Đọc truyện Thiết Huyết Đại Minh – Chương 43: Bạch Liên Diệt Vong
Trên quan đạo đi từ trấn Lỗ Kiều tới Thanh Châu phủ, hai ngàn Cẩm Y Vệ đang áp tải bốn chiếc xe chở tù và hơn trăm chiếc xe chở “vàng bạc châu báu” chậm rãi tiến lên, Thường Duyên Linh ngẩng đầu nhìn mặt trời vừa ló từ phía đông, hỏi Lý Tổ Thuật ở bên cạnh:
– Ngươi nói xem, quân giặc trong thành Tế Ninh có mắc mưu hay không?
– Nhất định.
Lý Tổ Thuật ngẫm nghĩ một chút, đáp:
– Vương đại ca tin tưởng Chân tiên sinh như vậy, hẳn là không sai được.
Thường Duyên Linh nói:
– Nhưng sao ta cảm thấy sự việc có chút vô căn cứ?
– Ngươi cũng đừng nghĩ lung tung nữa.
Lý Tô Thuật nói:
– Vương đại ca là người rất lợi hại, ngay cả Kiến Nô ngạo mạn cũng bị huynh ấy thu thập, sao không đối phó được đám mao tặc này chứ?
Thường Duyên Linh nói:
– Vậy cũng đúng, xem ra ta thật sự nghĩ quá nhiều rồi.
– Báo…
Thường Duyên Linh vừa dứt, chợt có khoái mã phóng về như bay, cao giọng:
– Hai vị tướng quân, phương bắc hai mươi dặm phát hiện đại đội quân giặc!
– Có bao nhiêu người?
Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật gần như là đồng thời quát hỏi.
Thám mã đáp:
– Đông nghìn nghịt, ít nhất mười ngàn người!
– Oa, nhiều người như vậy sao!
Lý Tổ Thuật líu lưỡi nói:
– Xem ra mao tặc bên trong thành Tế Ninh đã dốc toàn lực xuất động rồi.
– Mau!
Thường Duyên Linh gấp gáp quay đầu lại quát với vài trăm Cẩm Y Vệ phía sau:
– Mau dựng đại pháo lên, kết xa trận!
Thường Duyên Linh ra lệnh một tiếng, hai ngàn Cẩm Y Vệ nhanh chóng bắt đầu bày trận, chuẩn bị ngăn địch! Hai ngàn Cẩm Y Vệ này tuy rằng không phải biên quân tinh nhuệ, nhưng nói thế nào cũng là quan quân, bất kể là trang bị hay huấn luyện đều hơn xa đám ô hợp Bạch Liên giáo kia, huống chi lần này quan quân đã có chuẩn bị trước, trước đó đã từ trên chiến thuyền Thủy sư mang đến mười khẩu hỏa pháo đến.
Khi Cẩm Y Vệ đã bày trận gần xong, từ xa đã xuất hiện quân giặc đông nghịt.
Thường Duyên Linh và Lý Tô Thuật là hai kẻ chuyên ăn chơi trác táng chưa từng ra chiên trường, vừa nhìn thấy tình cảnh đó trong lòng liền sợ hãi, may mà Vương Phác sớm có chuẩn bị, phái Mặt Sẹo mang theo hai trăm gia đinh tinh nhuệ tiến đến áp trận, đợi khi quân giặc lọt vào tầm bắn của hỏa khí, Mặt Sẹo cầm trong tay đao thép đi đằng trước hung hăng vung lên,
– Rầm rầm rầm…
Hơn mười khẩu hỏa pháo nhỏ, trước xa trận còn có hai trăm gia đinh, mặt sau xa trận còn có hơn năm trăm Cẩm Y Vệ tay cầm hỏa súng đồng thời nổ súng, chỉ nghe những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, trên chiến trường lập tức tràn ngập khó thuốc súng, tiếng gầm rất lớn làm cho toàn bộ mặt đất cùng bắt đầu chấn động.
Binh tặc Bạch Liên reo hò xung phong liều chết lập tức bị nổ tung người ngã ngựa đổ, rất nhiều quân giặc trong nháy mắt bị nổ nát bấy, thân thể tàn phế tứ chi gãy nát bay đầy trời, càng nhiều quân giặc bị hỏa súng bắn trúng ngã chồng lên nhau, kêu thảm ngã trong vũng máu, tặc binh Bạch Liên chưa bao giờ thấy cảnh tượng mãnh liệt như vậy lập tức sợ hãi, bỏ chạy tứ phía. Lý Thanh Sơn và Viên Thời Trung quát ngăn cũng không làm nên chuyện gì.
Vợ chồng Lý Nham, Hồng Nương Tử suất lĩnh hơn ba nghìn lưu tặc điềm tĩnh hơn, tuy nhiên tặc binh Bạch Liên chạy trốn tứ phía đã làm đảo loạn đầu trận tuyến, đợi khi vợ chồng Lý Nham, Hồng Nương Tử vất vả một lần nữa chấn chỉnh đội hình, chuẩn bị khởi xướng tấn công về phía quan quân tiền phương, tiếng hò hét che phủ trời đất tự phía sau đột nhiên vang lên.
Hồng Nương Tử gấp gáp quay đầu lại, chỉ thấy một nhóm quan quân áo giáp sáng loáng từ phía sau xung phong liều chết xông tới đây, đó là hai ngàn quan quân do Hoàng Đắc Công suất lĩnh, đám quan quân này hàng năm tác chiến với hải tặc trên biển, là tinh nhuệ bách chiến chân chính, tặc binh Bạch Liên bỏ chạy chạm mặt với quan quân của Hoàng Đắc Công, trong khoảnh khắc đã bị giết thây ngang khắp đồng.
Hoàng Đắc Công làm gương cho binh sĩ, suất lĩnh quan quân nghiền ép bại binh Bạch Liên giáo.
Gần như là đồng thời, hai ngàn cẩm Y Vệ của trận địa tiền phương sẵn sàng đón quân địch cũng reo hò chạy ra khỏi xa trận đánh về hướng ba nghìn lưu tặc do Lý Nham và Hồng Nương Tử suất lĩnh. Tặc binh Bạch Liên tan tác nghiêm trọng đã cồ vũ uy phong của Cẩm Y Vệ, rất nhanh một đám từ sơn dương biến thành ác lang, giống như hung thần ác sát giết đến.
Đánh một trận ác liệt, này mà chỉ dựa và Cẩm Y Vệ thì không thể thành công được, nhưng đánh chó mù đường thì lại là sở trường của họ.
– Tướng công, chúng ta trúng mai phục rồi!
Hồng Nương Tử hoa dung thất sắc, gấp giọng nói:
– Đám ô hợp Bạch Liên giáo này đã hoàn toàn tan rã rôi, còn có lão tiện nhân Bạch Liên thánh mẫu kia cũng lừa chúng ta, quan quân căn bản không chỉ hai ngàn người, trước sau số quan quân này tổng cộng chí ít phải năm ngàn người!
– Trước tiên không nhắc đến chuyện này.
Lý Nham trầm giọng nói:
– Phải nghĩ biện pháp phá vây trước.
Hồng Nương Tử nói:
– Trước sau đều có quan quân, bên phải là kênh đào không qua được, hiện tại chỉ có thể phá vây ở bên trái thôi.
– Không.
Lý Nham lắc đầu nói:
– Nếu quan quân tỉ mỉ thiết kế cái bẫy này vậy thì tuyệt đối không có sơ hở lớn như vậy, bên trái chắc chắn có phục binh, chúng ta phá vây ở nơi đó sẽ bị trúng kế ngay!
Hồng Nương Tử nói:
– Vậy làm sao bây giờ?
Lý Nham cắn răng nói:
– Chuyện cho tới bây giờ cũng không có biện pháp khác rồi, chỉ có thể phá vây ở hướng Vận Hà thôi! Cũng may kênh đào không quá rộng, các huynh đệ hoàn toàn có thể đi qua.
Hồng Nương Tử không chút do dự nói:
– Vậy phá vây hướng kênh đào đi.
Lý Nham ra lệnh một tiếng, ba nghìn lưu tặc chuyển hướng thẳng về phía kênh đào. Hoàng Đắc Công và Thường Duyên Linh, Lý Tổ Thuật hợp binh một chỗ, đuổi theo giết đến, ngay khi lưu tặc vừa mới chạy tới mép kênh đào chuẩn bị bơi sang, Vương Phác suất lĩnh Thủy sư đội tàu đột nhiên giết hồi mã thương, vừa lúc chặn lại ba nghìn lưu tặc.
Lý Nham là đại tướng dưới trướng của Sấm vương Lý Tự Thành, dụng binh xưa nay cẩn thận, rất ít trúng kế, nhưng lúc này cũng là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, kết quá ba nghìn lưu tặc ở bên kênh đào bị quan quân bao vây, thiếu chút nữa toàn quân bị giết, cuối cùng chỉ có vài chục kỵ thân binh che chở cho vợ chồng Lý Nham và Hồng Nương Tử giết ra trùng vây, hoảng sợ trốn về Tế Ninh.
Vương Phác quyết định thật nhanh, tự mình dần đại quân dọc theo hai bên bờ Vận Hà đánh về hướng Tế Ninh.
Vì muốn cướp đoạt tài phú kếch xù trong tay Vương Phác, tặc binh Bạch Liên đã dốc toàn lực xuất động, lúc này trong thành Tế Ninh cũng chỉ còn lại có người già, phụ nữ và trẻ em, gần như chính là tòa thành trống không, qnan quân không cần tốn nhiều sức liền công vào thành Tế Ninh. Đứng ở cửa thành Tế Ninh, Thôi quan Hoàng Hi Dũng kích động nước mắt tuôn đầy mặt, Tế Ninh thu phục lại được rồi, cái đầu của y đã giữ được rồi.
– Tướng quân!
Hoàng Hi Dũng quay người quỳ rạp dưới chân Vương Phác, gào khóc nói:
– Hạ quan đa tạ ơn tái tạo của ngài!
– Hoàng đại nhân mau mau đứng lên.
Vương Phác thật đúng là không quen người khác quỳ trước mặt mình, khẩn trương tiến lên nâng Hoàng Hi Dũng dậy, khuyên nhủ:
– Đại nhân không cần như thế, thay triều đình thu phục đất đã mất là chức trách võ tướng chúng ta.
Hoàng Hi Dũng nói:
– Nhưng bất kế thế nào, mạng của hạ quan là do tướng quân cứu đấy, từ hôm nay trở đi, tướng quân ngài chính là phụ mẫu tái sinh của hạ quan.
– Nói quá lời rồi, Hoàng đại nhân nói quá lời.
Vương Phác khẽ mỉm cười, bỗng nhiên quay đầu lại quát:
– Người tới, lập tức phát đường báo về Kinh sư, nói bản tướng quân đã phục Tế Ninh và đánh cho tặc binh Bạch Liên bị tổn thương nặng nề!
Tử Kim thành, Càn Thanh cung.
Hoàng đế Trùng Sinh đang phê duyệt tấu chương, Binh bộ Thượng thư Trần Tân Giáp bỗng nhiên thần sắc kích động tiến vào đại điện, quỳ xuống đất tấu nói:
– Vạn tuế,… Sơn… Sơn Đông đường báo.
– Sơn Đông?
Hoàng đế Sùng Trinh cau mày nói:
– Trình lên!
Trần Tân Giáp quỳ gối tiến lên mấy bước, đại thái giám Vương Thừa Ân nhận đường báo trong tay y trinh lên ngự tiền của Hoàng đê Sùng Trinh. Hoàng đế Sùng Trinh mở đường báo ra đọc, sắc mặt chợt biến đổi, nói:
– Tế Ninh bị chiếm đóng? Điều này sao được, sau khi Tế Ninh bị chiếm đóng, đường thủy vận chuyển lương thực phía nam sẽ bị chặt đứt, dân chúng kinh sư còn có tướng sĩ chín vùng biên giới sẽ bị cạn lương thực rồi!
– Vạn, vạn tuế.
Trần Tân Giáp rung giọng nói:
– Thần đã điều động quân đội từ các trấn chín biên giới, chuẩn bị trong ba tháng bình định phản loạn Sơn Đông, một lần nữa khơi thông đường thủy.
– Lưu Trạch Thanh đâu?
Hoàng đế Sùng Trinh giận tím mặt nói:
– Hắn làm Tổng binh Sơn Đông, không ngờ lại để một đám ô hợp công chiếm Tế Ninh! Nếu lương thực không được vận chuyển đúng hạn, nếu kinh sư thiếu lương thực mà hỗn loạn, thậm chí tướng sĩ chín biên giới bất ngờ làm phản, trẫm sẽ hỏi tội một mình hắn!
Trần Tân Giáp lo sợ nói:
– Vạn tuế, Bạch Liên giáo thế lớn, Lưu Tổng Binh trận chiến mở màn thất bại, hiện tại đang triệu tập quan quân từ ba phủ Thanh Châu, Đăng Châu, Lai Châu, chuẩn bị thu phục Tế Ninh.
Hoàng đế Sùng Trinh đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi Trần Tân Giáp:
– Trần ái khanh, Vương Tổng Binh có phải đã đến Tế Ninh rồi hay không?
– A?
Sắc mặt của Trần Tân Giáp thoáng chốc trở nên trắng bệch, rung giọng nói:
– Theo hành trình thì… sắp đến rồi ạ.
Hoàng đế Sùng Trinh đột nhiên quát:
– Vương Thừa Ân!
Vương Thừa Ân vội bước nhanh lên, cung kính đáp:
– Có nô tài.
– Lập tức viết chỉ, yêu cầu Tổng binh Sơn Đông Lưu Trạch Thanh phái binh tiếp ứng Vương Tổng Binh, nếu Vương Tổng Binh ở Sơn Đông xảy ra bất cứ sơ xuất gì, trẫm tru di cửu tộc hắn!
– Nô tì tuân chỉ.
Vương Thừa Ân cung thanh đáp:
– Nô tỳ lập tức viết chỉ.
Hoàng đế Sùng Trinh ngẫm nghĩ một chút vẫn cảm thấy lo lắng, quay đầu lại lại nói với Trần Tân Giáp:
– Trần ái khanh, ngươi tức khắc đi Sơn Đông tiếp ứng.
– Thần tuân chỉ.
Trần Tân Giáp lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán, lĩnh chỉ mà đi.