Bạn đang đọc Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị – Chương 109: Tuyệt Đối Không Thể Nào!
Sáng ngày hôm sau, Thiên Diệp bị Tiêu Sách gọi dậy.
Khi Thiên Diệp tỉnh lại nhìn thấy Tiêu Sách, đột nhiên cơ thể giật mình một cái, trong phút chốc cô nghĩ đến trải nghiệm đau khổ tối qua, cơ thể bất giác rụt về sau một chút.
Tiêu Sách cười nhẹ một tiếng, có lẽ bây giờ trong lòng Thiên Diệp, anh đã trở thành là ma quỷ rồi.
Anh mở miệng nói: “Tôi định để cô ngủ thêm một chút, nhưng một lát người phụ nữ Cao Cấn Bằng kia phải đến công ty, cô phải dậy chuẩn bị một chút.”
Thiên Diệp gật gật đầu, bò dậy mặc áo khoác lên người.
Cô vén phần tóc mai lộn xộn, nói với Tiêu Sách: “Cảm ơn, tôi chiếm mất giường của anh, tối qua anh không ngủ sao? Tôi thật sự không chống đỡ nổi nữa, nên.”
“Cô không cần giải thích, tôi đã từng trải qua nên tôi hiểu.” Tiêu Sách cười nói.
Thiên Diệp gật đầu, nhúc nhích cổ tay mình một chút.
Cô tưởng rằng tôi qua đau như vậy, tay của cô chắc chắn là sẽ sưng lên như củ cà rốt, nhưng Thiên Diệp lại ngạc nhiên phát hiện cổ tay của cô chẳng sao cả, thậm chí cô cảm thấy cổ tay mình càng có lực hơn.
Đây chắc chắn là do ảo tưởng của cô rồi…!
Trong lòng Thiên Diệp nghĩ, “nắn xương” mà Tiêu Sách nói quả thật là một hình phạt tàn khốc.
Nếu được lựa chọn, cô tuyệt đối không muốn thử lần nào nữa.
Cô bị giày vò một trận như vậy, thế mà lại có thể khiến cổ tay càng có lực hơn?
Tuyệt đối không thể nào!
“Chuyện bôi thuốc, xin anh hãy yên tâm…!Tôi đi chuẩn bị trước đây.”
Thiên Diệp nghiêm túc nói xong với Tiêu Sách, thấy anh cười gật đầu, cô xoay người đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đưa Cao Cấn Băng về công ty.
Rất nhanh, bốn người ngồi trên xe đi về phía tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang.
Bọn họ lái chiếc Land Rover mà tối qua Tiêu Sách vứt ở bên đường, sau đó Thiên Diệp đã cho người lái về.
Còn chiếc Bentley kia thì bị hư hại nghiêm trọng, trước khi sửa lại hết thì không thể lái được nữa.
Tiêu Sách ngồi ở vị trí ghế lái, cẩn thận chạy về phía toà nhà Tinh Quang.
Mặc dù khả năng bị phục kích vào ban ngày khá thấp, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không, nên không ai dám buông lỏng cảnh giác.
Trong khi đó, anh còn phải cảnh giác với Hoàng Mãnh ngồi ở vị trí phó lái.
Hôm nay, Hoàng Mãnh đặc biệt im lặng.
Từ buổi sáng đến giờ, anh ta gần như đều rất bình thường, không nói gì nhiều, cũng không dùng từ ngữ hay ánh mắt khiêu khích Tiêu Sách.
Nhưng càng bình thường thế này thì lại càng không bình thường.
Tiêu Sách vẫn nhớ rõ ánh mắt tức giận đến muốn giết người tối qua khi Hoàng Mãnh nhìn thấy anh và Thiên Diệp tiếp xúc thân mật, đó.
Thậm chí, lúc Thiên Dịp không chịu nổi mà đau khổ la hét, Hoàng Mãnh đã hùng hổ chạy đến trước cửa phòng anh, muốn liều mạng với anh, những việc đó Tiêu Sách đều biết hết.
Chỉ là anh không ngờ tới, cuối cùng Hoàng Mãnh lại giữ được bình tĩnh.
Nhưng như vậy lại khiến Tiêu Sách càng cảnh giác với Hoàng Mãnh hơn.
Bởi vì một người lòng dạ thẳng thắn, không biết kìm nén cảm xúc của bản thân không đáng sợ, nhưng một khi người như vậy trở nên nham hiểm thì sẽ rất đáng sợ!
Không ai biết rốt cuộc lòng dạ Hoàng Mãnh sâu đến thế nào, đến lúc nào đó sẽ đột nhiên bùng phát ra, nên càng phải cảnh giác.
Tiêu Sách nghĩ, nếu tiếp tục để Hoàng Mãnh ở bên cạnh Thiên Diệp và Cao Cẩn Băng, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
May mà trên đoạn đường này Hoàng Mãnh đều không có bất kỳ hành động gì bất thường, bọn họ cũng không bị phục kích, thuận lợi đi vào bãi đậu xe của tòa nhà Tinh Quang.
“Tiêu Sách, hai ngày tiếp theo, tôi sẽ tập trung ở trong phòng thí nghiệm nên sẽ không về biệt thự, khi nào cần anh Thiên Diệp sẽ liên lạc với anh.”
Sau khi Cao Cấn Băng xuống xe, lần đầu tiên chủ động nói chuyện với Tiêu Sách.
Tiêu Sách nghe thấy, đương nhiên là vô cùng vui vẻ, anh không trả lời, mà đưa Cao Cấn Băng đến phòng thí nghiệm, sau đó chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, Tiêu Sách cẩn thận dặn dò Thiên Diệp, bảo cô ấy hãy cẩn thận với Hoàng Mãnh, mặc kệ Thiên Diệp có thật sự tập trung hay không, rồi xoay người rời đi..