Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2268: Em đang ở đâu? (Đại kết cục)


Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo… Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2266 : Em đang ở đâu? (Đại kết cục)

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2266 : Em đang ở đâu? (Đại kết cục)

Chờ sau khi chữa trị hoàn toàn cho Thánh Đạo Giới thì Diệp Mặc chuẩn bị sẽ

mang những người vợ của mình đi ngao du trong hư không. Cho nên hắn mới có ý

định trước khi đi sẽ đem thực lực của các tộc khác gọt dũa cho yếu bớt đi một

chút. Trăm năm sau khi các tộc liên kết lại công kích Thánh Đạo Giới thì chính

là cơ hội đó. Nếu như hắn ở đại điển của Ma Tộc bại lộ thực lực cường đại của

mình, thì có lẽ là trăm năm ah không, có lẽ khi nào hắn mất tích hoàn toàn thì

mới có người của tộc khác đến Thánh Đạo Giới.

Sau khi Đông Phương Vượng hiểu được tâm tư của Diệp Mặc thì liền điên cuồng

cười to, khí thế trên người bỗng nhiên tăng vọt. Gần như chỉ trong nháy mắt

thì một tiếng nổ vang lên xé rách hư không. Trói buộc của Diệp Mặc lên Đông

Phương Vượng cũng vì vụ nổ này mà bị phá vỡ.

Thần Nguyên Thủ của Diệp Mặc nhoáng cái đã chộp vào trong hư không nắm lấy

Nguyên Thần và nhẫn trữ vật của Đông Phương Vượng, nhưng vẫn có một đạo hào

quang bay ra từ trong vụ nổ tan biến vào hư không.

Chính bản thân Diệp Mặc cũng không kịp thời ngăn trở đạo hào quang kia.

– Ha ha, Diệp Mặc! Cho dù là tao chạy không thoát thì Huyền Hoàng Châu của

tao cũng sẽ không để ày lấy được đâu.

Nguyên Thần của Đông Phương Vượng hiện đang bị Diệp Mặc nắm ở trong tay nhưng

vẫn cười lên ha hả.

Lúc này Diệp Mặc mới biết luồng ánh sáng màu vàng vừa rồi bay đi chính là

Huyền Hoàng Châu. Điều này khiến hắn cực kỳ tiếc nuối vì Huyền Hoàng Châu

chính là bảo vật khai thiên, hiện tại đã bị Đông Phương Vượng chủ động ném đi

rồi. Tên Đông Phương Vượng này quả là có bản lĩnh, sau khi tự bạo xong thì

Nguyên Thần vẫn có thể giữ lại được. Nếu như không phải là hắn nhanh tay thì y

có khi đã chạy thoát rồi.

Diệp Mặc căn bản cũng lười nói chuyện, Thần Nguyên Thủ lập tức bóp nát Nguyên

Thần của Đông Phương Vượng thành hư vô, thần hồn câu diệt.

Sau khi giết Đông Phương Vượng thì trong lòng Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy

thoải mái rất nhiều. Ba anh em nhà Đông Phương vẫn luôn là cái gai trong mắt

của hắn, hôm nay rốt cuộc đã đem cái gai này nhổ đi cả gốc lẫn ngọn rồi, từ

giờ hắn sẽ không còn phải phiền phức khó chịu nữa.

Về phần Huyền Hoàng Châu mất rồi thì cứ mất đi. Huyền Hoàng Châu đúng là thứ

tốt thật đấy, nhưng thứ tốt trên người hắn thì nhiều lắm. So sánh ra thì việc

giết được Đông Phương Vượng đã khiến hắn vô cùng hài lòng rồi.

Sau khi đưa tay thu hồi lại Thái Sơ Thần Văn đang trói buộc Thế Giới Sơn thì

Diệp Mặc hoàn toàn thỏa mãn. Huyền Hoàng Châu mất tích, nhưng Thế Giới Sơn thì

không.

Diệp Mặc liên tục đánh ra vài đạo thần thức đao đem cấm chế của chiếc nhẫn trự

vật trong tay hoàn toàn phá bỏ. Nhưng khi hắn quét thần thức vào trong chiếc

nhẫn trữ vật thì lại lập tức ngây ngẩn cả người.

Hắn sửng sốt không phải là vì việc chiếc nhẫn trữ vật của Đông Phương Vượng

chính là một Tiểu thế giới, mà là vì bên trong cái Tiểu thế giới này có một

người đang không ngừng luyện chế trận kỳ và nghiên cứu trận pháp.

Diệp Mặc lập tức đem cái lão già đang luyện chế trận kỳ kia ra ngoài, sau đó

không dám tin vào mắt mình mà hỏi một câu:

– Lão Lục, sao lãi lại bị Đông Phương Vượng bắt, còn giúp y luyện chế trận kỳ

nữa?

Lục Vô Hổ lúc này mới nhìn rõ ràng người trước mắt chính là Diệp Mặc. Lão thậm

chí mất một lúc lâu vẫn chưa kịp phản ứng lại. Khi lão đã xác nhận đúng là

Diệp Mặc rồi thì mới ngạc nhiên hỏi:

– Diệp huynh đệ, thật sự là cậu sao? Tiểu tử Đông Phương Vượng kia đâu?

(Đọc lại từ c1100 – 1120 sẽ nhớ ra lão Lục Vô Hổ – Lục Địa Khí Thần này là ai)

– Đã bị tôi giết rồi.

Trong lòng Diệp Mặc đang đoán xem vì sao Lục Vô Hổ lại bị Đông Phương Vượng

bắt được, hơn nữa còn dốc sức mà giúp y luyện chế trận kỳ nữa?

– Cậu có thể giết Đông Phương Vượng sao?

Lục Vô Hổ khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, nhưng lại thấy Diệp Mặc không

có chút khí thế cường đại nào, toàn bộ thần thái đều cực kỳ bình thường, hơn

nữa sự lợi hại của tên Đông Phương Vượng kia thì lão đã từng được tận mắt nhìn

thấy.

Nhưng lúc này lão lập tức nhớ lại một sự kiện:

– Diệp huynh đệ, đây là đâu vậy?

– Đây là ngoài hư không của Thánh Đạo Giới. Còn lão, vì sao lão lại bị Đông

Phương Vượng bắt? Lão đang luyện chế trận kỳ gì vậy?

Diệp Mặc sau khi trả lời câu hỏi của Lục Vô Hổ thì liền hỏi liên tiếp hai vấn

đề. Tu vi lúc này của Lục Vô Hổ là Huyền Tiên, vậy thì sao Đông Phương Vượng

lại muốn giữ lão lại.

– Cậu đã Chứng đạo rồi sao?

Lục Vô Hổ hiển nhiên không phải là một Huyền Tiên bình thường vì đã đi theo

Đông Phương Vượng cũng nhiều năm rồi.

Sau khi hỏi xong thì lão cũng không đợi Diệp Mặc trả lời liền thở dài:

– Còn không phải là vì khối Thế Giới Sơn kia sao! Tên Đông Phương Vượng kia

thông qua Thế Giới Sơn mà tìm được ta, sau đó khi y biết ta là một Luyện khí

sư thì liền cho ta rất nhiều ngọc giản về Luyện khí và trận pháp để cho ta học

tập. Sau đó y lại đưa ta đến một chỗ và nói rằng nơi đó có Hỗn Độn Thanh Liên.

Nhưng chính y cũng không vào được nơi đó.

– Y có một loại trận pháp có thể giúp y đoạt lấy Hỗn Độn Thanh Liên, nhưng

loại đại trận kia cần có hàng tỷ chiếc trận kỳ, cho nên mới bắt ta ở lại đây

không ngừng luyện chế trận kỳ cho y. Nếu như không phải là cậu, không biết là

lão già ta đây còn phải luyện chế mất mấy vạn năm nữa đây?

Diệp Mặc giờ mới hiểu được. Khó trách vì sao hắn tìm không được Lục Vô Hổ.

Đông Phương Vượng đã nhận được một phần của Thế Giới Sơn, sau đó lại cảm giác

được trên người Lục Vô Hổ có khí tức của Thế Giới Thạch thì muốn giết Lục Vô

Hổ để cướp đi Thế Giới Thạch. Về sau khi y phát hiện Lục Vô Hổ có thể lợi dụng

được thì liền tạm thời bỏ qua.

– Nếu không có vấn đề gì thì tôi trước tiên đưa lão đi tới Tiên Giới. Ở Tiên

Giới tôi đã thành lập một tông môn là Mặc Nguyệt Tiên Tông, còn tôi hiện tại

có việc cần phải đi làm. Chờ sau khi tôi làm xong chuyện thì tôi sẽ trở lại

Mặc Nguyệt Tiên Tông tìm lão.

Diệp Mặc nói.

– Cậu có thể đưa ta về Tiên Giới sao?

Lục Vô Hổ ngạc nhiên thốt lên. Tu vi của lão hiện giờ quá thấp, cho nên việc ở

lại trong hư không khiến lão cực kỳ không thoải mái.

Diệp Mặc đưa tay xé rách hư không trước mặt, sau đó nắm lấy Lục Vô Hổ ném đi:

– Lão tự mình nhìn một chút là biết.

Sau khi đưa Lục Vô Hổ đi thì Diệp Mặc lại lần nữa trở lại Ma Tộc. Sau khi bước

vào đại điện tiếp khách của Ma Tộc thì gần như tất cả mọi người đều khiếp sợ

đứng lên. Thực lực của Đông Phương Vượng thì hầu hết những người ở đây đều

thấy rõ ràng rồi. Trước đó Diệp Mặc cùng Đông Phương Vượng ra ngoài hư không

chém giết lẫn nhau, nhưng hiện giờ chỉ có Diệp Mặc bình yên vô sự mà quay lại.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Chân Băng Du bước lên đầu tiên. Trước đó tuy nét mặt của cô vẫn luôn bình

thản, nhưng khi thật sự thấy Diệp Mặc bình yên quay lại thì cô mới trở nên vui

mừng và an tâm được.

– Diệp Đan Thánh, Đông Phươg Vượng đâu rồi?

Phiền Cao là người đầu tiên mở miệng hỏi. Lúc này điều y quan tâm nhất là tung

tích của Đông Phương Vượng.

Diệp Mặc không thèm để ý tới Phiền Cao của Yêu Tộc. Hắn chỉ nhìn về phía Tiêu

Đát và Thang Tòng Hạm ôm quyền nói:

– Hai vị tiên hữu, hoan nghênh hai vị tới Thánh Đạo Giới làm khách, hôm nay

xin được cáo từ ở đây.

Nghe Diệp Mặc nói rằng phải đi thì một vài người quen biết với Diệp Mặc đều

đứng lên. Còn Thang Tòng Hạm thì cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi:

– Diệp Đan Thánh…

Diệp Mặc biết rõ Thang Tòng Hạm muốn hỏi điều gì cho nên hắn cũng không đợi

Thang Tòng Hạm hỏi đã cười nói:

– Tôi không biết nữa, có chút sự cố nên đã bay đi mất rồi.

Diệp Mặc nói lời này cố ý làm người nghe nhầm lẫn. Hắn chính là nói về Huyền

Hoàng Châu đã biến đi rồi, hắn tìm không được mà cũng không muốn tìm, còn

người khác nghe vào thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng đó là Đông Phương Vượng.

Quả nhiên sau khi nghe xong lời Diệp Mặc nói thì những khách mời trong đại

điện không mấy tin tưởng. Đông Phương Vượng đi rồi sao? Điều này tuyệt đối là

không thể. Tất cả mọi người đều có thể thấy được sự thù hận của Đông Phương

Vượng đối với Diệp Mặc, tuyệt đối sẽ không có chuyện chưa đánh với Diệp Mặc đã

bỏ đi.

Diệp Mặc cũng không hề quan tâm người khác nghĩ gì. Hắn nhìn chằm chằm về phía

tên áo xanh kia rồi nói:

– Cái tên đang đi cùng ngươi kia cùng ta có chút thù oán, cho nên ta muốn hỏi

y mấy vấn đề.

Đạm Đài Y sau khi thấy Diệp Mặc trở về thì sắc mặt liền biến hóa bất định, bây

giờ nghe Diệp Mặc nói rằng muốn đi thì cô cũng liền đứng lên nói:

– Diệp Mặc, tôi có mấy vấn đề muốn một mình hỏi anh.

Diệp Mặc nói xong thì căn bản cũng không cần trưng cầu ý kiến của tên áo xanh

kia mà trực tiếp nắm vào hư không bắt lấy Táp Không. Tuy rằng Táp Không cũng

là một Chứng Đạo Thánh Đế nhưng đối với Diệp Mặc thì chẳng đáng kể.

Sau khi nắm lấy Táp Không thì Diệp Mặc liền mang theo Băng Du trực tiếp xé

rách không gian trong đại điện sải bước ra ngoài biến mất vô ảnh vô tung. Từ

đầu tới đuôi Diệp Mặc không nói với Đạm Đài Y một lời, thậm chí hắn còn chẳng

thèm liếc nhìn cô.

Sắc mặt tên áo xanh kia tái nhợt, sau một lúc liền đứng lên ôm quyền với Thù

Nguyên Châu một cái rồi rời khỏi đại điện. Y không học theo Diệp Mặc xé rách

không gian trong đại điện này mà đi, còn việc y đi để cứu tên tiểu đồ kia về

hay là vì không còn mặt mũi nào ở lại đây thì cũng không ai biết được.

Đạm Đài Y thấy Diệp Mặc ngay cả nói cũng lười nói cùng cô thì sắc mặt lập tức

thoạt xanh thoạt đỏ. Cô đứng đó nhìn về phía Diệp Mặc xé rách không gian, một

hồi lâu sau mới im lặng ngồi xuống.

Trong hư không Diệp Mặc đem Táp Không ném xuống một bên sau đó lạnh lùng hỏi:

– Táp Không, nhiều năm trước có một người phụ nữ tên là Nguyễn Quân đi tới

phủ Đại Đế của ngươi, hiện tại bà ấy đang ở nơi nào? Còn một ít tình hình của

bà ấy nữa, mau nói!

Táp Không thấy Diệp Mặc một mình trở về đã sớm hoài nghi rằng Đông Phương

Vượng bị Diệp Mặc giết rồi. Mà cho dù là Diệp Mặc không phải đối thủ của Đông

Phương Vượng thìy vẫn không dám ở trước mặt Diệp Mặc nói nửa chữ không.

– Tôi không biết cô ấy đi đâu, tôi chỉ biết rằng cô ấy là một Tiên Đế, chỉ là

bị trọng thương, sau đó…

Táp Không còn chưa nói hết lời đã bị Diệp Mặc cắt ngang:

– Sau đó thì ngươi lợi dụng người ta gặp khó khăn có phải không?

– Tôi…

Táp Không dù có nhiều mưu kế hơn nữa, thì đối mặt với thực lực tuyệt đối cũng

không thể nào nói chuyện được. Chỉ nói được một chữ ‘Tôi’ sau đó đã bị Diệp

Mặc đập nát thành hư vô.

Trên ngọn chủ phong của Mặc Nguyệt Tiên Tông, Mặc Nguyệt Phong.

Lạc Ảnh, Mục Tiểu Vận, Tống Ánh Trúc, Ninh Khinh Tuyết, Chân Băng Du, Tô Tĩnh

Văn đứng cạnh bên người Diệp Mặc. Các cô biết rằng trăm năm sau Diệp Mặc sẽ đi

tu sửa lại Thánh Đạo Giới, thậm chí Thánh Đạo Giới còn có thể phát sinh một

trận đai chiến với các tộc khác.

– Ông xã à, không cần lo lắng, Thánh Đạo Giới cũng có rất nhiều Nhân Tộc

Thánh Đế, cho nên chúng ta không nhất định là sẽ thua kém bọn họ.

Ninh Khinh Tuyết đi đến bên người Diệp Mặc sau đó khoác tay Diệp Mặc mà nói.

(.

Các cô đã đứng ở chỗ này cùng Diệp Mặc khá lâu rồi, nhưng Diệp Mặc vẫn luôn im

lặng không nói. Cho nên Ninh Khinh Tuyết cho rằng Diệp Mặc đang lo lắng về

cuộc chiến trăm năm sau.

Lạc Ảnh thì lại nhẹ nhàng nói:

– Anh ấy không phải là lo lắng việc trăm năm sau, mà là đang nhớ tới cố nhân.

Diệp Mặc quay đầu lại nhìn các cô, sau đó bỗng nhiên cười nói:

– Anh không phải là lo lắng chuyện trăm năm sau. Trăm năm sau anh chỉ sợ là

họ không dám tới thôi.

Hắn thở dài một tiếng rồi nói tiếp:

– Anh chợt nhớ tới Diệp Tinh, không biết là y có khỏe không. Còn có Đình

Đình, cũng không biết hiện giờ nói ra sao rồi?

Diệp Mặc nói xong thì liền ngẩng đầu nhìn về phía hư không xa xăm. Hắn có một

người khiến hắn lo lắng và mong muốn được nhìn thấy nhất, đó là một cô gái đã

nguyện ý cùng hắn nhảy lầu, tặng cho hắn Thế giới hỗn độn, còn là một cô gái

sợ quỷ nhưng lại cứ muốn đi bắt quỷ nữa.

Nhưng sau khi hắn đã Chứng đạo Hỗn Nguyên rồi, vẫn không hề tìm được tung tích

của cô – Lạc Huyên.

Lạc Huyên, em đang ở đâu?

(Kết Thúc!)

Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo… Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.