Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 202: Còn Tôi Muốn Thử!


Bạn đang đọc Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị – Chương 202: Còn Tôi Muốn Thử!


Vừa đúng lúc có một nhân viên bảo an hình như không nhịn nổi tiểu tiện.

Khi anh ta đi ra từ bộ phận bảo an chạy vào nhà vệ sinh, Tiêu Sách lập tức đi theo sau.

Lúc nhân viên bảo an đi vào nhà vệ sinh thì lập tức ăn ngay một cú đấm của Tiêu Sách, khiến cho bất tỉnh, Tiêu Sách cởi bộ đồ trên người anh ta ra rồi kéo đến vách ngăn giấu đi.

Sau đó, Tiêu Sách mặc trang phục bảo an vào, đi ra khỏi nhà vệ sinh đến đại sảnh của bộ phận bảo an.

Vừa đúng lúc Lý Tứ Hổ đang tung một cú đá bay người rất đẹp để đẩy lùi một nhân viên bảo an, anh ta còn xoay người 360 độ rồi đáp đất như một kỹ năng để khoe khoang, tỏ ra hết sức cool ngầu!
“Ha ha, thực lực không tệ, nhưng mà phản ứng hơi chậm, sau này phải chăm chỉ tập luyện.”

Lý Tứ Hổ vui vẻ cười lớn, nhìn thấy mọi người trong bộ phận bảo an lúc này gần như đã chịu thua anh ta, lập tức cười nói: “Còn có ai muốn thử sức nữa không? nếu không còn ai, vậy thì…”
“Còn tôi muốn thử!”
Tiêu Sách lập tức bước ra nói.

Anh hơi cúi đầu xuống, lấy vành mũ che mặt mình lại, cho nên Lý Tứ Hổ cũng không nhận ra người đến là anh.

Mà những nhân viên bảo an lúc này đều khiếp sợ với thực lực mạnh mẽ của Lý Tứ Hổ, thế nên bọn họ cũng không quá chú ý đến Tiêu Sách.

Lý Tứ Hổ nhìn thấy còn có người muốn khiêu chiến tiếp thì lập tức nở nụ cười, ngoắc tay với Tiêu Sách, tự tin nói: “Đến đây, chỉ cần anh có thể đẩy lùi được tôi thì xem như là anh thắng!”
“Giám đốc Lý vô địch!”
“Giám đốc Lý quá mạnh, trước giờ tôi chưa từng gặp ai lợi hại như vậy!”
“E rằng cả cái thành phố Giang Lăng này cũng không tìm ra người nào lợi hại hơn giám đốc Lý, cho dù là những nhà vô địch quyền anh chuyên nghiệp hay là nhà vô địch Sanda (*) có lẽ cũng không đủ khả năng đánh bại giám đốc LÝ.”
(*) Sanda (BFT – Tản đả) là một trong 3 trường phái của môn Tán Thủ.

Là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).

“Đúng thế, quá mạnh luôn, đây còn chưa phải sức mạnh thực sự của giám đốc lý đầu!”
“Thật sự không biết là khi giám đốc Lý dốc hết sức lực thì rốt cuộc sẽ mạnh đến mức nào, đáng tiếc là mấy người chúng ta căn bản không đủ khả năng khiến anh ấy phải dùng hết sức.”
“Ừ, lát nữa tôi phải đi tìm giám đốc Lý nhờ anh ấy chỉ dạy một chút.”


Lý Tứ Hổ nghe thấy mọi người xung quanh đang không ngừng tâng bốc anh ta thì vô cùng thỏa mãn, vô cùng hưởng thụ cái cảm giác được mọi người tán thưởng, khuôn mặt anh ta hưng phấn đến đỏ bừng.

Tiêu Sách nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của anh ta không khỏi cảm thấy thật tức cười.

Thằng cha này có lẽ cả đời cũng không đổi được cái tình thích khoe khoang, thể hiện bản thân, thích nghe người ta tâng bốc mình.

Nhưng bây giờ anh ta được tăng bốc đến phấn khích bao nhiêu thì lát nữa có lẽ sắc mặt cũng sẽ khó coi bấy nhiêu.

Tiêu Sách nhất thời nở nụ cười quái dị, sau đó đột nhiên di chuyển.


Anh vung cánh tay, chậm rãi xuất một cú đấm, thoạt nhìn có vẻ như nắm đấm hoàn toàn không có sức lực.

Lý Tứ Hổ đương nhiên có thể nhìn ra được sức lực yếu ớt từ cú đấm của Tiêu Sách, anh ta lập tức ngưỡng mặt lên, nói như đang giảng đạo: “Cú đấm này của anh không được rồi, một chút sức lực cũng không có, anh phải chăm chỉ rèn luyện sức lực thêm nữa mới được…”
“Với cú đấm như vậy, cho dù tôi không né tránh cũng có thể dễ dàng đỡ được, cho mọi người xem lực phòng ngự của Lý Tứ Hổ tôi, trong quân đội tôi được xưng là cỗ xe tăng hạng nặng đấy, ha ha ha…”
Lý Tứ Hổ hưng phấn nói xong, cũng thật sự không né tránh, anh ta đứng im
một chỗ chuẩn bị nghênh đón cú đấm của Tiêu Sách.

Một giây sau đó, ngay tại tình huống như vậy, cú đấm của Tiêu Sách cuối cùng cũng giáng xuống ngực Lý Tử Hổ, bịch một tiếng vang nhỏ…!
Trong khoảnh khắc đến gần Lý Tứ Hổ, nắm đấm trông có vẻ yếu ớt của Tiêu Sách đột nhiên tăng tốc..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.