Thiết Huyết Đại Minh

Chương 84: Lòng Phòng Người Không Thể Không Có


Đọc truyện Thiết Huyết Đại Minh – Chương 84: Lòng Phòng Người Không Thể Không Có

– Chư Vị đừng nóng vội.

Người đàn ông cao gầy bỗng nhiên nói:

– Chúng ta không ngại nghe Trương đầu lĩnh nói hết lời chứ. Trương Hòa Thượng gật gật đầu, đứng dậy nói:

– Chư vị đầu lĩnh, hôm nay Hòa Thượng dùng Phi Vũ hịch gọi không phải là vì làm ăn, mà là muốn nói cho mọi người một chuyện, hôm nay Hòa Thượng đã gặp mặt Vương tổng binh ở Hứa gia thôn, Vương tổng binh muốn Hòa Thượng chuyển cáo một câu đến mọi người!

– Cái gì, ngươi gặp Vương tổng binh rồi à?

– Ở nhà Hứa quả phụ của Hứa gia thôn sao?

– Trời ơi, vậy thân phận của Hòa Thượng ngươi không đã bại lộ rồi sao?

– Hòa Thượng, không phải là ngươi đã đầu hàng quan quân, sau đó cấu kết với quan quân lập ra cái bầy này, muốn dụ dỗ mọi người đến rồi tận diệt chứ?

Lời này vừa nói ra, ngoại trừ người đàn cao gầy ra, mười hai người còn lại đều đứng dậy.

– Mọi người không cần vội!….

Mắt thấy mọi người sắp rút đao với Trương Hòa Thượng, người đàn ông cao gầy kia bông nói:

– Tất cả mọi người đều là huynh đệ nhiều năm, Hòa Thượng là người như thế nào các ngươi còn không hiểu rõ sao? Mọi người cho rằng hắn sẽ làm ra việc cầu kết quan quân bán đứng huynh đệ sao?

Trương Thượng cũng vung mạnh vạt áo, vỗ lên ngực mình, nói to:

– Nếu như mọi người không tin Hòa Thượng, cảm thấy Hòa Thượng sẽ cấu kết quan quân bán đứng huynh đệ. Vậy thì hiện tại các ngươi có thể moi tim gan của Hòa Thượng ra. Nếu như Hòa Thượng cau mày một chút thì con mẹ nó không phải là do cha sinh mẹ dạy.

Người đàn ông vừa nói lúc nãy hỏi:

– Ngươi đã gặp Vương tổng binh, vậy sao ngươi không bị bắt?

– Đây chính là nguyên nhân mà Hòa Thượng triệu tập mọi người đến!

Trương Hòa Thượng nghiêm nghị nói:

– Vương tổng binh nói, chỉ cần chúng ta nguyện ý đi theo ngài lăn lộn, ba ngày sau có thể đến đại doanh thành bắc tìm ngài.tất cả việc trước đây đều xóa bỏ, sẽ không có người tìm chúng ta tính nợ cũ nữa. Từ nay về sau các huynh đệ đều sẽ không cần lo sống nay chết mai nữa!

Mười mấy người đầu lĩnh không kìm nổi, bắt đầu xì xào bàn tán. – Sát nghiệt trước đây chúng ta tạo ra có thể xóa bỏ?

– Nếu là thật có thể trở thành binh sỹ của Vương tổng binh, vậy thì quả thật là chuyện tốt.

– Đúng vậy, nghe nói sau khi Vương tổng binh trở cho tướng sỹ trận năm trăm lượng bạc ròng.chút chiến công thì được đến hai ngàn lượng bạc!

– Nhưng điều này có thật không? Vương tổng binh có đùa cợt chúng ta không? Có khi nào đây là cạm bẫy, ba ngày sau chúng ta đi đại doanh thành bắc, có lẽ sẽ trở mặt bắt người?

– Điều đó không thể, Vương tổng binh là người lời nói ngàn vàng.- Đúng vậy, Vương tổng binh vì cửu một người Thiên tổng dưới trướng, đến pháp trường cũng dám đánh cướp, người đàn ông như vậy sao có thể là kẻ tiểu nhân nói không giữ lời?

Ánh mắt Trương Hòa Thượng nhìn mọi người nói:


– Mặc kệ mọi người quyết định sau cùng như thế nào, dù sao thì ba ngày sau Hòa Thượng nhất định sẽ đi đến đại doanh thành bắc! Ba mẹ con Phượng Nhi đã đợi Hòa Thượng suốt ba năm rồi, Hòa Thượng không thể để cho nàng mãi chờ đợi như vậy, cũng tuyệt không để cho nàng sống một cuộc sống thấp thỏm lo âu từng ngày như thế nữa. Cho dù đó là một cạm bẫy, Hòa Thượng cũng sẽ nhắm mắt mà nhảy Vào!

Ánh mắt của các đầu lĩnh đều nhìn về phía người đàn ông cao gầy, Người đàn ông cao gầy tay cầm điếu thuốc hít hà một hơi, trầm giọng nói:

– Phải nói là cướp của đích xác không phải là kế lâu dài. Với sát nghiệt của chúng ta, nếu như có một ngày thật sự rơi vào tay quan phủ, nhất định sẽ không được chết một cách tử tế, cho nên không thể bỏ qua cơ hội lần này! Tuy nhiên, lời Lưu đầu lĩnh vừa nói cũng không phải là không có lý. Nếu chẳng may đó là một cái bẫy, thì bản thân chúng ta bị lừa không nói, mà tính mạng của hơn tám trăm huynh đệ cũng sẽ bị vạ lây.

– Thành đầu lĩnh ngươi nói thẳng đi, là ý gì?

– Đúng, bình thường lão Thành ngươi là người nhiều quỷ kế, ngươi quyết định đi.

Trương Hòa Thượng cũng nói:

– Lão Thành, ngươi nói một câu cho Sảng khoái đi.

Người đàn ông cao gầy nói:

– Vì phòng ngừa vạn nhất, chúng ta có thể không đến đại doanh thành bắc!

Trương Hòa Thượng hỏi:

– Vậy thì đi đâu?

– Vương gia trang!

– Đó là sản nghiệp của Vương gia, nếu như Vương tổng binh nguyện ý để cho chúng ta đóng quân ở Vương gia trang, và không cho quan quân tới thì chúng ta liền quy hàng, bằng không vẫn là ai về nhà nấy.

Trương Hòa Thượng nói:

– Cái này, Vương tổng binh sẽ đáp ứng chứ?

Đường Cao nói: – Nếu như Vương tổng binh muốn thành đại sự, thì ngài sẽ đáp ứng!

– Được rồi

Trương Hòa Thượng bất đắc dĩ, đành phải nói:

– Đêm nay Hòa Thượng sẽ đến đại doanh thành bắc, chuyển cáo lời của lão Thành đến Vương tổng binh.

Đêm khuya, đại doanh thành bắc. Vương Phác trở về Tổng binh hành dinh từ Hứa gia thôn không bao lâu

Tài cũng đã trở về đại doanh.

– Hữu Tài, bên chỗ ngươi sao rồi?

Vương Phác hỏi: – Lão hoạn Trương Tử An này có phối hợp hay khôn

Châm Hữu Tài nói:


– Trương Tử An khá phối hợp, dù sao thì vi liên quan đến tính mạng củalão, ha ha.

Vương Phác hỏi:

– Vậy người cảm thấy trước Ngu án có thể chế tạo được năm trăm khẩu hỏa thương kiểu mới và năm ngàn Viên Long Vương pháo không?

Châm Hữu Tài nói:

– Trương Tử An nói nếu thật sự không kịp, lão sẽ tìm ở trấn Sơn Tây hỗ trợ chế tạo.

– Thế thì không thành vấn đề rồi.

Vương Phác gật đầu nói:

– Có những hỏa khí này, kỳ tập Quy Hóa không vấn đề gì nữa!

Châm Hữu Tài nói: – Tướng quân. Việc chiêu an bọn cướp thế nào rồi?

Vương Phác đáp:

– Bây giờ vẫn chưa nói được, ta bảo bọn chúng ba ngày sau đến đại doanh thành bắc đầu quân.

– Tướng quân.

Vương Phác vừa dứt lời, Tiểu Thất bỗng tiến vào trước bẩm báo: – Ngoài viên môn có một tên khốn cứ ầm ĩ là đòi gặp ngài.

Vương Phác hỏi: – Người đó tên họ là gì?

Tiểu Thất trả lời: – Tên gọi là Trương Hòa Thượng.

– Trương Hòa Thượng?

Vương Phác quay đầu lại nói với Chân Hữu Tài.

– Chính là một trong những đầu lĩnh của đám cướp đó. Dứt lời, Vương Phác lại nóivới Tiểu Thất:

– Ngươi cho y vào đây đi.

Tiểu Thất nói:

– Tướng quân. Tên này là đầu lĩnh bọn cướp, tiểu nhân thấy hay là gọi đám Râu Râm và Mặt Sẹo đến hành dinh đi, phòng ngừa vạn nhất.

– Không cần.

Vương Phác nói: – Bây giờ người bảo Trương Hòa Thượng kia vào đi.


– Vâng… Tiểu Thất trả lời, lĩnh mệnh đi.

Trong chốc lát, Tiểu Thất đã dẫn Trương Hòa Thượng vào Tổng binh hành dinh. Thấy Vương Phác ngồi sau án, Trương Hòa Thượng cuống quít quỳ một gối trên mặt đât cung kính nói:

– Tiểu nhân Trương Hòa Thượng tham kiến Vương tướng quân.

– Đứng lên đi.

Vương Phác nói xong lại phất tay với Tiểu Thất. Tiểu Thất hiểu ý, thoái lui ra ngoài cửa chính hành dinh.

– Trương đầu lĩnh. Ánh mắt của Vương Phác rơi vào trên người Trương Hòa Thượng.

– Đã cùng mười ba đầu lĩnh thương lương chưa? Trương Hòa Thượng gật đầu nói: – Đã thương lượng rồi

Vương Phác hỏi:

– Bọn họ nói thế nào?

Trương Hòa Thượng liếm liếm môi, nói:

– Bọn họ muốn Tướng quân ngài nhường Vương gia trang cho bọn họ đóng quân.

– Làm càn!

Vương Phác vỗ án, nổi trận lôi đình, nói:

– Dám đưa ra chủ ý đến Vương gia trang. Hừ! Trương Hòa Thượng, ngươi trở về nói cho mười ba tên đầu lĩnh kia biết, bản tướng quân nể tình một thân bản lĩnh của bọn họ mới có ý chiêu an, nhưng nếu như bọn họ cho rằng bản tướng quân đang cầu xin bọn họ. Vậy thì lầm to rồi! Trong mắt của bản tướng quân còn không bằng nửa hạt cát. Bọn họ nguyện đến thì đến, không nguyện đến thì thôi! Ba ngày sau nếu vẫn không đi đầu quân, thì để bọn họ tự mình giải quyết!

– Vâng.

Trương Hòa Thượng thấp giọng nói:

– Tiểu nhân sẽ trở về chuyển cáo lời của Tướng quân.

Vương Phác nói:

– Đi đi.

– Tiểu nhân cáo lui.

Trương Hòa Thượng ôm trướng. Đợi Trương Hòa T đã xa, Vương Phác mới căm giận nói:

Thật không biết trời cao đất dày, còn muốn ta nhường chỗ cho chúng đóng quân, thật sự là nực cười.

– Tướng quân, tiểu nhân cho rằng đây chẳng qua là bọn cướp đang thử dò xét thành ý của ngài, chứ không phải là dụng ý thật sự của bọn họ.

Thần sắc của Vương Phác thay đổi, hỏi: – Lời này là sao?

Châm Hữu Tài nói:

– Tiểu nhân cho rằng, kẻ đề xuất ra điều kiện này là người có tâm cơ, y cố ý đề xuất điêu kiện mà Tướng quân ngài không thể chấp nhận, lại để cho Trương đâu lĩnh đến đại doanh báo tin, hàm chưa hai tầng ý nghĩa.

– Hai tầng ý nghĩa?

– Thứ nhất, thăm dò đây có phải là cạm bẫy của Tướng quân ngài thiết lập ra hay không. Nếu như là cạm bẫy, Tướng quân ngài sẽ rất sảng khoái mà đáp ứng điều kiện của bọn họ. Thứ hai, để Trương Hòa Thượng đêm báo tin chính là một lần dò xét. Bọn họ muốn nhìn xem Tướng quân ngài có phái người theo dõi hay không, có

phái quân đội theo đuôi hay không đợi đến lúc Trương Hòa Thượng tụ tập cùng mười ba thủ lĩnh thì một lưới tóm gọn bọn chúng.


– Hữu Tài.

Vương Phác cau mày nói:

– Có phải là ngươi đã nghĩ vấn đề quá phức tạp không? Chỉ bằng bọn cướp này có thể có cái đầu như thế này, có thể có tâm cơ sâu xa như thế không?

– Có phải là tiểu nhân nghĩ nhiều hay không ngày mai sẽ có kết quả.

Chân Hữu Tài nói:

– Nếu sự việc thật sự như tiểu nhân nghĩa, chậm nhất là chiều ngày mai, những tên cướp này hẳn là sẽ đến đại doanh đầu quân! Nếu như sự tình không phải như tiểu nhân nghĩ, thì đám cướp này chỉ là mấy tên ngu si đầu óc đơn giản. Tướng quân ngài cũng có thể vứt bỏ quyết định chiêu an bọn họ.

Vương Phác ngầm in lát, trầm giọng nói:

– Bất kể là nói như thế nào thì vẫn phải đợi đến ngày mốt rồi nói!

Trên quan đạo từ Đại Đồng đến Khảo Lão Sơn, Trương Hòa Thượng đang giục ngựa phi như bay, vó ngựa bước qua mặt đât lạnh như băng, bụi dâng lên mù mịt.phát ra vầng hào quan do ánh trăng chiếu rọi vào.

Gió bắc đang gào thét trên khoảng đất trống, có thể đông cứng người.

Trương Hòa Thượng giục ngựa vừa tiến vào một sườn đồi thâp.thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, tọa kỵ dường như sắp dụng vào thân ảnh kia. Trương Hòa Thượng gấp gáp quát một tiếng dùng sức ghì chặt cương ngựa, tọa kỵ dưới

chân đau đớn hí dài một tiêng lập tức đứng lên, chân trước mạnh mẽ đạp loạn trên không trung, cắt ngang thế lao về phía trước.

Trương Hòa Thượng lau mồ hôi lạnh trên trán, đang tức giận thì chợt phát hiện thân ảnh cao gầy này có chút quen thuộc Mượn ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, phát hiện ra chính là Thành Toàn, một trong mười bốn thủ lĩnh! Câu chửi của Trương Hòa Thượng vừa ra đến miệng đã bị nuốt xuống bụng, ngạc nhiên nói:

– Thành đầu lĩnh, sao ngươi lại ở đây?

Thành Toàn nhìn Trương Hòa Thượng, cười nói: – Không chỉ ta Ở đây, mà các đầu lĩnh còn lại cũng đã đêm rồi.

Trương Hòa Thượng nhìn khắp bốn phía, trong bụi cỏ bên quan đạo quả nhiên là có mấy chục bóng đen, mượn ánh trăng, Trương Hòa thượng phát hiện mười hai đầu lĩnh khác cũng Ở trong đó.

Trương Hòa Thượng không hiểu đầu cua tai

– Các vị đầu lĩnh, các người đang làm gì vậy?

– Trương đầu lĩnh.

Thành Toàn mỉm cười nói:

– Ngươi sắp biết rồi.

– Người đâu…

Một vị đầu lĩnh phất tay quát:

– Dắt ngựa của Trương đầu lĩnh đi xuống.

Thành Toàn kéoTrương Hòa Thượng ra nấp sau lưng núi. Trương Hòa Thượng đã cấp bách đến mức không nhịn nổi, quát hỏi:

– Thành đầu lĩnh, rốt cuộc là các ngươi đang làm cái trò gì vậy?

Thành Toàn không đáp, hỏi ngược lại: – Trương đầu lĩnh. Vương tổng binh có đáp ứng điều kiện của chúng ta không?

– Không có.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.