Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 2229 : Hoảng hốt như chó.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Chương 2229 : Hốt hoảng như chó.
Đây tuyệt đối là một Chứng đạo Thánh Đế, Đông Phương Vượng lập tức liền hiểu ra, Tiên đế có lợi hại đi nữa cũng không thể nào trói chặt được y, đồng thời Tiên đế có lợi hại đi nữa cũng không thể nào trong thời gian ngắn như vậy lại vượt qua mấy Tiên vực.
Hơn nữa Đông Phương Vượng còn biết mỹ phụ này và Mặc Nguyệt Tiên tông, thậm chí là với Diệp Mặc quan hệ cũng không tầm thường. Không nói người con gái kia của Mặc Nguyệt Tiên tông nhìn thấy mỹ phụ trung niên này đến, chủ động mở trận môn, còn nữa chính là mỹ phụ trung niên này xưng hô Diệp Mặc là Diệp tiên hữu.
Đông Phương Vượng biết rõ, hôm nay y có thể sống sót hay không thì phải xem mỹ phụ trung niên này có hiếu sát hay không. Đây là lần đầu tiên y cảm thấy mình lỗ mãng, y biết Chứng đạo Thánh Đế, nhưng trước giờ chưa bao giờ nghe nói Tiên giới lại xuất hiện Chứng đạo Thánh Đế. Đừng nói là Hạ thiên vực, cho dù là Thượng thiên vực, y cũng chưa bao giờ nghe nói đến Chứng đạo Thánh Đế. Cho dù y không ra ngoài, trong Hỗn Độn Tinh vực, và trong quá trình đến Hỗn Độn Tinh vực cũng tiếp xúc với rất nhiều Tiên nhân, biết Chứng đạo Thánh Đế tuyệt đối không thể nào tùy tiện xuất hiện được.
Chính vì y biết không có Chứng đạo Thánh Đế, cũng không ai có thể thực sự chế trụ được mới phách lối như thế. Nhưng y quả thực uống nước lạnh cũng tê răng rồi, Tiên Giới không ngờ lại xuất hiện một Chứng đạo Thánh Đế. Vị Chứng đạo Thánh Đế này còn có quan hệ không tầm thường với Mặc Nguyệt Tiên tông mà y tấn công, điều này đúng là chuyện tức đến thổ huyết. Xui xẻo không vấn đề gì, nhưng cũng đừng xui xẻo đến mức như này chứ?
– Anh muốn tiêu diệt Mặc Nguyệt Tiên tông? Mặc Nguyệt Tiên tông là tấm gương cho Tiên Giới, cũng không ỷ mạnh hiếp yếu, một Tiên đế sơ kỳ như anh, dựa vào cái gì mà muốn tiêu diệt Mặc Nguyệt Tiên tông?
Mỹ phụ trung niên này sau khi chào hỏi Lô Phượng xong, quay đầu lạnh lùng chằm chằm nhìn Đông Phương Vượng hỏi.
Mỹ phụ trung niên này chính là Ngu Tú, sau khi nhận được đại ân của Diệp Mặc, liến ở lại Tiên giới bảo vệ lối đi từ Tiên giới đến Thánh đạo Tàn giới, cô trước giờ không thích giết người, nên mới không ra tay với Đông Phương Vượng. Nếu đổi lại là một Tố đạo Thánh Đế tính tình xấu một chút, sớm đã tát cho tên Đông Phương Vượng này hóa thành tro bụi rồi.
Đông Phương Vượng vẫn vẻ mặt tức giận nói:
– Tôi vẫn ở trong Hỗn Độn Tinh vực tu luyện, bình thường tôi có hai thứ tự hào, thứ nhất là tôi có một người vợ xinh đẹp và yêu tôi, thứ hai chính là tôi có Tiên linh căn cao cấp nhất.
Ngu Tú cố ý dùng thần thức quan sát Đông Phương Vượng một chút, cô nhìn ra Đông Phương Vượng cũng không nói liều, thậm chí Tiên linh căn của Đông Phương Vượng là cao cấp thật. Vì tuổi tác của Đông Phương Vượng tuyệt đối không lớn, loại tuổi tác này đã đến Tiên đế sơ kỳ, Tiên linh căn kém mới là chuyện lạ.
Đông Phương Vượng càng căm hận nói:
– Cha vợ tôi cực không thích chúng tôi ở cùng nhau, tôi ở Hỗn Độn Tinh vực bỏ qua sinh tử để tu luyện, là muốn sớm ngày thăng cấp lên Thánh đế. Sau đó dẫn vợ tôi đến gặp cha cô ấy, để cha cô ấy tiếp nhận tôi, đồng ý cho tôi. Nhưng sau khi tôi quay về, tôi lại phát hiện vợ mình không ngờ lại bị người ta lăng nhục cướp đi, tôi, tôi…
Đông Phương Vượng nói đến đây, trong mắt lộ vẻ cực kỳ phẫn uất. Y biết rõ trước mặt Chứng đạo Thánh Đế, biểu hiện của mình và một câu nói dối đều bị Thánh Đế trước mặt phát hiện ra.
Nhưng hận ý của y với Diệp Mặc là vô cùng thật, Diệp Mặc trên Trái đất cướp đi An Chỉ Kỳ người mà y một lòng một dạ yêu thương, sau khi đến Tiên Giới, không ngờ lại lần nữa cướp đi nữ thần y toàn tâm toàn ý yêu say đắm. Cộng thêm Diệp Mặc tiêu diệt Tây Đường, truy sát Đông Phương Vượng y giống như một con chó trốn đông trốn tay, loại căm hận ngập trời nà làm sao có thể quên?
Ngu Tú trong lòng thầm gật đầu, cô nhìn ra thù hận của Đông Phương Vượng là thật, không nói dối.
Hơn nữa cô còn nhìn ra Đông Phương Vượng thực sự có thần sắc bị tổn thương tình cảm, rất phù hợp với thần sắc phẫn uất khi vợ mình bị cướp đi.
– Sau khi tôi hỏi thăm, liền biết hóa ra người mà cưỡng ép dẫn vợ tôi đi chính là Diệp Mặc của Mặc Nguyệt Tiên tông, cho dù là thần hồn câu diệt, tôi cũng phải báo thù này. Tiền bối, tôi biết tôi không phải là đối thủ của cô, muốn giết thì cứ việc giết. Bảo tôi bỏ qua thù hận với Diệp Mặc này, thì tuyệt đối không thể…
Đông Phương Vượng nghiến răng nghiến lợi nói, gân xanh nổi lên, rõ ràng cũng đã căm hận đến tận xương tủy.
Ngu Tú lạnh nhạt nói:
– Tạm thời bất luận tin mà anh nghe thấy là thật hay giả, cho dù là Diệp Mặc cướp vợ của anh đi, anh cũng chỉ có thể đổ vạ lên người Diệp Mặc, có liên quan gì đến Mặc Nguyệt Tiên tông chứ?
Đông Phương Vượng ngẩn người, dường như hiểu ra mình không nên giận lây sang Mặc Nguyệt Tiên tông. Sau đó cảm xúc dịu đi một chút nói:
– Vâng, Tiền bối, vãn bối thực sự không nên giận cá chém thớt, chỉ là vì lửa giận bùng lên, vãn bối nguyện ý chịu phạt. Vãn bối biết tiền bối ở đây, tôi cũng không thể nào giết chết được tên ác tặc Diệp Mặc này, nhưng tiền bối trước khi giết chết vãn bối, vãn bối muốn nhìn mặt vợ của mình một chút.
Lô Phượng nghiêm nghị nói:
– Anh nói chuyện nghiêm chỉnh tí đi, Diệp tông chủ chúng tôi là người đầu đội trời chân đạp đất, sẽ đi cướp vợ của người hèn mọn bỉ ổi như anh sao? Tôi nhổ vào.
Ngu Tú lạnh nhạt hỏi:
– Anh đến Hỗn Độn Tinh vực tu luyện bao nhiêu năm rồi?
Đông Phương Vượng ngây người một chút, rồi theo bản năng trả lời:
– Đã gần hai trăm năm rồi, tôi thương nhớ vợ của tôi, cho nên cứ hai trăm năm nhất định phải quay về thăm cô ấy.
Ngu Tú vẫn bình tĩnh nói:
– Vậy Diệp tiên hữu hai trăm năm trước đã rời khỏi Tiên giới đến Thánh đạo Tàn giới rồi, Thánh đạo Tàn giới một khi đến đó thì không thể nào quay về Tiên giới được nữa, Diệp Mặc tiên hữu làm sao có thể cướp đoạt lăng nhục vợ của anh được chứ? Tôi thấy anh là bị người khác lợi dụng rồi?
Nếu nói Đông Phương Vượng lúc trước diễn trò, thì lần này thực sự ngây dại:
– Thánh đạo Tàn giới, đó là nơi nào vậy?
– Thánh đạo Tàn giới là một giao diện cao hơn Tiên giới, Tiên nhân của Tiên giới sau khi đến Tiên đế rồi, phần lớn đều đến Thánh đạo Tàn giới Chứng đạo Thánh Đế.
Ngu Tú lạnh nhạt đáp lại.
– Sai rồi, sai rồi, không ngờ tôi bị người ta lừa rồi, tôi thật hận…
Đông Phương Vượng lẩm bẩm nói, bỗng nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Ngu Tú và Lô Phượng nói: nguồn
– Đông Phương Vượng tôi không ngờ bị người ta lợi dụng, tu luyện uổng phí rồi, tiền bối trách phạt Đông Phương Vượng tôi, dù là hóa thành tro bụi, tôi cũng tuyệt vô hận ý.
Nói xong, Đông Phương Vượng căn bản cũng không đợi Ngu Tú và Lô Phượng nói gì, trực tiếp mang theo hai đường đao mang chặt cánh tay của mình xuống, đồng thời vứt hai cánh tay bị chặt đến trước mặt Lô Phượng:
– Đông Phương Vượng tôi không phân biệt xanh đỏ lại đi tấn công Mặc Nguyệt Tiên tông, hai cánh tay này đúng là sinh trưởng vô ích trên người tôi rồi.
Sau khi chặt hai cánh tay của mình xuống, Đông Phương Vượng ngay cả máu còn chưa dừng chảy, vẫn quỳ rạp trước mặt Ngu Tú nói:
– Đông Phương Vượng tôi làm chuyện chỉ theo bản năng, hôm nay nếu như không phải tiền bối đến, tôi suýt nữa đã phạm sai lầm lớn rồi, xin tiền bối cứ trách phạt.
Tất cả những gì mà Đông Phương Vượng làm, cho thấy y là người làm việc tính tình thẳng thắn, hoàn toàn dựa vào cảm xúc.
Ngu Tú thở dài, tính tình của Đông Phương Vượng không ngờ lại thẳng thắn như vậy, nhưng cũng quá mức lỗ mãng rồi. Nhìn thấy Đông Phương Vượng chặt đứt hai cánh tay của mình rồi, vẫn muốn mình xử phạt, Ngu Tú trong lòng đã không muốn làm gì Đông Phương Vượng nữa rồi, cô nhìn Lô Phượng nói:
– Ý của cô thế nào?
Lô Phượng biết rõ Ngu Tú mặc dù tu vi cao tuyệt, nhưng tính tình rất bình thản dịu dàng, cô mau chóng trả lời:
– Mặc cho tiền bối làm chủ.
Đông Phương Vượng quỳ trên mặt đất vẻ mặt điềm nhiên, y nhìn ra tính cách của Ngu Tú, tuyệt đối không phải là người thích giết chóc, hơn nữa đối phương cũng đã tin tưởng y rồi, sẽ không quan sát y cẩn thận lần nữa. Lúc này y chặt tay của mình trước, mặc cho không ngừng chảy máu, cũng đã làm chủ trước. Khiến đối phương cảm thấy y trả giá như vậy là đủ nhiều rồi, dễ dàng buông tha cho y.
Trong lòng y đã hạ quyết tâm, lần này nếu không chết, y nhất định phải đến Thánh đạo Tàn giới Chứng đạo, không Chứng đạo chính là con sâu cái kiến, lời này quả nhiên không sai. Y tu vi cường hãn như này, trước mặt Chứng đạo Thánh Đế không ngờ đến con sâu cái kiến cũng không bằng. Đợi khi mình Chứng đạo quay về rồi, y sẽ ỹ phụ trung niên này biết, cô đắc tội với người như nào.
Ngu Tú tấm lòng khoan dung, cho dù Đông Phương Vượng không tự chặt đứt tay mình, cô cũng sẽ không vì hiểu lầm này lại đi giết Đông Phương Vượng. Bây giờ nhìn thấy Đông Phương Vượng như này, trong lòng cũng có chút thương cảm, lập tức nói:
– Anh đứng dậy đi, quay về tìm vợ của mình. Diệp tông chủ đầu đội trời chân đạp đất, không phải là loại người như anh nghĩ. Sau này làm chuyện gì, đừng nghe lời nói của một phía, phải nghe ngóng nhiều hơn chút.
Sắc mặt Đông Phương Vượng trắng bệch, vẫn khom người nói:
– Vâng, vãn bối ghi nhớ trong lòng, vợ của vãn bối vẫn nói tính tình vãn bối vội vàng xúc động, vãn bối vẫn thử thay đổi, chỉ có điều lần này vợ vãn bối xảy ra chuyện, vãn bối quả thực không thể nào tỉnh táo nổi.
Ngu Tú gật đầu:
– Anh đi đi, hi vọng anh có thể tìm được vợ của mình.
– Vâng, cám ơn Tiền bối không giết, vãn bối sau này tất có báo đáp.
Đông Phương Vượng nói xong, mau chóng quay người rời đi, hai cánh tay trên mặt đất cũng không thèm nhìn.
Ngu Tú vung tay lên, hai cánh tay bị chặt của Đông Phương Vượng vứt trên mặt đất liền xuất hiện trên bả vai y, được nối kín:
– Mang cánh tay bị chặt đứt đi đi.
Đông Phương Vượng lại quay người vội vàng quỳ rạp xuống đất nói:
– Cám ơn tiền bối, vãn bối lần này đi nếu như không tìm được vợ của vãn bối, vãn bối sẽ đến Thánh đạo Tàn giới dốc lòng Chứng đạo, sau này cũng giống như tiền bối, quay về Tiên giới, bảo vệ Tiên giới.
Ngu Tú cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu, lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Đông Phương Vượng nói:
– Đây là trận môn hư không từ Tiên giới đến Thánh đạo Tàn giới, với tu vi của anh cũng có thể đến Thánh đạo Tàn giới rồi, anh tự giải quyết cho ổn đi.
Đông Phương Vượng nhận lấy miếng ngọc giản, bình tĩnh sau khi khom người hành lễ xong, quay người mau chóng rời khỏi Mặc Nguyệt Tiên tông.
Lúc này y chỉ có một suy nghĩ, lập tức đến Thánh đạo Tàn giới, sau đó Chứng đạo Thánh Đế. Y biết những lời mình nói và biểu hiện của mình mặc dù đối phương tạm thời không nhìn ra sơ hở, nhưng thời gian dài, thì Chứng đạo Thánh Đế đó chắc chắn sẽ nghĩ có gì đó không đúng. Y cần phải mau chóng rời khỏi Tiên giới, nếu không với năng lực của mỹ phụ trung niên kia, y ở Tiên giới căn bản cũng không còn chỗ náu thân.
Thực lực của y bây giờ không thể nào rung chuyển được Mặc Nguyệt Tiên tông, cho dù mỹ phụ trung niên kia không ra, thực lực của Mặc Nguyệt Tiên tông dường như cũng nằm ngoài dự liệu của y, đại trận hộ sơn đó với thực lực trước mắt của y, cũng không thể nào một mình phá vỡ được.
Đối mặt với Mặc Nguyệt Tiên tông do Diệp Mặc xây dựng, cho dù y vẫn tu luyện đến Tiên đế vô địch cùng cấp, vẫn giống như lúc trước, hoảng hốt như một con chó chạy thục mạng. Lúc này Đông Phương Vượng hận không thể nuốt sống Diệp Mặc, từ từ nhai.
Thấy Đông Phương Vượng rời khỏi, Lô Phượng lúc này mới khom người nói:
– Tiền bối mời vào trong Mặc Nguyệt Tiên tông ngồi chơi.
Ngu Tú gật đầu nói:
– Cũng được, không biết Ức Mặc bây giờ thế nào rồi?
– Vì Thần tinh mà tiền bối mang đến, Ức Mặc cũng đã độ qua lôi kiếp Tiên Vương rồi, lúc này đang bế quan củng cố lại tu vi của mình.
Lô Phượng cảm kích nói, nếu không phải Ngu Tú tiền bối mang rất nhiều đồ đến, tốc độ tu luyện của Mặc Nguyệt Tiên tông cũng không nhanh như này được, cho dù là cô tuyệt đối cũng không thể nào dùng mấy trăm năm, lại từ Tiên Vương sơ kỳ lên Tiên Vương viên mãn được.
Thanks