Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 218: Anh Dám Bỏ Thuốc Tôi!


Bạn đang đọc Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị – Chương 218: Anh Dám Bỏ Thuốc Tôi!


“Có phải là cô muốn hỏi tôi làm sao lại biết được đúng không? Thật ra video này của mấy người chỉnh sửa cũng mượt lắm, có thể làm ra được tất cả các biểu cảm trên gương mặt của Ôn Liễu giống y như thật vậy, tôi suýt chút còn tin đó chính là Ôn Liễu đó.

Mấy người có thể làm được kỹ thuật này, nếu không đi cống hiến cho ngành điện ảnh quốc gia đúng thật là đáng tiếc.”
“Nhưng mà có điều còn đáng tiếc hơn, các người đã hơi sai lầm rồi.

Dáng vẻ gào khóc của Ôn Liễu không phải như trong video đầu, xinh đẹp hơn thế nhiều, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy thương cảm đó.

Nhưng mà, hiệu quả trong video mấy người làm lại không được như thế, thật sự là khiến người ta có hơi tiếc nuối, cô cảm thấy thế nào?”
Tiêu Sách cười cợt, Tống Chỉ Vân lập tức càng đen mặt lại.


Cô ấy hừ lạnh một tiếng: “Rất tốt, anh quả nhiên là lợi hại hơn cả trong tưởng tượng của tôi, nhưng mà cho dù anh có nhìn ra thì đã làm sao? Tôi vốn dĩ không nghĩ tới, chỉ dựa vào cái này cũng có thể khiến anh nhận tội.”
“Ồ? Xem ra cô còn có chiêu trò kế tiếp nữa?” Tiêu Sách nhíu mày hỏi.

Tống Chỉ Vân cười nhạt: “Mặc dù làm vậy là trái với quy tắc, nhưng vì chính nghĩa, vì hòa bình cho xã hội, tôi chỉ có thể làm như vậy.”
Nói xong, cô ấy hời hợt cầm lấy ly nước mà Tiêu Sách đã uống qua, lạnh nhạt nói: “Anh có biết ly nước mà anh uống đã bị tôi bỏ cái gì vào không? SK số 3!”
“SK số 3? Thuốc đặc chế của nước M, chuyên dùng để thẩm vấn đặc công?” Tiêu Sách lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Mấy người đã làm tới bước này rồi?”
“Hừ, để lấy được SK số 3 quả thật không dễ dàng gì, hơn nữa còn cực kỳ quý giá.

Nếu để bố tôi biết anh đã uống một nửa chỗ thuốc này, ông ấy sẽ đau lòng chết mất.

Nhưng mà vì để phá được được án, tôi không thể lo nhiều chuyện như vậy được, bây giờ có phải anh đang cảm thấy cả người có hơi nóng không? Đầu lại có chút hưng phấn?”
Tiêu Sách nghe thế, đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười nói: “Bây giờ tôi quả thật cũng có chút hưng phấn, nghe nói SK số 3 có tác dụng rất mạnh mẽ, cho dù là đặc công được đào tạo nghiêm khắc nhất cũng không thể kháng cự lại được, sẽ hoàn toàn rơi vào trong sự kích thích của thuốc, hỏi gì sẽ đều đáp nấy…”
“Không sai, bố của tôi đã thử nghiệm trong bộ đội rồi, quả thật là mạnh đến mức hầu như không người nào có thể ngăn cản!” Tống Chỉ Vân hào hứng nói.

“Vậy sao? Vậy kỳ thực là tôi sợ lắm đó, lỡ như cô nhân cơ hội này hỏi tôi mấy câu riêng tư, vậy chẳng phải tôi sẽ không thể giữ được bí mật nữa sao?”
“Ha ha, anh yên tâm, đợi tí nữa anh rơi vào trong sự điều khiển của thuốc, ngoại trừ những việc liên quan tới vụ án, tôi sẽ cố gắng hỏi tới chuyện riêng tư của anh thật ít.”
“Cố gắng hỏi ít, tức là vẫn sẽ hỏi đúng không? Cô sẽ không hỏi mấy câu hỏi kiểu như tôi có còn là trai tân không đó chứ?”
“Hình như anh không hề sợ?” Lúc này, Tống Chỉ Vân đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nhíu mày lại hỏi.


Tiêu Sách nhàn nhạt cười: “Tại sao tôi lại phải sợ? Tôi vốn đầu có uống ly nước đó, thuốc SK số 3 của cô cũng đâu có vào bụng tôi, tôi còn sợ cái gì?”
“Không thể nào, rõ ràng tôi đã tận mắt nhìn thấy anh uống rồi!” Tống Chỉ Vân lập tức biến sắc.

Tiêu Sách càng mỉm cười khoái chí, chậm rãi nói: “Cô thật sự là chắc chắn, ly nước tôi uống là ly mà cô đưa cho tôi uống sao? Lẽ nào cô không nhận ra, lúc tôi kích động muốn lật tung bàn lên, chớp mắt đã đổi hai ly nước của chúng ta rồi à? Thân làm một nhân viên trinh sát hình sự, tầm quan sát của cô còn hơi kém nhỉ.”
“Cái gì!”.

Tống Chỉ Vân nghe thế, triệt để kinh hãi.

Cô ấy lập tức muốn đứng lên, nhưng vừa đứng dậy đã cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể chao đảo thoáng ngồi xuống trở lại.

Trong giây phút đó, sắc mặt của Tổng Chỉ Vân vô cùng khó coi.


Cô ấy cắn răng, trợn mắt nhìn Tiêu Sách: “Anh dám bỏ thuốc tôi!”
Tiêu Sách mở to mắt, ám chỉ Tống Chỉ Vân như này là đang vừa ăn cướp vừa la làng rồi còn gì? Lập tức bất lực mà nói: “Mặc dù cô rất xinh đẹp, nhưng mà tôi vẫn phải nói cô có biết xấu hổ không vậy? Rõ ràng là cô bỏ thuốc tối, chỉ là đến cuối cùng thì thuốc lại chui vào bụng cô mà thôi, cô còn ở đó trách ngược tôi?”
“Anh!”
Tống Chỉ Vân nghiến răng ken két, trong ánh mắt là tức giận và hoảng loạn đan xen.

Thuốc là do cô ấy mang tới, cho nên cô ấy càng hiểu rõ tác dụng của thuốc SK số 3 mạnh như thế nào.

Vào lúc này, cô ấy muốn nhanh chóng rời đi, nhưng mà đầu rất choáng, không thể nhấc chân đi được.

Cô ấy cảm thấy ý thức của mình đang chầm chậm biến mất, trước mắt xuất hiện một vài hình ảnh kỳ lạ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.