Bạn đang đọc Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị – Chương 245: Thật Khó Mà Xơi Được
Thậm chí Tiêu Sách còn nghi ngờ, đám người đang vây quanh anh lúc này có khi chính là quân nhân chính quy của đội tự vệ nước Nhật nữa cơ.
Bọn họ có thể mang nhiều vũ khí như vậy tới nước Hoa, ắt là đã bỏ ra rất nhiều công sức, chỉ e là một lòng muốn diệt trừ được Cao Cấn Băng.
Tiêu Sách nhìn đám sát thủ người Nhật này, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng.
Đã biết được đám người này là người Nhật rồi, vậy cũng không cần phải nương tay nữa.
“Giết!”
Tiêu Sách và đám sát thủ người Nhật này dường như là ra tay cùng một lúc.
Mấy chục người sát thủ nước Nhật kia có một phần ba là cầm súng ống, đảm còn lại là cầm kiếm samurai.
Tiêu Sách nhìn tình hình trước mắt, dĩ nhiên sẽ không liều mạng.
Vốn dĩ là đang nấp ở sau chỗ chắn, anh lại lộn một vòng vào bên trong nhà máy.
Đoàng đoàng đoàng!
Tốc độ của anh đủ nhanh, lúc cả người mới lộ ra khỏi vách chắn đã kéo theo hàng loạt tiếng súng nổ tới, áp sát bên cạnh người anh mà men vào trong vách tường.
Cũng may, Tiêu Sách vẫn an toàn vọt vào trong nhà máy, tạm thời né được góc ngắm bắn của bọn họ.
Nhưng lúc này, Tiêu Sách cũng cảm nhận được áp lực.
Không nói tới thực lực, ngay cả kỹ thuật của đám sát thủ này còn mạnh hơn Hoàng Mãnh nhiều, số lượng lại đông, thật khó mà xơi được.
Trước đó Tiêu Sách cũng đã trải qua vài trận chiến nhỏ có quy mô như thế này rồi.
Tiếng bước chân cũng nhanh chóng truyền tới gần chỗ của anh, trong mắt Tiêu Sách lóe lên một tia hăng hái, cứ như thể đang ở trên chiến trường ngập tràn mùi thuốc súng vậy.
Điểm khác nhau chính là khi đó trên chiến trường anh là đội trưởng Lang Nha, trên người có vũ khí sắc nhọn nhất của nước Hoa, bên cạnh là đồng đội – những chiến sĩ tinh nhuệ nhất của nước Hoa, phía sau lưng còn có cả một đội quân hỗ trợ.
Mà hiện tại, anh chỉ có một mình.
Không có vũ khí, không có sự hỗ trợ, thế nhưng cũng không khiến cho Tiêu Sách cảm thấy sợ hãi.
Ngược lại còn thấy tinh thần mình đang dần rạo rực, nhiệt huyết lần nữa dâng trào.
Nếu như đám người này muốn chết, vậy thì cứ cho bọn họ nếm trải thế nào là chiến trường ma quỷ!
Tiêu Sách liếm môi một cái, rốt cuộc cũng có một tên sát thủ đầu tiên ló đầu vào cửa, cẩn thận tiến vào trong muốn thăm dò rõ ràng vị trí của Tiêu Sách.
Phập!
Một âm thanh của vật bị đâm thủng vang lên rất dứt khoát, tên sát thủ vừa mới lộ nửa cái đầu ra thì ẩn đường đã xuất hiện một lỗ thủng, máu cũng theo đó mà phun ra bên ngoài.
Một giây sau, thi thể của tên sát thủ đó đã gục xuống.
“Cẩn thận, trong tay của anh ta có vũ khí! Khốn kiếp, không phải Hoàng Mãnh nói anh ta không có vũ khí sao?”
Lúc này, Tiêu Sách nghe được tiếng kinh ngạc và hoảng loạn của đám sát thủ
người Nhật, khóe môi của anh lập tức nhếch lên.
Đợi cho con mồi tiếp theo vào tìm đường chết.
Rất nhanh sau đó, đảm sát thủ người Nhật bên ngoài bình tĩnh lại, lần nữa vọt vào trong nhà máy.
Mà lần này, bọn họ chọn cách xông thẳng vào.
Bốn tên sát thủ xông vào cùng một lúc, sủng ống trên tay cũng thay nhau nhằm về mỗi hướng, nhanh chóng tìm kiếm vị trí của Tiêu Sách.
Tiêu Sách nấp ở sau vật chắn, sau khi nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ lại lập tức nở nụ cười nhạt.
Anh đưa tay trượt qua thắt lưng, rút ra bốn cây đinh sắt, sau đó nhẹ nhàng vung cổ tay một phát đã nhanh chóng phóng đinh sắt về phía bốn tên sát thủ kia.
Phập phập phập phập!
Á á á á!
Bốn tiếng kêu thảm thiết vang lên, cả bốn tên sát thủ người Nhật còn chưa kịp thấy được bóng dáng của Tiêu Sách đã lập tức hét thảm, ấn đường đều phun ra máu tươi.
Chết tiệt!
Cảnh tượng khủng bố như này khiến đám sát thủ người Nhật còn lại khiếp sợ, nhanh chóng lùi về sau.
Mà quả thật là động tác phòng định của Tiêu Sách không có lấy một tiếng động, cho nên bọn họ vẫn không biết, rốt cuộc là Tiêu Sách đã nấp ở chỗ nào trong nhà máy..