Bạn đang đọc Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị – Chương 102: “xin Anh Hãy Dạy Tôi!”
Việc này khiến Tiêu Sách cảm thấy hơi kỳ lạ.
Vốn dĩ trước đó anh tay cầm tay dạy Thiên Diệp không thấy có vấn đề gì, nhưng bởi vì bầu không khí kỳ lạ lúc này, anh đột nhiên cảm thấy, trước đó anh giống như đang cố ý lợi dụng Thiên Diệp vậy.
Thiên Diệp không nói gì, luyện tập thủ từng lần một, nhưng cô càng như vậy, bầu không khí càng kỳ lạ hơn.
“À…! tư thế của cô vẫn không đúng.” Nhìn thấy Thiên Diệp luyện ngày càng tệ, cuối cùng Tiêu Sách vẫn không nhịn được mà mở miệng nói.
Thiên Diệp nghe thấy, mặt hơi đỏ lên, gật gật đầu, sau đó nói: “Mời thầy Tiêu Sách chỉ lại tôi.”
Tiêu Sách đang chuẩn bị đi lên, lần nữa tay cầm tay chỉ dạy, nhưng đột nhiên cảm thấy không thích hợp, ho khan một tiếng, nói: “Giữa cổ tay và ngón tay cô phải tách rời, phải…”
Thiên Diệp ngây ra nhìn Tiêu Sách, vẻ mặt mơ hồ, rõ ràng là không hiểu ý anh.
“Nếu không, tôi thị phạm lần nữa cho cô xem nhé.” Tiêu Sách cầm một cây định sắt lên, định một tiếng ghim lên tường, sau đó nhìn Thiên Diệp.
Thì thấy vẻ mặt cô vẫn mơ hồ như cũ, hiển nhiên là nhìn hiểu, nhưng không biết mình gặp vấn đề ở đâu.
Thấy Tiêu Sách nhíu mày, Thiên Diệp đột nhiên cắn răng, nói: “Tiêu Sách, xin anh hãy tay cầm tay chỉ tôi lần nữa! Thực ra tôi không hiểu lắm cổ tay và ngón tay phải phối hợp thế nào.”
“Chuyện này không tốt lắm đâu, nam nữ thụ thụ bất thân…”
“Xin anh hãy dạy tôi!” Thiên Diệp nghiêm túc nói.
“Được rồi! Kỹ thuật này đúng là không dễ, nếu không tay cầm tay chỉ dạy thì rất khó để học được!” Thấy Thiên Diệp chủ động yêu cầu, Tiêu Sách cũng không nói gì nhiều nữa.
Anh ôm lấy cơ thể Thiên Diệp từ đằng sau lần nữa, nắm lấy cánh tay cô, chỉ cô từng động tác một.
Nhưng lần này, Tiêu Sách có thể cảm nhận được cơ thể của Thiên Diệp trở nên cứng đờ, từ đằng sau có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn của cô đang đỏ bừng một mảng.
Tiêu Sách hơi ngây ra, đột nhiên hiểu ra lúc này trong lòng cô đang nghĩ gì.
Anh hít sâu một hơi, nói: “Bình tĩnh! Đừng nghĩ đến những chuyện khác, nếu không hôm nay cô không cần luyện nữa.”
“Được!”
Mặc dù anh đã nói vậy, nhưng Thiên Diệp cũng không thay đổi gì nhiều, cơ thể vẫn cứng đờ như cũ, khiến Tiêu Sách vô cùng bất lực, chỉ có thể điều chỉnh động tác của cô từng chút một.
Rất nhanh đã đến rạng sáng, đến lượt Hoàng Mãnh đến thay ca cho Tiêu Sách.
Khi Hoàng Mãnh đi vào phòng giám sát, thì nhìn thấy Tiêu Sách đang ôm lấy eo của Thiên Diệp từ đằng sau – người đang đỏ bừng mặt, anh kéo tay cô, từ từ chuyển động.
Cảnh tượng này khiến Hoàng Mãnh ngây ra, tưởng rằng mình hoa mắt.
Nhưng anh ta rất nhanh đã chắc chắn mình không hoa mắt, mà Tiêu Sách thật sự đang ôm lấy cơ thể của Thiên Diệp, đang nắm lấy tay cô!
“Hai người! Hai người! Thiên Diệp!” Hoàng Mãnh chỉ vào Tiêu Sách và Thiên Diệp mà hét lên một tiếng, trong mắt anh ta bỗng nhiên nổi lên ngọn lửa phừng phực.
Cho dù lúc Tiêu Sách đánh bại anh ta, anh ta cũng không tức giận như vậy.
Tiếng hét này kinh động đến Tiêu Sách và Thiên Diệp, Tiêu Sách buông tay Thiên Diệp ra, bình thản nhìn Hoàng Mãnh một cái, hơi ngạc nhiên tại sao phản ứng của anh ta lại lớn như vậy.
Còn Thiên Diệp thì bình thản vén lại phần tóc mai rối loạn, vẻ mặt từ từ bình tĩnh lại.
Cô nhìn Hoàng Mãnh đang tức giận, bình tĩnh nói: “Tiêu Sách đang dạy tôi một chiêu…!Đã trễ vậy rồi sao? Vậy tôi đi nghỉ ngơi đây.”
“Tôi cũng đi nghỉ ngơi đây.” Tiêu Sách bình thản nói.
Nói xong, anh và Thiên Diệp vai kề vai đi ra khỏi phòng giám sát, chỉ để lại Hoàng Mãnh đang tức giận đứng tại chỗ.
Đợi Tiêu Sách và Thiên Diệp rời đi rồi, Hoàng Mãnh đột nhiên đạp lật cái ghế trong phòng giám sát, cả người giống như con hổ bị chọc giận, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
“Tiêu Sách, mày thật đáng chết!”
Anh ta thấp giọng gầm.
Nếu lúc này Tiêu Sách vẫn còn ở đây, chắc chắn có thể phát hiện ra sát ý trong mắt anh ta rõ ràng đến mức nào.
“Còn có con khốn Thiên Diệp! Ông đây theo đuổi cô lâu như vậy, thế mà cô lại không hề cho tôi chút phản ứng! Tiêu Sách chết tiệt mới quen cô vài ngày, cô đã ôm ôm ấp ấp anh ta!.