Đọc truyện Thiết Huyết Đại Minh – Chương 36: Bát Diễm Tranh Xuân
Buổi tối, Hãn Thành bá Triệu Chi Long bày tiệc ở Ái Hương Các bên bờ sông Tần Hoài, thiết đãi Vương Phác. Triệu Chi Long còn mời cả Thành Ý bá Lưu Khổng Chiêu, Ngụy quốc công Từ Hoành Cơ cùng với hai cậu ấm Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật.
Lúc này, còn chưa tới thời điểm mở tiệc, chủ khách còn chưa ai tới, trên Ái Hương Các đã được trang hoàng đẹp đẽ, khắp nơi rộn ràng tiếng cười nói. Liễu Như Thị, Lý Hương Quân, Đổng Tiểu Uyển, Lý Thập Nương, Cố Mi, Khấu Bạch Môn và Biện Ngọc Kinh đã đến đông đủ, đang vây quanh Trần Viên Viên, đùa cợt, trêu ghẹo nhau.
Các tỷ muội trò chuyện hồi lâu, chợt Lý Hương Quân hỏi:
– Chị Viên Viên, nghe nói vì cứu chị, Vương tướng quân đã tình nguyện làm con tin của bọn phỉ Thái Hồ, chuyện đó có thật không?
Các chị em khác tò mò lắng nghe, mặc dù họ đã nghe nói về việc này, nhưng trong lòng còn hơi nghi ngờ, việc một viên quan tổng binh có địa vị cao như Vương Phác, hơn nữa còn mới vừa lập được nhiều công lao to lớn, lại chịu mạo hiểm tính mạng vì một cô gái phong trần, có vẻ khó xảy ra.
– Ừ.
Nhớ lại giọng điệu kiên quyết của Vương Phác lúc ấy và hành động không tiếc thân mạo hiểm của hắn, ánh mắt Trần Viên Viên trở nên dịu dàng, đáp:
– Chuyện đó là thật.
– Chị Viên Viên, chị thật hạnh phúc!
Lý Hương Quân áp tay vào má, hâm mộ nói:
– Vì cứu chị, ngay cả tính mạng của mình, Vương tướng quân cũng không tiếc, một lang quân như ý như vậy, thật sự là có đốt đèn đi tìm cũng không ra đâu! Hơn nữa, em còn nghe nói Vương tướng quân đã thề trước mặt mọi người, sau khi vào kinh gặp hoàng đế, sẽ quay lại Giang Nam, dùng lụa đỏ trải đường, đem kiệu hoa lớn tám người khiêng tới rước chị, đúng không?
Bầu không khí trong lầu chợt trở nên không được tự nhiên.
Liễu Như Thị, Lý Thập Nương và mấy người còn nhỏ tuổi như Lý Hương Quân, Đổng Tiểu Uyển thật lòng vui mừng thay cho Trần Viên Viên, nhưng Khấu Bạch Môn, Cố Mi và Biện Ngọc Kinh thì lại cảm thấy ghen tị, thầm than con bé Trần Viên Viên này quá tốt số, chẳng những Vương Phác có tình cảm đối với nàng ta, lại còn muốn cưới nàng ta làm chính thê. Tại sao chuyện tốt nào cũng bị một mình nàng ta chiếm hết vậy chứ?
– Em gái ngoan của chị.
Trần Viên Viên là người rất thông minh sắc sảo, làm sao không nhận ra sự thay đổi của các chị em bạn bè, lập tức nhẹ nhàng ôm lấy vai Lý Hương Quân, dịu dàng nói:
– Tướng quân có nói như vậy, nhưng chị cũng không dám hy vọng xa vời, dù sao chúng ta cũng là loại gái phong trần, tìm được một chỗ nương dựa để hoàn lương đã là điều không dễ dàng gì, làm sao còn dám yêu cầu danh phận xa vời hả em?
– Viên Viên, em nói như vậy là không đúng.
Liễu Như Thị lên tiếng:
– Ai nói gái yên hoa chúng ta không thể yêu cầu danh phận chứ? Nếu Vương tướng quân đã nói như vậy, mà sau này, khi hai người trở về Giang Nam, hắn lại không dùng lụa đỏ trải đường, không đem kiệu hoa tám người khiêng đến rước em xuất giá, ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý!
Liễu Như Thị là người có thân thế bi thảm nhất trong Bát Diễm, đời nàng từng trải qua bao lận đận, nhưng nàng cũng rất có cá tính.
Cha của Liễu Như Thị vốn là thái y trong triều, bởi vì bị kẻ gian hãm hại mà chết oan. Mẹ nàng sai người mang Liễu Như Thị về nhà mẹ ruột, giao cho mấy anh em của mình, rồi treo cổ tự vẫn. Mới ba tuổi, Liễu Như Thị đã trở thành cô nhi. Năm Liễu Như Thị mười ba tuổi, cậu ruột nàng bệnh nặng, Liễu Như Thị đành phải bán mình làm nô tỳ cho một viên quan đã bị cách chức là Chu Đạo Đăng.
Chu Đạo Đăng đã hơn sáu mươi tuổi, lại định ép buộc một cô bé mới mười ba tuổi là Liễu Như Thị làm thiếp, khiến các thê thiếp khác ghen ghét, lập mưu bán Liễu Như Thị vào kỹ viện Quy Gia bên bờ Ngô Giang. Do tuổi Liễu Nhứ Thị còn nhỏ, cho nên nàng được phân làm tỳ nữ cho danh viện Nam Khúc Từ Phật.
Về sau, nhờ có sự giúp đỡ của Từ Phật, Liễu Như Thị được chuộc thân, từ đó lưu lạc ở Tùng Giang, Tô Châu, Nam Kinh, Dương Châu, Hàng Châu và nhiều nơi khác, kết giao với nhiều sĩ tử các nơi. Ý định của Liễu Như Thị là muốn tìm một người chồng như ý trong số các sĩ tử, để có thể trọn đời nương dựa, nhưng kết quả làm nàng luôn thất vọng.
Tuy nhiên, cho dù hết lần này tới lần khác vỡ mộng, Liễu Như Thị vẫn không đánh mất lòng tin vào cuộc sống, ngược lại điều đó càng làm cho nàng thêm kiên trì và kiên cường.
Trong số tám người, Liễu Như Thị không phải là người xinh đẹp nhất, cũng không phải là người tài hoa nhất, nhưng nàng tuyệt đối là người có niềm tin nhất, kiên trì theo đuổi ước muốn nhất:
Chẳng những nàng muốn tìm được một tấm chồng như ý, mà còn muốn người chồng đó phải dùng lụa đỏ trải đường, dùng kiệu hoa to lớn tám người khiêng rước nàng về làm vợ. Nàng còn muốn dùng học vấn của mình để giúp người chồng tương lai trở nên xuất sắc hơn người, làm quan làm tướng.
– Tỷ tỷ.
Trần Viên Viên nắm lấy bàn tay thon nhỏ của Liễu Như Thị, ân cần hỏi han:
– Nghe nói vừa rồi chị đi muốn chuyến tới Thường Thục gặp Tiền lão phu tử phải không?
Trên khuôn mặt hơi lộ vẻ xấu hổ, Liễu Như Thị khẽ ừ một tiếng.
Trần Viên Viên mở to đôi mắt đẹp, kêu lên:
– Tỷ tỷ, chị không định gả cho lão tài tử Tiền Khiêm ích ấy đấy chứ? Ông ta lớn hơn chị tới ba mươi sáu tuổi kia mà?
Liễu Như Thị nhỏ giọng nói:
– Chị còn chưa quyết định.
– Vậy thì cũng đừng suy nghĩ nữa!
Trần Viên Viên vội kêu lên:
– Chị không nên lấy ông ấy.
Liễu Như Thị cười nhợt nhạt cầm tay Trần Viên Viên, dịu dàng nói:
– Em gái ngoan, không phải ai cũng tốt phúc như em đâu.
Hay là…
Trần Viên Viên lấy hết can đảm, hạ giọng nói:
– Hay là để em đi gặp tướng quân thưa chuyện, xin tướng quân cưới cả chị nữa? Em tình nguyện làm thiếp, thật sự là trông chị như thiên tiên, lại tài trí hơn người, nếu được ở bên cạnh tướng quân, có thể giúp được nhiều việc lớn, không giống như em, ngoại trừ ca múa ra thì không biết gì cả.
– Em gái ngoan của chị.
Liễu Như Thị nhẹ nhàng ôm lấy Trần Viên Viên, trong lòng vừa cảm kích, vừa thương xót, dịu dàng nói:
– Em thật là một cô em ngốc nghếch, những người khác đều tìm mọi cách ngăn cản tướng công của mình nạp thiếp, có ai lại giống như em, còn chưa chính thức xuất giá, đã lo chuyện lấy thêm vợ cho chồng mình!
– Nhưng chúng ta là chị em tốt mà chị?
Trần Viên Viên vội kêu lên;
– Hơn nữa, chị tài trí hơn người, nhất định có thể giúp được việc lớn. Chị giúp cho tướng quân, chính là giúp cho em, em cảm kích còn không hết, làm sao lại ghen với chị chứ?
– Em thật ngốc!
Liễu Như Thị vấn lại tóc cho Trần Viên Viên, mỉm cười nói:
– Vậy mà em cũng không hề hỏi xem là chị có bằng lòng hay không? Chị muốn gả cho người tài hoa trong số sĩ tử, chứ không phải là đại tướng quân trấn giữ nơi biên ải. Được rồi, em kể tiếp chuyện của em và Vương tướng quân đi, mấy chị em đều đang muốn nghe kìa!
Khuôn mặt lộ vẻ thẹn thùng, Trần Viên Viên khẽ nói:
– Có gì hay đâu mà kể.
Lúc này Cố Mi liền xen vào, hỏi:
– Viên Viên muội, chị nghe người ta nói tướng quân của em mang về rất nhiều vàng bạc từ Liêu Đông, có cả nhân sâm và Đông châu (ngọc trai vùng Đông Bắc Trung Quốc), chị muốn nhờ em mua giúp chị một số trang sức vàng bạc, nếu mua được hai viên đông châu thì còn gì bằng.
Cố Mi vừa dứt tiếng, đám Khấu Bạch Môn, Biện Ngọc Kinh và Lý Thập Nương đều hồi hộp, đồ trang sức vàng bạc và nhân sâm này nọ thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng Đông châu là báu vật hiếm có, ở Giang Nam này, thật sự là có tiền cũng không mua được. Đông châu mài thành bột mịn thoa lên mặt là một cách duy trì sắc đẹp hiệu quả, là vật báu hiếm có mà những cô gái lầu xanh luôn mơ ước.
Trần Viên Viên mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
– Không cần các chị em nói ra, em đã chuẩn bị sẵn rồi đây.
Dứt lời, Trần Viên Viên quay về phía ngoài lầu, kêu lên:
– Ma ma, đem mấy món đó lên đây giúp con đi!
Lý Đại Nương – ma ma của Ái Hương Các uốn éo thân hình đi lên, theo sau là bảy nha hoàn, mỗi nha hoàn đều bưng một cái khay, trên mỗi khay đặt hai hộp gấm, một hộp dài, một hộp vuông. Hộp gấm được làm rất cầu kỳ, trên mặt có hoa văn in chìm, vừa nhìn đã biết là gấm thượng hạng của cẩm Tú phường Nam Kinh.
Trần Viên Viên mím cười nói;
– Đây là chút lễ mọn tiểu muội dành tặng cho các chị em, mọi người mau mở ra xem một chút đi!
Cố Mi, Khấu Bạch Môn, Biện Ngọc Kinh, Lý Hương Quân và Đổng Tiểu Uyển đều mở hai hộp gấm của mình ra, chỉ thấy trong hộp dài là một cây nhân sâm có tuổi, còn trong hộp vuông là một viên Đông châu! Đôi mắt đẹp của Cố Mi, Lý Hương Quân và Đổng Tiểu Uyến sáng lên, trong mắt Biện Ngọc Kinh lại lóe lên một tia sáng khác thường không dễ nhận ra.
– Ôi chao!
Ma ma Lý Đại Nương vỗ tay hét ầm lên:
– Trần Viên Viên, lễ vật này của cô nương đúng là quá quý giá!
Trần Viên Viên mỉm cười nói:
– Ma ma, Viên Viên cũng đã chuẩn bị sẵn cho ma ma một phần quà, lát nữa Viên Viên sẽ sai người mang sang cho ma ma.
Lý Đại Nương cười nịnh, nói:
– Thế thì thật ngại quá!
Trần Viên Viên, Lý Huơng Quân và Đổng Tiểu Uyển che miệng cười trộm, Lý Đại Nương biết điều nói:
– Được rồi, mọi người cứ trò chuyện thoải mái, ta vào bếp một chút, hôm nay sẽ cho mấy chị em các ngươi biết tay nghề nấu nướng của ta.
Đợi Lý Đại Nương đi rồi, Liễu Như Thị mới lên tiếng:
– Em gái ngoan, lễ vật này quá quý giá, chị không thể nhận.
– Chị!
Trần Viên Viên kéo tay Liễu Như Thị, không hài lòng nói:
– Đây là quà tặng của Ngọc Phong, thuộc hạ của Vương tướng quân, Vương tướng quân chỉ nhận một nửa, còn một nửa tặng cho tiểu muội làm của hồi môn, nó là tấm lòng của tiểu muội, nếu chị không nhận, thì có nghĩa không thật sự coi tiểu muội là em gái.
Cố Mi cười nói:
– Như Thị tỷ, đây là tấm lòng của Viên Viên, chị nhận lấy đi.
– Đúng rồi, Như Thị tỷ, chị nhận đi.
– Nhận đi chị.
Lý Hương Quân, Đổng Tiểu Uyển cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Liễu Như Thị còn định từ chối, dưới lầu chợt vang lên tiếng gọi vừa to vừa nịnh nọt vừa nũng nịu của Lý Đại Nương:
– Các cô nương, Vương tướng quân và các quý khách đã tới…