Bạn đang đọc Thiếu Gia….anh Thật Bá Đạo! – Chương 16
Vừa bước vào nhà, nó đã thấy phu nhân và lão gia đang cười nói rất vui vẻ với một cô gái. Lén quan sát cô gái ấy…..Woa , thật đẹp! Đó là từ đầu tiên hiện lên trong đầu nó. Cô gái mặc một bộ váy màu đỏ hở vai, dưới vấy xếp ly quý phái, cùng với những đóa hồng chụm vào nhau ở chiếc eo mảnh khảnh càng làm cho cô ấy toát lên một sức hút quyến rũ. Nó đi theo hắn lại chỗ họ. Hắn thì không nói không rằng ngồi phịch xuống ghế, không thèm liếc mắt dù chỉ là một cái để ngắm mĩ nhân bên cạnh. Nó cũng nhanh nhảu đứng trước họ_Thưa lão gia, phu nhân!
Đường phu nhân vui vẻ nhìn nó, thân mật kéo tay nó lại gần hỏi han
_Aiiiii, Quỳnh Anh à. Ta đã nghe chuyện của cháu rồi, cháu cũng đừng buồn, còn có lão gia và phu nhân đây sẽ chăm sóc cháu mà!- Đường phu nhân và Đường lão gia từ lúc nó còn nhỏ đã xem như con gái mà thương yêu, vì họ có hai thằng con trai không có con gái, mà nó thì lại hoạt bát đáng yêu, ông nó lại là người quản gia mà họ tin tưởng nhất. Đáng lẽ có một thời gian, hai vị muốn nhận nó làm con nuôi nhưng ông nó lại không đồng ý vì sợ không xứng, lại thêm việc hai cậu quý tử của họ lại phản đối kịch liệt nên họ đành phải từ bỏ ý định đó.
Nó kính cẩn nhìn phu nhân quý phái trước mặt gượng cười, mặc dù khi nhắc đến tên ông nó thì nó cũng hơi buồn nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời
_Dạ , không sao ạ.Cảm ơn phu nhân quan tâm!
Phu nhân kéo nó đến ngồi bên cạnh bà, cử chỉ thân mật như mẹ và con gái.Bà vui vẻ ngồi hỏi han nó đủ điều.Hắn bắt đầu cảm thấy mình bị lơ , và hơn hết hắn chính là bực tức vì hắn đang có chuyện tốt phải làm thì bị gọi về chẳng lẽ vì một lý do lãng xẹt là hàn thuyên chuyện của mẹ hắn và nó thôi sao! Hắn cố hằn giọng
_È hèm! Mẹ à, gọi con về có gì không?!
Lúc này giọng nói của hắn mới kéo bà về vấn đề chính, bà hướng sang cô gái xinh đẹp đang ngồi im thim thíp nãy giờ không nói câu gì, ngượng ngịu xin lỗi
_A, Ta quên mất, nãy giờ lo nói chuyện không để ý, cháu đừng giận nha!
Cô gái hướng bà nở ra nụ cười e lệ
_Dạ, không sao đâu!
Woa, giọng nói nghe hay thiệt nha! Uả mà hình như nó nhìn thấy cô gái này ở đâu rồi thì phải. Đang miên man suy nghĩ, giọng nói vui vẻ của Đường phu nhân kéo nó về thực tại
_À, giới thiệu với hai con, đây là Dạ Lộ- Bà vui mừng giới thiệu, chưa để ai nói tiếp bà lại quay sang hỏi hắn:_Dạ Lộ là cô giáo y tế trường con, chắc con biết chứ!(nếu ai không nhớ chị này thì xem lại chap 7 nha!^^)
Hắn có vẻ không chú ý mấy chỉ”Ừm” một cái cho có lệ
Bà nghe hắn đáp lại cũng vui vẻ giới thiệu tiếp
_Nó sẽ là vị hôn thê của con đó!
“Phụt” lời nói của bà làm hắn mới uống ngậm trà mà phun ra hết. Hắn nhíu mày, khó tin hỏi lại
_Cái gì? Mẹ nói đùa sao?
Mẹ hắn không mấy hài lòng về thái độ của hắn, nhưng trước mặt khách vẫn phải giữ thái độ hòa ái của một phu nhân cao quý
_Con trai, không cần bất ngờ vậy đâu-Vừa nói vừa liếc xéo hắn cảnh cáo
_Mặc dù có hơn con vài tuổi, nhưng con xem, Dạ Lộ xinh đẹp thế này, lại khéo ăn nói, gia cảnh lại tốt, có phúc cho con rồi còn gì!
_Nhưng…….-Hắn bực tức muốn nói gì đó, ánh mắt nhìn về phía nó. Nó cảm nhận được ánh mắt hắn, bối rối muốn tìm cách tránh.Vì nó khẳng định tên này mà mở miệng ra , không kéo nó vào chuyện này mới là lạ.
Đúng lúc đó, Đường lão gia lên tiếng
_À, Quỳnh Anh, ly nước cam của Dạ Lộ đã tan hết đá rồi con giúp thay một ly khác đi!
Nó nhanh nhẹn “dạ” một tiếng rồi bước đến chỗ tiểu thư xinh đẹp ấy. Cô tiểu thư nhanh tay đưa ly nước cho nó_Làm phiền!
Nó vừa đưa tay cầm lấy thì…….
Xoảng!
Cả ly nước vì ai đó thả tay mà đổ ập lên người nó xồi rơi mạnh xuống đất , vỡ vụn
Mọi người đều giật mình sau một tiếng xoảng chói tai. Nó cũng bất ngờ không kém, và thảm hại hơn hết là đồng phục màu trắng trên người nó đã biến thành màu cam nhạt một mảng. Dạ Lộ thấy thế, đôi mắt hiện lên một tia quỷ dị, vội vàng cuống quýt cuối đầu xuống
_Chị …chị….xin lỗi, tại chị đưa cho em mà em lại buông tay, chị thật không cố ý-Cô cố ý nói rõ hai chữ”buông tay” hơn
Bà Đường cũng bất mãn nhìn nó, nhẹ nhàng nhắc nhở
_Con đó, sao không cẩn thận gì hết!
Nó thấy rõ ràng là cô ấy buông tay ra trước mà, sao bây giờ ánh mắt trách móc đều nhìn về hướng nó . Nó uất ức không nói nên lời, chỉ biết cuối đầu xuống gật gật cho qua chuyện. Còn hắn cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn nó, rồi lại nhìn cô gái đang bối rối , e lệ tự nhận lỗi về phía mình kia. Sau khi nghe bà Đường thuyết giáo một lúc , nó ngậm ngùi xin vào phòng tắm rửa thay đồ.
Một lúc sau……
Khi nó thay đồ xong thì cả nhà đang dọn cơm, cô gái không hề biểu lộ một chút tính tiểu thư mà cùng bà Đường vui vẻ phụ dọn cơm, nhìn cứ như một gia đình thực thụ, ba mẹ chồng tốt bụng, người con trai xuất chúng cùng với con dâu xinh đẹp như hoa đảm đang. Sao nhìn thấy cảnh đó lòng nó bỗng nghẹn lại, khó chịu sao, đau lòng sao…? Nó thì làm gì có cái địa vị xứng để cảm nhận như vậy chứ.