Bạn đang đọc Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị – Chương 223: Tôi Sẽ Giết Anh!
Máy quay chấp pháp được đeo trên ngực Tống Chỉ Vân, VÌ vậy trong màn hình không nhìn thấy được cô ấy.
Nhưng khi màn hình di chuyển, bất luận là Tiêu Sách hay Tống Chỉ Vân, đều có thể nhìn thấy rõ ràng, lúc đó Tống Chỉ Vân bỗng nhiên đứng dậy và đi đến bên giường.
Còn Tiêu Sách lúc đó, đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường.
Tuy biểu cảm trên mặt vẫn nhộn nhạo, nhưng thực sự anh đã nhắm mắt lại không làm gì được, khi tiếng thở của Tống Chỉ Vân ngày một nặng nề hơn, cô ấy đột nhiên nhảy lên…!
“Tắt đi! Anh tắt cho tôi!”
Tống Chết Vân nhìn thấy chỗ đó, hơi thở trong lồng ngực lập tức dữ dội, lớn tiếng muốn cướp lấy máy tính bảng trong tay Tiêu Sách.
Tiêu Sách sớm đã đề phòng Tổng Chỉ Vân muốn cướp nên đã né tránh và nhanh chóng đóng video lại, lấy thẻ nhớ ra và cho vào túi.
Tống Chỉ Vân nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt hiện lên tia hung ác, nhưng rất nhanh đã dịu dàng trở lại.
Không cần phải nhìn đằng sau nữa, cho dù không muốn chấp nhận, cô ấy vẫn phải thừa nhận rằng đó là cô ấy đã vồ vào Tiêu Sách trước và đã quan hệ với Tiêu Sách.
Có thể nói là cô ấy đã tự chuốc họa vào thân.
Nếu như không phải cô ấy muốn dùng thuốc SK số 3 để mọi thông tin từ Tiêu Sách, thì cô ấy đã không bị Tiêu Sách đổi cốc nước và cũng không tự mình uống nước đã trộn lẫn thuốc SK
Số 3
Cuối cùng, cô ấy hoàn toàn mất đi ý thức, còn làm ra chuyện như vậy trong ảo cảnh.
Còn Tiêu Sách bị động từ đầu đến cuối.
Nghĩ đến đây, Tống Chỉ Vân hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc của mình.
“Đưa thẻ nhớ cho tôi!” Tống Chỉ Vân cố gắng làm cho giọng điệu bớt kích động, hiện tại cô ấy chỉ muốn xóa cái video đó!
Sau đó, rời khỏi nơi này và bình tĩnh một lúc.
Nhưng Tiêu Sách làm sao có thể không đoán ra được suy nghĩ của cô ấy, anh đột nhiên nói: “Thẻ nhớ không đưa cho cô được, đây là bằng chứng chứng minh tôi trong sạch, nếu như đưa cho cô, cô sẽ xóa đi, rồi cô sẽ kiện tôi cưỡng hiếp cô, chẳng phải tôi sẽ bị oan sao? Cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không chứng minh mình trong sạch được.”
“Anh! Mau đưa nó cho tôi!” Tống Chỉ Vân nghiến răng đáp.
“Không!”
Tiêu Sách khăng khăng nói anh biết trái tim phụ nữ như dò kim đáy biển, anh không thể đảm bảo được, nhỡ khi quay lại Tống Chỉ Vân nghĩ không thông, không biết có kiện anh tội cưỡng hiếp không nữa.
Khi đó, nếu không có đoạn video chứng minh này, anh sẽ khó có thể chứng minh mình là “nạn nhân”.
“Tôi sẽ giết anh!”
Tổng Chỉ Vân thấy Tiêu Sách không muốn giao thẻ nhớ cho cô ấy, lập tức kích động, xông tới muốn chộp lấy.
Tiêu Sách không chút sợ hãi trước sự uy hiếp của Tổng Chỉ Vân, anh nhanh chóng nắm lấy cánh tay của cô ấy, sau đó vặn ra sau, khống chế sự kích động và siết chặt tay cô ấy.
Tổng Chỉ Vân bị Tiêu Sách giữ chặt hai tay, khống chế trong lòng, đột nhiên vùng vẫy dữ dội.
Cô ấy hét lên muốn giết chết Tiêu Sách, nhưng cô ấy không thể thoát ra được, thay vào đó, đã động vào chỗ đau, kêu lên đau đớn, cơ thể cô ấy mềm nhũn trong vòng tay của Tiêu Sách.
Nhuyễn ngọc ngả vào lòng, Tiêu Sách lập tức đứng núi này trông núi nọ.
Đặc biệt là Tổng Chỉ Vân trước đó đã nằm trong vòng tay của anh, từ lâu đã nhen nhóm ngọn lửa trong lòng.
“Anh!”
Tống Chỉ Vân ngay lập tức cảm nhận được sự thay đổi của Tiêu Sách, mắt cô ấy mở to, lại giãy giụa dữ dội.
Tiêu Sách cũng đỏ mặt không dám khống chế Tống Chỉ Vân nữa, vội vàng buông tay cô ấy ra, để cô ấy rời khỏi vòng tay mình, ho khan một tiếng, che giấu sự xấu hổ của mình.
“Cái đó, đừng có làm loạn nữa, nếu không còn xảy ra chuyện gì tôi sẽ không chịu trách nhiệm!” Tiêu Sách nói..