Đọc truyện Thiết Huyết Đại Minh – Chương 497: Hung danh cù cạo đầu (2)
– Không có hy vọng, còn hy vọng gì nữa chứ?
Ngô Tam Quế sầu thảm nói:
– Đầu hàng chỉ có con đường chết, Vương Phác tha cho người khác nhưng tuyệt đối không tha cho Ngô gia chúng ta đâu, dù có muốn đầu hàng nhưng sợ huynh đệ chúng ta chỉ gặp họa sát thân, làm không tốt không biết chừng bị rút gân lột da làm đèn lồng người ta cũng nên.
Ngô Tam Phượng nhỏ giọng nói:
– Bằng không cầu viện Lý Tự Thành đi?
– Lý Tự Thành?
Ngô Tam Quế cười thảm nói:
– Sau khi Thanh Đồng Quan thảm bại Lý Tự Thành cũng bị tổn thương nguyên khí rồi, ngay cả bản thân lão cũng chưa chắc lo được cho mình lấy gì mà cứu chúng ta? Hơn nữa Liễu Như Thị suất lĩnh sáu vạn Trung Ương Quân chủ lực tiến đến Liêu Châu, Hồng Nương Tử dẫn kỵ binh tiên phong đến Phần Châu rồi, lúc này nếu huynh không chạy đi Trung Ương Quân sẽ vây kín Thái Nguyên, khi đó có muốn đi cũng không được.
– Được rồi.
Ngô Tam Phượng gật đầu thở dài nói:
– Ta đi chuẩn bị một chút, nhắc đến Đại Mạc cũng không phải là nơi yên lành gì, nghe nói nơi đó cực lạnh, bão cát cực lớn hơn nữa lại có dê bò béo tốt. Nếu chúng ta không chuẩn bị gấm vóc chăn bông và rượu phần muối tiêu, lúc đó lại thiếu không đủ dùng.
Nhìn bóng dáng Ngô Tam Phượng rời đi xa Ngô Tam Quế chỉ lắc đầu cười khổ, nếu có thể lựa chọn thì ai nguyện ý lưu vong đến Đại Mạc làm chăn nuôi chứ? Đáng tiếc hiện tại Ngô Tam Quế không có con đường sống nào khác để lựa chọn, thủ hạ Ngô Tam Quế có thể đầu hàng nhưng y tuyệt nhiên không thể đầu hàng, y biết Vương Phác nhất định không tha cho y.
Tử Kinh quan, hành viên lâm thời của Vương Phác.
Trời tháng tám khá nóng bức, Vương Phác cho người gánh hai thùng nước đổ vào thùng nước tắm lớn, lại bỏ thêm hai khối đá lớn vào trong sau đó cả người ngồi hụp vào trong thùng nước, cái lạnh của băng khiến Vương Phác cảm thấy thoải mái hẳn ra, hơn nửa tháng hành quân liên tiếp gió bụi đường khiến hắn mệt nhọc vô cùng.
Vương Phác định gọi Khấu Bạch Môn và Nộn Nương vào cùng nhau thụ hưởng cảm giác mát mẻ này thì bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân đến gần. Cánh cửa khép hờ đột nhiên bị đẩy ra, một bóng dáng uyển chuyển nhanh chóng tiến vào, Vương Phác nghe tiếng quay đầu lại nhìn thì nhận ra đó chính là yêu nữ Liễu Khinh Yên.
Hai mắt Vương Phác lập tức sáng lên liền vẫy nàng ta tới:
– Bảo bối mau đến đây.
Liễu Khinh Yên uốn éo đi đến bên thùng tắm cười quyến rũ nói:
– Vương gia, đã hai tháng không gặp, người không nhớ thiếp sao?
Vương Phác vươn cánh tay cường tráng ôm eo nhỏ của Liễu Khinh Yên cười nhẹ nhàng nói:
– Nhớ, đương nhiên nhớ rồi.
Liễu Khinh Yên cười phóng đãng nói:
– Nhớ thiếp sao? Nhớ thế nào?
– Đồ nỡm, vài ngày không quất vào mông nàng, nàng lại ngứa phải không?
Ánh mắt Vương Phác nhìn Liễu Khinh Yên nóng rực quan sát từ vòng ngực đẫy đà cuối cùng dừng lại trên chiếc quần quấn chặt mông căng tròn của nàng ta, nhìn hai mông tròn xoe tạo nên đường cong tuyệt mỹ, hắn cười dâm đãng nói:
– Từ đầu đến chân không có chỗ nào không nhớ, nàng vào đi.
Liễu Khinh Yên hét lên một tiếng toàn thân đã bị Vương Phác nhấc bỗng lên, khi thân hình nàng rơi xuống toàn bộ đã bị ngâm vào trong nước lạnh lẽo, thân thể nóng rực của Vương Phác ôm vòng nàng ta từ sau lưng, vòng tay hắn thật chặt khiến Liễu Khinh Yên không thể nhúc nhích mà phải đứng yên.
– Nàng quay lại là tốt rồi, trước tiên nói chính sự xem chuyện đó nàng giải quyết đến đâu rồi?
– Vương gia, chàng cứ yên tâm, thiếp đã làm xong rồi.
Vương Phác thả lỏng toàn bộ cơ thể hỏi:
– Nói một chút xem nào.
Liễu Khinh Yên nói:
– Theo ý Vương gia thiếp cải trang rồi lẻn vào Thái Nguyên đã liên hệ được với tướng quân Triệu Lục Cân, sau đó truyền đạt lại toàn bộ kế hoạch của Vương gia đến Triệu tướng quân. Sau khi xem xong Triệu tướng quân đã sắp xếp tất cả mọi chuyện nếu không có gì thay đổi mấy ngày nữa là hành động rồi.
Vương Phác nói:
– Triệu Lục Cân có thể làm sao?
– Ha ha ha….
Liễu Khinh Yên cười to nói:
– Triệu Lục Cân trên giường có được không thì ta không biết, cái này Vương gia phải hỏi nữ nhân của hắn, tuy nhiên trong quan trường Triệu Lục Cân là người vô cùng khéo léo, là người âm mưu quỷ kế cao minh, huynh đệ Ngô Thị không phải là đối thủ của hắn.
– Ừ, nói cũng có lý.
Vương Phác liên tục gật đầu nói:
– Nếu Triệu Lục Cân không có bản lãnh thì đã không biết chết bao nhiêu lần rồi, khi ta làm tổng binh ở Đại Đồng thằng nhãi này là Phó tổng binh sau đi Khương Tương đảm đương chức tổng binh Đại Đồng thì hắn vẫn là Phó tổng binh, sau khi Khương Tương hàng Thanh tạo phản bị Kiến Nô giết chết nhưng Triệu Lục Cân vẫn bình yên vô sự, còn tiếp tục làm Phó tổng binh Đại Đồng.
– Đợi đến khi Kiến Nô bại vong, Ngô Tam Quế chiếm Sơn Tây mà Triệu Lục Cân còn có thể dừng chân ở Đại Đồng thì có thể thấy được người này thật sự rất tài năng, bằng không không thể nào làm được như thế.
– Cho nên mới nói….
Liễu Khinh Yên cười quyến rũ nói:
– Vương gia người đừng lo lắng, huynh đệ Ngô thị không chạy được đâu.
Thái Nguyên, phủ để Ngô Tam Quế.
Anh ruột Ngô Tam Phượng rời đi không lâu Ngô Tam Quế liền phái người tìm tới Triệu Lục Cân.
Thật sự mà nói lúc đầu Ngô Tam Quế không tín nhiệm Triệu Lục Cân, nói thẳng ra hiện tại Ngô Tam Quế không thể nào không tín nhiệm Triệu Lục Cân nhưng dưới tay Ngô Tam Quế có quá ít người có thể dùng được, còn Triệu Lục Cân thì lại làm việc rất tốt dần dần nảy sinh tình cảm và bắt đầu nể trọng Triệu Lục Cân, bất kể chuyện gì cũng giao cho Triệu Lục Cân làm, Triệu Lục cũng làm rất hiệu quả khiến Ngô Tam Quế không thể nào bắt bẻ được.
Thí dụ như lần này chạy đến Đại Mạc, điều quan trọng nhất là chuẩn bị quân lương và những dụng cụ cần thiết ngay cả những chi tiết nhỏ như nồi sắt, đồ nhóm lửa, muối ăn, rượu phần, ngay cả những cần thiết nhỏ nhất cũng vẫn mang theo nên Ngô Tam Quế liền giao việc này cho Triệu Lục Cân làm.
Gặp mặt, Ngô Tam Quế trực tiếp hỏi:
– Lục Cân à, bổn Vương muốn biết sự tình như thế nào rồi?
Triệu Lục Cân cười nói:
– Vương gia cứ yên tâm, ty chức cũng đã làm xong, những dụng cụ cần sử dụng khi đến Đại Mạc đều đã mang đủ, muối ăn mang theo đầy đủ cho hai vạn đại quân dùng hơn mười năm. Mặt khác, ty chức còn cố ý chuẩn bị cho Vương gia mấy trăm đàn rượu Phần tốt nhất, đủ chứa mười xe, ha ha.
– Ừ.
Ngô Tam Quế vui vẻ nói:
– Lục Cân, sự tình cần chuẩn bị cho tốt, khi đến Đại Mạc bổn vương nhất định thưởng thật hậu hĩnh cho ngươi.
Triệu Lục Cân vội vàng chắp tay nói:
– Ty chức đa tạ Vương gia.
– Ồ đúng rồi, Lục Cân chờ một chút.
Triệu Lục Cân xoay người định đi lại bị Ngô Tam Quế gọi lại:
– Có một việc phiền toái cần ngươi đi giải quyết một chút.
Triệu Lục Cân cười nịnh nói:
– Xin Vương gia cứ chỉ bảo.
Ngô Tam Quế tiến lên thân thiết ôm bờ vai Triệu Lục Cân, ôn tồn nói:
– Là như thế này, việc đến đại mạc này không khỏi khiến cho các tướng sĩ dao động, nghĩ ngợi, lại lưu luyến cố hương, điều này bổn vương có thể hiểu được, nhưng chuyện này cũng bất đắc dĩ cho nên ta muốn ngươi đến nói với các tướng sĩ vài câu, khuyến khích mọi người một chút.
Triệu Lục Cân khó xử nói:
– Vương gia, việc này…..Ty chức sợ đảm đương không nổi.
Ngô Tam Quế cười nói:
– Lục Cân ngươi đừng khiêm nhường nữa, bổn Vương biết ngươi rất có tài ăn nói nên cần cổ động chuyện này một chút. Ngươi hãy đi gặp các tướng sĩ, hãy nói với họ khi đến thảo nguyên sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, trên thảo nguyên có nào là dê bò gia súc, nào là có các nữ nhân Mông Cổ xinh đẹp, ha ha.
Triệu Lục Cân nói:
– Nhưng Vương gia, tại sao người không ra mặt nói?
Ngô Tam Quế nói:
– Bổn Vương còn có chuyện quan trọng khác cần làm nên bổn Vương hoàn toàn tin tưởng phó thác cho ngươi.
Triệu Lục Cân xúc động nói:
– Nếu Vương gia lại tín nhiệm ti chức như thế, ti chức sẽ cố gắng làm tốt.
– Ha hả, đi đi.
Ngô Tam Quế mỉm cười nói:
– Chỉ cần làm xong chuyện này, đến lúc đó bổn Vương nhất định thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh, bất kể ngươi muốn bao nhiêu dê bò gia súc hoặc nữ nhân Mông Cổ xinh đẹp bổn vương đều đồng ý cho ngươi.
– Đa tạ Vương gia, ti chức xin cáo từ.
Triệu Lục Cân chắp tay làm lễ, xoay người nghênh ngang rời đi.
Nhìn theo bóng dáng Triệu Lục Cân đi xa, khóe miệng Ngô Tam Quế tươi cười dần ngưng đọng lại, dần chuyển hóa thành nụ cười lạnh lẽo.
Trên thực tế, sở dĩ Ngô Tam Quế sai Triệu Lục Cân làm chuyện này hoàn toàn không phải là tín nhiệm Triệu Lục Cân mà xuất phát từ mục đích âm hiểm không thể cho ai biết.
Bởi vì Ngô Tam Quế biết rằng khi tới thảo nguyên tuyệt đối không thể nào thuận buồm xuôi gió được, cho dù có thể giết toàn bộ kỵ binh chủ lực Thát tử ở Tế Ninh, nhưng trên thảo nguyên binh Thát tử cũng không phải là ít cho nên lúc đầu đã thấy cuộc sống của Quan Ninh Quân tuyệt sẽ không thể nào sống khá giả được.
Lúc này tướng sĩ Quan Ninh khó tránh khỏi những cảm xúc oán hận, sẽ có cảm giác nhớ nhà, như thế Ngô Tam Quế cần tìm kẻ chết thay mới có thể giải phóng được oán khí trong lòng tướng sĩ Quan Ninh, mà không nghi ngờ gì Triệu Lục Cân chính là kẻ chết thay lý tưởng nhất, vì khi đến thảo nguyên những gì tốt đẹp đều do Triệu Lục Cân hứa hẹn cả nên những gì không có phải do Triệu Lục Cân chịu trách nhiệm chứ không phải Ngô Tam Quế y.
Dụng tâm của Ngô Tam Quế không thể bảo không âm hiểm được, nhưng khi hổ bị thương tích thì người cũng khó bảo toàn. Khi Ngô Tam Quế nghĩ đến kế này Triệu Lục Cân cũng đã chuẩn bị tâm kế của y. Hơn nữa trong phương diện trình độ này thì mưu kế của Triệu Lục Cân vẫn cao hơn Ngô Tam Quế một đoạn.