Đọc truyện Thiếu Chủ!! Xin Đừng Ngược Tôi!! – Chương 11: Đừng chạy ! Nhóc con .
Cô đặt chân tới một nơi ở ngay giữa tiên giới và địa giới không phải ai cũng có thể tự do qua lại, mà cô là một ngoại lệ. Chỗ này rất thanh tịnh bình yên, phần lớn đều là cỏ hoa rực rỡ tươi tốt vĩnh hằng sau còn vô số cây quả lớn hơn vài thước, trĩu quả đầy cành. Bước trên đám cỏ hoa ấy thi thoảng còn bắt gặp vài con thỏ và sóc vụt qua vụt lại kiếm chọn trái ăn, chúng đều biết cô và thậm chí đã là bạn với cô lâu dài nên khi nhìn thấy người đều là muôn phần chào đón. Cô tới đây thường là với mục đích thăm và chơi với chúng nhưng hôm nay thì khác.
Hoàng Phi quen thuộc tìm tới một gốc cây đại thụ ngàn năm um tùm cành lá mục đích là gặp người sống ở đây. Người đó đã ngồi ngay trước mắt, rất nhu hòa ngồi dựa vào gốc cây đọc sách. Là một nam nhân sở hữu khuôn tranh sắc sảo, hai mắt có hai hàng mi dài cong cong, con ngươi lại bừng bừng sáng lưu trữ màu của lửa, chưa dừng ấn tượng ở đó, y còn mang một làn da hồng hào như đào tiên cực kì ăn ý với trang phục cổ màu xanh ngọc. Mái tóc dài qua lưng trắng xóa một màu và đặc biệt nhất là chín chiếc đuôi trắng bông mềm mượt như nhung thi thoảng lại uốn lượn vài cái để buông thả tự do. Phải, không ai khác ngoài người tặng cho Hoàng Phi sợi xích đỏ, cũng là người dạy cô vài phép thuật nho nhỏ đã dùng khi đánh với ma nữ.
– Tới tạm biệt tôi sao?
-….. Chả lẽ lại không nói lời nào? – Cô hơi hơi nghiêng đầu.
Đối phương điềm nhiên hạ sách xuống, đứng dậy không nói chả rằng từ từ bước đến trước mặt cô đột ngột vươn tay kéo cô vào lòng ôm chặt, Hoàng Phi không lường trước được nhưng cũng chẳng tránh né nam nhân dường như cái ôm của người này cô đã nếm quen cái cảm giác đó rồi.
-…. Tôi và em sẽ gặp lại nhau sớm thôi.
– Ý ngài là….
– Tôi cũng sẽ bỏ thời gian làm người phàm, tôi sẽ biến thành trẻ con để cùng chơi với em nếu tôi muốn đấy! Em nghĩ tôi đủ ngoan ngoãn để ngồi ở gốc cây kia cả chục năm nữa chờ em à?
-….. nếu ngài muốn thế – Cô chỉ buông một câu như thế, tay cũng đưa lên đáp trả cái ôm.
– Em không cần lo gì hết, kiếp này có tôi bảo vệ em, không ai có thể để em chết yểu nữa!
-…. ừm… ngài hãy tới sớm nhé!… – Cô nhỏ giọng, nói chỉ đủ cho người kia nghe.
Sơ qua đã rõ, đây là cuộc đối thoại giữa người yêu với người tình.
Trong những thời gian cuối cùng làm linh hồn, Hoàng Phi giúp đỡ Lệ Thành làm việc, còn trợ giúp hắn tìm người làm việc tốt cả về năng lực và trách nhiệm, còn chỉ nơi thích hợp có nhiều tài năng để tổ chức vòng loại sơ tuyển, chính hắn và Hắc Lệ Tư Thanh làm giám khảo, ở đằng sau hắn cô cũng đứng ghé tai nói nên chọn ai nên loại ai. Hắn dần dần trở nên bận rộn tới muốn nổ xác nhưng lại cứ vẫn cố chấp kéo dài vòng loại ra vài ngày để có thời gian kéo con nhóc Thất Mỹ qua đây thi thố, nói thật chứ kiểu gì nó chả được lựa, thi chỉ là cái hình thức. Khi con bé lôi kéo cha và baba nó sang chỗ hắn, cũng chính là kết thúc vòng tuyển chọn.
Chưa xong ở đó, Hắc Lên Thành lại tiếp tục tổ chức các vòng tiếp theo cách tuần cách tuần để các thí sinh được huấn luyện và sẵn sàng chuẩn bị ” trọi ” nhau. Cuối cùng vỏn vẹn một trăm người chính thức trụ vững lại, trở thành thực tập sinh của công ty DR. Nhưng cũng từ đây, Hoàng Phi đã không thể ở bên Lệ Thành được nữa, bắt buộc phải trở về với thân xác đã được tạo ra hình thù rõ ràng trong bụng mẹ. Hắn một mình tiếp tục công việc không ngừng nghỉ, mỗi ngày đều ít về nhà hơn, thái độ cư xử cũng tốt hơn và thậm chí là còn biết quan tâm người khác hơn nữa. Công ty ngày một phát triển, những đứa trẻ như Thất Mỹ ( khoảng năm đứa đều chênh lệch tuổi – tính cả nhóc họ Đại này) được hắn đặc biệt lưu ý nhắc nhở người huấn luyện vì chúng đều vẫn còn là trẻ con, cũng hủy luôn ý định cho Thất Mỹ làm ca sĩ nhí giữ sáu đứa nhỏ lại đào tạo cho tới khi chúng nó tới tuổi mười tám mười chín và cho những thực tập sinh kia vài năm lại cho vài người người kí hợp đồng làm việc với công ty và hãng thu âm, debut khi đã sẵn sàng.
Và cứ thế, trong vòng mười ba năm công ty đã lọt top 5 công ty lớn nhất Trung Quốc. Nghệ sĩ của DR gần như không bao giờ bị bỏ rơi, tất cả đều được công chúng chú ý. Lệ Thành đãi ngộ họ rất tốt, kiểu gì thì kiểu, ai cũng trong lòng một mực kính trọng vị giám đốc DR này. Thời gian trôi qua không phải ít, cha hắn đã tái hôn cùng chính chàng quản gia họ Vương kia còn cho hắn thêm một đứa em gái nhỏ nữa, Tư Thanh cũng đã có gia đình – trái đất vẽ trên mặt giấy cũng chỉ là hình tròn, chồng cô là Cát Vũ nhốn nháo năm nào, một phát đem giám đốc DR lên chức cậu.
– Haizz…. sắp già tới nơi rồi mà còn chưa tìm được vợ…
Hắn buồn tủi trong phòng làm việc, dựa vào ghế day day thái dương thở dài.
Cộc cộc….
– Vào đi
– Chú đẹp trai! Ca khúc ” My Dream ” của nhón bọn con lên đầu bảng xếp hạng rồi!!! – Thất Mỹ chạy vào với vẻ mặt hớn hở, không thèm lương lự nhảy qua bàn làm việc của hắn lao tới ôm chặt thơm túi bụi lên mặt.
Đại Thất Mỹ bây giờ đã là một thiếu nữ mười tám tuổi, ngoại hình khỏi bàn, dáng vóc cũng vậy, tất cả đã thay đổi chỉ trừ tính tình hơi chút tăng động. Cô nhóc là main Rapper, main Dancer cũng là Leader của nhóm nhạc Eternal ( gồm có năm đứa nhóc chênh lệch hồi trước, tính cả cô là sáu) rất nổi tiếng vì theo đuổi phong cách âm nhạc đặc biệt chả giống ai.
– Sát nhân! Sát nhân! Mưu sát nam thần!! – Hắn né không được tránh không xong bèn phải ùa theo, tay liên tiếp đập vào thành ghế.
– Ha ha….. – Biết đối phương sắp chết ngạt, Thất Mỹ thả tay ra và leo khỏi bàn, nhặt lại đống tài liệu xếp gọn chỗ cũ.
– Đáng chúc mừng. Ta có nên đãi cả nhóm Eternal một bữa không nhỉ? – Hắn nhướn mày cười cười, giả bộ như đang suy nghĩ.
– Tất nhiên là có rồi! Bọn con lúc nào cũng chờ cái câu này của chú hết ớ!! – Thất Mỹ vỗ tay.
– Lịch trình thế nào để ta còn xếp một buổi? Nhóm nhạc mới nổi thường rất bận đấy, nhất là khi mới có bản hit nữa.
-… hừm…. có lẽ là tối nay đi chú ạ, rảnh mối nay.
– Được, mau đi làm việc đi. Hẹn lúc 19h ở quán đồ nướng phố Xx.
– Dạ! – Cô vui vẻ gật đầu, rời khỏi phòng.
– Trần Dạ Hoàng Phi!! Con đứng lại cho mẹ!!
Giọng của Dạ Vũ vang ầm cả cửa hiệu bán buôn vải. Một đứa nhóc tóc đỏ chóe khoảng chừng hơn mười tuổi từ cửa nhà chạy như bay ra ngoài vẻ như là trốn khỏi sự rượt đuổi của mẹ mình.
– Con với chả cái! Lại chạy đâu rồi?? – Dạ Vũ bực bội đứng ở cửa ngó nghiêng.
Bà Hoa từ bếp chống gậy đi ra, vui vui vẻ vẻ cầm cái bát lớn đựng đầy hạt dẻ cười vừa rang xong còn bốc ít khói nhẹ nhàng đặt lên bàn cười hiền hậu làm vẻ mặt khó chịu của Dạ Vũ bớt vài phần:
– Thôi nào, con đừng giận nó nữa. Làm đứa cháu gái yêu quý của ta bỏ lỡ mất món hạt dẻ nó thích rồi đây này!
Tay bà run run kéo chiếc ghế lót nệm mềm ngồi xuống, Dạ Vũ cũng thở dài thượt an tọa đối diện bà, thao tác nhanh lẹ tách hạt dẻ cho mẹ nuôi.
– Lần này nó lại gây họa gì?
– Haizz… cô giáo nó vừa gọi điện về cho con, nói rằng Hoàng Phi và Vi Hạo lại đánh nhau với bạn làm người ta tím bầm hết cả mặt mũi, mà chưa kể đó là 2 đứa con trai mà còn lớn hơn con con tới hai tuổi.
– Con bé năng động quá thôi mà, con đừng phạt nó quá tội nghiệp.
– Bà lại chiều cháu….
– Ha ha…. bao năm rồi ta mới được nuôi trẻ lần thứ hai, chiều cũng phải thôi – Bà lão nhai hạt dẻ giòn giòn thơm bùi trong miệng.
– Nhưng mà kiểu gì con cũng phải mắng nó một trận.
– Tùy con, không đánh mông nó là được rồi. Mà Vi Hạo là ai?
– Chắc mẹ không nhớ rồi, thằng nhóc là con trai của gia đình mới chuyển về cách chúng ta hai nhà đó ạ.
– Cái gia đình giàu giàu chuyển về từ thành phố đó sao? Nói chứ nhà đó lớn quá, còn đẹp nữa chả phù hợp với nơi này gì cả.
– Dạ, con cũng từng nói chuyện qua với mẹ của Vi Hạo rồi, chị ấy cũng nói là Vi Hạo nó đòi về sống ở vùng này một thời gian vì nó không ưa đồng học của nó trên thành phố nên không có bạn, về đây thì con bé nhà mình lại chơi rất thân với nhóc đó. Hình như Vi Hạo cũng hơn con bé hai tuổi.
– Thân thật ấy chứ! Vốn đường đường đường là công tử tay đeo găng bạc chân đi giày vàng mà lại cùng bạn lao vào đánh đấm – Bà Hoa vừa khúc khích vừa nói.
Dạ Vũ cùng mẹ nuôi ngồi chuyện trò hồi lâu về chuyện lũ trẻ, miệng nhí nhách hạt dẻ cười thật yên bình và thoải mái.
Hoàng Phi vì sợ mẫu thân đại nhân trừng trị nên chưa dám về nhà, tức tốc sang nhà Vi Hạo lánh nạn. Người làm ở đây lúc nào cũng chào đón cô bé tới, mỗi lần nghe xong tiếng mẹ cô bé gọi đích danh cô bé là khoảng hai phút sau đã thấy nhóc con này nhấn chuông cổng. Lần nào cũng là Vi phu nhân ra mở cho Hoàng Phi vào.
– Cô ơi! Cho con trốn xíu nhé! – Con bé lủi vào vách tường sau cổng.
– Lại bị mắng sao? Anh Hạo nhà cô cũng vừa bị chính cô mắng đây này, nói xem tại sao hai đứa lại đi đánh nhau? – Vi phu nhân dở khóc dở cười hỏi.
– Bọn con không cố ý, chỉ là tự vệ thôi. Cô không biết đâu, hai đứa đó cậy mình to khỏe chuyên đi bắt nạt. Lại còn sáng nào cũng xuống khu lớp dưới trấn tiền trấn đồ mọi người nữa, hôm qua chúng nó tới lớp con và lớp của anh Hạo.
– Và chúng nó lấy gì của con và anh?
– Chúng nó định đòi tiền tiêu vặt của con, con không chịu nên chúng nó đập hết đồ dùng học tập của con rồi bỏ đi. Còn anh ở lớp khác con không biết.
– Rồi thế nào mà lại đánh nhau? – Vi phu nhân tập chung nghe ngóng.
– Lúc về anh có tới lớp con chờ về cùng, và gặp bọn nó ở đấy. Xong gây chuyện định lao vào đánh, bọn con chỉ là tự vệ thôi.
-….. Ra vậy… nếu là cô cô cũng bắt buộc phải động thủ thôi… Cô lại không nghe anh Hạo giải thích đã quát mắng rồi, hầy…. Hạo nó giận rồi phải làm sao đây…
– Con sẽ giúp cô, nhưng mà với điều kiện a ~ – Hoàng Phi cười lém lỉnh – Cô giúp con giải thích với mẹ con.
– Ok, chuyện đó dễ mà!
Vi phu nhân và Hoàng Phi đập tay nhất trí. Cô bé đã quen đường đi lối lại trong nhà nên rất nhanh chóng chạy tới phòng của Vi Hạo gõ cửa.
– Mẹ đi đi! Con không nói chuyện với mẹ đâu!
Tiếng hậm hực của Vi Hạo phát ra làm Hoàng Phi cũng giật mình.
– Anh Hạo! Là em không phải mẹ! – Cô bé lại đập cửa.
– Phi Phi??
Thái độ của thằng nhóc đột nhiên khác hẳn, từ giường nhảy ra xông tới cửa hưng phấn mở cửa. Vì quá đột ngột nên theo đà gõ cửa Hoàng Phi một đấm vô tình tặng cho ông anh.
– Em xin lỗi!
Vi Hạo là một cậu bé dáng người cân đối, mặt V line rất đẹp. Mái tóc cắt tỉa ngắn gọn gàng thời thượng, từ bé sinh ra đã mang màu trắng xóa.
– Không sao… cô giáo có gọi điện về nhà không? – Vi Hạo kéo bạn vào trong, đóng cửa.
– Đương nhiên có! Thế em mới chạy sang đây, mẹ mắng té tát.
– Hầy… anh cũng vừa bị mắng đây, mẹ còn chả thèm nghe anh nói ấy! – Cậu bé úp mặt vào gối rên rỉ.
– Nhưng mà anh đừng giận mẹ, em có giải thích cho mẹ anh rồi.
– Kệ, cứ giận!
– Mẹ anh biết sai rồi, cô cũng rất buồn đó nên mới nhờ em lên nói với anh. Xuống nhà đi ha? Làm lành làm lành… xong chúng ta đi chơi a ~~
-…. tùy em… – Vi Hạo hậm hực ngồi dậy.
– Hạo Hạo thật ngoan! – Cô bé tự nhiên đưa tay xoa rối bộ tóc đẹp đẽ của ai kia rồi cùng đi xuống nhà.
Hai đứa nhóc rất nhiều chuyện để kể và than thở, cứ hễ mở miệng là nói, hiếm lắm mới dừng nghỉ chút rồi lại hoạt động cơ miệng, cứ như thể hai đối tác làm ăn đang thương lượng. Ở đầu cầu thang, Vi phu nhân đang nói chuyện điện thoại.
– Thế mới nói, chúng ta cần phải đề bù cho bọn trẻ.
“…. “
– Đừng ngại, chồng tôi đi công tác lâu lâu mới về, tôi ở nhà cũng buồn lắm. Đi đi ha?
“…. “
– Ok ok, tôi mong lắm đấy! Tạm biệt.
Vi phu nhân vui vẻ gác máy. Quay lại đã thấy hai đứa trẻ đang bước xuống.
– Bảo bối của mẹ ~~~
-…. – Vi Hạo vẫn chút dỗi hờn.
– Bảo bối đừng dỗi mẹ nữa mà, mẹ xin lỗi. Mẹ không cố ý làm con buồn, tại nghe cô giáo con nói nên mẹ cả giận.
-… Con hiểu rồi – Thằng bé phụng phịu.
– Thật sao? Tốt quá, yêu con. Tối nay chúng ta sẽ quay lại thành phố ăn quán nhé! Và đi mua sắm nữa, đền cho hai đứa. Hoàng Phi, mama đại nhân của con cũng đi cùng đó! Sẽ rất vui cho xem…. là la lá ~~ tối nay đi mua sắm ~~ – Vi phu nhân hạnh phúc xoay vòng.
Lộp bộp.
Hàm dưới của hai đứa trẻ còn chưa xuống hết cầu thang cùng nhau rơi.
– À… ừm… coi như chúng ta chưa nhìn thấy gì – Vi Hạo đưa tay che mắt cô bạn, chính mình cũng không dám mở mắt.
– Ừ, đừng bỏ tay ra…
19h30″ – quán đồ nướng phố Xxx.
Kéttttttttt________ !!!!!!
Tiếng bánh xe mài nóng mặt đường vang lên khiến ai nấy cũng phải có chút giật mình, một chiếc phân khối lớn màu tím tro đỗ ngay tại khu giữ xe của quán. Nữ nhân dắt vào chỗ để theo hướng dẫn của bảo vệ, giao hoàn toàn chiếc xe đắt tiền cùng mũ bảo hiểm cho họ trông coi, còn mình vui vẻ bước vào trong.
– Xin kính chào quý khách!
Cô nhân viên mở cửa, cúi đầu tiếp đón niềm nở.
– Xin chào, chúc buổi tối vui vẻ! – Thất Mỹ tính cởi mở, chào lại cô ấy một câu.
– Ơ!?? Quý khách Là D – A phải không!?? D – A của nhóm Etenal!!
– À… vâng, là tôi – Thất Mỹ gật gật đầu.
– Oa thật tuyệt vời! Tôi rất rất thích ” My dream ” của nhóm, thật không ngờ có thể gặp Leader của nhóm ở đây!…. – Cô nhân viên bối rối lục gì đó trên người – Sổ… sổ bút, tôi không đem theo mất rồi… làm sao giờ??….
– Em có cái này! – Thất Mỹ tươi cười lấy trong túi xách ra một chiếc khăn tay.
Cô lấy bút dựa tấm khăn lên mặt cửa kính kí nghệ danh của mình lên y như đang múa bút rồi gấp gọn lại thật vuông vắn hai tay trao cho cô nhân viên:
– Đây, vì em không đem theo ảnh nên tặng chị chiếc khăn này, cảm ơn chị ủng hộ nhóm!!
– Oa…. cảm ơn! I love you D – A!! – cô nhân viên vui tới suýt khóc.
– Love you too ~~ – Thất Mỹ nháy một bên mắt, vẫy vẫy tay rời vào trong.
Quán này không lớn không nhỏ nhưng đồ ăn không tệ chút nào nên đều đặn nườm nượp khách. Đi tới bàn nào cũng đều ngửi thấy vô số món nướng thơm lừng, chúng độc ác khiến bụng cô muốn đập phá kêu gào.
– Thất Mỹ!
Một thành viên trong nhóm nhìn thấy cô, không khỏi mừng rỡ vẫy vẫy tay gọi cô tới bàn ngồi. Cả thảy Eternal đã đông đủ, thêm vị giám đốc quyền lực Hắc Lệ Thành ngồi cùng làm chủ chi kiêm chủ trì rất an tịnh ngồi bật chai bia đầu tiên.
– Chú à, sao lại mặc âu phục tới quán này chứ! – Thất Mỹ không khỏi nhịn cười ngồi xuống tò mò hỏi hắn.
– Mặc vầy mới đẹp trai.
– Eo ôi…. – Cô bĩu môi.
Năm người còn lại tập chung vào cái menu trên bàn, cô phục vụ cũng đứng đó chăm chỉ ghi chép những gì họ gọi.
– Tôi gọi hai suất tôm càng xanh nhé! – Hoàng Ưng nhìn nhìn menu.
– Vậy em chọn thăn heo, hai suất! – Lý Bích thò tay chỉ vào hình.
– Cá thu, bảy con cỡ nhỏ! – Chử Danh Công rất nghiêm túc đẩy kính gọi món.
– Lúc nào cũng hải với chả sản, tôi gọi một suất xiên thịt cỡ lớn này a! Giám đốc! Chú gọi gì? – Tiêu Đạm giọng vốn rất khỏe và to nên nói nói cũng làm người xung quanh tỉnh bia tỉnh rượu.
Hắc Lệ Thành chưa gì đã nhấp bia, không thèm động vào menu:
– Thịt sườn cừu, ba suất. Thất Mỹ gọi gì gọi đi.
– Chú gọi món cháu muốn luôn rồi.
– Ủa thế còn anh không xung phong chọn gì sao Đông Phương Chấn đại ca? – Tiêu Đạm đưa menu cho người được gọi tên.
– Có, tôi gọi ba suất thịt bò Mỹ – Đông Phương Chấn trầm giọng, quay ra cửa sổ ngắm phía ngoài đường. Vì lầ ngồi trên tầng ngó xuống nên cảnh rất đẹp.
– Ố kê, mà nhớ anh nói không thích ăn thịt bò mà nhể? – Tiêu Đạm gấp menu trả lại cô phục vụ.
– Đúng, nhưng mà Thất Mỹ thích thịt bò, tôi gọi cốt cho em ấy thôi – Đông Phương Chấn bình thản trả lời.
– Ây da… tôi cảm giác sắp có biến a ~~ – Hoàng Ưng vẻ mặt hết sức gợi đòn.
– Vậy thì cảm giác của cậu sai rồi – Anh cả của nhóm ngay lập tức phản bác làm ai đó mất hứng.
– Thôi được rồi, nói chuyện khác đi mấy đứa – Lệ Thành gõ gõ đũa xuống bàn.
Bảy người nói chuyện một hồi thì đồ ăn tới, tất cả thật sự muốn mừng rơi nước mắt, nãy giờ chờ đợi muốn điên cả người. Bếp nướng bàn họ cuối cùng mới có dịp được sử dụng.
– Ấy?! Hoàng Phi, bàn kia trống!
Vi Hạo dừng ngay ở chỗ bàn bọn họ, nhìn thấy một bàn chưa có ai ngồi ở dãy bên, chéo với bàn của Lệ Thành. Hôm nay mẹ của cậu dẫn hai đứa nhóc và Dạ Vũ đi ăn, trùng hợp lại tới chỗ này. Mọi chuyện đã rất bình thường nếu như thằng bé không gọi tên người bạn nhỏ của nó to như vậy. Lệ Thành đang nâng cốc bia lên uống thêm vài ngụm, hai chứ ” Hoàng Phi ” vừa lọt tai hắn ngay lập tức bị bia làm sặc.
– Khụ khụ… – Hắn vội che miệng xoay người đi.
– Giám đốc, ngài ok chứ? – Lý Bích vừa gắp miếng thịt thăn đã chín trên bếp nướng bỏ vào bát vừa quan tâm hỏi.
– Tôi ổn. Cứ tiếp tục đi.
Mọi người lại vùi đầu ăn, riêng hắn tiếp tục lén để ý những vị khách mới này. Thật ra hắn cũng không hi vọng nhiều, lỡ đâu chỉ là trùng tên hay gì đó nhưng mà cũng không thể bỏ qua tò mò. Hai vị phụ huynh còn đang đứng cách xa ở cửa nói gì đó với phục vụ, để hai con chạy tìm chỗ trước.
Vi Hạo lướt qua hắn một cái nhìn rồi chạy ra chỗ đó giữ chỗ cho cô bạn. Hoàng Phi vui vẻ chạy tới, phạn xạ tự nhiên quay đầu nhìn thế nào lại chạm ngay ánh mắt của Lệ Thành, ngay lập tức con bé sững người lại, con ngươi vàng sáng kia co rút xuyên vào nội tâm hắn.
Lạch cạch….!!
Thất Mỹ vừa nhìn thấy con bé thì ngay lập tức nghẹn, làm rơi cả đũa xuống bàn. Gì thế này? Thân ảnh này không phải quá quen thuộc với cô hay sao?…. Nhan Mỹ, cái tên này chị tạm gọi em hồi đó… đúng là em phải không? Rốt cuộc ngày này cũng tới rồi. Trong đầu cô gào thét một trận rồi lấy lại bình tĩnh ăn uống chung vui với mọi người.
Hắc Lệ Thành cứ mắt đối mắt với con bé, hắn tự nhiên cảm thấy rối loạn, cái cảm giác quen thuộc mà thân thiết quá độ… con bé này…. Mà khỏi vòng vo đi! Cái quả đầu đỏ chóe đó với hai con mắt vàng sâu thế này kiểu gì hắn chẳng nhận ra!
– Chú!…. đẹp trai thật đó! – Hoàng Phi chỉ vào hắn, rất hồn nhiên nói.
-…. t…. ta?
– Dạ!… chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ?
-…. Sao lại hỏi như thế?
– Con thấy quen.
– Có thể lắm, ta cũng thấy nhóc quen quen… – Lệ Thành giả bộ, hắn biết rõ Hoàng Phi đã quên tất cả mọi chuyện rồi.
– Nhưng tóm lại chú đẹp trai lắm!
– Câu nói liên quan quá, tuổi thọ của ta sẽ giảm mất!
-…. hì hì…
Mẹ của Vi Hạo đi tới:
– Phi Phi à, sao lại làm phiền thực khách thế? Về chỗ nào con, ma ma con lại giận bây giờ – Vi phu nhân vừa xin lỗi vừa dắt con bé vào chỗ.
Dạ Vũ theo ngay sau, lịch sự cúi đầu vài lời với hắn:
– Thực xin lỗi, con bé là con gái tôi. Nó lần đầu tới quán như thế này nên có nhiều tò mò. Mong anh thông cảm.
– Ầy, có gì đâu. Con bé nó dẻo miệng lắm, nãy giờ toàn khen….. – Hắn nghẹn giọng lại ở cổ khi chuyển hướng từ con bé ngồi kia sang người đối diện.
-!!!….. Có…. chuyện gì sao ạ? – Dạ Vũ cũng có phản ứng nhưng kịp thời giấu lại.
– À, không gì. Con bé rất đáng yêu ( con mình mà).
– Vâng, cảm ơn anh ( có lẽ nhầm người, may quá).
– Cho hỏi con bé tên gì?
– Nó họ Trần, đệm là Dạ Hoàng tên Phi.
– Tên Hoàng Phi nghe hay đấy! ( mình đặt mà)…. vậy anh thì sao? Quả cha nào con nấy, cả hai đều ngũ quan nổi bật, sắc nước hồ thu a… vậy anh?
– Tôi là Trần Dạ Vũ.
– Rất vui được làm quen, tôi họ Hắc tên….. DR – hắn đưa tay đợi bắt.
-…… ( dấu tên?)… vâng, ( sau này đằng nào cũng không gặp, kệ vậy) – Dạ Vũ cũng đưa tay xã giao.
Một cú luyến tiếc từ tay Lệ Thành ập tới khi Dạ Vũ buông ra và xin phép trở về chỗ mình. Đau thêm phát nữa, y ngồi chỗ xoay lưng lại với hắn. Hầy, hắn ngắm cái đầu đỏ kia đủ lắm rồi, đừng ác vậy chứ cậu Vũ!!!