Đọc truyện Thiết Huyết Đại Kỳ – Chương 1: Cờ bay trước gió
Đêm càng về khuya, trên nền trời không một ánh trăng sao, trong đám cỏ khô tiếng côn trùng như rên rỉ, nỉ non khiến cho cảnh vật nơi đây đã thê lương ảm đạm lại càng ảm đạm thê lương hơn.
Từ trong bóng đêm một bóng người xuất hiện với thân pháp nhẹ nhàng nhanh như điện chớp. Vừa thấy lá đại kỳ, hán tử vội vàng cởi áo, tháo chiếc mũ trùm đầu rồi từ từ đến quì dưới ngọn huyết kỳ đang phất phơ theo gió nhẹ, thần sắc của hán tử không giấu được nét u uất đau buồn. Chàng lặng lẽ quì dưới ngọn cờ chẳng khác nào một tượng đá, trong cảnh tịch mịch ấy, bỗng từ xa vọng lại tiếng vó ngựa dập dồn, tiếp theo là một tiếng hét của một lão nhân :
– Tới rồi sao?
– Tới rồi!
Hai hàng người ngựa còn in dấu bụi đường cũng vừa đến. Phía bên trái là ba hán tử, một hán tử thân hình cao to, dưới cằm lấm tấm râu tuổi trạc chừng bốn mươi, một thiếu nên người thấp bé có đôi mắt sáng, người thứ ba là một gã mặt đen, toàn thân trang phục một màu đen, đầu cũng trùm một chiếc mũ đen chỉ chừa lại đôi mắt long lanh, bên hông gã đeo cây trường kiếm, trong bóng đêm đôi mắt gã lại sáng hơn, từ trên mình ngựa gã chỉ cần vung tay một cái đã nhẹ nhàng đứng dưới ngọn cờ.
Chàng thiếu niên nhỏ bé cũng nhanh như chớp, thoắt một cái đã nhảy xuống cầm cương ngựa cho hán tử áo đen, liền đó, cũng trong bóng đêm dày xuất hiện một lão hán tóc bạc phơ cùng với một cô gái áo xanh.
Chừng như không chú ý đến cảnh vật chung quanh, hán tử mình trần vẫn im lặng quì dưới ngọn đại kỳ. Thấy vậy lão hán khẩn trương nắm chặt hai tay quyền mặt đầy sát khí.
Sau lưng lão hán là hắc y thiếu niên và thanh y thiếu nữ đứng như trời trồng, không ai nói với ai một lời. Trong tiếng gió gầm, cả một khoảng trời đất sặc mùi sát khí.
Bỗng nhiên lão hán hét lên một tiếng rồi phóng chưởng về phía hán tử mình trần. Cùng lúc ấy bỗng xuất hiện một bóng người :
– Đại ca! Hãy khoan tay!
Một trung niên hán tử nhẹ nhàng nắm tay lão hán, bị trung niên hán tử nắm tay, lão hán nổi cơn thịnh nộ :
– Ngươi muốn làm gì đây?
Trung niên hán tử trầm tĩnh can :
– Bảy năm đã trôi qua, xin đại ca chờ thêm một lát nữa thì có ngại gì đâu.
Cơn thịnh nộ của lão hán chưa nguôi, nhưng cũng đành buông tay trầm giọng hỏi :
– Ngựa gia hình đã chuẩn bị chưa?
Vừa thoáng nghe ba tiếng ngựa gia hình, hán tử mình trần mặt biến sắc. Thanh y thiếu nữ chợt lên tiếng :
– Tam thúc và tứ đệ đều đã thắng trận, đệ tử đã đưa tên Thiên Võ tiêu cục Tổng tiêu đầu Ô Vân cái tuyết đến rồi. Tam đệ và Ma thúc cũng về cùng một lúc tại sao đến bây giờ vẫn chưa thấy tăm hơi.
Trung niên hán tử tiếp lời :
– Đệ bắt tên Tử Lưu của Thịnh gia trang còn tứ điệt đánh với Lạc Nhựt mục trường Ngọc Đế Châu Long, cả hai tên này đều thắng khá dễ dàng, tất nhiên là sẽ về ngay.
Ba thớt ngựa đã được buộc lỏng dây cương vào một thân cây gần đó, tiếng lá tùng xào xạc pha lẫn tiếng ngựa hí cũng không xua nổi cái không khí trầm lặng.
Thanh y thiếu nữ nhìn tới thanh niên mình trần đang quì, vội quay mặt đi vì không nỡ, bỗng chợt như nhận ra người thân thốt :
– Ma thúc đã tới rồi.
Một cơn gió mạnh thổi qua, cùng lúc ấy một thiết hán cũng vừa có mặt, hai cánh tay của thiết hán gân cốt nổi lên cuồn cuộn mặt đầy mồ hôi, chàng hét lớn :
– Đón lấy!
Thiếu niên áo đen và thiếu niên có đôi mắt sáng phản xạ kịp thời, một người nắm hai chân trước, một người nắm hai chân sau thuận đà đặt con ngựa xuống đất thật nhẹ nhàng. Thiếu niên áo đen vỗ vào bờm ngựa, con hoa mã hí lên một tiếng dài như muốn chạy thoát nhưng nó liền bị thiếu niên áo đen nắm chặt bờm, con hoa mã càng giận dữ nhưng hai chân trước đã bị thiếu niên áo đen khóa chặt không thể nào nhảy được bước nào.
Xích túc thiết hán vừa lau những dấu máu vừa nói :
– Cả hai ta phải hết sức mới chế phục được nó. Suýt nữa mỗ đã trở thành tên què rồi.
Thiết hán vừa nhìn quanh một vòng mặt biến sắc hỏi dồn dập :
– Tiểu lão tam đâu? Vẫn chưa về sao?
Trung niên hán tử lắc đầu, xích túc thiết hán dậm chân lo lắng :
– Ta biết trước mà, Hàn Phong bảo canh phòng rất nghiêm mật, tên thất phu Linh lão cũng không dễ gì đối phó thế mà hắn cứ nằng nặc đòi đi.
Hán tử mình trần đang quì dưới ngọn cờ bỗng nhiên mặt đổi sắc nói :
– Tam đệ đã đến Hàn Phong bảo trộm con Linh long câu rồi sao?
Nghe vậy lão hán hét to :
– Im mồm! Mi là một tên tham luyến nữ sắc, khinh sư diệt tổ, Vân Dực ta không có đứa con như mi, Vân lão tam cũng không có người anh như mi, Vân lão tam dù có bỏ mạng tại Hàn Phong bảo cũng chẳng liên quan gì đến mi. Tại sao mi còn gọi hắn là tam đệ, ta phải chặt thây mi thành trăm khúc cho hả giân.
Hàn tử mình trần cúi mình lễ phép :
– Gia gia, hài nhi đã biết mình tội nặng vốn mạng sống của hài nhi không còn đến bây giờ.
– Mi đã biết tội trạng tại sao lại còn hành động vô sỉ như thế? Hàn Phong bảo với họ Vân nhà ta thù hận suốt đời, thật khó để mi nói là không biết.
Nói đến đây, lão hán dang rộng hai tay ngửa mặt mình trời giọng bi thảm :
– Vân Dực này suốt đời là một kẻ anh hùng nào ngờ đâu lại sanh ra một đứa con bất trung bất hiếu như thế này!
Tiếng lão hán thở dài nghe não ruột như tiếng vượn khóc.
Thấy vậy, trung niên hán tử nói như van xin :
– Hán đã biết sai trái, đại ca chỉ cần chặt hai chân hắn khiến hắn trọn đời phải chịu tàn phế?
Hàn tử mình trần vẫn sắc mặt bình tĩnh nói :
– Vân Kiên này đã phạm trọng tội giới xin cam chịu hình phạt năm ngựa phanh thây để giữ thanh danh cho phái Đại Kỳ chúng ta.
Nghe xong, Xích túc thiết hán chỉ về phía hán tử mình trần nói lớn :
– Hay lắm! Như vậy mới đúng là ngôn ngữ của kẻ môn hạ phái đại kỳ!
Vân Kiên vẫn trầm tĩnh hướng về Vân Dực :
– Hài nhi chết không tiếc, chỉ xin phụ thân một điều là phụ thân hãy cho Linh Thanh Sương một con đường sống, nàng không liên can gì đến việc này, chỉ một mình hài nhi có tội mà thôi.
Nói đến đây, trên hai khóe mắt của Vân Kiên long lanh hai giọt nước mắt, chàng nói tiếp giọng nghẹn ngào :
– Hà huống trong bụng nàng dang mang giọt máu của nhà họ Vân.
Vân Dực biến sắc, xa xa vọng lại tiếng vó ngựa, rồi một thớt ngựa trắng xuất hiên, trên lưng ngựa không có người. Trung niên hán tử nhíu đôi mày lo lắng :
– Tranh nhi đâu?
Nói chưa dứt, bỗng nhiên từ dưới bụng người hai hán tử áo trắng xuất hiện, chỉ trong chớp mắt đã ngồi gọn trên lưng ngựa cười ha hả :
– Con long câu đã bị ta thu phục rồi!
Chưa dứt tiếng cười, con bạch mã đã phi tới đứng bất động dưới đại kỳ, một thiếu niên áo trắng thoát một cái dùng thế cân đẩu phiên thân xuống ngựa, vừa thoáng thấy người đang quì dưới ngọn đại kỳ chàng vừa mừng vừa sợ gọi :
– Đại ca! Cuối cùng đại ca cũng trở về!
Vân Dực như không chú ý, giọng trầm hùng ra lệnh :
– Tam đệ hãy tuyên đọc tội trạng rồi lập tức thi hành hình phạt!
Trung niên hán tử cúi đầu trân trọng tuyên bố :
– Đệ tử Vân Cửu Tiêu là chưởng quản hình sự của Thiết Huyết Đại Kỳ môn xin thay mặt tổ sư chấp lệnh tuyên phán môn đồ Vân Kiên đã phạm tội trọng sắc khinh sư ngầm thông với kẻ địch xứng nhận hình phạt năm ngựa phanh thây.
Nghe xong sắc mặt của Vân Tranh bỗng nhiên thay đổi, chàng nói như hét :
– Thì ra các người bảo ta đi trộm ngựa là để gia hại đại ca. Hầu hết các người đều biết tại sao lại giấu Vân Tranh này! Đại ca đã phạm tội gì? Để phải chịu khổ hình đó?
Chẳng qua đại ca chỉ yêu một cô gái họ Linh mà thôi.
Nói xong Vân Tranh vội vã quì xuống đất :
– Gia gia! Xin gia gia tha cho đại ca một lần. Dầu sao đại ca cũng là hài tử của gia gia….
Sắc mặt của Vân Dực vẫn lạnh như tiền, thấy vậy thanh y thiếu nữ và chàng thiếu niên mắt sáng vội vàng nhất tề quì xuống. Còn Vân Tranh thì ôm Vân Dực năn nỉ :
– Xin gia gia tha cho đại ca một lần này thôi.
Bỗng nhiên Vân Kiên hét lên một tiếng đứng phắt dậy :
– Nhị đệ, tam đệ, tứ đệ, ngũ muội, ta đã phạm tội, các đệ muội không nên nhiều lời mà hãy hết lòng hiếu thảo với gia gia, đã sinh ra làm con cháu họ Vân thì không thể đi thương một người nào của Hàn Phong bảo.
Chàng hướng về Vân Dực :
– Gia gia, con là kẻ bất hiếu làm ô uế cho Thiết Huyết Đại Kỳ chỉ còn biết lấy giọt máu tươi may ra mới tẩy sạch!
Nói chưa dứt, chàng đã phản thủ tự đánh một chưởng vào huyệt thiên linh cái, một tiếng thét thê thảm, máu tươi phụt ra xối xả. Vân Tranh vội càng chạy đến, Vân Cửu Tiên thì ngoảnh mặt đi hướng khác còn hai mắt Xích túc thiết hán thì trợn tròn nhìn chầm chập lên ngọn Thiết Huyết Đại Kỳ đang phất nhẹ theo gió.
Sắc mặt của Vân Dực vẫn lạnh lùng đanh thép, nhưng thân hình vạm vỡ cao lớn của lão hơi rung rung, lão hán đứng như trời trồng như ngây như dại trong một lát, bỗng nhiên trở tay nắm cán Thiết Huyết Đại Kỳ rồi hô to nghe thật thê thảm :
– Xin trời xanh hãy chứng giám. máu của môn hạ Thiết Huyết Đại Kỳ đã đổ, từng giọt từng giọt máu đã thấm vào đất, tất cả không phải là vô cớ, phàm là kẻ nam nhi của Thiết Huyết ta đều không được quên lời giáo huấn của ngày hôm nay, lại càng không được quên huyết thề của tiền nhân, xin trời xanh chứng giám đây là ngày phục thù của gia đình ta cũng là bắt đầu từ giây phút này.
Tiếng hô của lão hán thật là bi thảm, âm thanh bi thảm ấy xông thẳng lên tận trời cao và trên khóe mắt của lão hán đang long lanh hai giọt lệ.
Đêm càng khuya, ngọn đại kỳ phất phơ nhè nhẹ theo cơn gió thu, cả một khoảng trời đất mênh mông đều sặc mùi chém giết.
Vân Dực ngửng mặt cử ngọn đại kỳ, lão hán trầm giọng :
– Thiết Trung Đường ở lại để thi hành hình phạt, tất cả người khác đều theo ta!
Tiếng “Đi” vừa rời khỏi miệng lão hán, ngọn đại kỳ cũng vừa tung gió, như một trận cuồng phong thân hình lão hán đã cách xa ngoài ba trượng.
Vân Tranh hét một tiếng lớn rồi đứng dậy nói :
– Xương máu của nhà họ Vân tại sao lại để người khác họ thi hành hình phạt?
Chòm râu bạc của Vân Dực phất phơ, lão hán từ từ chuyển mình rồi dằn từng tiếng một :
– Bất cứ ai, khi đã gia nhập vào Đại Kỳ môn đều trở thành cốt nhục, người nào còn dám nhắc đến bốn chữ “người ngoài tộc họ” thì hãy nhìn tảng đá này!
Tiếng nói chưa dứt, ngọn đại kỳ như rũ xuống, mọi người chỉ nghe một tiếng “bình”, đó là chưởng “Hỏa Tinh Phi Kích” tảng đá lớn nằm cách đó ba thước lập tức nát ra như cám.
Vân Cửu Tiêu chỉ nói một tiếng “Đi!” rồi thân hình chuyển động ôm Vân Tranh đi như bay.
Thanh y thiếu nữ buồn rầu liếc nhìn hắc y thiếu niên rồi cả hai chỉ trong chớp mắt biến mình trong bóng tối mênh mông.
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều hòa với bóng tối, hắc y thiếu niên một mình đứng như trời trồng giữa cánh đồng hoang, trong tiếng gió lạnh pha lẫn với tiếng ngựa hí như chẳng bao giờ chấm dứt, chàng đứng như vậy đã khá lâu, đôi mắt chàng nhìn đăm đăm vào ánh sáng của những vì sao giữa khung trời bao la.
Một tiếng sét rền trời, mưa đổ xuống như trút nước.
Năm con tuấn mã đứng hàng ngang cùng hí lên một tiếng dài rồi nhắm phía trước cất vó, chỉ trong chốc lát năm con ngựa đã đi về năm hướng khác nhau, sau đuôi ngựa đều vấy máu nhưng những giọt mưa vừa qua đã rửa sạch.
Hắc y thiếu niên Thiết Trung Đường tay cầm cán cờ đứng thẳng mình dưới cơn mưa to mặt chàng đẫm nước mưa, từng giọt nhỏ xuống, chàng cũng không biết đây là những giọt nước mưa hay là những giọt lệ.
Giống ngựa rất giỏi nhớ đường, năm con tuấn mã phân ra năm hướng khác nhau, con nào cũng tự đi tìm chủ của nó, riêng con linh long câu vừa qua đã thuần phục dưới tay Vân Tranh, trong giây phút này nó phóng nhanh như thiên mã, trong màn mưa chỉ thấy 1 vệt trắng băng qua chứ không tài nào phân biệt được hình dạng của nó.
Trên nền trời, những đám mây đen bắt đầu tan dần, phía trời đông ánh mặt trời cũng bắt đầu le lói. Dưới chân rặng núi xa thoang thoáng một dãy trang viện đang còn trong giấc ngủ, đó là trang viện Hàn Phong bảo nổi tiếng trong thiên hạ. Con Linh Long câu hí lên một tiếng thật dài, bốn vó càng chạy nhanh lên rồi xông thẳng vào rừng rập, bỗng một tiếng huýt sáo, một bóng người từ trên cây phóng xuống, khi vừa nhảy xuống thì con long câu đã vượt qua chỉ trong tích tắc, người ấy liền dùng thế lăng không cân đẩu rồi dùng tay nắm được đuôi long câu, cứ thế bám đuôi ngựa như người bay giữa hư không, chàng lấy chân khí huýt một tiếng dài đã chễm chệ trên lưng con ngựa quí nhẹ nhàng vỗ vào bờm nói :
– Mã nhi, mày không nhớ chủ mày sao?
Trong bóng tối, chỉ thấy người ấy có cặp lông mày như kiếm, hai mắt sáng như sao, gương mặt đầy bi phẫn, người ấy không ai khác hơn là Vân Tranh.
Con Long câu cúi đầu hí một tiếng bốn vó liền dừng lại. Vân Tranh vô cùng khẩn trương, chàng dịch thân ra phía đuôi ngựa chỉ thấy hai sợi dây thừng buộc từ cổ ngựa ra sau với vết máu và vết bùn nhưng thi hài của Vân Kiên không thấy đâu cả. Chàng nghĩ thầm :
– Hay bị thất lạc đâu rồi?
Máu trong người chàng như sôi lên sùng sục, chàng bất giác ôm lấy mặt. Đúng lúc ấy bỗng nhiên một tiếng hét rồi hàng chục đại hán tay cầm đao bén từ trong rừng xông ra vây chặt Vân Tranh. Thấy vậy, Vân Tranh vẫn bình tĩnh ngửa mặt cười ha hả :
– Bọn chúng bay lại đây, lại đây tất cả ta cũng muốn lấy máu tươi của các ngươi để phục hận cho đại ca ta!
Tiếng thét vừa dứt đã có bốn đại hán mình mặc áo chẽn xông ra chặn ngang đường, một lão hán vóc dáng cằn cỗi, mình mặc áo bào trắng, đầu đội nón trúc từ từ bước tới, từng giọt mưa từ trên nón trúc tiếp nối nhau nhỏ xuống, chỉ thấy thân hình lão hán dong dỏng cao, đôi mắt sắc bén, với sóng mũi của lão như mỏ chim ưng, bộ râu dê dưới cằm, đầu tóc đã bạc phơ, lạnh lùng hỏi Vân Tranh :
– Ai là đại ca của ngươi? Hàn Phong bảo với đại ca ngươi có thù oán gì? Hay ngươi là môn đệ của Thiết Huyết đại kỳ?
Nghe xong Vân Tranh lại cười như điên cuồng :
– Linh Nhứt Phong ngoại trừ môn hạ của Thiết Huyết đại kỳ, có ai lại dám gây chuyện với Hàn Phong bảo.
Lão già có chiếc mũi chim ưng chính là Linh Nhứt Phong chủ nhân Hàn Phong bảo, lão trầm giọng :
– Thì ra ngươi chính là kẻ ăn trộm con linh long câu của ta, gan ngươi quả là không nhỏ.
Mưa càng lớn, nước mưa từ trên chiếc nón của lão chảy ròng ròng nên không nhận rõ thần sắc của lão trong thời điểm này như thế nào, chỉ thấy hai cánh tay của lão run run. Thấy vậy, Vân Tranh cười tự hào :
– Kẻ khác thì nhìn Hàn Phong bảo như tường đồng vách sắt còn thiếu gia đây có xem ra gì, muốn tới thì tới, muốn lui thì lui làm gì lại chẳng được.
Linh Nhứt Phong đột nhiên hỏi :
– Người vừa bị Đại Kỳ môn thực hiện hình phạt có phải là Vân Kiên không?
Vân Tranh hét lên giận dữ :
– Người thứ hai chính là ngươi!
Chàng vừa chuyển động thân hình, liền bị ba đại hán chặn lại. Linh Nhứt Phong ngửa mặt cười như điên :
– Vân Dực, lão phu rất cảm kích ngươi, nam tử của ngươi đã khéo dụ dỗ nữ tử của ta, ai ngờ ngươi đã thay ta báo thù!
Tiếng cười của Linh Nhứt Phong vừa dứt, lão liền trầm giọng :
– Dừng tay, tha cho hắn trở về.
Ba đại hán liền dừng lại thối lui ba bước, Linh Nhứt Phong nói chậm rãi :
– Tên họ Vân kia, lão phu niệm tình ngươi là một hán tử, hôm nay lão phu cho ngươi một con đường sống, lần sau nếu ngươi còn bén mảng đến Hàn Phong bảo thì ngươi sẽ có đi không có về.
Vân Tranh nghe xong nổi giận :
– Tên già hôi hám, ai muốn ngươi giả giọng thương người, hôm nay thiết gia quyết cùng ngươi tranh cao thấp.
Nói xong thiết chưởng phóng ra, năm ngón tay như năm cái móc sắt đánh vào mũi đao của một đại hán làm cho tên đại hán này bị chấn động rớt cây trường đao thối lui.
(Thiếu trang….)
Thân hình của Linh Nhứt Phong vẫn không nhúc nhích lão nói lạnh lùng :
– Người thiết niên chí khí, nhưng ngươi thử nhìn xem trong giây phút này liệu trốn thoát được sao?
Ngoài bốn đại hán cầm trường đao còn có vô số cung thủ, tay cung tay tên chỉ chờ hiệu lệnh là hàng trăm mũi tên nhắm vào Vân Tranh mà bắn.
Linh Nhứt Phong đưa tay chỉ :
– Ngươi thấy rõ chưa?
– Ngươi tưởng rằng lấy cái chết để đe dọa ta thế là ngươi lầm rồi, ngươi cứ ra lệnh đi xem ra có rụng một sợi tóc nào không?
Linh Nhứt Phong vẫn bình tĩnh nói :
– Chuyện sống chết tuy ngươi xem thường, nhưng Đại Kỳ môn đã suy vi cho tới ngày nay, phụ thân ngươi đã ẩn nhẫn ở chốn biên thùy đến hai mươi năm rồi, nay chỉ huy mấy tên đệ tử chỉ vì muốn trùng chấn oai phong của Đại Kỳ môn, nếu hôm nay ngươi chết há không tiếc lắm sao?
Vân Tranh nghe xong, cười lớn đáp :
– Anh tài của Đại Kỳ môn tiếp nhau kế thừa, hôm nay nếu ta phải chết bởi tay ngươi chắc chắn sẽ có vô số người tìm ngươi để phục thù liệu tánh mạng của ngươi có được an toàn không.
Linh Nhứt Phong thở dài, phất nhẹ tay. Cung nỏ bốn mặt đều nhắm vào Vân Tranh mà bắn, tên bay như ong, mấy tên đại hán cằm trường đao vây hãm Vân Tranh, hầu hết đều muốn tìm cách trốn thoát, chỉ còn lại hai gã chậm chân, bị trúng tên vào ngực. Vân Tranh tay cầm trường đao múa thành vòng tròn che kín toàn thân, chàng gạt tất cả tên rơi xuống đất. Linh Nhứt Phong nôn nóng ra lệnh :
– Bây giờ ta không thể để cho ngươi trốn thoát, bắt sống ngươi không được thì giết.
Trong hàng cổ thụ cành lá sum xê bỗng nhiên thấy một thiết nữ ăm mặc sang trọng vạch lá bước ra. Sau lưng thiếu nữ ấy là cành lá um tùm chỉ nghe một giọng nói trầm trầm :
– Linh Nhứt Phong, ngươi có muốn mạng sống của nữ nhi ngươi được an toàn hay không?
Linh Nhứt Phong mặt biến sắc :
– Ngươi là ai? Mau thả con gái ta ra!
Nghe tiếng nói lạnh lùng vọng ra :
– Muốn ta thả nữ nhi ngươi nào có khó gì, chỉ cần ngươi đưa thiếu niên họ Vân ra khỏi rừng ta đảm bảo nữ nhi của ngươi sẽ không hề hấn gì!
Linh Nhứt Phong nghe thế cười nhạt :
– Thì ra môn đệ của Đại Kỳ môn lại hành động nhỏ nhen như vậy! Đến nay lão phu đã được mở mắt.
Vân Tranh hét lớn :
– Ai bảo hắn là môn hạ của Thiết Huyết đại kỳ?
– Hắn không phải thì làm sao có hành động như vậy để cứu ngươi?
Vân Tranh bỗng nổi cơn thịnh nộ quay vào rừng hỏi :
– Ngươi là ai vậy?
– Sau khi ngươi thoát ra khỏi rừng tự nhiên sẽ biết ta.
– Vân Tranh này thà chịu chết chứ không bao giờ chấp nhận người cứu ta bằng thủ đoạn như thế!
Chỉ nghe sau đám lá tiếng cười nhạt :
– Quả như ta muốn cứu ngươi thì ngươi sẽ làm gì?
Linh Nhứt Phong cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên lấy chiếc nón trúc trên đầu liệng xuống đất :
– Một đời lão phu chưa hề bị ai chế phục, hôm nay lại bị con a đầu này hại rồi.
Chỉ nghe một tiếng “lui” trong chớp mắt bọn đại hán đều rút sạch, Linh Nhứt Phong hô to :
– Sau chưa chịu tha nhi nữ ta?
– Tên họ Vân chưa đi mà.
Vân Tranh nói lớn :
– Ngươi có thể dùng thủ đoạn ấy để bức bách hắn chứ không thể bức bách ta, ta nhất định không đi, ngươi làm gì được ta?
– Nếu ngươi không chịu đi thì ta cũng nhất định không thả cô ta, nếu ngươi còn đứng đó một ngày thì ta không thả một ngày, ngươi đứng mười ngày thì ta cũng giữ cô ta mười này. Chí khí của ngươi tuy mạnh thật, để ta xem ngươi trì kéo với ta được bao lâu cho biết.
Sắc mặt Vân Tranh giận quá chuyển thành màu xanh, người ta có hảo ý cứu chàng thế mà chàng nhất mực không chịu rồi còn hét to :
– Ta muốn ngươi trả tự do cho cô ấy.
Vân Tranh định xông vào rừng, chàng vừa chuyển mình thì thiên chưởng của Linh Nhứt Phong đã đánh vào hậu tâm chàng. Vân Tranh nổi giận :
– Thiếu gia muốn cứu mạng nữ nhi của ngươi, sao ngươi lại ám toán thiếu gia?
Thấy vậy, nữ nhi trong rừng cũng cười lớn, nói :
– Ta muốn cứu ngươi sao ngươi lại muốn đối phó ta?
Câu nói này khiến cho Vân Tranh hết đường nói năng. Bỗng nhiên, nghe tiếng gọi phía mé rừng :
– Bào đệ của Vân Kiên đang ở đâu?
Dưới cơn mưa, một nữ nhân vận bạch y che chiếc dù từ trong rừng phóng ra, chăm chú nhìn Vân Tranh hỏi :
– Ngươi đúng là Vân Tranh?
– Cô nương là Linh Thanh Sương?
– Đúng vậy!
Vân Tranh đột nhiên nổi cơn giận dữ :
– Ngươi đã giết hại đại ca ta, bây giờ còn mặt mũi nào đến gặp ta?
Chàng liền phóng hai quyền nhắm mặt Linh Thanh Sương. Linh Thanh Sương lắc nhẹ thân mình tránh khỏi nói :
– Ngươi dám vô lễ với đại tẩu?
Vân Tranh vừa tức lại vừa giận :
– Ai là đại tẩu?
Vừa nói chàng vừa phóng quyền, chỉ nghe Linh Thanh Sương nói :
– Trong bụng ta còn mang hạt máu của đại ca ngươi, ngươi dám ra tay thử xem?
Nghe vậy, Vân Tranh vội vã thu quyền nhảy lùi ba bước đứng như trời trồng, sắc mặt chàng chợt trắng chợt xanh, miệng như bị ai điểm huyệt không nói được một lời.
Linh Thanh Sương thở dài buồn bã :
– Đại ca của ngươi đã chết rồi, bây giờ ngươi hãy nghe lời đại tẩu của ngươi, ngươi hãy đi đi, đại tẩu của ngươi là một con người rất đau khổ.
Trên đôi mắt nàng hai hạt lệ tuôn chảy. Vân Tranh thấy thế rồi lại thấy thiếu nữ đang bị trói trên cây chàng lặng lẽ bước nhanh. Bỗng nhiên hàng chục đường ngân quang công vào chàng chẳng khác nào mưa sa bão táp. Vân Tranh vội dùng thế lăng không chuyển người né tránh đồng thời đánh ra hai chưởng, chưởng phong đẩy hầu hết ngân châm rơi xuống đất.
Linh Nhứt Phong và Linh Thanh Sương biến sắc. Người bí mật trong rừng thấy vậy cũng nổi giận. Linh Thanh Sương vội nói :
– Các người nhầm rồi, tất cả ám khí vừa rồi không phải của Hàn Phong bảo.
Vân Tranh tức giận :
– Ngươi còn chối cãi sao?
Linh Nhứt Phong nói :
– Ám khí thiên nữ châm trong giới võ lâm chỉ có thủ pháp “Linh Xà diệu thủ, tam tán thiên hoa” đúng là trong thiên hạ chỉ có một…. xin Thịnh đại tẩu hãy ra mau, nếu không thì điệt nữ của đại tẩu sẽ mất mạng!
Sau cây đại thụ bỗng vang lên tiếng cười trong trẻo như một thiếu nữ. Một lão bà tóc bạc phơ, tay chống gậy bước ra. Mặt bà ta tím hồng, mũi sư tử, miệng rộng, bên cạnh có một gã đại hán tay cầm dù che mưa cho lão bà tóc bạc, toàn thân hắn đều ướt sũng. Lão bà cất tiếng nói :
– Ba nàng dâu của ta đều kế tiếp nhau chết trong tay của Đại Kỳ môn, khiến con ta đã hơn mười năm qua không chịu tái giá, nay đứa con họ Vân đã đến Hàn Phong bảo thì làm sao để cho hắn thoát, dù ngươi có mất đi một đứa con gái cũng không quan hệ gì.
Tiếng cười của kẻ bí mật ở trong rừng vọng ra :
– Vị mới đến phải chăng là nữ chủ nhân Thịnh gia trang lâu nay được gọi “Tản Hoa huyền nữ” Thịnh đại nương, người ở sau là Tử Tâm kiếm khách Thịnh thiếu bang chủ, vô cùng hân hạnh được gặp.
Thịnh đại nương lạnh lùng quay vào rừng nói :
– Ngươi muốn lấy mạng Linh Thanh Bình thì cứ xuống tay, có mặt ta ở đây thì gã họ Vân không thể nào thoát được.
Linh Nhứt Phong hết sức lo lắng :
– Vân Tranh sao ngươi không đi?
Vân Tranh dựa vào một thân cây mắt chàng nhìn quanh bốn phía xem chừng rồi nói lớn :
– Thiếu gia này, muốn tới thì tới muốn đi thì đi, ai ngăn trở được thiếu gia.
Thịnh đại nương hỏi xẵng :
– Thật có đúng không? Linh lão đệ, ngươi có nghe thấy gì không? Người ta vào Hàn Phong bảo của lão đệ như vào chỗ không người, lão đệ có chấp nhận được không?
Linh Nhứt Phong chưa kịp đáp, đã nghe tiếng thở dài của Linh Thanh Sương :
– Đại bá đừng miệt thị gia gia, tiểu muội của điệt nữ đang nằm trong tay kẻ khác, biết làm sao đây!
Thịnh đại nương cướp lời :
– Đại điệt nữ, ngươi đừng nói gì khác hơn, ta vừa nghe Đại Kỳ môn thực hiện hình phạt năm ngựa phanh thây, rồi lại đến trộm hoa mã nên ta vội vàng đến đây chỉ vì mong muốn mọi người được an toàn. Đại Kỳ môn đã lãnh mặt từ nhiều năm nay, lần này lại tái xuất giang hồ để báo thù với mưu đồ giết sạch thù nhân, nếu ngươi không giết bọn họ thì bọn họ cũng giết ngươi nhưng người của chúng ta người đông bọn chúng ít, cứ một chọi một cuối cùng chúng ta sẽ thắng.
Vân Tranh bỗng nhiên phá lên cười :
– Người nào theo ngươi để mà đánh. Còn thiếu gia đi đây!
Trong tiếng cười thoắt một cái Vân Tranh đã phóng mình về phía cánh rừng rậm, chẳng ai ngờ được khi nãy muốn buông cho chàng đi chàng lại không đi bây giờ không muốn chàng đi, chàng lại thừa cơ cao chạy xa bay.
Thịnh đại nương nói như ra lệnh :
– Tồn Hiếu hãy mau cản hắn!
Tử Tâm kiếm khách Thịnh Tồn Hiếu vừa chuyển động thân mình, bỗng nghe từ trên cây có tiếng của Vân Tranh :
– Thì ra là ngươi!
Kế đó là tiếng la thất thanh của Linh Thanh Bình từ trên cây rơi xuống. Linh Nhứt Phong vội vàng lấy tay đỡ nàng. Chỉ trong chớp mắt, Tử Tâm kiếm khách Thịnh Tồn Hiếu rút nhẹ cây trường kiếm mang sau lưng, cả người lẫn kiếm quang nhất tề bay lên, chỉ nghe một tiếng “sạt” cả một khoảng cành lá bị lưỡi kiếm bén của Tồn Hiếu chặt đứt, hai bõng người ở trên cây vội vàng nhảy xuống. Lãnh Hương viên trao Linh Thanh Bình cho Linh Thanh Sương nói :
– Đưa về đi!
Linh Thanh Sương vừa thối lui nhưng đôi mắt nàng chăm chăm nhìn phía trước.
Chỉ thấy hai bóng người từ trên cây nhảy xuống, một người toàn thân màu đen, sau lưng mang trường kiếm, hai bàn chân của người này vừa đặt xuống đất thì liền bị chưởng phong của Linh Nhứt Phong đánh tới.
Hán tử áo đen không nói một lời rút trường kiếm phóng một kiếm vào hai mắt của Linh Nhứt Phong, kiếm pháp của người này nhanh như điện chớp. Linh Nhứt Phong vội dùng song chưởng định bắt thân kiếm của hán tử áo đen, nào ngờ trường kiếm của hán tử áo đen đã chuyển hướng chớp mắt đã phóng ra năm đường kiếm, kiếm pháp mới nhìn vào chỉ thấy bình thường nhưng lại vô cùng xảo diệu, bản thân Linh Nhứt Phong cũng chưa hề gặp trong giới giang hồ trong mười năm gần đây. Cũng trong thời khắc ấy Tử Tâm kiếm khách Thịnh Tồn Hiếu nói với Linh Nhứt Phong :
– Linh đại thúc, nhường cho tiểu điệt lãnh hội ít chiêu với vị thiếu niên kiếm khách ấy.
Thịnh gia trang là một trong những danh gia nổi tiếng dùng ám khí trong giới giang hồ nhưng Thịnh Tồn Hiếu thì nhờ kiếm pháp mà nổi tiếng, vừa rồi y thấy kiếm pháp của hắc y thiếu niên nhanh đến như vậy nên trong lòng mong được đấu một trận với hắc y thiếu niên.
Linh Nhứt Phong trầm giọng :
– Kiếm pháp của tên này rất nhanh, tay hắn linh hoạt không ai bằng, nếu tiểu điệt muốn đấu với hắn thì hãy chú ý đề phòng.
– Điệt nhi biết.
Thịnh Tồn Hiếu đã đối diện với hắc y thiếu niên. Cả hai người đưa ngang ngọn kiếm nhìn nhau chầm chập, cả hai đều có lông mày kiếm, mũi sư tử, thần khí trầm ổn và đều là danh gia kiếm khách. Vân Tranh lại đấu với Linh Nhứt Phong thêm mấy chiêu, Linh Nhứt Phong phát hiện Vân Tranh nhìn hắc y thiếu niên đầy giận dữ. Thịnh đại nương đón lấy chiếc nón trúc do Thịnh Tồn Hiếu liệng qua, cười mỉm :
– Linh lão đệ, ngươi không cần đấu nữ, tên họ Vân không thể nào trốn thoát, lão đệ hãy nhìn người đằng kia, tuổi tác cùng vóc dáng so với Thịnh Tồn Hiếu chẳng khác nào anh em.
Vân Tranh liền gọi :
– Thiết Trung Đường, sao chẳng ra tay hay là ngươi muốn kết bạn với hắn?
Hắc y thiếu niên chính là Thiết Trung Đường, môn hạ của Thuyết Huyết Đại Kỳ môn. Thiết Trung Đường vốn là đứa trẻ mò côi nên từng mang ân nặng đối với sư môn hằng ngày xem Vân Tranh như là huynh đệ. Rất ít khi chàng ra tay nhưng mỗi khi ra tay là nhanh như điện chớp, lúc này song phương cùng hét, hai đạo kiếm quang quấn chặt vào nhau. Cả hai ngọn kiếm cùng múa như tuyết rụng hoa rơi, vừa chạm nhau lại cách phân, chỉ trong nháy mắt mỗi bên đã phóng ra hơi mười kiếm, trong lòng người này thầm cảm phục người kia.
Thịnh đại nương chợt cười lớn :
– Hay lắm!
Vân Tranh nổi giận mắng :
– Hay cái nỗi gì?
Tiếng cười của Thịnh đại nương như tiếng chuông :
– Lúc mà Đại Kỳ môn phục thù thì hôm nay may mắn có ba tên đang nằm trong tay ta há lại không hay sao?
Nghe xong Linh Nhứt Phong lấy làm lạ hỏi :
– Ba người ở nơi nào?
– Linh lão đệ, trong bụng của nữ nhi lão đệ còn có một người nữa lão đệ quên rồi sao?
– Đại tẩu định làm gì hắn?
– Chỉ cần ba kẻ thuộc Đại Kỳ môn nằm gọn trong tay ta thì đừng có nghĩ đến chuyện sống sót.
Linh Nhứt Phong vội nhảy đến trước mặt tỷ muội Linh Thanh Sương nói với nàng :
– Hai ngươi hãy lui mau!
Thấy vậy Thịnh đại nương cười hắc hắc :
– Linh lão đệ, lão đệ sợ gì? Thịnh đại nương này Thiên Nữ châm mấy khi ra tay, nhưng khi ta ra tay thì con của lão đệ cũng không phải là đối tượng.
Cũng trong lúc ấy, hơn mười thớt ngựa từ mé rừng xông tới, trên đầu ngựa có nón sắt, mình ngựa mặc thiết giáp. Hơn mười hắc y hán tử nằm rạp dưới bụng ngựa, trong rừng cây cối dày đặc chỉ có vài con đường mòn nhỏ hẹp thế mà hầu hết kỵ sĩ thiết mã đều tỏ ra thật tài tình, chạy trong rừng rậm còn nhanh hơn chạy trên đường bằng phẳng. Đoàn người ngựa ấy vừa phóng vào rừng thì những người đang có mặt ở đó đều tản ra, chỉ nghe có tiếng người trên ngựa nói :
– Đại Kỳ môn hãy lui nhanh!
Cùng với tiếng hô liền có mấy chục ám khí từ trong tay các kỵ sĩ phóng ra, phân đánh Thịnh đại nương, Linh Nhứt Phong. Hai người nhảy lên để hai con ngựa không chạy vào, Thiết Trung Đường vội múa trường kiếm nhảy lên lưng ngựa.
Vân Tranh cũng tung người nhảy lên lưng con ngựa còn lại, thuận tay đánh một chưởng vào đít ngựa. Bầy ngựa khi đến tuy đã nhanh, nhưng khi rời khỏi lại càng nhanh hơn. Chỉ nghe tiếng ngựa hí, cả đoàn người ngựa đã vượt ra khỏi cánh rừng. Thịnh đại nương sẵn sàng ám khí, bà định thần một lát rồi ra lệnh :
– Đuổi theo!
Tất cả mọi người đều rượt theo, duy chỉ có tỷ muội họ Linh vẫn đứng bất động.
Bỗng nghe tiếng thở dài của Linh Thanh Bình, nàng nói nhỏ :
– Xin cầu nguyện cho hai người không bị họ bắt kịp.
Linh Thanh Sương nghe vậy nhíu mày hỏi :
– Hắn đối với muội như thế nào, tại sao muội lại mong cho hắn trốn thoát?
Nét mặt của Linh Thanh Bình buồn buồn :
– Người ấy với muội chẳng là gì cả, chẳng là gì cả.
Tiếng nói của Linh Thanh Bình rất dịu dàng, thân hình của nàng quá mong manh.
So với Linh Thanh Sương lúc nào cũng tỏ ra cao ngạo quật cường, tỷ muội của họ hoàn toàn khác nhau xa. Linh Thanh Sương nhìn em, nàng không giữ được tiếng thở dài :
– Nhị muội, hay là muội đã yêu một người của Đại Kỳ môn? Muội hãy nhìn hoàn cảnh của tỷ đây.
Linh Thanh Bình chỉ biết cúi đầu rất lâu, rất lâu, nhưng không nói một lời nào.
—————————————————————————
Truyện còn có tên Đại Kỳ Anh Hùng Truyện