Bạn đang đọc Thiếu Gia….anh Thật Bá Đạo! – Chương 2
Phải phạt em rồi!!-Gương mặt anh tuấn dần sát lại mặt nó,đôi mắt hút hồn nhìn nó mê hoặc,hương thơm từ người hắn dần dần càng một rõ hơn
10cm
5cm
4cm
3cm
Nó không dám nhắm mắt,đôi mắt thuần khiếp cứ nhìn chằm chặp vào gương mặt anh tuấn đang dần gần hơn.Nó bất giác thấy một bóng người quen thuộc từ xa đi tới,theo phản xạ ,nó đẩy hắn ra,làm hắn mất đà,ngã xuống nền đất.Hắn tức giận cộng thêm bất ngờ nhìn lên nó,quát:
_Nè nhóc,em làm gì vậy,biết đau không?
Nó vẫn không trả lời,đôi mắt vẫn hướng về cái dáng người tiến càng gần về phía mình.Hắn thấy lạ,quay đầu lại,vừa lúc đó 1 giọng nói trầm ấm cất lên:
_Phong,em lại chọc gì Quỳnh Anh vậy,sao lại kêu em ấy tới trường mình?
Hắn lúc này mới hiểu,đứng dậy,phủi quần áo,vẫn dáng vẻ kiêu ngạo,hắn đưa tay kéo nó vào lòng làm nó đỏ mặt,bất ngờ không kịp phản ứng,lại cái giọng ngạo nghễ cất lên:
_Tại nhớ quá nên em kêu đến đấy!
Nó nghe câu nói đó mà mặt tự nhiên đang đỏ càng đỏ hơn ,tim đập thình thịch,im re không dám nói gì.Mạnh Du thấy vậy thì nhíu mày,giọng có chút khó chịu:
_Em đừng chọc Quỳnh Anh nữa,bỏ ra đi!
Hắn nghe vậy vẫn cố chấp ,ôm chặt nó hơn:
_Không,nếu nhớ thì phải ôm cho hết nhớ chứ!!
Mạnh Du biết tính hắn từ nhỏ đã rất bá đạo ,có nói thêm nữa hắn cũng không chịu buông nó ra .”Phù” đành đánh đòn tâm lý vậy.Mạnh Du tiến lại chỗ nó và hắn,nói ôn nhu:
_Anh hỏi một lần nữa ,có buông ra không?
_Không!!!!!!-Hắn trả lời dứt khoát ,tay càng siết chặt thân hình nhỏ bé của nó hơn.
Mạnh Du biết ngay câu trả lời sẽ là như vậy mà.Ngay từ nhỏ cái tố chất kiêu ngạo bá đạo đã có sẵn trong hắn .”Chụt” ,chắc ai cũng nghĩ mục tiêu của âm thanh đó là nó phải không?>……
1s
2s
3s
4s
Vòng tay hắn buông thỏng nó ra,hét:
_A A A A !!!!!!!
Nó cũng đơ người không kém,… không ngờ…thật không ngờ…..Mạnh Du lại hôn hắn(hôn ngay má thôi nha!).Hắn bá đạo là thế ,kiêu ngạo là thế nhưng lần này hắn thực sự…thực sự sốc.Từ nhỏ đến lớn ngoài hôn gái hoặc để gái hôn ra(@_@!) hắn chưa để bất kỳ ai chạm vào làn da em bé của mình(tự kỷ quá!!*lắc đầu*) .Nhưng hắn thật sự không ngờ là ông anh của mình lại dám làm như vậy.Trời ,còn đâu hình tượng phong lưu , tuấn nhã của hắn trong lòng các cô gái nữa!!.Đang gào thét trong lòng, bỗng tiếng nói bình thản của Mạnh Du cất lên:
_Thế nào?Anh trai nựng em của mình chút thôi mà ,sao em phản ứng dữ vậy?-Kèm theo đó là một nụ cười trêu chọc(ông này……bó chân).Hắn lúc này hồn mới nhập về xác ,lên tiếng ,gương mặt anh tuấn khó nhịu nhíu mày,một tay sờ lên má,một tay chỉ thẳng mặt Mạnh Du:
_A..Anh..anh..SAO ANH BIẾN THÁI VẬY?!!!
Nói xong câu đó hắn không để Mạnh Du nói thêm lời nào ,tức giận ,kéo tay nó đi thẳng một mạch ra ngoài cổng trường.Mạnh Du định đuổi theo,vì vốn muốn chọc cho hắn sốc đề buông nó ra ,ai ngờ hắn dù thế nào cũng vẫn cứng đầu lôi nó đi theo.Nhưng cũng tại vì anh có cuộc họp ở hội học sinh gấp nên đành khó chịu để nó đi theo hắn.Nó lúc bị hắn dẫn đi vẫn còn “hồn đi du ngoạn”,đến lúc bị tay hắn siết chặt đau quá mới la lên:
_T…Th.iếu…thiếu gia,đau quá.
Hắn vẫn không nói gì ,mở cửa chiếc xe mui trần được dựng ở đằng trước,đẩy nó ngồi vào trong,mình thì ngồi ở ghế lái,phóng nhanh vun vút trên đường.Nó thấy hắn lao với tốc độ nhanh quá (anh này chắc sốc dữ) thì lên tiếng sợ sệt:
_T..th..iếu …g..ia..anh sao vậy?
Hắn nghe thấy thì hét lên gương mặt thanh tú tối sầm lại:
_Nếu không muốn anh đánh vào mông thì im đi,ngoan một chút!!
Nghe xong câu đó mặt nó đỏ bừng,không dám nói thêm bất cứ lời nào.Nó rất hiểu cái tính tùy hứng lại còn rất trẻ con của hắn,cà phê pha nhạt không uống, pha ngọt cũng không uống,thích ăn đồ ngọt không thích ăn cay,quần áo vá lại không mặc ,nhăn cũng không mặc,…..Nói chung là mắc 1 căn bệch không thể chữa ,đó là”bệnh hoàng tử”, luôn 1 mực làm theo ý mình nên nó chắc chắn hắn nói là sẽ làm , nếu nó còn hó hé gì nữa thì chỉ làm hắn thêm có lý do “ăn hiếp” nó.Huống chi bây giờ tâm tình hắn lại không được tốt.Nhưng nó thấy hình như hắn đang bị sao thì phải,không giống như bị Mạnh Du chọc mà nên.Đến nhà hắn vứt chìa khóa ột tài xế bảo anh ta lái vào rồi kéo tay nó đi thẳng lên phòng,ngồi xuống chiếc giường .Lúc này nó mới chợt để ý,hình như hắn không phải vì chuyện đó mà cáu gắt nữa,gương mặt anh tuấn của hắn bắt đầu lấm tấm xuất hiện những giọt mồ hôi ,lông mày nhíu lại, nó như hiểu ra vấn đề ,hốt hoảng với lấy chiếc khăn giấy trên mặt hắn:
_Thiếu gia,lại đau nữa à?!!
Hắn không trả lời ,đôi lông mày càng lúc càng nhíu lại.Nó biết hắn lại lên cơn đau dạ dày nên vội vã với ở chiếc bàn đầu giường lọ thuốc giảm đau,lấy luôn ly nước để ở đó sẵn đưa cho hắn , không hiểu sao mỗi lúc nhìn hắn bị dày vò thế này tim nó lại như bị siết lại một cách khó chịu:
_Thiếu gia,cậu uống đi!!
Hắn vội cầm lấy viên thuốc uống ,xong nó cất ly nước lên bàn ,ngồi xuống bên giường quan sát tỉ mỉ biểu hiện của hắn.Gương mặt hắn dần dần giãn ra nhưng vẫn mang 1 chút tia đau đớn,nó cũng biết hắn bị cơn đau này giày vò rất vất vả từ khi vết thương ấy xảy ra với hắn.Chính vì vậy nó luôn đặt sự chăm sóc,quan tâm ở hắn nhiều hơn hẳn với Mạnh Du . Mỗi lần nhìn hắn như vậy thì nó không khỏi nhói ở trong tim,nó cũng không hiểu vì sao có cảm giác này nữa.Nó thấy hắn cũng đã khá hơn,nhỏ nhẹ lên tiếng:
_Thiếu gia, em về phòng thay đồ chút nhé?!!
Nó toan bước đi thì bị đôi tay hắn giữ lại, giọng nói có phần cô đơn :
_Ở lại với anh!-Sau câu nói đó hắn kéo nó ngồi lên trên đùi hắn, vòng tay ôm lấy eo nó, cằm đặt trên vai nó, đôi mắt nhắm hờ mệt mỏi.Nó đỏ mặt ,toan đẩy hắn ra nhưng…….nó lại thấy không nỡ, ngồi im như vậy để cho hắn ôm,được một lúc, bỗng…….
REEENG…….REEENG……Chiếc điện thoại làm nó giật mình, hắn lười nhác móc chiếc điện thoại iphone 4s ra bấm nghe.Nó định đứng lên thì bị tay hắn giữ lại ,ôm chặt nó trong lòng .
_Alô.-Hắn chán nản lên tiếng, một tay thì vuốt ve lọn tóc dài mượt của nó làm nó ngại càng thêm ngại, đỏ mặt càng thêm đỏ mặt, tim càng lúc càng đập dữ dội hơn , nhất là hơi thở nóng ấm , gương mặt tuấn mĩ của hắn cứ kề sát vảo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nó , mùi hương dễ chịu từ người hắn bay vào mũi nó , mùi thơm ấy thật dễ chịu , nhưng cũng làm nó hơi gò bó không dám hô hấp mạnh.Chẳng biết hôm nay hắn bị sao nữa,ngày trước hắn đúng là hay chọc ghẹo nó bằng cách ôm nó nhưng cử chỉ ân cần, thân mật như vậy thì là lần đầu tiên nên nó cảm thấy rất kì lạ , không quen.
_…………………………..
_Cậu nói gì ?Nói lại đi!-Hắn giọng nghe rất hốt hoảng ,sắc mặt hơi trầm xuống , khuôn mặt tuấn mĩ không vui trông thấy rõ ràng mồn một làm nó cũng phải chú ý
_Tớ nói với cậu là Kim Nguyệt Linh đã trở về rồi-Đầu dây bên kia là Huy Văn ,người bạn thân của hắn
……..tít…tít….tít……..bụp…
Chiếc điện thoại từ trên tay hắn bất ngờ rơi xuống đất …………….