Đọc truyện Thiếu Chủ Nghỉ Phép: Sát Thủ Đi Học – Chương 6: Ám sát
Đêm khuya thanh vắng, vài đám mây trôi dạt theo chiều gió. Lá cây xào xạc, tiếng ve rả rích dọc lối đường dành cho người đi bộ đặc biệt ghê rợn, kinh dị.
Đối với loại người như Lãnh Thiên, thì cùng lắm là buổi tối mát mẻ, tĩnh lặng hợp với style hoàn cảnh yêu thích của hắn.
Về phần lý do đi dạo tối kiểu này, thì xin thưa, ngươi đừng hỏi. Hôm nay thật là một ngày “may mắn” với hắn.
Sáng khi về lớp học, GV nghỉ phép, thì Ok hắn đi ngủ không sao cả. Thế nhưng, cả khu S đều đóng cửa…đừng thắc mắc với bản lãnh của hắn tại sao không đạp cửa đi vào.
Bởi có lẽ bạn không biết an ninh của Sky là tuyệt đối. Không có chuyện bất trắc, hắn sẽ không đi thử đâu. Rất phiền toái.
Các khu khác đều đóng cửa, tránh cho học sinh bùng học trốn ở xó nào đó. Sẽ không có việc hắn leo rào vào chỉ để tìm chỗ ngủ.
Không khỏi đại tài tiểu dụng đi.
Được rồi, “may mắn” chưa dừng ở đó khi hắn đi đến khuôn viên để thả hồn vào gió. Khi tỉnh lại, vô thanh vô thức bị mất điện thoại, và các thiết bị điện tử.
Làm hắn nghi ngờ có phải năng lực của bản thân bị suy giảm hay không.
Hắn bắt đầu phát hiện ra đây không chỉ là trùng hợp bình thường, hay nói hơn hết là có người cố ý khi… Bugatti Veyron Super Sports – xe của hắn bị đập nát…cũng không có gì, chỉ là để chạy chơi thôi mà.
Điều khiến hắn tức giận nhất là, không có xe về… cư nhiên trên đường cái một bóng xe cũng không có.
Bây giờ hắn có mặt tại đây, là vì nguyên nhân này. MK, đừng để hắn tìm ra người nào dám chơi hắn.
Nghe tiếng xé gió bên tôii, xác định vị trí, hắn theo bản năng tung người lên không trung, chiếc xe Lamborghini Reventon phóng nhanh đi qua. Thấy hắn tránh được một màn, lập tức xoay 180°, thẳng tắp đâm về phía hắn tới.
Với bản lĩnh của hắn không thoát được mới là lạ. Thế nhưng người ám sát vô danh này cũng không phải hạng củi mục, trong khoảng khắc ngắn ngủi, tên kia nhả súng không sai một li vào vị trí tim hắn.
Tất cả chỉ diễn ra trong vòng vài giây… Tuy vậy, hắn cũng suýt sao đẩy lệch vị trí. Trúng phổi !?
[Ry: Hờ hờ..có khác biệt sao ? rin: hổng piết nữa :)2 ]
Thực là “may mắn” mà…
Không lẽ hắn chết vì một viên đạn tại đây. Vậy thì đẹp mặt ! Người nào đó tính toán thật hay mọi bước đi hành động của hắn, hay nên khen một câu là sắp xếp tốt.
Đến lúc hắn tưởng là hắn không cầm cự nổi nữa, thì một bóng hình lọt vào tầm mắt hắn.
Thiếu nữ mặc váy tím ren viền trắng cúi đầu nhẹ bước đi, nếu không có bóng hắn còn tưởng là ma, mặc dù bản thân không tin mấy thứ này, dĩ nhiên hết thảy đều do người thiếu nữ này…đi như lướt, khuôn mặt cúi gầm không nhìn ra nét, còn đi tới đi lui trước mặt bạn nữa.
Bạn dám nói sẽ không bị dọa sợ sao.
“Này..” Vốn dĩ thiếu dưỡng khí, nay gặp được một người, cư nhiên nhìn mình một cái đã định rời khỏi. Không muốn cứu hắn sao !? Tức chết hắn mà !
“Cứu tôi…”
Lúc này, người thiếu nữ mới dừng chân xoa người lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt khó hiểu có phần tìm tòi.
“Cô, tại sao không cứu tôi..”
“Vì s…ao !?”
“Lương tâm cô !” Người này thực khó chơi, hắn đã sắp chết rồi có được hay không. Dù hai chữ lương tâm này không hề dính dáng tới hắn.
“Đó là…cái gì ?”
“Cô… !” Đương sự Lãnh Thiên hoa hoa lệ lệ bị chọc ngất. Nhưng, người thiếu nữ chẳng chút quan tâm, đi tới đi lui như tìm vật gì đó.
Cuối cùng mệt mỏi, đảo tầm mắt lên Lãnh Thiên, thở dài, nâng tay trắng nõn như em bé cầm cổ chân hắn…lôi đi!?
Nếu Lãnh Thiên còn tỉnh…không biết có tức hộc máu, hối hận muốn chết hay không!
★
Mơ màng mở mắt, trần nhà một mảnh âm u, không gian trầm lặng đến nổi hắn tưởng mình ở Địa Ngục.
Tính toán ngồi dậy, kì lạ là cả người đều ê ẩm, không phải hắn chỉ bị trúng đạn thôi sao. Đây là hiện tượng gì vậy ?
“Tỉnh !?” Thanh âm nhàn nhạt từ tính, cũng do thanh âm quá thấp không nghe ra nam nữ.
Đến lúc, người thiếu nữ mặt váy lụa vàng nhạt đạp nắng đi vào từ cửa. Tuy, cô gái này lạnh lùng thâm trầm, nắng lại càng góp phần mềm mại cho cô.
“Cô cứu tôi !”
Cô ngoại trừ liếc mắt hắn một lần, vẫn là im lặng.
“Cô cần gì ở tôi.”
Có lẽ do lời nói quá mức khinh người, cô mới nâng mắt nhìn hắn, thanh lãnh đánh giá hắn một phen.
Hàn khí tuôn trào trong vô thức…
“Cút-khỏi-đây !” Lời nói nhẹ tênh rơi xuống.
“Hả ? Cô nói cái gì !?” Lãnh Thiên khó tin lặp lại. Có ai dám nói giọng ra lệnh ghét bỏ hắn như thế bao giờ.
*Bộp* Ngang nhiên, đập ngất Lãnh Thiên, chân đá thêm vài phát. Người có thể nói chuyện với cô kiểu đó, còn chưa ra đời đâu.
Đương nhiên rồi…vì thiếu nữ này đích xác là Băng Ly ! Nếu là thời cổ đại thì cô chính là nàng công chúa trấn quốc đầy quyền lực, một bước uy quyền ép chết các người.
Hai người thủ hạ rất từ tốn “nhẹ nhàng” quăng Lãnh Thiên về chỗ Vạn Huyết.
★
Lần thứ hai mở mắt…hắn đang ở trong phòng mình.
Biết hắn là người của Vạn Huyết, vẫn có thể thản nhiên nói chuyện không mặn không nhạt với hắn. E là không đơn giản.
Hắn không che giấu hành tung của mình, nhưng là không nên liên tiếp gặp phải ám sát đi.
Lưu A Sâm !
Hắn ta nhất định biết gì đó, không nên là vì cái tên cô gái Băng Ly đó chứ. Lòng hiếu kì dâng cao, rốt cục Băng Ly là ai !?
*Cạch* Không nhìn thủ hạ, hắn thờ ơ mở miệng.
“Tra ra chưa ?”
“Không chút manh mối ạ !” Người kia dứt khoát trả lời, không lời dư thừa.
Có phải người của Vạn Huyết càng ngày càng vô dụng hay không ? Một người đi thẳng vào Vạn Huyết giao trả đồ bị mất của hắn cho thủ hạ, bình an đi ra. Thản nhiên đi như chỗ không người.
“Triết Ca, đã phát hiện gì ?”
“Là đạn đặc chế của….Tử Động thủ lĩnh!”
Hay thật, bây giờ tự nhiên toát ra một Tử Động, vô duyên vô cớ ám sát hắn.
Người kia cũng thật tàn độc, cứ để nguyên đạn trong phổi hắn mà khâu lại. Việc đó giống như cứu người lại giống như muốn giết người. (rin: tớ nghĩ là chị này muốn để lại viên đạn để kỉ niệm lần đầu cứu người :food: )
Chỉ cần viên đạn di chuyển vị trí một chút, hắn chết là một điều không thể nghi ngờ.
Hắn còn nhớ vẻ mặt băng sơn của Y Nhĩ khẽ lay chuyển khi phân tích ra phương pháp hắn được cứu về.
Thiếu Chủ Vạn Huyết cư nhiên bị người ta kéo lê xền xệch dưới đất!
Vẻ mặt tàn khốc nghiến răng tức giận của Lãnh Thiên làm hắn không dám ngẩng đầu báo cáo, chủ yếu là hơi buồn cười.
“Còn nữa sao ?” Thấy người này ở mãi, không hề có ý định lui ra, hắn giận cá chém thớt khó chịu hỏi.
“Dạ ! Ở Ai Cập có chút dấu vết của Huyền Âm”
“Lui !”
“Dạ”
Mọi chuyện cứ ngày một phức tạp hóa lên…Là ai đây, là siêu trộm nào đã ra đời, không có một tin tức gửi đến !?
Đôi chút thất thần…
Trong lúc lơ đãng, chợt nghĩ đến người thiếu nữ mặc váy lụa đạp nắng nổi bật rạng ngời…