Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)

Chương 8: Bằng hữu đầu tiên


Đọc truyện Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà) – Chương 8: Bằng hữu đầu tiên

Sau một chiêu Lạc Hồn Thiên Phệ giết chết ba cao thủ đánh trọng thương ba tên khác. Trác Thiên Uy cũng bị mấy vết thương, đồng thời nội lực hao tổn trầm trọng. Vì Triệu Vô Khải và ba lục y thiếu nữ còn chưa xuất thủ đồng thời lại có thêm hơn hai chục tên kiếm thủ và cung thủ vây tới, Trác Thiên Uy buộc lòng phải chạy thoát mạng, nhưng chiếc thuyền khách đã bỏ đi, sau một lúc tìm kiếm không thấy, chàng lại bị bọn cướp vây công.

May bọn này võ công chỉ thuộc hàng nhị tam lưu. Sau một hồi công sát, Trác Thiên Uy giết thêm năm sáu tên nữa đột vây thoát ra ngoài.

Bấy giờ trời đã tối hẳn nên bọn cướp không dám truy theo nữa. Trước một cao thủ lợi hại như Trác Thiên Uy, trời tối tất phải phân tán hai ba người thành từng nhóm nhỏ, nếu gặp chàng thì há phải bị tiêu diệt gọn?

Lúc này nhìn Trác Thiên Uy vô cùng thê thảm, y phục rách nát, toàn thân đầy thương tích, nhiều chỗ máu đã khô lại, nhiều chỗ vẫn còn tuôn chảy, đã gần như sức cùng lực kiệt.

Bằng bất cứ giá nào chàng cũng phải tranh thủ đêm tối để hồi phục lại công lực nếu không sáng mai bọn cướp sẽ tăng cường lực lượng truy tìm, không có phương tiện thoát khỏi Vị Lô đảo, lại bị kiệt sức ở đây há chẳng bó tay chờ chết?

Quyết định như thế xong, Trác Thiên Uy chui vào một bụi cây rậm rạp ngồi xuống, để thanh đao bên mình cởi túi hộ sườn cùng những phi đao ám khí ra đặt bên cạnh, bắt đầu nhắm mắt vận công chữa thương.

Qua chừng một canh giờ khí huyết trong người bắt đầu thuần lưu trở lại, những cơn đau cũng lắng dịu dần…

Đột nhiên Trác Thiên Uy mở mắt…

Chàng phát hiện ra trong tiếng lau sậy rì rào và tiếng ếch nhái oàm oạp dường như có tiếng bước chân người…

Không phải là dường như mà rõ ràng có người đang tiến lại gần, bước đi rất thận trọng và chậm rãi. Trác Thiên Uy nín thở căng mắt nhìn, hồi lâu mới nhìn thấy một bóng người cao lớn bận khinh trang màu đen.

Hắc y nhân chưa phát hiện được Trác Thiên Uy, vừa đi vừa nhớn nhác nhìn quanh như đang tìm ai…

Hiển nhiên là một cao thủ trong bọn cướp truy lùng chứ ai nữa?

Phía đối diện cách chừng bốn năm trượng cũng có tiếng bước chân. Hắc y nhân ngưng thần chú mục nhìn sang phía đó, quay hẳn lưng về phía Trác Thiên Uy.

Lúc này chàng chỉ cách hắc y nhân ba bước, chỉ cần vung đao là đâm trúng hậu tâm hắn…

Từ phía đối diện phát ra tiếng nói khẽ :

– Là Trác huynh phải không?

Trác Thiên Uy nhận ra giọng nói của Phó Phụng Minh, cao hứng nghĩ thầm :

– Thì ra Phó cô nương đi tìm mình, chắc Trường Xuân cốc chủ và Nam Cung nữ hiệp cũng tới… Xem ra mình có cứu tinh rồi!

Hắc y nhân cao lớn cất giọng thâm trầm nói :

– Tới đây! Ta có tin tức báo cho các ngươi…

Phó Phụng Minh hỏi :

– Ngươi… là ai?

Hắc y nhân cao lớn rút kiếm ra, thi triển khởi thức sẵn sàng xuất thủ. Trác Thiên Uy cũng vớ lấy một ngọn phi đao trong túi hộ sườn để bên cạnh.

Hắc y nhân cao lớn nói :

– Tại hạ là người vừa được mục kích một cuộc huyết chiến thảm khốc…

Phó Phụng Minh run giọng hỏi :

– Cuộc huyết chiến… giữa ai với ai vậy?

Trác Thiên Uy hồi chiều tới đây. Vị đó bị hơn ba chục cao thủ vây công… Ngươi chịu khó ngửi xem, vẫn còn mùi huyết tanh đấy!

Phó Phụng Minh sốt ruột hỏi :

– Kết quả thế nào?

Vừa hỏi vừa tiến lại gần hắc y nhân.

Một bước… hai bước…

Hắc y nhân nói :

– Trác Thiên Uy giết chiếc mười hai cao thủ, đả thương bốn năm tên nữa, nhưng chính y cũng bị thương không nhẹ, chỉ e…

Hắn nói tới đó thì Phó Phụng Minh đã đến cách ba bước, đó là cự ly xuất thủ lý tưởng nhất, hắc y nhân liền vung kiếm đâm ra…

Lúc này Phó Phụng Minh chưa rút kiếm mà cho dù đã cầm kiếm trong tay cũng khó mà đối phó nổi với chiêu sát thủ của hắc y nhân cao lớn, may rằng nàng đã có một trợ thủ bất ngờ…

Chính lúc hắc y nhân chồm lên thì Trác Thiên Uy cũng vừa kịp phóng ngọn phi đao vào vai phải hắn, đồng thời đứng lên quát :

– Phụng muội… cẩn thận…

Hắc y nhân vừa xuất kiếm thì bị lưỡi đao cắm vào vai phải sâu đến bốn năm tấc, rú lên một tiếng người chồm tới hai bước ngã phịch xuống giữa bãi lau rậm rạp.

Trác Thiên Uy vừa dốc toàn lực phóng một đao, tuy đứng lên được nhưng không còn hơi sức hai chân run bắn lên…

Phó Phụng Minh bổ tới gần sung sướng gọi to :

– Thiên ca! Huynh không sao chứ?

Trác Thiên Uy gượng đứng vững, thều thào nói :

– Ta không… sao…

Phó Phụng Minh tới ôm lấy chàng rối rít nói :

– Lạy trời lạy Phật phù hộ! Huynh còn sống là tốt rồi! Nhìn thấy thảm cảnh tại hiện trường cha nói huynh đã gặp bất hạnh rồi, nhưng muội không tin. Muội nhất quyết ở lại tìm huynh. Nếu không tìm thấy muội cũng sẽ…

Trác Thiên Uy khẽ giọng nói :

– Đa tạ muội đã quan hoài!

Phó Phụng Minh nói :

– Tạ gì chứ? Huynh bị thương nặng như thế… Để muội dìu huynh về thuyền!

Nói xong không chút ngại ngùng xốc Trác Thiên Uy lên lưng chạy vút đi.

Từ hôm ấy Trác Thiên Uy biến mất khỏi Tô Châu, không để lại chút dấu vết nào, chẳng khác gì thạch trầm đại hải.

Người thất vọng nhất phải kể đến Ngô Trung Nhất Long Tôn Chính. Vị này đã cho người của Hàn Sơn Phi Lỗ Hiệp mai phục trong Tường An khách điếm suốt mấy hôm mà không thấy Trác Thiên Uy quay về, cũng cho người tìm khắp Tô Châu mà chẳng thấy tăm hơi.

Ngô Trung Nhất Long đã tốn nhiều công sức mới thiết lập được mối quan hệ khá thân thiện với Trác Thiên Uy, chàng đã đồng ý với Ngô Trung Nhất Long lưu lại Tô Châu thêm một thời gian, từ đó mà giải trừ được không ít nguy cơ cho Tôn phủ, nay chàng đột nhiên mất tích, chưa biết sống chết thế nào. Sao vị bá chủ Tô Châu này không thất vọng?

Người thất vọng không kém là Hách Minh Sơn và hồ quân cẩu đảng tập trung ở Hách gia trang.

Trác Thiên Uy lúc sống đã là nỗi ám ảnh lớn và mối đe dọa trực tiếp của Hách gia trang, nay chàng chết đi thì chúng ăn mừng mới phải cớ gì mà thất vọng?

Vấn đề không đơn thuần như thế, chẳng thà Trác Thiên Uy chết nhìn thấy rõ thi thể thì nhất định chúng đã ăn mừng, nhưng vấn đề ở chỗ chúng đã kiểm nghiệm thật kỹ hiện trường nhưng không thấy thi thể Trác Thiên Uy. Chẳng biết do lý do nào mà sau biến cố ở Vị Lô đảo, Hách Minh Sơn và đồng bọn còn lo sợ hơn trước.

Tối hôm đó ở Tĩnh viên mỹ lệ phía nam Tô Châu, có hai người ngồi trong một tiểu sảnh, trên bàn có đặt một mâm rượu và một ngọn đèn hiu hắt, chỉ để nhìn thấy thức nhắm và soi tỏ mặt người.

Hai người đối ẩm gồm Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long và một lão nhân béo trục béo tròn chừng sáu mươi tuổi.

Lão nhân nhấp xong một ngụm rượu mới hắng giọng nói :

– Không phải ta làm mất hứng Lẫm huynh, nhưng tên họ Trác mất tích không có nghĩa là hắn đã chết. Đánh rắn không chịu đánh giập đầu thì di họa ba năm. Sau này người của chúng ta không thể tiếp tục lộ diện được nữa. Buộc lòng ngươi phải nghĩ ra cách nào đó để trừ hậu họa. Nếu không sớm muộn gì cũng bị hắn tiêu diệt thôi!

Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long nói :

– Tam gia, những người tâm phúc của huynh đệ bị tổn thất nặng nề, trong cuộc chiến vừa rồi đã mất đi những thủ hạ đắc lực nhất…

– Thì phải tìm ra biện pháp chứ sao!

– Muốn xây dựng lại lực lượng như trước đâu phải chuyện dễ dàng? Việc này liên quan đến sự sinh tử tồn vong của tất cả chúng ta. Chẳng lẽ tam gia lần này xuất sư bất lợi thì rút chân ra ngoài cuộc, khoanh tay đứng nhìn?

– Một lần xuất hiện là thêm một lần để lộ hành tích. Tuyệt đối không để lộ thêm một chút manh mối nào nữa. Vì thế không chỉ huynh đệ mà Lẫm huynh cũng phải đặc biệt cẩn thận!

– Thế nhưng…

Lão nhân to béo ngắt lời :

– Vì sao Lẫm huynh không lợi dụng tình thế trước mắt?

– Cái này…

– Ta cảnh cáo ngươi… Manh mối là do ngươi tiết lộ, vì thế ngươi là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm. Vì thế hãy biết vận dụng tâm cơ! Không được hỏng sự thêm lần nữa. Đương nhiên bổn tọa cũng sẽ không khoanh tay đứng bàng quan. Nhưng trước khi bổ xung lực lượng bổn tọa phải đi. Nếu có tin tức gì thì phái người cấp tốc báo cho ta một tiếng!

* * * * *

Hôm ấy màn đêm buông xuống chưa lâu, có một hán tử vóc người cao lớn xuất lĩnh hai tên hắc y hán tử từ phố chính ở Tây bắc thành Tô Châu rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Ba người đi được mấy chục trượng thì chợt gặp ba hán tử khác khệnh khạng từ một quán rượu nhỏ bá vai bá cổ nhau bước ra, một người vừa khạc nhổ vừa cất giọng lè nhè chửi đổng, một người ngâm nga một khúc ca nào đó không ai nghe hiểu, người thứ ba thỉnh thoảng móc họng ọe ra một bãi nước bầy nhầy.

Trong thiên hạ không hiếm người say, trong góc phố trần thành nào cũng gặp, cho dù nhìn chướng tai gai mắt bao nhiêu cũng không ai thèm lưu ý làm gì.

Nhưng có một điều là ba gã khệnh khạng chiếm hết cả con hẻm làm choán hết lối đi.

Song phương giáp mặt, hán tử vóc người cao lớn cất tiếng chửi :


– Mẹ nó! Đi phải tránh đường ra chứ!

Gã say đi giữa bước lại gần hán tử vóc người cao lớn, ngước mắt ngây ngô hỏi :

– Xin lỗi… huynh đệ hơi quá chén…

Tiếng chén chưa dứt thì hắn bất ngờ vung chưởng giáng một quả thôi sơn đúng vào tiểu phúc hán tử vóc người cao lớn làm hắn hự một tiếng, tấm thân phì nộn bị đánh bật lui mấy bước ngã vật xuống như con trâu mộng.

Một tên say rượu thứ hai lao tới bồi thêm một chưởng làm hán tử vóc người cao lớn hộc ra một bãi máu ngất đi.

Hai tên hắc y hán tử đồng hành còn chưa kịp phản ứng thì cũng trúng liền mấy chưởng ngã xuống bất tỉnh nhân sự…

Ba gã say chỉ sau thoáng chốc đã biến đổi hẳn, trở nên vô cùng linh hoạt. Tên đi giữa cất giọng tỉnh bơ :

– Các huynh đệ! Đi thôi!

Ba người lập tức động thủ, xốc hán tử vóc người cao lớn và hai tên hắc y hán tử lên lưng nhưng chóng rời khỏi hiện trường.

Không biết qua bao lâu hán tử vóc người cao lớn tỉnh lại thì thấy mình ở trong một sảnh đường lớn, đèn thắp sáng choang.

Ngực tức đầu nặng, hắn định đưa tay lên xoa ngực mới biết hai tay đều bị dây gân bò trói quặt vào cột nhà không nhúc nhích nổi.

Trên bộ bàn bát tiên giữa sảnh có ba người bận hắc y bịt mặt ngồi khật khưỡng uống rượu.

Một người nói :

– Cao nhị gia đã tỉnh rồi sao? Cao Phong khí công của Thiết Kim Cương Cao nhị gia quả là lợi hại, Kim Chung chưởng của huynh đệ đã luyện tới tám chín thành hỏa hầu mà một chưởng chưa đánh gục được ngay…

Thiết Kim Cương nhướng mày hỏi :

– Các ngươi là…

Hắc y hán tử ngồi giữa ngắt lời :

– Nhị gia không cần biết chúng ta là ai? Chỉ cần ngươi hợp tác, ngươi sẽ được trọng thị và được đối xử vào hàng thượng khách.

Thiết Kim Cương hừ một tiếng nói :

– Trọng thị? Các ngươi dùng thủ đoạn hạ lưu ám toán ta để bắt về đây, như thế gọi là đối xử vào hàng thượng khách? Rõ thật là một lũ ti tiện! Có bản lĩnh gì cứ giở hết ra đi! Thiết Kim Cương ta không sợ đâu, đừng lên giọng đạo đức giả nữa!

Tên hắc y nhân ngồi giữa nói :

– Đừng vội! Cao nhị gia ngang bướng như thế sẽ không có lợi gì đâu! Chúng ta biết Thiết Kim Cương ngươi là nhân vật anh hùng nhưng trong tình cảnh này là anh hùng không có đất dụng võ, không hợp thời đâu! Không bằng hữu tất là địch nhân, mà trong giang hồ các bằng hữu đối xử với địch nhân thế nào thì nhị gia ngươi biết quá rõ! Trong thời gian gần đây người của chúng ta mất tích không ít, ngươi là người biết rõ hành tung của họ nhất đúng không? Vừa rồi các ngươi phao truyền tin tức mở đại yến thiết đãi Trác Thiên Uy nhưng cho tới giờ tên họ Trác vẫn bặt tăm. Các ngươi làm thế nhằm mục đích gì?

Thiết Kim Cương đáp :

– Đó là kế hoạch của Tôn Chính lão đại, Cao mỗ không biết gì cả.

– Hừ! Như thế là ngươi không chịu hợp tác?

– Cao mỗ không biết là không biết. Các ngươi hỏi gì cũng thế thôi!

Hắc y nhân nói :

– Vì lợi ích của hai nhà chúng ta, tại hạ thành tâm khuyên Cao nhị gia hợp tác.

Thiết Kim Cương đáp :

– Các ngươi dùng thủ đoạn ti tiện bắt Cao mỗ tới đây thì còn muốn ta thành tâm gì? Hừ!

Hắc y nhân nói :

– Đó là do bất đắc dĩ mà thôi, vì tình hình quát khẩn trương nên không thể không đương cơ lập đoản. Cao nhị gia, các ngươi bức ép Trác Thiên Uy như thế, cũng bức chúng ta phải sớm hạ thủ, như thế không thể trách chúng ta trở mặt vô tình. Bây giờ chúng ta chờ một câu trả lời của Cao nhị gia.

Thiết Kim Cương đáp :

– Bây giờ Cao mỗ đã rơi vào tay các ngươi, muốn giết muốn mổ gì thì cứ việc! Cao mỗ không thèm nháy mắt đâu! Còn muốn Cao mỗ bán đứng bằng hữu của mình thì đừng nằm mộng!

Hắc y nhân hừ một tiếng nói :

– Đã thế, chúng ta sẽ cho ngươi biết mùi vị của Ngũ Âm Triệt Mạch! Động thủ!

Dứt lời sấn tới xuất song chỉ điểm ra…

Thiết Kim Cương oằn người cố nén đau nhưng người không ngừng run lên, mồ hôi toát ra như tắm, thở hồng hộc như trâu cày trưa nắng.

Hắc y nhân chợt cởi tấm khăn bịt mặt ra, để lộ bộ mặt thâm trầm ác độc với nước da tái nhợt nói :

– Tên họ Cao! Ngươi tự cho mình là thiết hán xương đồng da sắt xem có chịu nổi mấy chỉ Ngũ Âm Triệt Mạch của Âm Thần Ngụy Cường ta không?

Thấy rõ đối phương chính là Âm Thần Ngụy Cường, Thiết Kim Cương liền biến sắc, tựa hồ như đụng phải một con rắn độc, toàn thân nổi da gà…

Vừa lúc đó chợt nghe kình khí rít lên cùng một tiếng la thảm, sau đó nghe choang một tiếng, cả sảnh đường chìm vào bóng tối ngửa bàn tay không thấy…

Âm Thần Ngụy Cường không hổ là nhân vật danh chấn giang hồ, biết có kẻ địch tập kích lách mình tránh một mũi ám khí bắn sượt qua tai rồi trầm giọng nói :

– Lùi vào mật thất!

Nhưng hắn vừa nói xong thì bị một ngọn phi đao phóng trúng ngay vào miệng xuyên ra tới hậu não gục xuống chết tươi!

Lát sau sảnh đường trở nên vắng lặng.

* * * * *

Ngay trước hôm Trác Thiên Uy mất tích, tin đồn về tấm thiệp Ngô Trung Nhất Long mời Trác Thiên Uy du ngoạn lan ra khắp Tô Châu khiến cho tình hình đã căng thẳng lại càng thêm phức tạp, áp lực từ các môn phái dồn cả vào Tôn phủ khiến Ngô Trung Nhất Long như muốn nghẹt thở.

Lão không ngờ một việc nhỏ mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như thế…

Trong ngôi Vĩnh Hằng am đối diện với Hàn San tự có mười mấy nữ ni tu hành nhưng hôm nay đã đến giờ tảo quả mà hoàn toàn vắng lặng, không nghe tiếng cầu kinh gõ mõ. Chẳng lẽ mười mấy vị nữ ni cũng biết mất một cách đầy bí ẩn như Trác Thiên Uy?

Một thiếu nữ bận thanh y dáng người rất mỹ lệ, sau tấm mạng mỏng che mặt vẫn lộ ra nét kiều diễm của một trang thiên hương quốc sắc xuất hiện ở khu rừng đào trước am.

Cổng am hé mở, một thiếu nữ khác từ trong am bước ra. Thiếu nữ này bận lục y, tấm mạng che mặt cũng màu lục, không chỉ dáng người yểu điệu mà bước đi cũng hết sức nhẹ nhàng, chẳng khác gì thiên mã hành không!

Cả hai thiếu nữ đều không mang binh khí, nhưng nhìn qua thân pháp và dáng vẻ cũng biết người trong giang hồ.

Chờ lục y thiếu nữ đến gần thanh y thiếu nữ mới từ rừng đào bước ra nói :

– Thân pháp Phúc đại thư thật hoàn hảo, tiểu muội vô cùng ngưỡng phục! Phúc đại thư phái người triệu kiến tiểu muội phải chăng là để thị uy?

Phúc đại thư đáp :

– Nào dám? Xin Lê Thiên Hương tiểu muội chớ hiểu lầm! Chẳng qua là buổi sáng ta có thói quen luyện công nên tập lại một chút thôi… Tiểu muội một mình tới đây ứng ước, không coi chúng ta là cừu địch, ngu thư rất lấy làm vinh hạnh!

Lê Thiên Hương đáp :

– Phúc đại thư khéo nói! Giữa hai chúng ta không có mâu thuẫn hay xung khắc gì đáng kể, bình thường mỗi người làm việc của mình không mấy khi gặp được nhau. Hơn nữa Phúc đại thư danh mãn giang hồ, còn tiểu muội chỉ là một nha đầu mới xuất đạo thì có chuyện gì mà coi nhau như cừu địch được? Nhưng hôm nay Phúc đại thư phái người triệu kiến không biết có gì chỉ giáo?

Phúc đại thư nói :

– Lê Thiên Hương tiểu muội trong Tam Tinh minh tuy địa vị không bằng Tam Tinh nhưng uy danh rất lớn. Ngay cả Chức Nữ Tinh Ấn Quyên nhị gia cũng chưa chắc đã bằng…

Lê Thiên Hương biến sắc hỏi :

– Phúc đại thư định li gián chúng ta sao?

– Lê muội chớ hiểu lầm! Ngu thư nói đó là thực tình…

Lê Thiên Hương nói :

– Bây giờ chúng ta hãy đi vào chính đề đi! Vì hiện tại tình thế đã thay đổi nên tiểu muội rất bận!

Phúc đại thư cười khanh khách nói :

– Lê Thiên Hương muội muội hành khứ giang hồ đã năm sáu năm mà sao tính tình còn nóng vội thế? Không sai! Đúng là tình hình đã biến đổi, hiện tại người của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng bá chủ không còn giữ được kiên nhẫn đã bắt đầu triển khai hành động. Tối qua một vị bái đệ của Ngô Trung Nhất Long là Thiết Kim Cương bị thất tích suýt nữa đã trúng phải độc thủ, may nhờ một vị bái đệ khác của Ngô Trung Nhất Long là Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái kịp thời đến cứu nên mới giữ được tính mạng. Theo ngu thư biết thì quý Minh đang ngầm bảo hộ Ngô Trung Nhất Long.

Lê Thiên Hương đáp :

– Ngô Trung Nhất Long đâu cần bổn Minh bảo hộ? Thực ra cho dù không có Tam Tinh minh thì lực lượng bảo hộ cho Tôn phủ đã rất hùng hậu rồi. Tuy nhiên bổn Minh cũng hy vọng kết thành đồng minh với Tôn phủ.

Phúc đại thư nói :

– Song phương lực lượng tương đương. Còn ở Tô Châu thì Kháng bá chủ có thực lực lớn nhất…

Lê Thiên Hương lắc đầu :

– Cái đó còn chưa thể khẳng định. Người của bổn Minh còn tiếp tục tới đây nữa.

– Kháng bá chủ cũng thế, Lê tiểu muội ngu thư nguyện ý trợ giúp quý Minh một tay, muội thấy thế nào?

Lê Thiên Hương trầm ngâm nói :


– Cái này… đối với Phúc đại thư thì có chỗ nào tốt đâu, đại thư là người du hí phong trần có bằng hữu khắp thiên hạ nhưng không tham gia vào các cuộc tranh chấp trong giang hồ. Hôm nay đại thư bỗng nhiên đề xuất chủ ý trợ giúp bổn Minh, nên muội rất lấy làm khó hiểu!

Phúc đại thư nói :

– Lê tiểu muội! Những lời đồn liên quan đến ngu thư đều là những lời đơm đặt ác ý. Khác hẳn những lời khen bất tận về hiền muội…

Lê Thiên Hương chau mày hỏi :

– Phúc đại thư nói vậy là có ý gì?

– Ngu thư muốn bênh ngươi thật mà!

– Bênh tiểu muội? Chẳng lẽ đại thư định gia nhập bổn Minh?

Phúc đại thư xua tay :

– Cái đó thì khỏi! Tam Tinh minh đã có Tam Tinh, còn ta thì chẳng phải là tinh tú gì cả làm sao họ chịu dung nạp ta? Lê muội! Ngươi từng thất cơ dưới tay tên họ Trác, có chuyện đó không?

Lê Thiên Hương hỏi :

– Phúc đại thư nhận được tin tức đó ở đâu?

Phúc đại thư đáp :

– Ngu thư tin tức rất linh thông mà!

Lê Thiên Hương nói lảng đi :

– Tiểu muội biết đại thư rất cao minh kết giao toàn với những nhân vật tuyệt đỉnh…

– Nhưng chưa ai bằng tên họ Trác…

Lê Thiên Hương à một tiếng nói :

– Tiểu muội hiểu rồi! Trác Thiên Uy chẳng những hết sức cao minh mà còn hết sức tuấn tú, trẻ tuổi… Phúc đại thư, chẳng lẽ ngươi…

Phúc đại thư nói :

– Đó chính là mục đích mà ngu thư muốn trợ giúp ngươi. Muội cho rằng ta ngu đần lắm sao? Lê muội… Một tay thì chẳng vỗ lên tiếng, nhưng ba anh đồ tể cộng lại thì có trí óc bằng một anh Gia Cát Lượng! Khi đó thì có thể nói là chẳng có việc gì mà không làm nổi, ngay cả sao trên trời cũng có thể ngắt xuống được, nói gì một tên Trác Thiên Uy?

Lê Thiên Hương nói :

– Phúc đại thư! Nhưng việc này tiểu muội không làm chủ được… Xin đại thư lượng thứ. Tam gia trong bổn Minh nhận thấy có thể thu phục được Trác Thiên Uy.

Phúc đại thư bĩu môi nói :

– Thôi đi! Ngu thư xin nói thật, Tam Tinh của quý Minh liên thủ cũng không thắng nổi Trác Thiên Uy đâu! Vũ Khúc Tinh Bồ tam gia tính tình kiêu ngạo mà tự phụ nhưng lại là người chỉ có tứ chi phát triển nhưng đầu óc lại giản đơn. Nói không phải coi thường Vũ Khúc Tinh Bồ tam gia, vị đó xách giày cho Trác Thiên Uy còn chưa xứng!

Lê Thiên Hương nhíu mày hỏi :

– Phúc đại thư có biết công lực võ học Trác Thiên Uy như thế nào không?

– Đương nhiên biết! Nếu luận về võ công thì khó thắng được hắn, nhưng luận về cơ trí thì có nhiều hy vọng thành công. Nếu các ngươi không đáp ứng thì ngu thư cũng tự mình tiến hành được!

Lê Thiên Hương nói :

– Phúc đại thư! Cho tiểu muội thời gian nửa ngày để thuyết phục tam gia được không?

Phúc đại thư gật đầu :

– Được! Đúng ngọ trưa nay sẽ gặp lại!

Lê Thiên Hương cúi người nói :

– Vậy tiểu muội xin cáo từ!

Nói xong quay người uyển chuyển bước ra khỏi vườn đào.

Phúc đại thư đưa mắt nhìn theo Lê Thiên Hương cho đến khi cô ta đi khuất mới buông một tiếng thở dài…

Không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì?

Đột nhiên phía sau có tiếng người nói :

– Hô hô! Thật là quái sự! Lê Thiên Hương không phải làm nhân vật tầm thường, tính tình đa nghi, xưa nay không tín nhiệm bất cứ người nào làm sao hôm nay lại…

Phúc đại thư quay lại thấy người vừa nói là một người bịt mặt, mặc chiếc hắc trường bào rộng thùng thình không thể nhận ra dáng người cũng như mặt mũi, nhưng cô ta cũng biết đó là ai, lạnh lùng nói :

– Nó tín nhiệm ta vì ta không uy bức nó.

Hắc y nhân hỏi :

– Nhưng liệu nha đầu đó có thuyết phục nổi Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh không?

Phúc đại thư lắc đầu đáp :

– Rất khó nói! Vũ Khúc Tinh xưa nay toàn thu dụng những tên vong mạng giang hồ chỉ đâu đánh đó. Tuy nhiên lần này thì có hy vọng thành công.

Hắc y nhân hỏi :

– Vì sao?

– Vì Vũ Khúc Tinh cũng là một kẻ vong mạng, còn Trác Thiên Uy cả trí óc và võ công đều cao hơn hắn một bậc, đó xứng đáng là một cao thủ đủ làm cho Vũ Khúc Tinh chịu cam bái hạ phong. Nhưng cũng vì thế mà càng tăng hoài vọng thu phục Trác Thiên Uy, hắn sẽ suy nghĩ lời đề nghị của Lê Thiên Hương. Như thế vừa hy vọng thu phục được tên họ Trác, vừa được sự trợ giúp của ta, tin rằng hắn không từ chối!

Hắc y nhân gật đầu :

– Nếu vậy thì tốt!

Phúc đại thư hừ một tiếng nói :

– Tốt gì chứ? Ngươi chớ nên đặt mọi hy vọng vào ta. Ngươi cũng cần tận lực tự mình hành động! Đừng quên chính ngươi đã mấy lần làm hỏng sự, nếu có gặp bất trắc nào thì hãy tỏ ra mình là đại trượng phu nam tử hán!

Hắc y nhân đáp :

– Cô nương cứ yên tâm! Tại hạ tuy bất tài nhưng không đến nỗi đùn đẩy trách nhiệm và công việc cho cô nương đâu!

Phúc đại thư gật đầu :

– Nếu vậy thì tốt! Bây giờ ngươi có thể đi. Bây giờ chúng ta song song tiến hành công việc. Thành công sớm ngày nào, ngươi sớm ăn ngon ngủ yên ngày đó. Hãy nhớ ngươi tuyệt đối không được tìm ta!

– Phúc cô nương…

Phúc đại thư ngắt lời :

– Ta là người ngoài cuộc nên hiểu rất rõ tình thế. Không cần cho người truyền lại tin tức, hơn nữa tìm ta cũng không phải dễ dàng… Tốt nhất ai làm việc nấy!

– Cô nương…

– Ta không giúp ngươi được việc gì đâu, đừng hoài vọng! Hừ! Năm mươi tên cung thủ và kiếm thủ mà không làm gì nổi một mình Trác Thiên Uy… chẳng trách nào chúng thất vọng vì ngươi là phải… Ngươi đi đi! Không có gì phải nói nữa!

Hắc y nhân buông tiếng thở dài rồi lẳng lặng quay đi…

Phúc đại thư cũng quay vào Vĩnh Hằng am, một lúc sau từ trong am bước ra một lão đạo cô tay cầm bó hương với bước chân run lẩy bẩy theo sơn đạo đi về hướng bắc…

* * * * *

Phía hạ du Vĩnh Hằng am cách ba bốn dặm bên một vịnh nhỏ có một ngôi tịnh cư.

Trác Thiên Uy ngồi trong một khu vườn kín đáo sau ngôi nhà, chân xếp bằng, mắt nhắm nghiền, trán toát mồ hôi. Chàng đang luyện Tiên Thiên Chân Khí.

Tối qua chàng tưởng chàng đã mất mạng, thế nhưng bây giờ đã đỡ ra mấy phần.

Phó Phụng Minh đứng cách chàng mấy bước, tay lăm lăm trường kiếm, ngưng thần chú mục quan sát xung quanh, sẵn sàng hy sinh tính mạng mình để bảo hộ cho Thiên ca…

Phương đông hửng sáng những áng mây hồng báo hiệu hôm nay sẽ là một ngày nắng đẹp.

Thỉnh thoảng Phó Phụng Minh liếc nhìn Trác Thiên Uy. Thấy môi chàng mím chặt, trán đẫm mồ hôi nàng cũng biết các vết thương đang hành hạ Thiên ca tới mức nào.

Nàng thán phục nghĩ thầm :

– Chàng là kiểu người thế nào chứ? Đương nhiên là một nam tử hán trung thực và dũng cảm, nhưng thật khó tin một công tử gia hào phú mà có thân hoài tuyệt học kinh nhân như vậy, càng khó tin chàng dám bán đi bảo vật tổ truyền trị giá hàng chục vạn lạng bạc để cứu trợ nạn nhân…

Một thiếu nữ thường dễ sinh hảo cảm đối với những gì mà mình cho là phi thường, nhưng khi cô ta đã ngầm quan sát nhất cử nhất động của người khác giới một cách không tự giác thì có nghĩa là tình cảm đã phát triển tới mức độ khá cao.


Phó Phụng Minh đã nhiều lần tiếp xúc với Trác Thiên Uy, có thể nói thêm một lần tiếp xúc tình cảm trong lòng nàng lại tiến triển thêm một bước mới.

Nàng có một bất mãn duy nhất là mối quan hệ rắc rối của chàng với Bạch Tố Lăng.

Không nén được, nàng bước lại gần dịu dàng hỏi :

– Thiên ca, huynh thấy trong người thế nào?

Trác Thiên Uy mở mắt nhìn nàng đáp :

– Đỡ nhiều rồi! Chủ yếu là lục thể ngũ tạng không biến vị, nội thương đã giảm nhiều. Chỉ một hai ngày nữa là bình phục thôi. Đa tạ muội đã quan hoài!

Phó Phụng Minh nói :

– Huynh vào nhà đi! Muội sẽ chuẩn bị bữa sáng cho huynh…

Trác Thiên Uy lắc đầu :

– Thôi! Muội vất vả suốt đêm rồi. Hãy đi nghỉ ngơi một lúc. Huynh không đói. Đến trưa ta tự nấu lấy cũng được!

Phó Phụng Minh liếc xéo chàng nói :

– Huynh sao thế? Nấu nướng là việc của nữ nhân kia mà? Tuy không đói nhưng phải ăn vào mới mau bình phục được.

Ngôi nhà vốn có chủ nhưng chủ nhân đi vắng, đồ đạc vẫn còn nguyên. Phó Phụng Minh tạm chiếm để làm chỗ chữa thương cho Thiên ca.

Phó Phụng Minh là tay nội trợ rất khéo. Trong bếp lại đầy đủ các loại thực phẩm nên không lo bỏ bữa.

Hai người bước vào nhà. Trác Thiên Uy hỏi :

– Bá phụ và bá mẫu đâu? Họ có biết chúng ta ở đây không?

Phó Phụng Minh đáp :

– Họ đã rời khỏi Tô Châu rồi!

Trác Thiên Uy ngạc nhiên hỏi :

– Thế ư? Hai vị lão nhân gia đi đâu vậy?

Phó Phụng Minh làm ra vẻ bí ẩn :

– Sau này huynh sẽ biết.

Trác Thiên Uy đỏ mặt hỏi :

– Làm sao bá phụ và bá mẫu yên tâm để muội…

Phó Phụng Minh đáp :

– Có huynh đây thì sợ gì chứ? Huynh không thể chiếu cố được cho muội hay sao? Nếu có họ ở đây muội không thể tự do cùng huynh hành động được. Một người luôn luôn bị quy củ giang hồ ước thúc như cha thì hành động rất khó…

Trác Thiên Uy cười hỏi :

– Làm sao muội biết ta không bị quy củ giang hồ ước thúc chứ?

Phó Phụng Minh đáp :

– Bây giờ manh mối càng ngày càng nhiều. Nếu huynh muốn nhanh chóng truy tìm bảo vật đương nhiên phải thẳng tay hành động. Bây giờ huynh hãy nói kế hoạch hành động của mình cho muội nghe xem được không?

Trác Thiên Uy ngập ngừng nói :

– Việc này…

– Nếu huynh không cho muội chọc tay vào là không được đâu! Huynh tra tìm bảo vật còn muội tìm hung thủ, có mắc mớ gì nhau đâu?

Trác Thiên Uy nói :

– Phụng muội! Quả thật ta có ý hành động phi thường để truy lại số bảo vật. Tuy biết bọn cướp đều lảng vảng xung quanh mình sẵn sàng hạ độc thủ giết ta để trừ hậu họa nhưng không thể biết được chúng là ai, bởi thế muội tham dự vào sẽ rất nguy hiểm. Giống như bọn phỉ tối qua tấn công, ngu huynh Không biết tên nào cả…

Phó Phụng Minh hỏi :

– Huynh vừa để lộ chuyện về Triệu Vô Khải cho Ngô Trung Nhất Long biết là lập tức có người mưu hại, đúng vậy không?

Trác Thiên Uy đáp :

– Nghi ngờ Ngô Trung Nhất Long là sai lầm! Ở Tô Châu này ngoài muội, lệnh tôn, lệnh đường và Bùi cô nương ra chỉ Ngô Trung Nhất Long là người duy nhất chịu giúp ngu huynh.

Ông ấy còn giúp tại hạ chuộc lấy ba chiếc ngọc thoa của cô kỹ nữ Tiểu Đào Hồng và giúp ngu huynh điều tra manh mối của Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy…

Phó Phụng Minh nói :

– Muội không có ý hoài nghi Ngô Trung Nhất Long. Nhưng…

Trác Thiên Uy xua tay nói :

– Thôi thôi! Đừng nghĩ ngợi nhiều mà quẫn trí mất!

Phó Phụng Minh hỏi :

– Huynh chuẩn bị hành động thế nào?

– Ngu huynh hành sự theo nguyên tắc của mình.

– Muội sẽ tuân thủ nguyên tắc của huynh. Nhưng hãy nói xem nguyên tắc đó là gì?

– Lấy răng chọi răng, điều tra được manh mối nào là quyết không bỏ.

Phó Phụng Minh nói :

– Vậy theo huynh muội nên hành động thế nào?

Trác Thiên Uy nói :

– Chúng ta phối hợp với nhau nhưng một minh một ám, muội đồng ý không?

– Ai minh, ai ám?

– Đương nhiên là ta minh muội ám. Ta hành khứ giang hồ ít hơn muội nên ít tiếp xúc với bọn ngưu quỷ xà thần, chúng cũng ít người biết ta vì thế hành động tiện hơn… Còn muội có nhiều kinh nghiệm, bí mật quan sát những kẻ theo dõi ngu huynh thì sẽ phát hiện được những manh mối…

Phó Phụng Minh gật đầu :

– Nghe ra cũng có lý!

Trác Thiên Uy cao hứng nói :

– Nếu vậy chúng ta cứ thế tiến hành. Bây giờ chỉ cần thỏa thuận thời gian và địa điểm hành động…

Phó Phụng Minh hỏi :

– Huynh thấy khi nào thì bắt đầu được?

Trác Thiên Uy đáp :

– Ngu huynh đã bình phục tám chín phần rồi, sau này vừa hành sự vừa hành công điều trị là ổn.

Phó Phụng Minh cười nói :

– Nếu vậy muội sẽ chuẩn bị ăn sáng, chúng ta ăn uống nghỉ ngơi xong sẽ lên đường!

Trác Thiên Uy lắc đầu :

– Không cần đâu. Bây giờ chúng ta đến Tường An khách điếm ăn sáng cũng được. Đó là nơi ngu huynh ở trọ mấy ngày qua, lúc nào cũng có người theo dõi. Chắc chắn bây giờ đối phương đã phái người tới đó để điều tra xem tiểu huynh sống chết thế nào, nhất định sẽ biết được bọn người mai phục trên Vị Lô đảo là ai…

Phó Phụng Minh nói :

– Tường An khách điếm là nơi đầy bất trắc, chính ngay lão điếm chủ Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh cũng không tin được, ăn uống ở đó không an toàn đâu. Chúng ta cứ ở đây ăn uống đàng hoàng, chỉ sợ tới đó là phải căng óc ra đối phó rồi…

Trác Thiên Uy gật đầu :

– Thế cũng được. thực ra bây giờ chúng ta không cần phải vội…

Phó Phụng Minh là người hiếu động, nghe nói chuẩn bị hành sự thì mừng cuống lên nói :

– Vậy để tiểu muội chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi!

* * * * *

Đã hai ba ngày Trác Thiên Uy không trú ở Tường An khách điếm, bọn người ẩn phục giám thị chàng tự nhiên cũng dần dần rút đi, một số chuyển sang công tác khác, một số tới những địa bàn mới để tiếp tục điều tra.

Ngưu quỷ xà thần rút đi làm cho áp lực đối với Tường An khách điếm và lão điếm chủ Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh rất nhiều, ngay cả bọn tiểu nhị cũng thấy nhẹ người ra không ít.

Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh có ý định rủ một vài bằng hữu tới Thái Hồ du ngoạn cho thư thái tâm thần, sau một thời gian có mặt Trác Thiên Uy làm đầu óc lão luôn luôn căng thẳng, nhưng khách điếm cứ liên tục xảy ra những biến cố khiến lão bắt buộc phải giải quyết nên cứ dây dưa chưa thực hiện được ý định.

Trong thời gian Trác Thiên Uy không trở về tuy áp lực từ các phái đối với Tường An khách điếm có giảm nhưng không hiểu vì lý do gì Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh vẫn không nguôi nghĩ đến chàng với một dự cảm bất tường nào đó.

Quả nhiên sáng hôm ấy Trác Thiên Uy bất ngờ trở lại khách điếm với nụ cười lạnh lùng và khó hiểu trên môi…

Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh bụng thầm kêu khổ với nụ cười gượng gạo rời quầy bước ra nghênh đón, khó nhọc lắm mới thốt ra được mấy tiếng :

– Trác lão đệ…

Trác Thiên Uy cười nói :

– Tăng điếm chủ! Làm sao mặt mày ủ dột như đi đưa đám thế kia? Hô hô! Việc làm ăn vẫn bình thường đấy chứ?

Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh cười gượng đáp :

– Nhờ phúc! Lão đệ mất tích đã ba ngày, bây giờ trở lại huynh đệ phải đi báo quan thôi! Thế nào? Mấy ngày qua ngươi cùng một cô nương xinh đẹp nào tìm nơi du ngoạn vì mải vui mà quên cả đường về phải không?

Trác Thiên Uy đáp :

– Du ngoạn gì đâu? Tại hạ bị một bọn trời đánh dụ vào thiên la địa võng để ám hại suýt nữa thì mất mạng, về được là may…

Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh nói :


– Lão đệ! Tốt nhất là ngươi hãy thanh toán tiền trọ mà rời khách điếm nhanh chóng đi khỏi Tô Châu đi! Càng xa càng tốt! Nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra biến cố như vừa rồi đấy!

Trác Thiên Uy lắc đầu cười nói :

– Tại hạ không đi đâu! Vừa rồi quả thật có bị nếm khổ đầu nhưng bọn ngưu quỷ xà thần thương vong không ít, chỉ sợ những tên còn sống đến nay vẫn chưa hoàn hồn. Để xem chúng còn bao nhiêu hơi sức, tổ chức được mấy lần ám toán tại hạ nữa?

Nói thêm đôi ba câu nữa, Trác Thiên Uy gọi một tên tiểu nhị mang giúp một ấm trà rồi từ biệt Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh trở về phòng…

Tên tiểu nhị mang trà đến, Trác Thiên Uy chỉ tới chiếc giường mình với túi hành lý bị lục lọi để ngổn ngang nói :

– Tiểu nhị ca! hôm nào cũng có người đến phòng lục lọi thế này phải không?

Tên tiểu nhị sợ hãi nói :

– Xin khách quan lượng thứ! Chúng tôi không thể…

Trác Thiên Uy xua tay nói :

– Ta không trách các ngươi đâu! Thực ra trong túi hành lý của ta cũng chẳng có gì. Các ngươi cũng chẳng nên bận tâm nhiều về điều đó.

Tên tiểu nhị nhẹ bắn người ra nói :

– Đa tạ khách quan đại lượng khoan hồng! Khách quan đã ăn sáng chưa? Để tiểu nhân đến nhà bếp bảo họ chuẩn bị…

Trác Thiên Uy cười hô hô đáp :

– Ta đâu dám dùng đồ ăn thức uống của quý điếm? Nói không chừng có vị nhân huynh nào đó cho một ít thuốc độc há không hỏng sao? Thôi muốn thì dùng thức ăn ở ngoài an toàn hơn là liều mạng dùng đồ trong quý điếm. Tuy nhiên bình trà này thì không sao cả, đối phương không thể có tài tiên tri đoán được ta đến đây nên không kịp mưu hại…

Tên tiểu nhị ấp úng nói :

– Khách quan.

Trác Thiên Uy chợt thấp giọng hỏi :

– Trong điếm còn nhiều khách không?

– Khách cũ thì sáng nay đi hết rồi, khách mới thì giờ này còn chưa đến. Khách quan có gì sai bảo nữa không?

Trác Thiên Uy xua tay nói :

– Thôi được. Ngươi lui ra đi, cần gì ta sẽ gọi sau!

Tên tiểu nhị chắp tay dạ một tiếng, lui ra tiện tay khép cửa lại.

Trác Thiên Uy uống xong chén trà, đến thay bộ y phục rách bươm đầy máu me trên người bằng một bộ lam bào khá tươm tất, đeo túi hộ sườn vào bên trong, sau đó lắng tai nghe động tĩnh từ các phòng xung quanh.

Tên tiểu nhị nói rằng bây giờ không còn ai trong khách điếm, thế nhưng chàng cần cảnh giác đề phòng.

Chợt có tiếng gõ cửa.

Trác Thiên Uy mang đao vào, tới bàn ngồi nói :

– Vào đi! Cửa không chốt đâu!

Một người bước vào phòng.

Đó là một lão hầu bàn đã luống tuổi, bưng một mâm cơm rượu.

Trác Thiên Uy chưa từng gặp lão hầu bàn này bao giờ nên càng sinh cảnh giác.

Chàng hỏi :

– Lão trượng, tại hạ có đặt mang thức ăn tới đâu?

Lão hầu bàn đáp :

– Có một vị khách quan sai tiểu nhân mang đến cho ngài.

Trác Thiên Uy ngạc nhiên hỏi :

– Vị khách quan nào vậy?

Lão hầu bàn chỉ tay tới dãy phòng đối diện đáp :

– Vị khách quan ở phòng số năm bên đó…

Trác Thiên Uy lắc đầu nói :

– Chắc là vị đó đã nhận lầm người…

– Khách quan…

– Thôi được! Ngươi cứ để xuống bàn!

– Vâng!

Trác Thiên Uy nói :

– Khoan đã! Trong tay ngươi có giấu vật gì, như vậy mang thức ăn đến chỉ là cái cớ thôi. Ngươi đã biết rõ ta không dùng đồ ăn thức uống ở đây, vậy mục đích là gì cứ nói rõ ra!

Lão hầu phòng để nhanh mâm xuống bàn rồi bất thần phất tay. Ba mũi ám khí lập tức bay thẳng tới mặt và ngực Trác Thiên Uy…

Chàng đã có đề phòng, vội chụp người xuống tránh. Ba mũi Táng Môn đinh cắm vào tường.

Thấy âm mưu bại lộ, lão hầu bàn phóng ám khí xong thì quay người bỏ chạy ngay, không dám chờ xem kết quả nhưng chưa tới cửa thì đã bị Trác Thiên Uy lao tới chặn đường!

Chàng cười nói :

– Các ngươi sao hành động vội vàng như thế?

Lão nhân liền vung song chưởng đã vận tới mười hai thành công lực đánh thẳng tới ngực đối phương.

Một chiêu chí mạng với uy lực bài sơn đảo hải!

Trác Thiên Uy cũng đã vận công chuẩn bị, vội đánh ra tiếp chưởng.

Bình!

Bốn chưởng tiếp nhau nổ vang làm căn phòng chao đảo, lão nhân bị bức lùi ba bước, hai tay tê chồn không nhấc lên nổi nữa, hai chân cũng nhũn đi không đứng vững ngã phịch xuống…

Trác Thiên Uy bước tới, chộp lấy ngực áo lão nhân dựng hắn lên, trầm giọng nói :

– Ta cần lấy khẩu cung? Đầu tiên xin các hạ cho biết quý danh?

Lão nhân nghiến răng nói :

– Lão phu là Hồ Diện Lang. Ngươi dám làm gì ta?

Trác Thiên Uy cười đáp :

– Có gì mà không dám? Trước tiên cho ngươi nếm mùi Ngũ Âm Triệt Mạch. Sau đó là Sưu Hồn chỉ và một số thủ thuật khác… Thế nào? Các hạ có chịu cung khai hay muốn nếm khổ đầu?

Lão nhân toát mồ hôi nói :

– Lão… lão hủ… xin khai!

* * * * *

Nửa canh giờ sau một chiếc thuyền nhỏ cập bến tại bên chiếc vịnh nhỏ đầy lau lách đối diện với Hàn San tự…

Trác Thiên Uy nhảy lên bờ, dặn thuyền phu ở lại chờ mình rồi đi vào khu rừng đào phía tây vịnh.

Lát sau một chiếc khoái thuyền cũng cập vào bờ vịnh. Trên thuyền chỉ có một thiếu niên thư sinh chính là Phó Phụng Minh đóng giả nam trang.

Nàng cũng nhảy lên bờ luồn trong lau lách rậm rạp đi theo Thiên ca.

Trác Thiên Uy ẩn mình trong rừng đào dòm vào Vĩnh Hằng am chỉ cách đó hai ba mươi trượng.

Trong am hoàn toàn tĩnh lặng, dường như không có người nào?

Hồ Diện Lang nói là Vĩnh Hằng am có mười ba nữ tu, làm sao không nghe tiếng mõ, cũng không thấy ai cả?

Phó Phụng Minh đến gần hỏi :

– Thiên ca, trong am không có người sao?

Trác Thiên Uy đáp :

– Hình như cũng có một vài người nhưng đó chỉ là mồi nhử thôi!

Phó Phụng Minh nhíu mày hỏi :

– Mồi nhử?

– Không sai! Cũng như ở Vị Lô đảo. Trong các khu rừng trúc hai bên Vĩnh Hằng am có không dưới ba mươi người ẩn phục…

– Vậy thì làm thế nào?

– Muội cứ ở đây, để tiểu huynh vào trong đó xem sao…

Phó Phụng Minh lắc đầu :

– Không! Muội sẽ đi với huynh!

– Tiểu muội ngốc nghếch! Muội phải ở đây yểm hộ ta chứ? Hơn nữa tiểu huynh không muốn muội lộ diện. Nếu không nghe lời sau này ta sẽ không phối hợp hành động cùng muội nữa đâu!

Phó Phụng Minh nói :

– Nhưng lực lượng địch quá đông…

– Ma Tăng là bại tướng dưới chướng của ta, mà hắn cũng bị thương cụt mất một tay, có gì đáng sợ chứ? Muội hãy nghe lời tiểu huynh đi!

– Thôi được! Muội nghe huynh vậy!

– Cẩn thận đừng để đối phương chặn mất đường lui. Tiểu huynh đi đây!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.