Đọc truyện Thiết Huyết Đại Minh – Chương 69: Uy Hiếp
Trong tiếng bước chân dồn dập là giọng nói của Râu Rậm vang lên ở ngoài hành lang:
– Tướng quân, là bọn Hưởng mã đạo.
Vương Phác nhận mũ áo từ tay Trần Viên Viên đội lên, sau đó một cước đá tung cửa chính, ngang nhiên đi ra.
Ngoài cửa lớn, Râu Rậm, Tiểu Thất và Chân Hữu Tài đã đợi từ lâu. Vương Phác quát hỏi:
– Có biết là bọn chúng có bao nhiêu người không?
Tiêu Thất nói:
– ít nhất là bốn năm trăm kỵ binh, toàn bộ ở phía đông.
– Phía tây thì sao?
– Ở phía tây tạm thời vẫn chưa có động tĩnh.
– Mặt Sẹo đâu?
– Đang quan sát ở đông thành.
Vương Phác nói:
– Râu Rậm, ngươi đem theo 50 huynh đệ tăng cường phòng ngự cho phía tây, đề phòng bọn chúng đánh lén từ phía sau. Tiểu Thất đem theo 20 huynh đệ ở lại hành dinh, còn lại đi theo ta tiếp ứng cho phía đông.
– Vâng.
Râu Rậm và Tiểu Thất đồng thanh vâng mệnh, đem theo gia đinh rời đi.
Khi Vương Phác, Chân Hữu Tài đem người đến phía đông thành, cửa vẫn đóng tối đen như mực, tuy nhiên trong không khí đã tràn ngập mùi thuốc súng. Mặt Sẹo tiến lên nói:
– Tướng quân, bọn chúng muốn cướp quan ải, nhưng bị chúng ta phát hiện ra, đánh lén không được chúng liền tiến công. Bây giờ, đợt tiến công đầu tiên của chúng đã bị các huynh đệ chúng ta đánh lùi.
– Thương vong thế nào?
– Chỉ có một huynh đệ bị thương nhẹ.
Mặt Sẹo nói:
– Tuy nhiên các lính gác ở trạm ngoài đều đã chết.
Vương Phác ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực, trầm giọng hỏi:
– Bọn chúng chết bao nhiêu?
Mặt Sẹo nói:
– Trời tối quá nhìn không rõ.
– Bây giờ chúng ở đâu?
– Ở phía trước không xa.
Mặt Sẹo chỉ về khoảng trống tối đen trước mắt, trầm giọng nói:
– Tướng quân nghe kỹ đi, còn có thể nghe được cả tiếng ngựa phì phì trong mũi.
Vương Phác nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên có thể nghe được cả tiếng ngựa phì phì từ trong mũi.
Đúng lúc đó, phía trước bỗng bừng lên mấy trăm ngọn đuốc, khiến cả phía trước sáng như ban ngày. Dưới ánh lửa, mấy trăm tên Hưởng mã đạo đã sẵn sàng trận địa để đón kẻ thù. Mặc dù không có đội ngũ chỉnh tề, không có chiến bào và áo giáp uy vũ nhưng chúng vẫn khiến cho người ta có cảm giác “đằng đằng sát khí” mãnh liệt.
Thời nhà Minh từ đời Hồng Vũ khai quốc đến nay đã thực hiện mã chính, nghĩa là bắt buộc người dân ở Sơn Đông, Hà Nam, Bắc Trực Lệ, Thiểm Tây và Sơn Tâỵ nuôi ngựa cho triều đình. Thực hiện mã chính có thể cung cấp cho triều đình số lượng chiến mã lớn nhưng đồng thời cũng đem lại nguy cơ rất lớn cho các hộ nuôi ngựa, rất nhiều hộ vì nuôi ngựa mà phá sản.
Những hộ phá sản không nơi nương tựa, một phần biến thành mã tặc. Đây chính là nguồn gốc của Hưởng mã đạo này.
Vì con cháu của các hộ nuôi ngựa từ nhỏ đã được tiếp xúc ngựa, cung mã thành thạo, cho nên đám “Hưởng mã đạo” này ban đầu do hộ nuôi ngựa lụn bại mà biến thành còn nguy hiểm và khó đối phó hơn bất cứ loại đạo tặc nào, có thể nói là xuất quỷ nhập thần. Từ khi Hưởng mã đạo bắt đầu xuất hiện, triều đình Đại Minh vẫn chưa thực sự tiêu diệt được hết.
Sau này, bọn chúng dần dần trở nên phức tạp hơn. Ngoài những hộ nuôi ngựa bị phá sản, rất nhiều nhà nuôi ngựa không phá sản cũng tham gia. Vì bề ngoài họ vẫn là
những dân chúng nghiêm chỉnh của Đại Minh, nên vì sợ lộ thân phận mà chúng thường giết người diệt khẩu sau khi cướp xong.
Bọn cướp này giết người không chớp mắt, dần dần chúng đã hình thành một đoàn quân tinh nhuệ khiến người ta kinh sợ.
Vương Phác nghĩ một lát rồi hô:
– Mặt Sẹo, đốt lửa chiếu sáng cờ hiệu!
Chân Hữu Tài ở bên cạnh giật mình, tướng quân muốn chiêu hàng bọn cướp sao?
Đây chính là một nước cờ hiểm! Chiêu hàng đạo tặc không khó, cái khó là làm thế nào để bọn họ trung thành. Thời Sùng Trinh, từ khi bắt đầu có lưu tặc đến nay, số lượng đạo tặc mà các tổng binh đốc phủ chiêu hàng được cũng không ít, nhưng cuối cùng những đạo tặc đã chiêu hàng này đều làm phản. Các tổng binh đốc phủ này không tự sát thì cũng bị giết, hầu như không hề có kết quả gì tốt.
Mặc Sẹo vội vàng khuyên can, nói:
– Tướng quân, bọn cướp thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, tiểu nhân nghĩ tốt nhất là không nên đốt lửa để tránh các huynh đệ sẽ trở thành bia bắn tên cho bọn cướp.
– Đốt lửa lên!
Vương Phác quay đầu lại, hung tợn trừng mắt nhìn Mặt Sẹo, quát:
– Chiếu sáng cờ hiệu!
– Vâng!
Mặt Sẹo vâng một tiếng rồi quay đầu lại quát:
– Tướng quân có lệnh, châm lửa chiếu sáng cờ hiệu!
Mặt Sẹo vừa ra lệnh một tiếng, hơn trăm binh lính canh gác ở trên thành đều châm lửa đốt đuốc. Mặt Sẹo lại tự tay đốt sáng đại kỳ của Tổng binh Vương Phác. Gió đêm phơ phất, cờ hiệu phát sáng bay phần phật. Chữ “Vương” lớn thêu ở trên lá cờ, có thể nhìn thấy rõ ràng ở dưới ánh lửa.
Vương Phác mặc trọng giáp đứng sừng sừng dưới tinh kỳ.
Trên thành bỗng nhiên giơ đuốc để lộ ra đại kỳ của Tổng binh Vương Phác dường như khiến cho bọn cướp cũng có chút bất ngờ. Bọn chúng bỗng có vài rối loạn nhỏ nhưng sau đó lại lập tức lắng xuống. Sau đó, có hai người che mặt đi ra từ trong đám cướp, theo đường lớn đi về phía cổng.
Vương Phác quát:
– Các huynh đệ nghe kỹ đây, không được phép bắn tên, lại càng không được nổ súng.
Rất nhanh, hai tên cướp che mặt đã đến cách cổng quan khoảng 20 bước, tên cưỡi ngựa bên trái ngẩng đầu hỏi lớn:
– Xin hỏi, ngài chính là Tổng binh Đại Đồng Vương Phác?
Vương Phác lớn tiếng đáp:
– Đúng vậy, chính là bổn trấn.
Hai tên cướp che mặt ngồi trên ngựa cung kính ôm quyền chào Vương Phác. Sau đó, tên ở bên trái lại nói:
– Vương Tống binh, ngài phá được sào huyệt của Kiến Nô chỉ với một ngàn kỵ binh, lại bắt giữ Nô tù Kiến Nô, chỉ với điều này thôi cũng đã đủ sánh ngang với Nhạc Vương gia rồi. Ngài thật sự là anh hùng, là bậc hào kiệt. Chúng tiểu nhân kính trọng ngài, hôm nay xin được nhận tội với ngài.
– Không cần.
Vương Phác lãnh đạm nói:
– Chỉ cần lòng các ngươi hướng về triều đình, từ nay về sau an phận làm người dân bình thường, không tụ tập làm đạo tặc, làm chuyện xằng bậy nữa thì bổn trấn sẽ bỏ qua chuyện cũ.
– Vương Tổng binh đã hiểu lầm rồi.
Giọng nói tên cướp bỗng trở nên lạnh lùng:
– Tiểu nhân còn chưa nói hết…
Vương Phác ngạo nghễ nói:
– Nói.
Tên cướp nói:
– Chúng tiểu nhân kính trọng Vương Tổng binh là đại anh hùng, hôm nay không muốn động binh đao, nhưng chúng tiểu nhân cũng cần phải sống, cũng xin Vương Tổng binh thông cảm cho sự khó xử của chúng tôi. Mời các người giao cho chúng tôi một phần châu báu mà các người thu được ở Liêu Đông. Chúng tôi không cần nhiều, chỉ cần mười vạn lượng bạc là đủ.
– Nằm mơ!
Mặt Sẹo lớn tiếng quát:
– Có tiền thì không có mạng, lão tử chỉ có một đường thôi!
Vương Phác bỗng đưa tay cản Mặt Sẹo lại, hỏi tên cướp:
– Có phải các ngươi cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng rồi?
Tên cướp ở dưới quan tường ngạo nghễ đáp:
– Tiêu nhân cũng không giấu Vương Tông binh nữa. Ngoài năm trăm kỵ binh ở phía sau tiểu nhân ra, ở phía tây của Phù Đồ Dục còn có 500 người ngựa! Khi tới đây, chúng tôi đã sớm điều tra lai lịch của các người, các người tổng cộng chỉ có không đến 300 người!
Tên cướp ở bên phải nói:
– Chúng tôi không nói là lấy hết một trăm vạn lượng bạc mà chỉ cần mười vạn lượng đã là rất khách khí rồi. Nếu Vương Tổng binh nhất định không chịu thì chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Đến lúc đó binh đao không có mắt, nếu Vương Tổng binh có bị thương cũng là ý trời.
– Ha ha ha.
Vương Phác ngửa mặt lên trời cười lớn, lãnh đạm nói:
– Hô mà không phát uy thì các người tưởng là mèo bệnh rồi! Hàng ngàn vạn quân Kiến Nô tinh nhuệ còn bị bố đây thu nhặt, chỉ mấy trăm tên cướp các ngươi mà cũng đòi uy hiếp lão tử? Đến đây, cứ việc phi ngựa đến, nếu các ngươi vào được thì tất cả bạc là của các ngươi.
Hai tên cướp ở dưới quan hung dữ nói:
– Nếu Vương Tổng binh cứ khư khư cố chấp thì đừng trách chúng tôi làm càn.
Vương Phác bỗng quay đầu lại, quát lớn:
– Mặt Sẹo, chỉnh đôn đội ngũ!