Đọc truyện Thiết Huyết Đại Minh – Chương 23: Đa Nhĩ Cổn
Tế Nhĩ Cáp Lãng bị giam giữ trong trướng bồng cách hành trướng của Vương Phác không xa, lời nói mà Vương Phác cô ý nói với Hoàng Thái Cực đều bị nghe được toàn bộ không lọt chữ nào.
Vô tình nghe được một tin quan trọng như vậy, trong lòng Tế Nhĩ Cáp Lãng khiếp sợ! Bây giờ Hoàng Thái Cực đã bị bắt giữ, đại quân Bát Kỳ như rắn mất đấu, nếu lại có Khổng Hữu Đức, Cảnh Trung Minh và Thượng Khả Hi, 3 tên nội gián này quấy rối thì đại quân Bát Kỳ ở tiền tuyến Tùng Sơn nguy to rồi.
Tế Nhĩ Cáp Lãng âm thầm ra quyết định, nhất định phải nghĩ cách chạy trốn ra ngoài Trời không phụ lòng người, cơ hội đến rất nhanh.
Vốn có 2 gia đình phụ trách trông coi Tế Nhĩ Cáp Lãng. Một trông nửa đêm trước, một trông nửa đêm sau. Còn chưa đến nửa đêm gia đình trông nửa đêm trước đã bị đau bụng do ăn cơm chiều không sạch liền đánh thức gia đình trông coi từ lúc nửa đêm dậy, dặn dò mấy câu rồi mang theo quần chạy về phía tường cách đó không xa đi đại tiện.
Tên gia đình bị đánh thức vẫn đang mơ hồ nói 2 câu rồi lại gục đầu xuống ngủ.
Cơ hội đã đến, Tế Nhĩ Cáp Lãng đang giả vờ ngủ bỗng khẩn trương ngồi dậy, bởi gìy bị đánh gẫy chân nên phải dùng hai tay chống trườn ra ngoài lều vải. Rangoài chưa đến 10 bước thì thấy hai con chiên mã, chỉ cân lên lưng ngựa, Tê Nhĩ Cáp Lãng tin răng có thể chạy đi được, có thuật cưỡi ngựa thì cho dù bị phế hai chân thì cũng có thể thắng được những tên Nam Minh mọi rợ này.
Vừa mới bò ra khỏi lều thì có một đội quân Minh tuần tra từ trước trướng vải đi qua. Tế Nhĩ Cáp Lãng vội vàng bò vào trong bụi cỏ bên cạnh lêu, đội quân kia gân như là đi qua mặty, cũng may là trời mờ tôi, hơn nữa bụi cỏ cũng cao khoảng nửa người cho nên y mới không bị phát hiện.
Quân Minh tuần tra đi qua, Tế Nhĩ Cáp Lãng mới bò từ trong bụi cỏ ra.
Tên gia đình kia đi đại tiện xong, vừa mới từ sau tường đi ra, Tế Nhĩ Cáp Lãng đã lên cởi dây ngựa ra sức mà bò lên.
– Tra! Tế Nhĩ Cáp Lãng khẽ rung cương ngựa lên, con chiến mã dưới háng liền chạy như điên.
– Không xong rồi, Kiến Nô chạy rồi Tên gia đình vừa đi đại tiện kia kêu to: – Kiến Nô chạy rồi, mau đuổi theo!
Tề Nhĩ Cáo Lãng giục ngựa đi với tốc độ nhanh nhất ra khỏi doanh trại quân Minh. Trong gió đêm phơ phất, bình nguyên Liêu Đông bát ngát đã hiện lên phía xa. Y quay đầu lại, nhìn thấy một đội quân Minh đang cầm đuốc đuổi theo, y cười lạnh một tiếng rồi hung hăng thúc ngựa chạy như điên dưới bầu trời đen.
Đa Đạc dẫn theo 5 ngàn kỵ binh Tương Bạch Kỳ còn chưa đến Liêu Hà thì Tế Nhĩ Cáp Lãng đã bị du kỵ binh dân đên trước mặt.
Đa Đạc lúc này cũng còn chưa biết Thịnh Kinh đã thất thủ, cũng chưa biết Hoàng Thái Cực đã hạ chiếu điều y và 5 ngàn kỵ binh Tương Bạch Kỳ quay về Thịnh Kinh là có dụng ý gì, cho nên tốc độ hành cũng không nhanh lắm, hai ngày đêm mới đi được chưa đầy 300 dặm, vừa mới đến dịch trạm Sa Lĩnh ở phía tây Liêu Hà.
Tên thân binh dẫn theo Tế Nhĩ Cáp Lãng quần áo tả tơi Tế Nhĩ Cáp Lãngđi đến trước mặt Đa Đạc. Đa Đạc quả thực không dám tin vào măt mình nữa, đường đường là đại thân đóng giữ Thịnh Kinh của đê quôc Đại Thanh, Trịnh thân vương Tê Nhĩ Cáp Lãng sao lại thành ra thê này.
– Trịnh thân vương, ngươi làm sao vậy?
Đa Đạc hoảng hôt la lên: – Sao lại thành ra thế này? Đã xảy ra chuyện gì rồi?
– Nhanh! Nhanh! Tế Nhĩ Cáp Lãng giục ngựa đi cả nửa đêm đã mệt không thể chịu nổi nữa rồi, y thở dốc nói: – Mau đi đảo Liên Vân, đi ngay đi…
– Đi đảo Liên Vân? Đi đảo Liên Vân làm gì?
Đa Đạc ngạc nhiên nói: – Đảo Liên Vân không phải là nơi trú địa thủy quân của Tam Thuận vương hay sao? (Tam Thuận vương. Cung Thuận Vương Khổng Hữu Đức, Hoài Thuận Vương Cảnh Trung Minh, Trí Thuận Vương Thượng Khả Hi) Ta đi làm gì chứ? Hơn nữa thánh thượng có ý chỉ, bảo bổn vương lãnh binh hồi kinh.
– Hoàng thượng bị bắt rồi! Tế Nhĩ Cáp Lãng vội la lên: – Bây giờ đang bị quân Minh áp giải đến đảo Liên Vân, nếu chậm nữa sẽ không kịp đâu.
Tế Nhĩ Cáp Lãng vừa dứt lời thì tên thân binh và các tướng lĩnh bên cạnh Đa Đạc đều biến sắc. Hoàng thượng bị bắt, đây không phải chuyện nhỏ, đối với nước Đại Thanh quả thật là trời sập rồi
– Hoàng thượng bị bắt! Đa Đạc cau mày nói: – Trịnh thân vương, loại chuyện này không nên đùa nha.
– Ai đùa với ông chứ?
Tế Nhĩ Cáp Lãng phát hỏa lên nói: – Dự Thân vương, tốt nhất là ngươi lập tức đẫn quân đi đảo Liên Vân chặn quân Minh lại, nếu chậm trễ để quân Minh bắt Hoàng thượng đi Quan Nội thì ngươi chính là tội nhân của nước Đại Thanh đây.
Lúc này. Đa Đạc mới biến sắc, cả kinh nói: – Trịnh thân vương, những điêu ngươi nói là thật?
Tế Nhĩ Cáp Lãng nói: – Đương nhiên là thật rồi.
Đa Đạc nói: – Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao hoàng thượng lại bị bắt?
Tể Nhĩ Cáp Lãng nói:
– Chuyện này một lúc không thể nói rõ được, tóm lại Thịnh Kinh đã thất thủ rồi, Hoàng thượng cũng bị bắt rồi… bổn vương còn phải đến Tùng Sơn báo tin, Dự thân vương ông mau suất quân đi đảo Liên Vân đi.
Đa Đạc nghiêm nghị nói: – Được rồi, chuyện này không nên chậm trễ, bổn vương sẽ suất quân đến đảo Liên Vân ngay.
Đa Đạc lại lệnh cho Bối Lặc Ni Kham (con thứ 3 của con trai cả Chử Anh Nỗ Nhĩ Cáp Xích) dẫn 200 hộ vệ Lỗ Nhĩ Cáp Lãng đi đến Tùng Sơn, sau đó dẫn 500 ngàn thiết kỵ hỏa tốc giết chạy đến đảo Liên Vân.
Tùng Sơn, hành trướng của Đa Nhĩ Côn.
Đã Nhĩ Cổn triệu tập thân vương Hào Cách, Vũ Anh Quận Vương A Tế Cách, Nhiêu Dư Bối lạc A Ba Thái, Tam Thuận Vương, còn có Cương Lâm, Hi Phúc, Tác Ni… cùng các đại thần nghị sự.
Sau khi hơn 10 vạn quân Minh chủ lực tan tác, Hồng Thừa Trù dẫn vẻn vẹn hơn một vạn tàn binh quay về trấn giữ thành Tùng Sơn, nhận được tin báo bại binh ở Tùng Sơn, mặc dù Sùng Trinh hoàng để có lòng muốn cứu viện cho Hồng Thừa Trù nhưng thực sự Quan Nội không còn binh để phái đi. Bất đắc dĩ Sùng Trinh hoàng để chỉ có thể phái mấy ngàn quân Minh tượng trưng đi nới lỏng vòng vây ở Tùng Sơn nhưng lại bị quân Thanh tiêu diệt.
Rất nhanh, quân Thanh lại chia binh công hãm đánh lên hai thành Liên Sơn, Hạnh Sơn, mối liên hệ giữa Tùng Sơn, Cẩm Châu và Ninh Viễn đã bị quân Thanh cắt đứt hoàn toàn, phá thành chỉ còn là vấn đề thời gian. Xét thấy quân Thanh đã sắp thắng, vì để tránh cho thương vong tăng lên, Cương Lâm, Tác Ni và các đại thần khác đã đề xuất bao vây Tùng Sơn trong một thời gian dài.
Đa Nhĩ Cổn triệu tập mọi người vào trướng của mình thương lượng kế sách bao vây trong thời gian dài.
Cuộc họp vừa mới tiến hành được một nửa thì Tế Nhĩ Cáp Lãng liền dẫn theo hai gã binh Thanh đi vào trướng. Bộ dạng của Tế Nhĩ Cáp Lãng khiến đám Đa Nhĩ Cổn bị chẩn động. Bối Lặc Bái m Đồ vẫn luôn có quan hệ rất tốt với Tế Nhĩ Cáp Lãng thấy vậy liền đi lên đỡ lấy y hét lớn: – Trịnh thân Vương, ngươi làm sao vậy?
– Xay, xảy ra chuyện lớn rồi!
Sau khi Tế Nhĩ Cáp Lãng từ Liêu Dương trốn về đã một mạch phóng ngựa như điên đến Tùng Sơn, cơ thể như vào trạng thái thoát hư, chỉ nói được một câu đã hai măt nhăm nghiên ngã xuông gục vào ngực Bái Am Đồ.
Đa Nhĩ Cổn vội la lên: – Mau, mau đưa mời ngự y của hoàng thượng trong quân đên.
Có một tên thân binh lĩnh lệnh mà đi, thời gian chưa đến uống cạn một chén rượu ngự y đã được dẫn vào lều của Đa Nhĩ Cổn. Ngự y mang theo nô bộc bận rộn hơn nửa canh giờ thì cứu được Tế Nhĩ Cáp Lãng tỉnh lại. Đám người Đa Nhĩ Cổn, Hào Cách vội vàng vây quanh muốn biết tại sao Tế Nhĩ Cáp Lãng lại thành ra như vậy.
Hào Cách bản tính luôn vội vàng liền hỏi trước: – Trịnh thân Vương, xảy ra chuyện gì vậy?
– Túc thân Vương. Tế Nhĩ Cáp Lãng nhìn Hào Cách thở dài nói: – Trời của nước Đại thanh… sụp đổ rôi.
– Trời sụp rồi? Hào Cách mê mẩn vội hỏi: – Cái gì mà trời sắp sập?
Tế Nhĩ Cáp Lãng đảo mắt nhìn trong đám người thấy Cung thuận vương Khổng Lỗ Đức, Hoài thuận Vương Cảnh Trung Minh và Trí thân Vương Thượng Khả Hi lập tức quát lớn: – Mau, mau bắt ba tên gian tế Khổng Hữu Đức, Cảnh Trung Minh, Thượng Khả Hỉ này lại, tuyệt đổi không được để chúng chạy thoát.
Khổng Hữu Đức, Cảnh Trung Minh và Thượng Khả Hi biến sắc, sợ đến mức lập tức quỳ xuống. Khổng Hữu Đức khóc lóc đầu tiên nói: – Thân vương điện hạ, nô tài từ khi quy thuận Đại Thanh đến nay vẫn luôn trung thành và tận tâm với Đại Thanh, sao Thân vương lại nói chúng tôi là gian tế? Nô tài thực sự oan uổng.
– Oan uổng? Hừ hừ.
Tế Nhĩ Cáp Lãng cười lạnh nói:
– Nếu không phải chính tai nghe thấy, bổn vương cũng không thể tin nổi các ngươi lại là gian tế mà lũ Nam Minh mọi rợ phái tới nằm vùng ở nước Đại Thanh ta.
– Oan uổng, nô tài bị oan.
Đám Khổng Hữu Đức sợ đến mức run rầy, quỳ xuống kêu oan. Cho dù bọn họ đều là vương giống như Tề Nhĩ Cáp Lãng, nhìn thì rât nở mặt nhưng trước mặt người Mãn bọn họ chỉ là nô tài tỉ tiện. Nêu Tê Nhĩ Cáp Lãng muôn giêt bọn họ thì cũng dê dàng như giết một con kiên.
– Oan uổng?
Tế Nhĩ Cáp Lãng lớn tiếng quát:
– Nếu như không có các ngươi âm thầm trợ giúp thì 1 ngàn tỉnh binh của Tổng đốc Đại Đồng Vương Phác Nam Minh làm sao có thể đánh xuyên qua đại doanh Tùng Sơn của Đại Thanh ta được? Nếu không phải có các ngươi ở Thịnh Kinh âm thầm hỗ trợ thì quân của Vương Phác làm sao có thể mở cửa thành công phá Thịnh Kinh?
– Cái gì? Hào Cách bị chẩn động, thất thanh nói: – Thịnh Kinh bị công phá sao?
Tế Nhĩ Cáp Lãng nghiến răng nghiến lợi nói: – Quân Minh không những công phá Thịnh Kinh mà còn đốt thành trì, hoàng cung tráng lệ đã thành đống tro tàn rồi! Ngay cả Lễ thân vương và bổn vương cũng thành tù binh của quân Minh. Nếu không phải bổn vương mạng lớn, trên đường thoát nạn thì e rằng lúc này đã cùng Hoàng thượng, Lễ thân vương còn cả Thần phi, Trang phi bị quân Minh áp giải đến đảo Liên Vân rồi
– Hả? Lễ thân vương và Hoàng thượng cũng bị quân Minh bắt đi rồi sao?
Đám người Đa Nhĩ Cổn, Hào Cách sắc mặt trắng bệch. Hoàng thượng bị bắt, nước Đại Thanh đúng là sụp đổ rôi.
Sắc mặt của Lỗ Hữu Đức, Cảnh Trung Minh, Thượng Khả Hi thì như đóng tro tàn. Nước Đại Thanh xảy ra họa lớn như vậy. Ba người họ lại tận tâm, trung thành với Đại Thanh e răng cũng khó mà thoát chêt.
– Trịnh thần Vương! Hào Cách giận giữ quát lớn: – Ngươi đang nói bậy gì vậy?
Tế Nhĩ Cáp Lãng lắc đầu nói: – Ta không nói bậy, vốn quân Minh cũng không biết hoàng thượng đã hồi kinh. Vương Phác cũng đã dẫn quân rời khỏi Thịnh Kinh, là đám Khổng Hữu Đức phái người thông tri với Vương Phác, Vương Phác mới dẫn quân Minh giết một hồi mã thương, Hoàng thượng không đề phòng mới gặp phải bât hạnh.
– Khổng Hữu Đức!
Hào Cách quay đâu lại lườm ba người kia, nghiên răng nghiên lợi nói: – Bổn Vương giêt các ngươi…
– Đúng rồi, giết chúng đi. Dám bán đứng hoàng thượng, băm chúng cho chó ăn.
Thạc Thát, Cát Cáp Liêm – con trai của Đại Thiện, còn có đám A Ba Thái đều phụ họa, bọn họ đều xúc động phân nộ.
Đám Cương Lâm, Hi Phúc, Tác Ni tuy muốn khuyên can nhưng họ chỉ là ngoại thần địa vị thấp, căn bản là không thể chen vào các sự vụ của hoàng tộc. Đông Dưỡng Tính, Phạm Văn Trình, Lý Vĩnh Hương những người Hán đó thì lại càng không dám nói tiếp. Lúc này mà giải vây cho đám Lỗ Hữu Đức là sẽ bị coi như đồng mưu, như vậy khác nào mình muốn chết?
Thấy đám Hào Cách đang lên cơn thịnh lộ muốn bắt Lỗ Hữu Đức, Cảnh Trung Minh và Thượng Khả Hỉ đi phanh thây, Đa Nhĩ Côn liền giơ tay quát: – Khoan đã.