Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 2256 : Chiến Quyết Nhai.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Chương 2256 : Chiến Quyết Nhai.
Diệp Mặc không tiếp tục đi thử xé giới vực của U Minh giới nữa, luân hồi là thiên đạo, sinh lão bệnh tử là luân thường của thiên địa, luân hồi thiên đạo hắn không nên nhúng tay vào.
Nhan tỷ và Vân Băng cũng tốt, Khổng Diệp lão nhân hoặc những người quen khác cũng được, mỗi một người đều có luân hồi thiên đạo của riêng mình. Cũng giống như mình, cũng trải qua mấy lần luân hồi, trong thiên địa, nếu không luân hồi, thì chẳng phải là loạn thiên thường sao?
Đoan Mộc Cữu Cách kia muốn mở luân hồi thông đạo từ Thánh đạo giới đến U Minh giới, cũng là vì Tiên nhân của Thánh đạo giới, sau khi mất mạng có thể tiến vào luân hồi.
Sau khi hiểu điều này, Diệp Mặc trong lòng bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn. Hắn tin sẽ có một ngày hắn có thể lại lần nữa gặp lại Nhan tỷ, có thể gặp lại Vân Băng, có thể gặp lại rất nhiều bạn bè đã mất. Có lẽ bọn họ không thể nhớ hắn là ai, cũng không thể nhận ra hắn là ai, nhưng cái đó nào có quan hệ gì? Trong lòng hắn, chỉ cần có một chút dấu tích, vậy là được rồi.
Sau khi nghĩ thông suốt những thứ này, tâm thần Diệp Mặc bỗng nhiên trong sáng, toàn bộ thế giới trở nên rõ ràng hơn, những vết thương kia đã trong nháy mắt biến mất, đạo vận đại đạo lại càng mượt mà hơn.
Khí tức đạo vận trên người Diệp Mặc trong nháy mắt trở nên mượt mà hơn, Lãnh Dục Kỳ là một Hỗn nguyên Thánh đế, rõ ràng có thể nhìn ra, y lập tức cười ôm quyền nói:
– Chúc mừng Diệp tiên hữu đã lên cấp bậc mới.
Diệp Mặc cười nói:
– Cũng cám ơn Lãnh tiên hữu đã nhắc nhở tôi, nếu không bây giờ tôi vẫn tấn công giới vực U Minh giới, đạo lý đơn giản như này, không ngờ tôi không thể không phá được, thật sự hổ thẹn.
Lãnh Dục Kỳ lại khách khí vài câu, sau đó nói:
– Diệp tiên hữu, dù gì thì anh cũng đến U Minh giới tôi rồi, sao không vào động phủ của tôi ngồi chút, trao đổi tâm đắc tu luyện một chút?
Diệp Mặc sốt ruột gặp mấy người Lạc Ảnh, làm gì còn tâm trạng đến Âm Minh giới ngồi? Nhưng hắn muốn xây dựng mối quan hệ tốt với Lãnh Dục Kỳ, có một số lời vẫn muốn nói một chút.
– Vốn dĩ tôi muốn đến bái kiến Lãnh tiên hữu một chút, bây giờ gặp được Lãnh tiên hữu tốt quá. Lúc trước tôi gặp Phiền Cao của Yêu tộc ở Hư Thị, gã nói trăm năm sau sẽ đến Thánh đạo giới gặp tôi lĩnh giáo, chắc hẳn Ma tộc và Long tộc còn cả Yêu tộc nữa cũng sẽ qua đó. Không biết Lãnh tiên hữu có thời gian trăm năm sau đến Thánh đạo giới làm khách không?
Diệp Mặc mặc dù sốt ruột trở về, bây giờ gặp được Lãnh Dục Kỳ, vẫn muốn chào hỏi một chút.
Hắn không mong đợi Lãnh Dục Kỳ có thể giúp Thánh đạo giới, nhưng hắn không thể đứng ở thế đối lập với Lãnh Dục Kỳ.
Lãnh Dục Kỳ nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, thần sắc có chút ngưng trọng ôm quyền nói:
– Diệp tiên hữu, tôi và anh mặc dù không có thâm giao, nhưng cũng không có khoảng cách. Hơn nữa tôi rất thích cách làm người và trình độ luyện đan của Diệp tiên hữu, Âm Minh tộc tôi muốn trở thành bạn với Diệp tiên hữu.
– Chỉ có điều thực lực của Yêu tộc, Ma tộc, Long tộc cộng lại quá mạnh, Hải tộc bề ngoài chưa từng xuất hiện Hỗn nguyên Thánh đế, nhưng thực lực ngầm cũng không kém. Âm Minh tộc không phải chỉ có một mình Lãnh Dục Kỳ tôi, còn có rất nhiều người của Âm Minh tộc nữa. Lúc trước Phiền Cao của Yêu tộc đến Hải tộc tìm tôi, muốn tôi gia nhập thảo phạt Thánh đạo giới, bị tôi từ chối rồi.
– Trăm năm sau, tôi tất nhiên sẽ đến Thánh đạo giới nhưng tôi không thể nào giúp được Diệp tiên hữu, cũng sẽ không đứng bên Yêu tộc. Tôi chỉ là ở thế trung lập, xin Diệp tiên hữu thứ lỗi.
Diệp Mặc cười ha hả một tiếng, lập tức ngạo nghễ nói:
– Lãnh tiên hữu có thể đứng ở thế trung lập, tôi đã rất cảm kích rồi. Còn Yêu tộc, Ma tộc, Long tộc còn cả Hải tộc nữa liên hợp lại, tôi cũng không để ý.
– Được, tôi muốn nói với Diệp tiên hữu, Phiền Cao của Yêu tộc kia có lẽ sẽ đến Phượng Hoàng tộc và Nghiễm Nguyên cung, thậm chí sẽ đi tìm Tiêu Đát hòa thượng. Diệp tiên hữu mặc dù thần thông vô song, lại còn làm việc cẩn thận nữa. Nếu thực sự khó khăn, không sẽ không lâu, tương lai sẽ có cơ hội.
Lãnh Dục Kỳ biết rõ Diệp Mặc thần thông lợi hại, nhưng gã cũng không xem trọng Diệp Mặc, nhiều Hỗn nguyên Thánh đế như này cùng đến Thánh đạo giới, Thánh đạo giới cho dù có tài giỏi đi nữa, cũng chỉ có một mình Diệp Mặc mà thôi.
– Cám ơn ý tốt của Lãnh tiên hữu, Diệp mỗ xin cáo từ, trăm năm sau gặp lại.
Diệp Mặc cười ôm quyền nói, đừng nói hắn căn bản không coi những Hỗn nguyên Thánh đế của những tộc khác ra gì, cho dù hắn không địch lại mấy Hỗn nguyên Thánh đế đó, với tính cách của hắn, cũng sẽ không đến lúc lâm trận lại chạy trốn.
Thấy Diệp Mặc xé rách không gian mà đi, Lãnh Dục Kỳ thở dài, gã cảm giác nếu có thêm chút thời gian nữa, Diệp Mặc nhất định sẽ tung hành hư không vũ trụ này.
…
Diệp Mặc không đến Tiên giới, thần thức của hắn quét thấy Mẹ nuôi dẫn người của Mặc Nguyệt chi thành không lập tức phá vỡ giao diện tiến vào Tiên giới, mà lại bị hai người chặn lại ở Vô Tâm Hải, hơn nữa trong hai người này có một người hắn biết.
– Cô chỉ là một Đại La Tiên không ngờ có thể đến Tu Chân giới, hơn nữa không bị áp chế thiên địa, cô rốt cục là ai? Hải Giác của Vô Tâm Hải có phải cô đã tiến vào đó hay không?
Một người đàn ông trung niên gầy gò, nhưng cực kỳ anh tuấn chằm chằm nhìn Văn Ngưng Ti hỏi, ngữ khí rất ác liệt.
Văn Ngưng Ti lúc này vô cùng kinh hãi, cô là một Đại La tiên trong lĩnh vực của đối phương, không ngờ đến nhúc nhích cũng cực kỳ khó khăn.
– Mẹ nuôi là ai còn đến lượt anh quản sao, Hải Giác tôi đã từng đến đó, hơn nữa còn lấy đi ít Giác Hồn Tảo, uy phong lớn như này cứ hướng đến tôi là được rồi.
Một giọng nói lạnh lùng trực tiếp ngắt lời người đàn ông trung niên, sau đó một bóng người xuất hiện bên người Văn Ngưng Ti, áp lực giới vực cường đại đó trong nháy mắt liền biến mất không còn tăm tích.
Văn Ngưng Ti nhìn thấy Diệp Mặc đến, lập tức thở phào.
– Là anh? Diệp Đan thánh?
Người đàn ông dung mạo bình thường, ánh mắt có chút sâu hoắm kinh ngạc thốt lên.
Diệp Mặc cực kỳ bình thản nói:
– Quyết Vô Ngân, đây chắc hẳn là cha anh Quyết Nhai phải không? Ông bố già này của anh thực sự không ra làm sao cả? Sớm biết như này, lúc trước tôi sẽ không cho anh suất đến Đạo Quả tháp nữa.
Đối với Quyết Nhai Diệp Mặc trong lòng cực kỳ khó chịu, hắn cho Quyết Vô Ngân một suất vào Đạo quả tháp, Quyết Vô Ngân bây giờ chẳng những thăng cấp lên Đạo nguyên rồi, còn cứu Quyết Nhai ra. Tên Quyết Nhai này bế quan trăm năm trong Thánh đạo giới, chuyện gì cũng không làm, bây giờ còn đến Tu Chân giới uy hiếp Mẹ nuôi nữa.
– Hừ, thật to gan, cho rằng mình là Hỗn nguyên thì tài giỏi lắm sao? Dám nói với tôi như vậy.
Quyết Nhai sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói với Diệp Mặc. Mặc dù trong lòng y khiếp sợ Diệp Mặc đã là Hỗn nguyên rồi, nhưng cho dù Diệp Mặc là Hỗn nguyên rồi, nói với y như nà cũng không thể nào dễ dàng tha thứ.
Diệp Mặc căn bản cũng không để ý đến Quyết Nhai, trực tiếp nói với Văn Ngưng Ti:
– Mẹ nuôi, mẹ đến Mặc Nguyệt Tiên Tông trước, báo với Lạc Ảnh bảo bọn họ đừng lo cho con, con sẽ đến đó ngay.
– Được, vậy con cẩn thận một chút.
Văn Ngưng Ti có chút lo lắng dặn dò, cô biết đối diện với cường giả như Quyết Nhai này, cô ở lại đây cũng chẳng giúp được gì, ngược lại còn ảnh hưởng Diệp Mặc động thủ.
Quyết Nhai nhìn thấy Văn Ngưng Ti kích phát chiếc nhẫn phá giới diện tiến vào Tiên giới, lập tức cau mày, loại nhẫn phá giới như này, cho dù y cũng chưa chắc đã luyện chế ra được. Cái này phải hiểu các loại quy tắc, thậm chí còn phải tinh thông mới được.
Diệp Mặc đợi Văn Ngưng Ti đi rồi, trực tiếp đưa tay chộp về phía hư không của Vô Tâm Hải. Hải Giác vốn dĩ ẩn náu trong Vô Tâm Hải, dưới một quyền của Diệp Mặc, lập tức liền lộ rõ. Vô số Giác Hồn Tảo không có sự trói buộc của trận pháp Hải Giác, nhao nhao bắn ra ngoài, tiêu tán trong Vô Tâm Hải vô biên vô tận.
Diệp Mặc thoáng chốc liền tóm lấy Hải Giác của Quyết Nhai lại, Quyết Nhai lúc này mới phản ứng lại, lửa giận bốc lên. Trong chốc lát y đã mang theo một đường sáng xanh bổ về phía Diệp Mặc, loại giới diện mỏng yếu như này của Đại lục Lạc Nguyệt dưới đường sáng xanh này, lập tức liền lung lay.
Bình thường mà nói chỉ có Hỗn nguyên Thánh đế mới có thể dễ dàng tìm được giới diện Tu Chân giới, sau đó xé rách không gian đến Tu Chân giới cấp thấp nhất. Nhưng trước giờ chưa có một Hỗn nguyên Thánh đế phá hoại Tu Chân giới cấp thấp, thậm chí là ra tay với Tu Chân giới cấp thấp. Quyết Nhai là một Hỗn nguyên Thánh đế, ra tay với Đại lục Lạc Nguyệt, đã vi phạm ước định giữa các Hỗn nguyên Thánh đế, không cho phép phá hỏng quy tắc thiên địa của Tu Chân giới cấp thấp.
Có thể tưởng tượng, một khi đường sáng xanh này của y hoàn toàn bổ ra, thì cả Đại lục Lạc Nguyệt này sẽ hoàn toàn hóa thành bột mịn, biến mất không còn.
Lúc này, vô số tu sĩ của Lạc Nguyệt Tu Chân giới đều cảm thấy toàn bộ Lạc Nguyệt đang rung động, bọn họ cảm thấy quy tắc thiên địa dường như sắp hóa thành bột mịn rồi, cả giới diện Lạc Nguyệt sắp bị nghiền nát. Nhất thời, lòng người bàng hoàng, ngay cả nhũng tu sĩ đang bế quan cũng mau chóng xông ra.
Diệp Mặc thấy Quyết Nhai đến một đại lục Tu chân cũng không quan tâm, liền ra tay như này, cũng tức giận. Hắn không vô sỉ như Quyết Nhai, có thể không để ý đến Đại lục Lạc Nguyệt, trong nháy mắt Quyết Nhai ra tay, Diệp Mặc cũng đã phóng ra vô số trận kỳ, cầm cố hoàn toàn khoảng không gian này lại.
Nếu không hai người hắn và Quyết Nhai còn chưa ra tay, dựa vào khí thế này, có thể hóa toàn bộ Đại lục Lạc Nguyệt thành bột mịn.
Đối mặt với Quyết Nhai động thủ, Diệp Mặc chưa dám hoàn thủ lại, hắn thậm chí không dám tránh ra và tụ thế. Hắn biết rõ, một khi hắn tránh ra hoặc tụ thế, thì Đại lục Lạc Nguyệt sụp đổ hoàn toàn.
Hắn chỉ có thể nhẫn nhịn một kích này của đối phương, sau đó với trong thời gian ngắn nhất phong bế nơi này lại, tránh làm hại đến Đại lục Lạc Nguyệt.
Ầm…
Đường sáng xanh kết thực đánh lên ngực Diệp Mặc, quần áo trước ngực Diệp Mặc lập tức bị xé một vệt máu, một đường máu bắn ra, ngay cả xương ngực của Diệp Mặc cũng bị thương.
Nhưng Diệp Mặc cũng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, phong bế khoảng không gian này lại.
Trong khi Diệp Mặc phong bế khoảng không gian này lại, đồng thời pháp tắc thiên địa lay động của Đại lục Lạc Nguyệt liền bình ổn lại, cũng không còn cảm giác có thể hóa thành bột mịn bất cứ lúc nào như vừa nãy nữa.
Vô số tu sĩ không hiểu là nguyên nhân gì, chỉ có thể quy là uy thế của trời.
– Cha à, trong này là Tu Chân giới…
Khi Quyết Vô Ngân thất thanh kêu lên, đường sáng xanh vừa nãy của Quyết Nhai đã đánh ra.
– Ồ…
Quyết Nhai phát hiện trong lúc Diệp Mặc còn chưa trốn tránh, Trảm tiên mang của y không ngờ lại không chém Diệp Mặc thành hai mảnh, cũng kinh dị hô một tiếng.
– Không ngờ là Thánh thể, chẳng trách lại can đảm như này, hôm nay để tôi xem xem thần thông của anh có phải cũng to như lá gan của anh không.
Quyết Nhai lại hừ lạnh một tiếng, đường sáng xanh trong tay lại lần nữa hóa ra, lần này không phải một đường, mà là hơn mười đường.
Diệp Mặc phóng Tử Đao ra, xoẹt một đường đao vân uốn lượn trong hư không, đồng thời hừ lạnh nói:
– Anh đã không còn cơ hội nữa rồi.
Thanks