Đọc truyện Thiết Thư Trúc Kiếm – Chương 7: Song Lệnh giao hoan
Cừu Thiên Hiệp tuy bị đối phương dùng công lực rợn người áp đảo, nhưng chàng không chút sợ hãi. Có lẽ đứng trước một võ lâm cao thủ hùng tâm của chàng lại càng tăng lên.
Vì vậy, chàng chỉ lùi lại nửa bước rồi cất giọng cười khoái chí, nói :
– Làm gì mà hồ đồ thế?
Sắc mặt Kiêu Dương Táng Lôi Thanh Minh bỗng dưng trầm lại trước thái độ kiêu hùng của chú bé.
Lão nói :
– Bộ thiên tàng thiết báu khí thư của bổn giáo đâu?
Cừu Thiên Hiệp mỉm cười, ngạo nghễ nói :
– Thiết thư của quí giáo tại sao lại đến đây đòi tôi?
Lôi Thanh Minh cau đôi mày rậm, ngước mặt cười ha hả, giọng cười như hăm dọa, như thịnh thị. Lão chỉ vào thi thể nát bấy của Lãnh Diện Phi Hồ nằm trên đống đá và nói :
– Thằng nhỏ! Mày có thấy cái gì đấy không?
Cừu Thiên Hiệp cũng nhướng đôi mày kiều lên, thần thái vẫn trầm lặng đáp :
– Ồ! Chẳng lẽ ai cũng yếu đuối như thế cả hay sao. Đến như Tuyết Sơn Đà Duyên.. còn chưa..
Câu nói của chàng chưa dứt thì Kiêu Dương Táng Lôi Thanh Minh đã rống to lên :
– Thằng bé to gan!
Vốn là một kẻ nóng tính Lôi Thanh Minh không làm sao kiên nhẫn được nữa.
Thấy không còn cách nào hơn là chiến đấu, Cừu Thiên Hiệp mím môi lại, đôi mắt sáng quắc, thò tay vào bụng rút ra một cây đoản kiếm, rồi trầm giọng nói :
– Đừng quá phách lối! Hãy xuất thủ đi…
Lôi Thanh Minh chưa từng thấy một đứa bé cao ngạo như vậy, lão bất giác rú lên một tràng cười lạnh như tuyết đổ, và nói :
– Khờ khạo như ngươi chắc chưa biết được trời cao đất rộng đến đâu. Ngươi có thể tưởng tượng được cây thiết tảng của ta lợi hại đến bực nào không?
Cừu Thiên Hiệp bước tới một bước nhấp nháy đôi mắt đáp :
– Chắc ngươi cũng chưa được biết cây đoản kiếm của ta lợi hại đến bực nào?
Lôi Thanh Minh giận đến điên người, mặt mày tái ngắt, lão cười điên dại và có cảm tưởng trước mặt lão mọi người đều điên cuồng cả.
– Hạ. hạ. hạ. ha!
Cười một lúc dường như đã thỏa mãn lòng tự phụ. Lôi Thanh Minh bỗng nhiên lắc đôi vai một cái, cây thiết táng trên tay lão vương ra, tức thì một luồng kình phong ồ ạt ép tới Cừu Thiên Hiệp như sóng gào gió táp.
Quả thật không phải tay vừa! Lão chỉ vũ động cây thiết táng mà công lực phát ra thế ấy thì trên giang hồ ai dám khinh lão?
Thế mà Cừu Thiên Hiệp vẫn thản nhiên, chú bé gan dạ này thật hiếm có. Chàng tung cây đoãn kiếm lên! Cây kiếm chàng cụt lủn và yếu ớt! Tuy nhiên, chàng đã học qua bốn thế kiếm trong “Thường Thắng bát kiếm” trên cuốn “Thiết thư” nên tay chàng vừa vung ra thì một đạo kiếm quang phát hiện.
Chàng hét lớn :
– Hãy tiếp chiêu!
Kiêu Dương Táng có coi chàng ra gì, lão vung thiết táng quét qua một cái rồi lớn tiếng nói :
– Ồ! Đừng làm trò múa rối! Cây đoản kiếm xắt thịt trâu ấy mà cũng đem ra múa máy trước mắt tạ Bổn hộ pháp nhường cho mi công trước mười chiêu cũng chẳng ăn thua gì.
Thật là một điều lầm lẫn!
“Thường Thắng bát kiếm” là một kiếm học đệ nhất võ lâm, được lưu truyền hàng mấy thế kỷ. Trong đó có tám chiêu, nhưng Cừu Thiên Hiệp mới chỉ học lóm qua được có bốn chiêu mà thôi.
Mặc dù vậy với sức thông minh của Cừu Thiên Hiệp, chàng đã lãnh hội được, và còn có thể sử dụng bốn chiêu thức ấy theo ý muốn không hề ngượng ngập.
Vì vậy, tiếng nói của Lôi Thanh Minh vừa dứt thì Cừu Thiên Hiệp đã hét lên một tiếng.
Chỉ thấy mũi kiếm chàng vừa vung lên thì hàng trăm luồng hàn tinh phát xuất, gió lông vù vù. Lôi Thanh Minh cảm thấy như hàng trăm mũi kiếm cùng một lượt điểm vào các đại huyệt của ông ta vậy!
Một việc quá bất ngờ! Một thằng con nít lại có thể sử dụng kiếm pháp phi thường chưa từng thấy như vậy?
Mắt lão tái ngắt, lão đưa cây thiết táng lên ngăn lại.
Nhưng một tiếng “keng” phát ra, lão bị cây đoãn kiếm đánh văng ra xa ba trượng.
May thay, Cừu Thiên Hiệp chỉ đánh ra một chiêu rồi dừng tay không đánh nữa.
Chàng cất tiếng cười ha hả, nói :
– Lão quái, mới một chiêu mà chịu không nổi thì đừng phách lối đòi đến mười chiêu.
Lôi Thanh Minh đứng sửng như một pho tượng trước một đứa bé oai hùng.
Thật ra, cây thiết táng của Lôi Thanh Minh thuở nay đã đứng vào hàng vô địch.
Dù cho một võ lâm cao thủ cũng chưa chắt trong mười chiêu mà có thể đánh bật cây thiết táng của lão ra ngoài được, huống hồ cây đoãn kiếm yếu ớt của chú bé kia!
Thế mà sự việc đã ra ngoài trí tưởng tượng của lão thì bảo sao lão khỏi kinh ngạc.
Trái lại, Thiên Hiệp đẩy được cây thiết táng của lão ra vừa mừng vừa thích chí.
Mừng là vì chàng đã có đủ sức đương đầu với một võ lâm cao thủ, thích chí là vì chàng sử dụng được môn võ mà chàng mới học qua.
Kiêu Dương Táng Lôi Thanh Minh đứng nhìn chàng một lúc mặt đỏ gay, hàm râu rung chuyển vì giận dữ, đôi mắt xếch ngược lên. Là một kẻ đã từng vang danh trong võ lâm thì thà chết chứ đâu được phép chịu nhục.
Lão nghiến răng hét như sấm :
– Thằng nhỏ! Mi là đồ đệ của ma đạo nào, hãy đỡ lấy chiêu của ta đây.
Cây thiết táng vừa lướt đến, tức thì một luồng gió tạt ra như một lượng sóng thần đẩy vào bờ vậy. Ba mươi sáu cây cốt sắt xung quanh cũng đồng thời tung ra một lượt xoe tròn như một cây lọng, hợp thành ba mươi sáu mũi đao, bắn thẳng vào mình đối phương.
Thật là một thứ vũ khí lạ đời!
Cừu Thiên Hiệp lại một lần nữa vung đoản kiếm, thực hiện chiêu thế trong “Thường Thắng bát kiếm”. Hàng trăm mũi tinh quang lại loáng ra, đánh bật cây thiết táng của Lôi Thanh Minh trở về!
“Keng”!
Rầm! Rầm! Rầm!
Một tiếng động vang tai, tiếp theo mấy tiếng dội kinh khủng!
Thì ra, Lôi Thanh Minh đã nộ khí đánh nhằm một chiếc cột lều, làm cho mái ngói sập xuống, gạch đá đổ tung xuống, cát bụi bay ngộp trời.
Cừu Thiên Hiệp kịp thời dùng thuật khinh công lướt mình ra ngoài ba trượng. Tuy nhiên những gạch đá vụn vẫn còn bay tung vào người chàng.
Kiêu Dương Táng không ngờ thân pháp của Cừu Thiên Hiệp lại lẹ làng đến mức ấy!
Lão toan phóng mình theo nhưng không còn kịp nữa, một cây kèo nhà đã sập xuống đánh toạc vào vai trái của lão.
Lão rống lên một tiếng, đưa cây thiết táng lên đỡ.
May nhờ thiết táng là thứ vũ khí hạng nặng, và lão lại có sức nội công ghê hồn nên mới đánh bạt được cây kèo nhà ấy.
Lão vội thu mình nhảy ra ngoài, râu tóc áo quần đều dính đầy bụi cát.
Bị đánh hụt, lại làm sập mái nhà suýt vong mạng, lão nổi giận gầm lên như hổ dữ :
– Thằng con nít! Hãy nạp mạng đây!
Vừa nói lão vừa giơ cây thiết táng lên trông rất khủng khiếp!
Cừu Thiên Hiệp chỉ dùng có một thế kiếm mà hai lần đẩy lui được Lôi Thanh Minh, chàng vui mừng tiến tới, nói :
– Lão quái! Đừng trách tôi! Vì lão quái áp bức tôi quá nên buộc lòng tôi phải sử dụng võ lực đó.
Lôi Thanh Minh bây giờ cơn tức giận đã như điên lên, lão không cần nói phải trái gì nữa vung thiết táng đánh tới.
Cừu Thiên Hiệp lại ra tay! Chàng múa đoản kiếm vun vút. Cứ một chiêu kiếm của chàng là chàng đẩy lùi Lôi Thanh Minh lại ba bước.
Chàng liên tiếp đánh bốn chiêu. Lôi Thanh Minh tối cả mặt mày như không còn biết đường nào đỡ nữa.
Muôn nghìn ánh kiếm bao phủ lấy ông ta làm cho cây thiết táng, một vũ khí lợi hại dường ấy mà cũng phải hóa ra vô dụng.
Cừu Thiên Hiệp đánh đủ bốn chiêu kiếm thì đã ép Lôi Thanh Minh lùi ra mười hai bước dài, và làm cho tay chân của Lôi Thanh Minh rối loạn.
Nhưng khổ thay, chàng chỉ mới học được có bốn chiêu, đến chiêu thứ năm thì bỗng tay chàng yếu xịu, bị cây thiết táng của lão quái đánh bật trở lại.
Biết tài nghệ mình chỉ chừng đó, Cừu Thiên Hiệp không dại gì để cho đối phương biết được sở đoản của chàng, nên chàng vội dừng tay lùi lại, cao giọng nói :
– Thế nào! Lão quái! Ngươi còn dám đòi “Thiết thư” nữa không?
Kiêu Dương Táng Lôi Thanh Minh không những là nhận vật số một trong Huyết Quan giáo, chỉ thua có vị Giáo chủ mà thôi, lão còn là một võ lâm cao thủ trong giang hồ tên tuổi ai cũng biết.
Bởi vậy, lão không thể nào chịu nổi giọng nói khích lệ của Cừu Thiên Hiệp được.
Lão dậm chân ré lên :
– Thằng tiểu quỷ! Ai dạy mi ăn nói ngạo nghễ như thế. Lão phu không giết được mi thà chịu chết chứ không chịu nhục.
Cừu Thiên Hiệp cố cùng lời khích làm cho lão giận dữ để lão mất bình tĩnh hầu tìm cách thoát thân vì chàng đoán biết với bốn chiêu kiếm của chàng chưa thể nào hạ lão được.
Chàng tiến tới, và bắt đầu trở lại bằng chiêu thứ nhất ép Lôi Thanh Minh quay tròn như một con vụ.
Tuy vậy chàng cũng chỉ đánh đến chiêu thứ tư rồi lùi lại, và bắt đầu bằng chiêu thứ nhất nữa.
Lúc này Kiêu Dương Táng đã quen với thế kiếm kỳ diệu của chàng. Vì tuy là một võ lâm cao thủ, dầu cho những chiêu thế độc hại đến đâu mà chỉ dùng mãi thì tất ông ta phải khám phá được cái bí quyết bên trong mà tránh né.
Ầy vậy, qua một lúc giao tranh Lôi Thanh Minh không còn sợ sệt nữa, tuy ông ta vẫn phải thối lui.
Đợi cho Cừu Thiên Hiệp đánh qua một loạt hết bốn chiêu, lão mới vểnh râu lên hét :
– Tiểu quỷ! Ngươi định dùng mãi bốn chiêu kiếm ấy để nhát ta sao?
Tuy la hét vang trời mà lão vẫn sợ sệt không dám tiến tới.
Cừu Thiên Hiệp thấy nguy, vì nếu cứ như thế đánh mãi chẳng khác nào đem chiêu thuật của mình cho đối phương nghiên cứu.
Chàng giả vờ đổi cách, tung đoản kiếm ra trước mặt rạch bậy một chiêu lòe đối phương.
Nhưng khổ thay ngoài bốn chiêu kiếm trong “Thiết thư” thì những võ học của chàng đã thụ giáo nơi Nhiệm Tử Huệ toàn là những đồ bỏ.
Chàng vừa vung tay lên thì đã bị cây thiết táng của Lôi Thanh Minh ép tới, sức gió ào ạt, làm cho cây đoản kiếm của chàng muốn vụt ra khỏi tay.
Keng!
Cây đoản kiếm trong tay Cừu Thiên Hiệp bị thất thủ. Chàng không còn cách nào sử dụng được nữa.
Cây thiết táng của đối phương đã khóa chặt thanh kiếm của chàng, và đưa ngay giữa ngực như sắp đâm thủng con tim chàng.
Cừu Thiên Hiệp toát mồ hôi lạnh, đừng trân trân không dám nhúc nhích.
Lôi Thanh Minh ngửa mặt lên trời cười đắc ý :
– Tiểu quỷ! Ngươi còn dám phách lối với lão phu nữa không? Hãy mau lấy “Thiết thư” trao ra!
Cừu Thiên Hiệp tuy bị bại, nhưng vẫn không kém khí phách. Chàng nảy ngực ra trước hứng lấy mũi thiết táng và nói :
Muốn lấy “Thiết thư” thì cứ việc hủy mạng tôi trước đã.
Lôi Thanh Minh đỏ mặt :
– Tại sao ngươi ương ngạnh đến thế?
– Tôi chẳng bao giờ chịu để ai bức hiếp.
– Nhưng ngươi không còn đủ sức bảo vệ Thiết thư nữa?
– Nhưng tôi chưa chết thì quyết không để cho ai xâm phạm đến nó.
Lôi Thanh Minh “hừ” lên một tiếng lớn :
– Thằng nhỏ! Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao?
Đôi mắt lão lóe ra hai luồng hung quang sáng rực. Đôi tay lão vừa nhếch lên, toan cầm thiết táng đâm vào ngực Cừu Thiên Hiệp thì bỗng đàng xa có tiếng “lốp bốp” làm cho lão dừng tay quay đầu lại.
Tiếng “lốp bốp” từ xa vang lại chính là tiếng vó ngựa nện trên đường đá.
Một con ngựa như tuyết, đang trườn mình phi nhanh về phía đấu trường.
Trên lưng con bạch mã lại có một thiếu phụ, mặc xiêm y trắng toát lướt gió như một vừng mây bạc.
Tiếng thiếu phụ ngồi trên lưng ngựa hét lanh lảnh như ngọc rót :
– Hãy dừng tay! Chớ làm bậy!
Âm thanh nàng vừa dứt thì con bạch mã đã dừng vó trước mặt hai người.
Người đàn bà áo trắng từ trên ngựa phóng mình xuống, phơi phới như một đóa hoa lìa cành lượn theo chiều gió.
Kiêu Dương Tánh Lôi Thanh Minh trong thấy người đàn bà ấy vội thu thiết táng về, và cung kính cúi đầu thủ lễ :
– Té ra là Phó giáo chủ! Tại hạ thất lễ không kịp nghênh đón.
Thiếu phụ áo trắng nhếch đôi môi đỏ mọng nói :
– Hộ pháp chớ quá lễ nghi! Xin cho biết tại sao lại có chuyện xảy ra nơi đây?
Lôi Thanh Minh tung mình chạy đến nơi cây cột bị ngã sụp lúc nãy, lấy cây cờ tam giác nhỏ đỏ tươi, câm nơi tay, rồi cung kính đáp lời :
– Tại hạ theo lệnh của Giáo chủ đến Phi Lai sơn trang để tìm lại “Thiết thư” không ngờ nơi đó không có ai cả. Trên đường đi, tại hạ lại nghe tin Thiết thư lọt vào tay thiếu niên này, vì vậy mới có việc chạm trán nơi đây.
Bạch Y thiếu phụ mỉm cười nói :
– À! Thế thì việc đòi lại Thiết thư xin Hộ pháp giao lại trách nhiệm cho tôi.
Dứt lời, nàng khoác tay áo một cái ra lệnh cho Lôi Thanh Minh trở về.
Lôi Thanh Minh ngập ngừng, đưa cây tam giác kỳ lên, màu cờ đỏ rực phất phơ trước gió, lão nói :
– Thưa Phó giáo chủ, tại hạ tuân hành theo Huyết Kỳ lệnh, việc này…
Bạch Y mỹ nữ, nhướng đôi mày liễu lên, làn thu thủy nổi sóng như bất bình, như tức giận. Nàng đưa tay lên mái tóc, rút mau đóa hoa hồng thiết chạm trỗ rất tinh vi, ném đến trước mặt Lôi Thanh Minh và nói :
– Giữ lấy vật ấy!
Không nghe một tiếng động nào, thế mà cuống đóa hoa hồng đó lại cắm vào đống đá trông rất kỳ quái.
Cừu Thiên Hiệp bất giác sững sờ, chàng buộc miệng khen thầm :
– Ồ! Nội lực quá mức uyên thâm!
Kiêu Dương Tánh Lôi Thanh Minh nhìn sững đóa hoa hồng một cái, rồi lễ phép nói :
– Phó giáo chủ! Việc “Thiết thư” này không phải việc nhỏ..
Bạch Y nữ trên mặt thoáng qua nét giận dữ, hai làn mi nhún lên nhún xuống, đôi môi mím chặt.
Nàng trầm giọng bảo :
– Hộ pháp là một môn hạ có chức vị lớn nhất trong bổn giáo, lẽ nào không hiểu quyền lực của “Song Lệnh giáo”.
Lôi Thanh Minh nghe đến ba tiếng “Song Lệnh giáo” mặt biến đổi. Ông ta lùi lại ba bước rồi cong mình xuống nói :
– Tại hạ làm sao không biết “Song Lệnh giáo” chỉ vì việc này…
Bạch Y mỹ nữ tức giận, không đợi lão nói dứt câu, hét :
– Nếu ngươi đã biết thì nên chiếu theo lệnh mà hành sự, còn đợi ta giải thích nữa sao?
Lôi Thanh Minh cúi mặt ú ớ nói :
– Thưa Phó giáo chủ..
Bạch Y mỹ nữ “hừ” một tiếng :
– Hộ pháp! Ngươi coi quyền lực của Phó giáo chủ không ra gì cả!
Vừa dứt lời thì “sẹt” một tiếng. Bạch Y mỹ nữ với tay ra sau lưng rút ruột cây kiếm lưỡi dài bảy tất, đưa ra phía trước mặt, kiếm quang chói lòe, khí thế của nàng trông uy dũng vô cùng.
Lôi Thanh Minh liền quăng cây thiết táng của ông ta đang cầm trên tay xuống đất cách ra ba trượng, và nói hối hả :
– Thưa.. thưa Phó giáo chủ, môn hạ không dám sai lệnh!
Tiếp đó, lão lại cúi đầu đưa cây tam giác huyết kỳ lên khỏi đầu và đọc mấy câu giáo lệnh :
Huyết quan lệnh kỳ hoa hồng hoa,
Hồng hoa lệnh xuất phiên thiên ải!
Úy động giang hộ song mệnh hội.
Mãn thiên phong vũ vân hà!
Sau khi đọc xong bốn câu giáo lệnh của Huyết Quan giáo, lão lại xoay người bước tới đống đá, lề mề nhặt đóa hoa hồng lên, một tay nâng “Tam Giác kỳ” một tay nâng “Hồng Hoa lệnh” đưa cao khỏi đầu, từ từ bước tới trước mặt Bạch Y mỹ nữ, và nói lớn :
– Huyết Quan giáo chủ hạ bộ pháp Lôi Thanh Minh xin trao Phó giáo chủ Huyết Kỳ lệnh.
Bạch Y mỹ nữ đưa tay đỡ lấy cây tam giác kỳ, và nói :
– Tham lệnh!
Lôi Thanh Minh lại cất cây Hồng hoa lệnh vào bọc rồi cúi mình lui lại ba bước, đưa mắt liếc xéo Cừu Thiên Hiệp một cái tỏ ra căm tức vô cùng.
Cừu Thiên Hiệp mới bước chân vào giang hồ, đối với luật lệ các bang hội võ lâm chàng đều mù tịt.
Tuy nhiên, sự việc vừa diễn biến trước mặt chàng làm cho chàng hứng thú không ít.
Chàng không nghĩ đến an nguy hiện tại của sinh mạng chàng, mà chàng cứ đứng nhìn sững.
Bạch Y mỹ nữ nói với Lôi Thanh Minh :
– Lôi hộ pháp! Phiền ngươi thuận đường đưa con bạch mã của ta về Huyết Quan giáo luôn một thể.
Câu nói ấy như một mệnh lệnh buộc Lôi Thanh Minh phải trở về ngay!
Hai lỗ mũi trâu của lão Lôi Thanh Minh cử động mấy cái như uất lòng, và đôi mắt xếch của lão từ từ đưa về phía con bạch mã đang đứng.
Rồi lão búng nhẹ đôi chân một cái, toàn thân lão đã phóng lên cao, bay thẳng lên lưng con tuấn mã, cách xa năm trượng.
Cứ như thân pháp của lão, dù là cao thủ võ lâm cũng phải lắc đầu khen ngợi.
Trước khi ra cương cho tuấn mã cất vó, lão còn nhìn Cừu Thiên Hiệp, dùng giọng mũi “hứ” một tiếng thật dài và thật kêu để trút vào chàng những gì căm phẫn đang tràn ngập trong lòng lão.
Tuấn mã lướt trên mặt cỏ như một vừng mây trắng trôi theo gió. Phút chốc, người ngựa đã mất dạng.
Bấy giờ Bạch Y mỹ nữ mới cử động. Nàng nhẹ bước đến trước mặt Cừu Thiên Hiệp nói :
– Thiếu hiệp! Ngươi nhìn gì mà sững sờ như vậy. Có phải vừa rồi ngươi bị cây thiết táng của hắn áp đảo đến loạn trí đi chăng?
Cừu Thiên Hiệp đang sững sờ trông theo bóng ngựa, nghe nói bỗng giật mình quay lại trố mắt nhìn Bạch Y mỹ nữ.
Chàng hồi giờ chưa từng nói chuyện với đàn bà ở nơi hoang vắng, mà trước đây chàng lại chạm phải thái độ dâm dục của Ngô hiệp yêu đào Hồ Mỵ Dung, nên hiện giờ đối với đàn bà chàng có một thành kiến chán ghét.
Vì vậy chàng mỉm một nụ cười nhạt nói :
– Buồn cười quá!
Bạch Y mỹ nữ không để ý đến thái độ của chàng mà chỉ ngập ngừng hỏi :
– Ồ! Lạ thật! Nghe nói Thiết thư đã bị Hùng phong vạn lý Nhiệm Tử Huệ đoạt rồi, tại sao lại về tay thiếu hiệp.
Nàng nhắc đến tên Hùng Phong Nhiệm Tử Huệ làm cho Cừu Thiên Hiệp sực nhớ đến thân thế hiện tại của chàng.
Chàng tự nhủ :
– Nhiệm Tử Huệ là người thù của mình, cầm giữ mình để báo oán, còn mỹ phụ này lại là Phó giáo chủ Huyết Quan giáo, cũng lại là kẻ thù của mình nữa. Cứ như lời của Hữu Sơn nhị quỷ nói thì Huyết Quan giáo cũng muốn bắt mình để trả mối thù truyền kiếp. Như vậy mình phải cẩn thận, không nên lầm lời dụ hoặc.
Chàng mím môi đáp :
– Cô nương không cần tìm hiểu đến việc ấy?
Bạch Y mỹ nữ nhìn chàng :
– Hừ! Thiếu hiệp quá phách lối rồi! Thiếu hiệp có thể cho tôi biết danh hiệu không?
Cừu Thiên Hiệp đáp ngay :
– Có gì phải giấu! Cừu Thiên Hiệp là tên họ của tôi đấy.
Bạch Y mỹ nữ đôi mắt đăm chiêu qua một phút suy tư nàng tự nhủ :
– Việc này hơi lạ! Theo ta biết thì Nhiệm Tử Huệ chưa hề nghe thành hôn với ai, vả lại lão ấy luyện về môn “Đồng Tử công” thì làm sao có con được? Theo lời đồn đãi của võ lâm giang hồ thì “Thiết thư” đã bị đứa con của lão đoạt lấy và đem đi, nếu phải là người này thì chàng cũng không là con của Nhiệm Tử Huệ đâu!
Lẩm bẩm một lúc, nàng bỗng buộc miệng nói :
– A! Tôi hiểu rồi! Thiên Hiệp là đệ tử của Nhiệm Tử Huệ?
Cừu Thiên Hiệp ngạo nghễ lắc đầu nói :
– Nhiệm Tử Huệ là kẻ thù của tôi.
Bạch Y mỹ nữ như đoán ra được một điều gì quan trọng, nàng gật gù nói :
– Phải rồi! Thế nghĩa là thiếu hiệp đã giết đệ tử của Nhiệm Tử Huệ mà lấy Thiết thư?
Câu nói này làm cho Cừu Thiên Hiệp ngạc nhiên. Mỹ nữ này là Phó giáo chủ của Huyết Quan giáo mà lại không rõ được lai lịch của chàng ư? Ồ, như vậy nàng đã tưởng chàng là môn hạ của một môn phái nào rồi!
Nghĩ như thế, chàng cũng không muốn cãi lại, lơ đểnh đáp :
– Cô nương muốn nghĩ sao cũng được cả. Còn việc cô muốn lừa phỉnh tôi để lấy Thiết thư thì nhất định không thể được.
Thái độ lạnh nhạt, kiêu hùng của Cừu Thiên Hiệp làm cho mỹ nhân khó chịu không ít. Nàng toan hỏi nữa thì Cừu Thiên Hiệp đã quay mình bỏ xuống núi.
Mỹ nữ lại cố nhịn nhục, nối gót đuổi theo sau, và hỏi :
– Thiếu hiệp! Tôi muốn hỏi thiếu hiệp đồng bọn của thiếu hiệp đâu?
Cừu Thiên Hiệp lộ vẻ bực tức, quay lại đáp :
– Đồng bạn! Tôi có ai là đồng bạn đâu?
Đôi má mỹ nữ lúm hai đồng tiên duyên dáng, tuy nhiên, trong nụ cười duyên dáng mà lại chứa đựng một cái gì bất mãn không vui.
Nàng nói tiếp :
– Cừu Thiên Hiệp. Tôi có cảm tưởng Thiếu hiệp là kẻ khí phách, thật thà, ngờ đâu Thiếu hiệp cũng là kẻ dối gạt.
Cừu Thiên Hiệp chạm tự ái, gắt :
– Tôi chưa bao giờ dối gạt ai một điều gì cả.
Mỹ nữ được lời vội hỏi tiếp :
– A! Nếu vậy đêm vừa rồi ai đả thương ba người trong số Ngũ quỷ, và xẻo tai lão tam quỷ.
– Việc đó..
Cừu Thiên Hiệp lúng túng không biết trả lời ra sao cả.
Mỹ nữ cười khúc khích :
– Thế thì thiếu hiệp bảo là không có đồng bạn sao được.
Bị lâm vào chỗ bí không thể nói ra được, Cừu Thiên Hiệp vùng vằng giận dữ :
– Cừu Thiên Hiệp này không biết gì về việc đó cả. Tôi phải đi thôi.
Dứt lời, chàng sử dụng “Lôi Hành cửu chuyển”, phóng người lẹ đi như gió, bắn thẳng ra ngoài sườn núi đá.
Bạch Y mỹ nữ không ngờ bất thần chàng lại vụt đi như vậy, gọi lớn :
– Hãy khoan đi đã, tôi còn nhiều chuyện nói với thiếu hiệp mà!
Nhưng “Lôi Hành cửu chuyển” là môn pháp khinh công tuyệt thế. Chỉ chớp mắt, thân hình Cừu Thiên Hiệp như một vệt khói đã đi ra ngoài hai mươi trượng rồi.
Bạch Y mỹ nữ tức giận mỉm môi nói :
– Ồ! Ta phải đuổi theo ngươi mới được!
Nàng phất tay áo một cái, thân hình nàng cũng lướt nhanh trên đọt cỏ như một làn mây bạc cuốn trôi.
Cừu Thiên Hiệp giở ra môn khinh thân “Lôi Hành cửu chuyển” đi vun vút, mặc dầu mỹ nữ có một thân pháp tuyệt học nhưng cũng không sao theo kịp. Hai người vẫn cách xa nhau trên mười trượng.
Cừu Thiên Hiệp lại lựa các con đường hẻo lánh mà đi, nên rất mau.
Qua một lúc, trước mặt chàng xa xa đã nổi lên một bức thành trắng xóa.
Đó là thành Tương Dương!
Trời còn sớm, bên trong phố xá nhộn nhịp vô cùng.
Cừu Thiên Hiệp nghĩ thầm :
– Mỹ nữ cứ đuổi theo ta mải, nếu ta không lợi dụng đám đông người mà lẫn tránh thì cũng khó thoát khỏi tầm mắt của nàng. Vả lại ta đã có ý định đêm nay nghỉ lại thành Tương Dương, như vậy cũng nên thừa cơ hội ấy.
Nghĩ như vậy, chàng phi thân tiến nhanh về phía cửa thành, ẩn lộn với đám dân chúng.
Quả nhiên như dự đoán của chàng, mỹ nữ không còn tìm thấy chàng đâu nữa.
Mừng rỡ, Cừu Thiên Hiệp rảo bước tìm một khách sạn thuê một phòng ngủ kín đáo.
Sau khi đã xếp đặt xong. Cừu Thiên Hiệp thầm nghĩ :
– Lâu nay nghe tiếng đồn Tương Dương thành là một nơi phồn hoa đô hội mà ta chưa có dịp để gót dạo chơi. Nay nhân dịp qua đây cũng nên nhàn du cho biết.
Nghĩ như vậy chàng tắm rửa, rồi khóa chặt cửa phòng đi ra ngoài dạo phố.
Nơi đây quả thật là chỗ đô hội anh tài, nhà cửa như úp phát, phố xá dẫy đầy, ngoài đường đủ hạng người sang hèn lịch lãm.
Chàng mãi mê đi từ phố này sang phố nọ mãi cho đến khi đèn phố sáng rực, chàng mới quay gót trở về phòng trọ.
Vì đêm qua chàng mất ngủ, nên đêm nay trời chưa khuya lắm chàng đã lên giường tĩnh tọa điều dưỡng.
Chàng hành công xong thì đã đến canh hai rồi. Tinh thần chàng bấy giờ rất khoan khoái và công lực dồi dào.
Tuy nhiên chàng mãi nghĩ đâu đâu, không sao ngủ được.
Bỗng nhiên, chàng sực nhớ đến trách vụ của chàng. Từ đây đến Hạc Lang sơn có trên ngàn dặm, nếu công phu chàng không cao thâm tất cũng phải gặp nhiều trở ngại trong việc truy tầm song thân. Bằng chứng trong mấy ngày qua đã là một bài học khiến chàng lưu ý đến võ công.
Nghĩ như thế, chàng vội thò vào túi, móc quyển “Thiết thư” ra.
Trước mắt chàng, Thiết thư vẫn là mấy tấm sắt đen nhẵn. Tuy nhiên, hiện giờ chàng đã rõ cách sử dụng rồi.
Chàng bắt chước theo phương pháp của Kim Bích đầu đà Thái Linh Quan vận hành công lực, tập trung sức nón vào hai bàn tay nung đỏ Thiết thư.
Từ nhỏ đến giờ Cừu Thiên Hiệp theo Hùng Phong Vạn Lý Nhiệm Tử Huệ chỉ học lấy công phu “tĩnh tọa” trong mười năm.
Mười năm công phu ấy tuy có hàm chứa một căn bản nội lực, song chỉ như là một giếng nước đọng, không dùng được gì, vì Nhiệm Tử Huệ có bao giờ dám truyền võ công cho chàng để chàng có thể sử dụng nội lực ấy.
Nay được thêm vào ba mươi năm tu vị nội công của Thái Linh Quan, và học qua vài chiêu thế kỳ ảo trong Thiết thư, những cái đó như một vừng ánh sáng chiếu thẳng vào chỗ thâm u đen tối, khiến cho tiềm lực nội công của chàng bỗng nhiên dâng cao, và tương lai của chàng sáng lạng.
Bấy giờ chàng lật Thiết thư để lên hai bàn tay, và vận tập công lực, đôi mắt chăm chú nhìn lên trang sách. Chàng biết, dù sao nội công chàng cũng chưa phải đã sung mãn, nếu có sử dụng được Thiết thư cũng chỉ trong chớp nhoáng là kiệt sức, bởi vậy chàng không dám tham lam, chỉ lật đến trang hai để học tiếp thế kiếm thứ năm và thứ sáu trong “Thường Thắng bát kiếm” mà thôi.
Tinh thần chàng đã tập trung quy nhất, nhiệt khí từ đan điền chuyển lên rồi phát ra hai lòng bàn tay.
Quả nhiên Thiết thư đổi màu, từ miếng sắt đen nhẳn đổi sang màu đỏ sậm, phát ra một luồng sáng.
Tiếp đó, từ từ biến thành màu đỏ tươi. Cả phòng sáng rực lên như ánh tường vân chiếu sáng.
Đôi mắt của Cừu Thiên Hiệp không hề lơ đảng. Chàng để ý xem những chữ vàng nối tiếp nhau nổi lên, và chàng chỉ chú trọng đọc từ chiêu thứ năm trở về sau trong “Thường Thắng bát kiếm”.
Chàng vừa đọc được hai chiêu thứ năm và thứ sáu thì nội lực của chàng đã yếu đi, và Thiết thư cũng mờ dần.
Giữa lúc đó, bỗng bên ngoài cửa sổ có một giọng nói thanh tao vọng vào :
– Gan to nhỉ! Dám cả gan đem Thiết thư ra mà sử dụng!
Lòng chàng bất giác rộn lên! Chàng vội thu hồi công lực, xếp Thiết thư lại rồi bước xuống giường.
Chẳng ngờ ngay lúc ấy lại có một giọng nói nữa, vang lên lanh lảnh :
– Ồ! Chuyện này đâu có quan hệ gì đến ngươi mà ngươi xen vào!
Cả hai giọng nói đều là đàn bà.
Cừu Thiên Hiệp đút vội Thiết thư vào bọc rồi ứng tiếng hỏi :
– Các người là ai vậy!