Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 66: Nếu Đã Như Vậy Thì Tại Sao Anh Phải Giải Thích Nữa


Bạn đang đọc Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị – Chương 66: Nếu Đã Như Vậy Thì Tại Sao Anh Phải Giải Thích Nữa


Cô ấy bình tĩnh nói với Tiêu Sách: “Không ngờ anh Tiêu Sách cũng có nghiên cứu về nước hoa như vậy…!nhưng tôi không dùng “Nước mắt của thần thánh Thebes”, bởi vì loại đó quả thật có tiền cũng không mua được, tôi dùng nước hoa tôi dựa vào mùi của “Nước mắt của thần thánh Thebes” để điều phối ra, hầu như có thể làm giả như thật!”
Tiêu Sách nghe xong, anh vô cùng ngạc nhiên nhìn Cao Cẩn Băng, vậy mà lại là nước hoa cô ấy tự điều chế ra, hơn nữa ngay cả Tiêu Sách cũng không hề ngửi ra sự khác biệt.

Anh lập tức cười tươi: “Cao tổng tài thật, nếu cô đi bán nước hoa, đoán chừng cũng có thể trở thành bà trùm…”
Cao Cấn Bằng thản nhiên cười đáp: “Anh Tiêu Sách, câu hỏi của anh tôi đã trả lời rồi, có phải anh cũng nên giải đáp sự nghi ngờ của tôi không?”
Tiêu Sách gật đầu: “Đương nhiên rồi!”
Nói xong, anh nhìn Cao Cấn Băng nói: “Cao tổng, cô nói nếu có người xịt “Nước mắt của thần thánh Thebes” lướt qua người cô, cô có thể đưa ra phán đoán chính xác được không?”
Cao Cấn Băng nhướng mày, bình tĩnh đáp: “Đương nhiên, ngày nào tôi cũng tiếp xúc với nước hoa này, mùi hương này tôi chắc chắn không thể phán đoán sai được.”
Cô ấy vừa dứt lời, Tiêu Sách lập tức bật cười, nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì tại sao Cao tổng vẫn không nghĩ ra chứ? Thuốc nổ do những thứ gì tạo thành? Chẳng qua là những thứ như: kali nitrat, acid sulfuric, amoni nitrat, nitroglycerin tablets, thuốc nổ TNT…, mỗi một loại đều có mùi đặc thù, sát thủ mang theo bất kỳ thuốc nổ nào lướt qua người tôi, cũng giống như một người xịt nước hoa Nước mắt của thần thánh Thebes”, nghênh ngang lướt qua người của Cao tổng vậy…”
“Mà một người đội mũ lưỡi trai đang cúi đầu, chỉ liếc mắt quan sát xung quanh, trong túi còn mang theo thuốc nổ, tôi cho rằng anh ta có nguy hiểm, đây không phải là chuyện bình thường sao?”
Tiêu Sách nói xong, Cao Cấn Băng, Hoàng Mãnh, Thiên Diệp lập tức đều
không nói nên lời.


Ba người đều im lặng một lúc, dường như họ đã bị Tiêu Sách cuốn vào.

Nhưng chỉ một lúc sau, Cao Cấn Băng đã nhíu mày và nói: “Anh nói rất có lí, nhưng dùng nước hoa để thay thế thì không phù hợp vì hương nước hoa rất nồng đậm, xịt lên người có thể ngửi được rất rõ mùi…”
Tiêu Sách nghe thấy vậy, cười lạnh lùng rồi nói: “Có người sinh ra đã có giác quan nhạy bén mà tôi cũng có thể coi là loại người đó.”
“Tôi không tin! Sau khi lấy thuốc nổ đó tôi đã nghiên cứu rồi, nó được làm vô cùng chuyên nghiệp, dường như hoàn toàn kín đáo.

Khi để ở trước mắt rất khó để có thể ngửi thấy mùi vị đặc trưng.

Tôi không tin là anh và tên sát thủ đó mới chỉ va chạm thoáng qua mà anh đã có thể đoán trong túi của anh ta có thuốc nổ.

Điều này căn bản là không thể!”
Lúc đó, Hoàng Mãnh bất chợt mở miệng nói, bày tỏ sự nghi ngờ của anh ta.

Tiêu Sách nhìn anh ta một cái với vẻ thản nhiên rồi lại chế giễu: “Anh không có đủ năng lực nên không thể làm được, tại sao anh lại cho rằng người khác cũng không làm được? Anh tin hay không tin thì có liên quan gì đến tôi? Những gì nên giải thích thì tôi cũng đã giải thích rồi, còn anh tin hay không là chuyện của anh, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Nói xong, Tiêu Sách tỏ vẻ chán nản, chẳng muốn nói gì thêm.

Có lẽ anh cũng đã nhìn ra được rằng, hôm nay Hoàng Mãnh muốn nhắm vào anh, cho dù anh có giải thích thế nào, cho dù bản chất sự việc có được phơi bày thì Hoàng Mãnh cũng sẽ không tin, anh ta vẫn sẽ chĩa mũi nhọn vào anh.

Nếu đã như vậy thì tại sao anh phải giải thích nữa?
Anh được Cao Cấn Băng mới về chứ không phải là bị bắt về để giải thích cho bọn họ.


Nếu như bọn họ vẫn không tin thì anh đi là được chứ gì.

Hoàng Mãnh nghe thấy vậy cười khẩy và nói: “Đúng là không còn gì để nói, chịu thua rồi sao?”
Anh ta vừa nói xong thì Thiên Diệp ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: “Hoàng Mãnh, đừng nói thêm gì nữa, tôi tin những gì anh ta nói, chúng ta không thể làm được rất nhiều chuyện nhưng không có nghĩa là người khác cũng sẽ không làm được”
“Thiên Diệp, tại sao cô lại đứng về phía anh ta!” Hoàng Mãnh lập tức nhíu mày nói.

Thiên Diệp không nói gì nữa, cô yên lặng nhìn Cao Cấn Băng rồi gật gù, cô biết rằng người duy nhất có thể đưa ra quyết định ở đây chỉ có Cao Cấn Băng mà thôi.

Cho dù cô và Hoàng Mãnh tin tưởng hay là nghi ngờ Tiêu Sách đi chăng nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Việc Tiêu Sách cuối cùng sẽ đi hay ở phụ thuộc hoàn toàn vào Cao Cấn Băng.

Đúng như dự đoán, Cao Cấn Băng cắt ngang lời của Hoàng Mãnh nói: “Sự thật ra sao bản thân tôi tự đánh giá được, Hoàng Mãnh, anh không cần nói thêm gì nữa.”
Hoàng Mãnh nghe thấy vậy, há hốc miệng muốn nói tiếp nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng như băng cùng với vẻ uy nghiêm của Cao Cấn Băng, thế là anh ta cũng không nói thêm gì nữa.

Lúc này Cao Cấn Băng mới nhìn Tiêu Sách và nói: “Anh Tiêu Sách, tôi cũng tin lời anh, tôi tin vào năng lực của anh, vì vậy nên mới mời anh trở về.


Cảm ơn anh Tiêu Sách đã hóa giải sự nghi ngờ trước kia, tôi cảm thấy rất áy náy về việc này.

Bây giờ chúng ta bàn chuyện hợp đồng đi.

Tôi nghe giám đốc Trầm nói anh có một vài điều kiện muốn nói riêng với tôi đúng không?”
Cuối cùng đã đi vào chủ đề chính, Tiêu Sách thấy vậy cười, gật đầu nói: “Đúng là tôi có một vài điều kiện, e là giám đốc Trầm không thể xử lí được nên cần phải có sự đồng ý của Cao tổng.”
“Anh cứ nói điều kiện của anh ra xem nào.” Cao Cấn Băng điềm tĩnh nói.

Trước khi đến đây, Tiêu Sách đã nghĩ ra
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.