Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 221: Chí Ít Thì Cũng Không Bị Ai Nhìn Thấy


Bạn đang đọc Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị – Chương 221: Chí Ít Thì Cũng Không Bị Ai Nhìn Thấy


Chuyện này…!
Tình cảnh này, hình như là có gì đó không đúng lắm!
Chuyện này là sao? Lẽ nào ảo giác vẫn còn chưa kết thúc, sau khi ở trong mộng khiến dì Tô ngại ngùng xong, lại bắt đầu biến thành Tống Chỉ Vân rồi?
Nhưng mà cảm giác này, cũng quá chân thực rồi…!
Trong lòng Tiêu Sách run lên, đột nhiên mới nhận ra, xảy ra chuyện lớn rồi!
Thực sự xảy ra chuyện lớn rồi, lớn đến mức Tiêu Sách trợn mắt há hốc mồm.

Trong nháy mắt, Tiêu Sách nhớ lại lời Tống Chỉ Vân nói trước lúc thuốc phát huy tác dụng, cô ấy không ngừng nỉ non: “Sẽ có chuyện, sẽ có chuyện.”, anh kinh ngạc trợn tròn mắt.

Tiêu Sách lúc đó vô cùng tự tin, cho rằng sẽ không có vấn đề gì…!
Nhưng bây giờ, nhìn tấm lưng nhẵn bóng như ngọc, trắng như ngó sen, phần mông và bắp đùi với đường cong duyên dáng của Tổng Chỉ Vân, anh mất rất lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Cả tấm thân mềm mại của Tống Chỉ Vân dán lên người anh, giữa hai người chẳng có chút giấu diếm, cảm xúc dần được hâm nóng, hương vị mê đắm lòng người, không thể nói rõ ban nãy vừa xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa, dưới sàn nhà quần áo ngổn ngang, những vết máu lưu lại trên đùi anh lại càng khiến Tiêu Sách có muốn nghĩ cách chối bỏ cũng không được.


Thậm chí, không biết từ lúc nào mà còng tay khóa anh nằm trên giường đã bị bẻ gãy hết, cũng có thể thấy vừa rồi Tiêu Sách đã xúc động và dũng mãnh đến thế nào.

Dù Tống Chỉ Vân đang ngủ say cũng nhịn không được mà nhíu mày, rõ ràng là cô ấy đã cảm nhận được cơ thể mình rất khó chịu và đau đớn.

“Tiêu rồi!”
Tiêu Sách nhìn tất cả mọi thứ phơi bày trước mắt, chỉ biết rằng anh đã làm lớn chuyện rồi.

Cũng may, anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn thiết bị theo dõi trên đỉnh đầu, phát hiện ra nó vẫn như cũ, chưa mở, cánh cửa cũng không có dấu hiệu đã bị mở ra, anh nhất thời có chút yên
tâm.

Nhưng trong này là phòng giam mà!
Máy giám sát ở đây có thể bật lên bất cứ khi nào, bất kỳ lúc nào cũng có thể có người đi qua, nếu có ai nhìn thấy anh và Tống Chỉ Vân trong bộ dạng này thì chuyện lúc đó sẽ VÔ cùng nghiêm trọng.

Tiêu Sách có thể tưởng tượng ra ông nội của Tổng Chỉ Vân – Tống Chỉ Nam và bố của cô ấy – Tống Vân Đàm chắc chắn sẽ cầm súng mà lao đến bắn chết anh!
Mà anh cũng sợ là sau này không còn cách nào ở lại trong nước được nữa.

Trong lúc bị giam giữ đã được phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố cho quan hệ rồi, với tội danh này cũng đủ để anh ngồi tù thêm mấy chục năm nữa.

Tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy
Tiêu Sách nghĩ vậy, hai bàn tay có chút run rẩy chuyển Tống Chỉ Vân đang nằm trên người anh xuống để anh mặc lại quần áo.

Nhưng lúc này ánh mắt anh dừng trên cơ thể của Tổng Chỉ Vân, nhất thời không thể chuyển động, anh cảm thấy từng ngóc ngách trên cơ thể mình không thể kiềm chế được mà thay đổi.

“Um!”
Nhưng đúng lúc này, Tống Chỉ Vân khẽ rên lên một tiếng, bỗng nhiên mở mắt.

Lúc đầu, ánh mắt cô ấy có chút lờ mờ như bị sương mù che khuất rồi dần dần cũng nhìn rõ, sau đó cô ấy nhìn thấy Tiêu Sách, nói đúng hơn là cánh tay trần của Tiêu Sách.


Trong nháy mắt, trong mắt của Tổng Chỉ Vân hiện lên một sự hoảng loạn.

Cô ấy ngồi bật dậy rồi hét lên một tiếng chói tai “A”, cơ thể cô ấy cũng vì sợ hãi mà run rẩy, cũng giống như Tiêu Sách lúc nãy, cô ấy chết lặng.

Tiêu Sách nghe tiếng thét của cô ấy thì vội bổ nhào về phía trước bịt miệng cô ấy lại.

“Im miệng! Cố định cho người trong cả cục nghe thấy tiếng cô hét, rồi chạy vào xem trong này xảy ra chuyện gì à?” Tiêu Sách lo lắng quát.

Anh bịt miệng cô ấy, cả người áp sát vào thân thể Tống Chỉ Vân.

Da thịt hai người tiếp xúc với nhau, cả hai bỗng chợt rùng mình một cái, đặc biệt là Tống Chỉ Vân, khi nhìn thấy vết máu trên đùi mình ánh mắt cô ấy lại càng sợ hãi.

“Tôi giết anh!”
Cơ thể Tống Chỉ Vân run rẩy dữ dội, ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn, cô ấy nắm lấy tay Tiêu Sách, tức giận ném anh qua một bên.

Tiêu Sách không hề phản kháng, cơ thể anh ở trên không trung cong lại như hình cánh cung, sau đó, anh không ngã mà đứng vững vàng trên nền nhà phòng giam.

“A!”
Tống Chỉ Vân nhìn Tiêu Sách, ngay lập tức cô ấy che mắt mình lại.


Tiêu Sách có chút xấu hổ, vội nhặt một chiếc áo lên che đi vị trí quan trọng, hít sâu một hơi, nói: “Cô bình tĩnh xíu đi, bây giờ giết tôi cũng chẳng làm được gì, chuyện đã xảy ra rồi, tôi cũng không biết phải làm sao, tôi cũng suy sụp lắm chứ, tôi cũng hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng.”
“Ác mộng?”
Tống Chỉ Vân nghe vậy thì ngẩn người ra một lát, sau đó dùng ánh mắt hình viên đạn, nghiến răng nghiến lợi lườm Tiêu Sách
Tiêu Sách ngay lập tức sửa lời: “Tôi nói nhầm, là mộng đẹp, tôi chỉ hy vọng đây là một giấc mộng đẹp, nhưng chuyện đã rồi, điều chúng ta nên làm bây giờ không phải là cãi vã mà là tranh thủ thời gian chỉnh đốn lại một chút, nếu không sẽ bị người khác nhìn thấy mất, đến lúc đấy thì chúng ta có đến tám cái miệng cũng không giải thích rõ ràng được đâu.”
Nói xong, Tiêu Sách nhặt quần áo của Tổng Chỉ Vân đang vương vãi tứ phía trên sàn nhà, ném lên giường cho cô ấy.

Anh có chút tiếc nuối nhìn dáng vẻ của Tổng Chỉ Vân lúc này mà nuốt nước miếng, thấy đối mắt dữ tợn của Tổng Chỉ Vân đang lườm anh, anh lại quay đầu đi.

“Cô cứ mặc quần áo vào đi, tôi không nhìn, tôi không nhìn..” Tiếu Sách chột dạ nói với Tổng Chỉ Vân, anh nhanh chóng mặc quần áo vào, sửa sang lại xong, cuối cùng anh cũng dám thở ra một hơi.

Chí ít thì cũng không bị ai nhìn thấy.

Cũng may là trước khi Tổng Chỉ Vân đến, anh đã dặn đi dặn lại là tắt thiết bị giám sát đi, dù trong này có xảy ra chuyện gì cũng không được đến gần..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.