Đọc truyện Thiết Huyết Đại Minh – Chương 32: Xích Cước Trương Tam
Bên này đang nói cười vui vẻ thì Mạo Tương bên kia bỗng đứng dậy, mặt xanh mét nói với Vương Sĩ Thành:
– Vương đại nhân, tại hạ còn có chuyện quan trọng không thể ở đây lâu, xin cáo từ.
Vương Sĩ Thành sớm đã biết trong lòng y bất mãn, cũng tức giận nói: – Thứ cho không tiễn!
Mạo Tương chắp tay xoay người nghênh ngang rời đi
Vương Phác lạnh nhạt nói: – Hình như vị này có thành kiến với bản tướng quân?
Vương Sĩ Thành cười xấu hổ nói với hắn.
– Những thư sinh Phục Xã tự cao tự đại này rất khinh cuồng, tướng quân đừng để ý tới bọn họ.
Vương Phác nhìn trời rồi nói: – Vương đậi nhân, chư vị đại nhân, trời không còn sớm nữa, mạt tướng còn có việc quân phải đi không ở đây lâu được.
Vương Sĩ Thành vội nói: – Vậy hạ quan cũng không giữ tướng quân nữa.
Vương Phác quay đầu lại nhìn Trần Viên Viên nói:
– Chuyện Viên Viên cô nương và đoàn ca Ngọc Phòng phiền đại nhân hãy sắp xếp chu toàn.
– Không phiền, không phiền.
Vương Sĩ Thành cười nói:
– Hạ quan cũng nên cống hiến chút sức lực.
Vương Phác nói: – Sính lễ sơ long của Viên cô nương, lúc về bản tướng quân sẽ phái người đưa đến cho ông.
Sính lễ so long chính là tiền chuộc thân, tướng mạo tài năng của các kỹ nữ cũng sẽ tương đương với mức giá tiền khác nhau. Một cô gái tuyệt sắc như Trần Viên Viên đương nhiên giá cũng sẽ rất đắt. Ít thì không có mà nhiều phải mấy vạn lượng vàng, thậm chí cả mấy ngàn lượng, xem ra Vương Phác quả là một ông khách phong lưu.
– Chuyện này…
Vương Sĩ Thầnh nịnh hót nói: – Chuyện Sính lễ này để hạ quan làm thay tướng quân đi, hạ qua lo tướng quân bận việc không mang nhiều tiền bạc bên người.
– Vương đại nhân không biết rồi?
Lý Tổ Thuật nhanh mồm cướp lời:
– Lần này Vương đại ca mang theo 50 vạn lượng bạc từ Liêu Đông về, còn vô số nhân Sâm, đông châu và hoàng kim, chuộc thân cho chị dâu cần bao nhiêu bạc chứ? Ông còn lo Vương đại ca không lấy ra tiền sao?
Vương Phác không khiển trách câu nói của Lý Tổ Thuật, mà chỉ giả vờ câm điếc.
Vương Sĩ Thành cười nói:
– Nếu đã như vậy thì hạ quan ở đây chờ tin của tướng quân. Chỉ cần sính lễ chuộc thân của Viên Viên cô nương đến, hạ quan sẽ lập tức đến đội Ngọc Phong chuộc Viên Viên cô nương ra ngoài đưa đến đại doanh. Tướng quân, ngài hãy đợi đến lúc động phòng hoa chúc đi, ha ha!
Trần Viên Viên ở bên cạnh mặt ửng đỏ.
Vương Phác nói: – Vậy làm phiên Vương đại nhân rồi.
– Cáo từ.
Vương Phác chắp tay về phía mọi người rồi nói với Trần Viên Viên. – Viên Viên cô nương, tại hạ đi trước.
Trần Viên Viên liếc nhìn Vương Phác với ánh mắt quyển rồi hạ bái nói: – Tiểu nữ cung tiễn tướng quân.
Vương Phác cười ha ha rồi xoay người hiên ngang rời đi.
Không nói đến chuyện Vương Phác đắc ý trở về doanh trại. Lại nói đến đám Mạo Tương sau khi ra vê từ nha huyện càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng hận! Xuất thân của Mạo Tương khiến y từ nhỏ đã vênh vênh tự đắc, bình thường muốn gì được nấy. Nhưng bây giờ vất vả lắm mới nhìn trúng mỹ nhân thì đã bị người khác cướp mất rồi.
Vì Trần Viên Viên, Mạo Tương từ Như Cao đuổi đến Côn Sơn, từ Côn Sơn đuổi đến Nam Kinh rồi lại từ Nam Kinh đuổi đến Tô Châu. Vất vả lắm mới tìm được tung tích của người đẹp. Vốn y tượng rằng dựa vào học thức của mình sẽ chiếm được tình yêu của mỹ nhân, nhưng y không thể ngờ được kết quả cuối cùng lại như vậy, Mạo Tương tức giận tìm đến quán rượu uống giải khuây.
– Công tử.
Thư đồng Minh Yên khuyên nhủ: – Công tử đừng uống nữa, uống nữa sẽ Say đây.
– Đi đi đi!
Mạo Tương tức giận nói: – Ít đên làm phiên ta thôi.
– Ôi, Mạo huynh tức giận không nhỏ rồi?
Mạo Tương vừa dứt lời thì nghe thấy âm thanh trong treo ngoài cửa. Một bóng người đi vào tửu quán, là một vị công tử trẻ khoảng 20 tuổi. Vị công tử này không phải ai khác chính là Hầu Phương Vực bạn tốt của Mạo Tương. Hầu Phương Vực tự Triều Tông, người Thương Lạc Hà Nam, xuất thân thế gia quan lại
Mính Yên vội nhích người ra nói với Hầu Vương Phục: – Hầu công tử, ngồi đi.
– Phiền rồi!
Hầu Phương Vực ôm quyền ngồi xuống nói với Mạo Tương. – Có phải huynh còn tức về chuyện của Trần Viên Viên không?
Mạo Tương hừ một tiéng coi như câu trả lời. – Không phải chỉ là một Trần Viên Viên thôi sao?
Hầu Phương Vực khuyên nhủ:
– Đúng vậy, Trần Viên Viên xinh đẹp, trên sông Tần Hoài những danh nữ khác
Sao? Các nàng ấy cũng không thua kém gì Trần Viên Viên. Nghe hội nói gần đây có mấy cô nương non tơ tài sắc xuất chúng, huynh cần gì phải buộc dây thắt cổ với Trần Viên Viên này chứ?
Mạo Tương thở dài:
– Cho dù trên sông Tần Hoài có gái đẹp thì trong mắt ta cũng chỉ có một mình Viên Viên mà thôi.
– Chà, huynh đúng là đa tình. Hầu Phương Vực nói: – Nhưng Trần Viên Viên đã được Vương Phác chuộc thân, người ta sẽ nhanh chóng mang sính lễ đến… không đợi trời tối, tri phủ Tô Châu Vương Sĩ Thành sẽ mang kiệu nhỏ đến rước Trần Viên Viên đến đại doanh ngoại thành, huynh hãy bỏ ý nghĩ đó đi.
– Chuộc thân nhanh vậy sao?
Mạó Tương cau mày nói: – Vương Phác ra ngoài xuất chỉnh Sao có thể mang nhiều tiền như vậy được?
Hầu Phương Vực nói: – Huynh không biết rồi, Vương Phác đó vơ vét được hơn 50 vạn lượng bạc từ Liêu Đông, còn vô số nhân sâm, đông châu và vàng, chuộc thân cho một Trần Viên Viên sao hắn lại không làm nổi chứ?
Hầu Phương Vực nói khiến hai người đàn ông ở bàn bên cạnh cũng phải dựng tai lên nghe. Hai người kia đội nón vành trúc, dáng người khôi ngô, khoác áo rách lộ ra bộ ngực vạm vỡ, vừa nhìn là đã biêt ngư dân trên Thái Hồ.
Mạo Tương thở dài nói: – Ôi, thật tốt cho một đóa hoa tươi.
Hầu Phương Vực cười nói: – Trần Viên Viên đúng là hoa tươi, nhưng Vương Phác cũng không phải là cứt trâu. Huynh nhìn xem, người ta trẻ tuổi lại lập công lớn như vậy, được Vạn tuế trọng dụng, tương lai tiền đồ rộng mở. Chưa nói đến chuyện thằng nhãi này có thể thuận miệng phú lên bài thơ tuy ngôn từ lả lơi, nhưng tài văn chương của hắn cũng không tầm thường. Trần Viên Viên được gả cho một người tốt như vậy coi như nàng ta may mắn, huynh cũng đừng thấy mất mát làm gì.
– Nhưng ta nuốt không trôi cục tức này.
Mạo Tương căm giận nói: – Vương Phác vung đao cướp người con gái của ta, coi như đã kết thù rồi.
Hầu Phương Vực hơi căng thẳng nhìn xung quanh thấp giọng nói: – Huynh ấy à, đừng có nói như vậy. Câu này sao có thể nói lung được, chúng ta về trước đã.
Lúc Hầu Phương Vực và Mạo Tương đi không lâu thì hai người đàn ông kia cũng rời khỏi. Lúc ra cửa, họ còn cố tình kéo thấp nón trúc xuống để mọi người không nhìn rõ mặt. Trên thực tế, họ có lai lịch rất lớn, bọn họ là hải tặc trên Thái Hồ là Xích Cước Trương Tam và Lưu Bá Đao
Ngoại thành Ngô Giang, đại doanh Cẩm Y Vệ.
Vương Phác đang ngồi uongs rượu với Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật thì Tiểu Thất và Chân Hữu Tài lảo đảo xông vào, quỳ xuống đẩy khóc lóc: – Tướng quân, không xong rồi!
Không đợi cho Vương Phảo hỏi gi, Lý Tổ Thuật liền quát lên: – Tiểu Thất, sao ngươi lại quay về một mình, chị dâu đâu?
Tiểu Thất ảo não thét lớn:
-Tiểu nhân vô dụng, tân phu nhân bị người cướp đi mất rồi!
– Cái gì? Lý Tô Thuật thét lớn. – Được lắm, kẻ nào dám ăn tim gấu gan báo mà dám cướp chị dâu đi?
Vương Phác trầm giọng nói: – Nói từ từ, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
– Là thế này.
Tiểu Thất thở dốc:
– Tiểu nhân dẫn theo 20 huynh đệ, còn cả Vương đại nhân Và hơn 10 nha dịch đi đón tân phu nhân, ra khỏi thành chưa được bao xa thì đột nhiên xuất hiện mây trăm tên tặc từ hai bên rừng cây lao ra. Tiểu nhân và các huynh đệ ngăn cản không nổi, tân phu nhân bị cướp đi mất rồi
Lúc này, Vương Sĩ Thành sắc mặt tái nhợt đi vào trướng thở hổn hển nói:
– Tướng quân, là… là Xích Cước Trương Tam dẫn người cướp Viên Viên cô nương đi rồi
– Xích Cước Trương Tam? Thường Duyên Linh quát: – Xích Cước Trương Tam là ai?
Vương Sĩ Thành nói: – Xích Cước Trương Tam chính là Đại Giang Bá Tử của hải tặc Thái Hồ.
– Hải tặc Thái Hồ?
Vương Phác trầm giọng hỏi: – Xảy ra chuyện gì rồi?
Vương Sĩ Thành dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh đáp:
– Tướng quân vẫn chưa biết, trên Thái Hồ 800 dặm, trong đó có 48 hòn đảo lớn nhỏ, có một số ngư dân và đám cướp biển chiếm cứ những hòn đảo nhỏ đó, xưng là Tứ Thập Bát Trại. Xích Cước Trương Tam này chính là tên Đại Giang Bá Từ của Tứ Thập Bát Trại đó.
Vương Phác trầm giọng hỏi:
– Tên Xích Cước Trương Tam này là người thế nào
Nếu tên Xích Cước Trương Tam này là một kẻ háo sắc, khát máu thì bây giờ đi cứu Trần Viên Viên cũng chăng có ý nghĩa gì, chi bằng sớm nghĩ cách triệu tập quân đội đến đi diệt trừ hang ô hải tặc trên Thái Hồ! Còn nếu y là kẻ biêt nói lý lẽ thì chuyện này còn có thể xoay chuyện được.
Vương Sĩ Thành Sao lại không hiểu dụng ý của Vương Phác, ông ta lập tức cẩn thận nói:
– Phải nói là tên Xích Cước Trường Tam này cũng là một hảo hán nghĩa khí trên giang hồ. Bình thường y không quấy rầy ngư dân 4 phía xung quanh Thái Hồ mà chỉ cướp bóc thương thuyền qua lại và của cải của nhà giàu có. Hơn nữa chỉ cướp vật, không giết người, lại càng không làm hại nữ nhân.”
– Hả?
Vương Phác sờ cằm, gật đầu nói: – Nói như vậy thì tên Xích Cước Trương Tam này cũng có nghĩa khí đấy!
– Tướng quân, tin!
Vương Sĩ Thành vừa dứt lời thì Đao Ba Kiểm vội vàng bước vào trướng, tay còn cầm một phi tiêu, trên phi tiêu có căm một phong thư, Vương Phác tháo phong thư ra là thư vơ vét tài sản, yêu cầu Vương Phác chuẩn bị 50 vạn lượng bạc đến Đông Sơn chuộc người. Câu đề còn ghi rõ ràng là Xích Cước Trương Tam.
– Bịch!
Vượng Phác vỗ thật mạnh lên bàn quát: – Đồ không biết sống chết là gì, dám cướp nữ nhân của bản quan còn muốn tiền chuộc, lần này phải giết y!
Lý Tổ Thuật lạnh lùng nói: – Đại ca, huynh nói đi phải làm sao bây giờ?
– Mặt Sẹo, lập tức triệu tập huynh đệ!
– Vâng!
Đao Ba Kiểm lĩnh lệnh ra ngoài.
Thường Duyên Linh, Lý Tổ Thuật cùng nói: – Đại ca, chúng tôi dẫn huynh đệ Cẩm Y Vệ cùng đi với huynh.
– Không!
Vương Phác lắc đầu nói: – Hai vị huynh đệ hãy ở lại trấn giữ doanh trại, không thể để xảy ra sai sót gì với đám tù binh Kiến Nô được.
Lý Tổ Thuật nói:
– Vậy hãy để cho Cẩm Y Vệ đóng giữ đại doanh, cúng tôi dẫn gia đinh thân tín đi cùng huynh.
– Cũng được!
Vương Phác gật đầu nói với Vương Sĩ Thành:
– Vương đại nhân, Xích Cước Trương Tam cướp Viên Viên đi chưa lâu, chắc chắn đám giặc cướp này còn chưa đến Thái Hồ. Bây giờ cho ngựa đuổi theo còn có thể chặn trước chúng được. Ông hãy nói cho ta biết từ Ngô Giang đến Thái Hồ có mấy con đường có thể đi được,chúng có khả năng đi đường nào.
– Hai dường, đường nhỏ Niêm Ngư Khẩu và đường lớn Hoàng Nê Bá.
Vương Sĩ Thành không nghĩ nhiều mà đáp luôn:
– Hơn nữa bọn hải tặc Thái Hồ này vô cùng ngang ngược, chúng ẩn nấp rất giỏi, trước kia chúng thường di Hoàng Nê Bá, hạ quan thấy có thể lần này chúng vẫn đi đường lớn Hoàng Nê Bá.
Chân Hữu Tài suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói: – Tướng quân, lần này Xích Cước Trương Tam chắc đi đường Niêm Ngư Khẩu.
– Đi!
Vương Phác không hề nghĩ ngợi mà nói: – Chúng ta đi Niêm Ngư Khẩu.