về Lâm gia được, những người đó không có khả năng sẽ chiếu cố cho Khâu Hàn.
Diệp Huyên Thành một tay ôm Khâu Hàn, một tay nâng mặt Khâu Hàn hỏi: “Khâu Hàn, nói cho chú, em muốn về căn nhà kia?”
Khâu Hàn hình như là nghe được Diệp Huyên Thành hỏi, cậu trả lời: “Về Khâu gia, em phải về Khâu gia.”
“Khâu gia đã…….” Diệp Huyên Thành đối mặt với Khâu Hàn như vậy, thật sự vô pháp nói cho cậu, Khâu gia đã không còn.
“Cháy, Khâu gia bị cháy, em muốn đi cứu bà ngoại, nhanh lên! Phải cứu bà ngoại!”
Diệp Huyên Thành ngây ngẩn cả người, thì ra đây mới là nguyên nhân Khâu Hàn đòi về nhà, bởi vì cậu mơ thấy Khâu gia chìm trong đám cháy, cho nên muốn đi về cứu bà ngoại cậu, nói cách khác, trong khoảng thời gian này, cậu vẫn luôn bị nhốt trong hồi ức đau khổ ấy, cho nên thần chí mới không rõ.
Diệp Huyên Thành gắt gao ôm Khâu Hàn, nói ở bên tai cậu: “Đã dập lửa rồi, bà ngoại em cũng đã được cứu ra, không có việc gì, đã không có việc gì.”
Nghe được tiếng Diệp Huyên Thành, Khâu Hàn dần dần bình tĩnh lại, ghé vào trong lòng ngực y chậm rãi ngủ.
Ở trong mộng, Khâu Hàn gặp được bà ngoại, bà ngoại mỉm cười nhìn cậu, bảo cậu phải sống cho tốt, nhất định phải hạnh phúc, phải vui vẻ, sau đó từ biệt cậu, bảo cậu đừng quá nhớ thương bà, hãy sống cho tốt, đó là điều bà mong muốn nhất.
– ————————————————
Editor: Thưn bé kiếp trước hay kiếp này đều khổ????.