Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 227: Có Lẽ Sẽ Hối Hận Chết Mất


Bạn đang đọc Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị – Chương 227: Có Lẽ Sẽ Hối Hận Chết Mất


“Ngày mai có một cuộc họp, tôi phải chuẩn bị tài liệu..”
Mặc dù hai người bọn họ là cấp trên của phần cục, theo chức vụ đương nhiên là cao hơn Tống Chỉ Vân, nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cô ấy, bọn họ nhanh chóng tìm cớ rồi bỏ chạy.

Tất cả đều đi rồi, đương nhiên không còn ai dám ở lại đây nữa, lập tức chuồn hết.

Tống Chỉ Vân hừ một tiếng, vẫn giữ khuôn mặt u ám như trước, bước vào phòng tiếp khách.

Thực ra tuy Tống Chỉ Vân đã nghe nói qua về Lâm Bán Thanh và Cao Cấn Băng rồi, nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp mặt nhau, bình thường bọn họ cũng không gặp.

Nếu là trước đây, cô ấy có lẽ sẽ dùng thái độ bình tĩnh hơn để gặp mặt hai người.


Nhưng bây giờ, trong lòng cô ấy vô cùng suy sụp, không thoải mái, nhất là khi nghĩ đến Lâm Bán Thanh và Cao Cấn Bằng, một người là bạn của Tiêu Sách và một người là sếp của Tiêu Sách, lần này đến tìm cô ấy, cũng là vì chuyện của Tiêu Sách, trong lòng cô ấy bỗng nhiên nổi lên ngọn lửa, đương nhiên sẽ không để lộ trên khuôn mặt.

Khi cô ấy trưng bộ mặt tối sầm bước vào phòng, Lâm Bán Thanh và Cao Cẩn Băng đều nhìn sang đó.

Đây là lần đầu tiên cả ba người gặp mặt trực tiếp!
Lúc này, sáu con mắt nhìn nhau, xem xét đối phương, trong mắt không khỏi lộ ra tia ngạc nhiên, ngay cả Tổng Chỉ Vân đang trông rất khó chịu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Bán Thanh và Cao Cấn Băng, cũng ôn hòa hơn chút, trong ánh mắt lóe lên tia tán thưởng.

Quả nhiên là rất đẹp, còn đẹp hơn cả trong ảnh…!
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong lòng Tống Chỉ Vân, còn Lâm Bán Thanh và Cao Cấn Băng cũng đều có những suy nghĩ tương tự.

Lúc này, hành lang bên ngoài phòng tiếp khách, đám đông lại tràn ra.


Qua cửa sổ, bọn họ nhìn ba người ngồi trong phòng tiếp khách, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, không khỏi lấy điện thoại di động ra ghi lại khoảnh khắc thú vị này.

Bốn người đẹp nhất ở thành phố Giang Lăng, họ đã được cùng lúc chiêm ngưỡng cả ba người đẹp!
Ba người trong số đó đã tụ họp tại đây, đây là tình huống xưa nay chưa có, nhiều nhất cũng chỉ có hai người xuất hiện trong cùng một bức ảnh.

Còn bây giờ, Tống Chỉ Vân, Lâm Bán Thanh và Cao Cấn Băng đồng thời xuất hiện trong cùng một địa bàn!
“May hôm nay tôi không xin nghỉ phép, nếu không tôi sẽ phải hối hận cả đời mất.

Lúc này được nhìn thấy ba trong bốn người đẹp nhất ở Giang Lăng, thật là tuyệt vời!”
“Haa, các huynh đệ hiện tại đang ở nơi xa, có lẽ sẽ hối hận chết mất.”
“Trong bốn người đẹp nhất ở Giang Lăng này thật khó để so sánh xem ai đẹp hơn? Bây giờ ba người bọn họ đang ở cùng nhau, anh nói xem ai đẹp hơn?”
“Chuyện này thật khó, mỗi người đều có nét riêng biệt, họ đều đẹp đến mức khiến trái tim người ta phải run rẩy!”
“Đúng vậy, thật sự rất khó nếu phải sắp xếp theo thứ tự, chỉ bàn về ngũ quan, vẻ bề ngoài, dáng người thì càng không phải nói, đều là hàng cực phẩm trong số cực phẩm, nhưng khí chất mỗi người một vẻ, cái này phải xem anh thích kiểu nào rồi.”
“Lâm Bán Thanh chỉ cần miêu tả bằng một từ- Lạnh! Lạnh lùng và kiêu ngạo đến nỗi người ta không dám lại gần, cô ấy mang thuộc tính lạnh, khi tôi nhìn thấy cô ấy, tôi cảm thấy như đang ở trên đỉnh núi tuyết và đột nhiên nhìn thấy một người đẹp bằng giá bước ra từ bức tranh, thân thể vì quá lạnh và đau khổ, trong lòng cũng xúc động không kìm lại được…”
“Còn đội phó của chúng ta cũng không tệ chút nào, là đại diện cho kiểu người phụ nữ không hề thua kém đấng mày râu, khí khái anh hùng và hào hiệp giữa hai lông mày lông mày phát ra sự tự tin từ trong xương, mỗi lần nhìn thấy cô ấy chỉ muốn quỳ bái, liếm ngón chân cho cô ấy cũng được…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.