Bạn đang đọc Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị – Chương 118: Thằng Nhóc Này Đúng Là Đang Đi Tìm Cái Chết!
Tiêu Sách đột nhiên cười to một tiếng, thậm chí cả người có phần không nói nên lời.
Anh nhìn người đàn ông trung niên đứng đầu, nhàn nhạt hỏi: “Ý của bọn họ cũng là ý của ông đúng không?”
Sắc mặt của người đàn ông trung niên chưa hề thay đổi, nghe thấy Tiêu Sách nói như vậy, cũng chỉ bình tĩnh nói: “Cậu trai trẻ này, tôi không muốn tranh luận cái vấn đề ai cao hơn ai với cậu, tôi chỉ muốn biết là ai đã chữa khỏi bệnh cho ông cụ nằm ở phía sau cậu? Chỉ cần cậu nói cho tôi biết là ai, những người làm cậu khó xử, bất kể là ai, tôi đều sẽ giải quyết một cách nghiêm túc! Công bằng mà cậu muốn có, đương nhiên tôi cũng sẽ cho cậu, sẽ không để cậu chịu bất cứ thiệt thòi nào.”
Ông ta nói xong, sắc mặt của Lâm Minh Châu thay đổi ngay lập tức.
“Lão Lâm! Anh Ba!” Bà ta sốt ruột nói, dường như muốn làm cho người đàn ông trung niên đổi ý.
“Im lặng!”
Người đàn ông trung niên nhẹ giọng mắng, sau đó nhìn Tiêu Sách.
Có vẻ như ông ta đã cho Tiêu Sách thể diện hết cỡ, cũng đã cho Tiêu Sách một bậc thang để đi xuống, chỉ cần đám người Tiêu Sách nói ra là ai đã cứu bố Trầm, mọi người đều có thể đạt được kết quả vừa ý.
Nhưng ông ta nói xong, Tiêu Sách không thể không cười thêm lần nữa, trên mặt đầy vẻ chế giễu.
Anh không hề biết người đàn ông trung niên này, càng không biết thân phận của ông ta là gì, mà lại có thể có dũng khí nói ra một câu như vậy, thật là nực cười đến tột cùng!
Bọn họ muốn biết ai là người đã cứu bố Trầm, nhưng cuối cùng lại muốn chỉ cần nói ra thì xong tất cả?
Làm thế nào mà có thể đơn giản như vậy được!
Nhìn vết máu đầy trên mặt, cả người bố Trầm vẫn run lên như cũ, cùng với khuôn mặt tái nhợt của ba người mẹ Trầm và Trầm ĩ, sắc mặt Tiêu Sách u ám.
Sự việc lần này, đám người này muốn dọn dẹp đơn giản như thế thôi sao?
Không có cửa!
“Sao cậu lại cười?” Người đàn ông trung niên khẽ cau mày nói.
Khoé miệng của Tiêu Sách cong lên, hờ hững nói: “Tôi cười vì ông quá ngạo mạn! Nói thật với ông, tôi thực sự biết rõ bệnh tình của ông cụ Trầm như thế nào, tôi cũng biết rõ ai là người đã chữa khỏi nó, nhưng ông nghĩ ông là ai? Một đám người không coi ai ra gì, tôi sẽ không bao giờ nói cho các người, các người có thể làm gì được tôi?”
Anh nói xong, đám người ở phía sau người đàn ông trung niên bỗng nhiên náo động hẳn lên.
“Im mồm, thằng nhóc kia! Mày có biết là mày đang nói chuyện với ai không hả? Có can đảm nói lời ngông cuồng, coi chừng bị cắt mất lưỡi đó!”
“Gan lớn, thằng nhóc này đúng là đang đi tìm cái chết!”
Người đàn ông trung niên nghe thấy lời nói kiêu ngạo và không hề có ý tốt của Tiêu Sách thì ngay tức khắc sắc mặt của ông ta cũng càng lúc càng khó coi, sau đó nghe những lời bàn tán của đám người ở sau lưng ông ta thì lại càng khiến sắc mặt của ông ta trở nên u ám hơn.
Ông ta quay người lại, đột nhiên hét lên với đám người ở phía sau: “Tất cả im miệng hết cho tôi! Không có sự đồng ý của tôi, ai ở đây mà dám nói thêm một lời nào nữa, thì cút ra ngoài ngay lập tức!”
Mọi người ngoại trừ người đẹp bằng giá kia, những người khác đều im lặng ngay lập tức, cúi đầu không dám nói thêm gì nữa.
Lúc này người đàn ông trung niên mới quay đầu lại, nhìn Tiêu Sách nói: “Cậu trai trẻ này, nếu như cậu tức giận vì những gì đã xảy ra trước đó, vậy thì tôi mong cậu thứ lỗi.
Quay lại vấn đề cũ, xin cậu hãy cho tôi biết người đã cứu ông cụ này rốt cuộc là cao nhân phương nào? Điều này đối với tôi mà nói là cực kỳ quan trọng, nếu như cậu bằng lòng nói ra, họ Lâm tôi chắc chắn sẽ có hậu tạ!”
“Thế nào? Uy hiếp không thành nên lấy lòng sao? Có phải là nếu tôi đồng ý thì mọi chuyện sẽ giống như lúc nãy, trực tiếp cho những vệ sĩ tai to mặt lớn của các người xử lý chúng tôi? Đánh cho khi đầu chúng tôi chảy máu luôn sao? Sau đó nói một câu, người có tiền đánh người bình thường có thể gọi là đánh người sao?”
Tiêu Sách mỉa mai nói.
“Vậy cậu muốn như thế nào thì mới bằng lòng nói cho tôi biết?” Người đàn ông trung niên cau mày hỏi..