Đọc truyện Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà) – Chương 4: Đại náo Hách gia trang
Tường An khách điếm quy mô lớn hơn nên tình hình cũng phức tạp hơn Phong Kiều khách điếm rất nhiều. Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh là người trong giang hồ nên khách nhân ghé vào đây đa số cũng là khách giang hồ.
Trong sảnh đường đêm ấy đèn đuốc sáng trưng, khách nhân hình như đông hơn ngày thường nên người phục vụ cũng bận rộn hơn.
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh đứng ở quầy hàng, thấy Trác Thiên Uy trở về mặt mày tươi tỉnh không tỏ vẻ gì vừa thoát khỏi đại nạn liền hỏi :
– Tiểu huynh đệ sao về sớm thế?
Trác Thiên Uy cười hô hô đáp :
– Bây giờ mà còn sớm, vậy thì chưởng quầy muốn tại hạ lúc nào mới về? Chờ bốn hôm nữa thi thể mới nổi lên chứ gì?
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh tỏ vẻ không vui :
– Tiểu huynh đệ sao lại nói thế? Ta biết hai tên đó không phải là địch thủ của ngươi mà! Chúng đâu?
– Ở lại Phong Kiều trấn bên ngoài thành, chỉ Ngô Trung Nhất Long ở trong này thôi. Hắn đang phái nhãn tuyến đến Tường An khác điếm này giám sát tại hạ để tiến hành một âm mưu mới…
– Âm mưu gì?
– Cái đó còn chưa biết, nhưng nếu bắt chúng khai ra thì biết rõ thôi!
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh hỏi :
– Nhãn tuyến thì có thể. Nhưng liệu chúng có phải là người của Ngô Trung Nhất Long phái đến không?
Trác Thiên Uy cười đáp :
– Đương nhiên Ngô Trung Nhất Long sẽ không thân chinh chỉ huy mà việc đó hắn giao cho thủ hạ làm thay mình.
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh cười nói :
– Trác tiểu huynh đệ! Người còn trẻ mà suy nghĩ sâu sắc như thế, thật đáng khâm phục!
– Không dám! Tại hạ có chút việc phải đi đây, tạm biệt. Tăng chưởng quầy!
Nói xong bước đi ngay.
Chờ chàng ra khỏi điếm, Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh bước tới gần một tên hán tử ngồi riêng một bàn hỏi :
– Ngươi vừa rồi có nghe tiểu huynh đệ kia nói gì không?
– Nghe rõ thì sao?
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh hừ một tiếng hỏi :
– Rốt cuộc thì ngươi là do ai phái tới đây?
– Lão thái gia Tôn Chính.
– Thật không?
– Đương nhiên là không giả.
– Các ngươi có mấy người?
– Cái đó chưởng quầy hỏi làm gì chứ?
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh hừ một tiếng nói :
– Ngươi tưởng các ngươi hành động bí mật lắm hay sao? Nói cho mà biết Trác Thiên Uy biết rõ Ngô Trung Nhất Long cử năm người các ngươi tới đây mai phục. Chẳng qua y không thèm chấp đấy thôi!
Tên hán tử tức giận quát om lên :
– Trác Thiên Uy là cái thá gì chứ? Sớm muộn gì chúng ta cũng tóm cổ hắn…
Nói chưa xong bỗng kêu to một tiếng ôm ngực ngã phịch xuống!
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh kinh hãi nhìn ra, chỉ thấy một nhân ảnh loáng cái đã biến ra ngoài phạn đường, kinh hãi nghĩ thầm :
– Thân pháp thật huyền diệu! Thậm chí mình không kịp nhìn rõ mặt ngang mũi dọc người đó ra sao nữa! Trời đất! Đại Thụ Chiêu Phong, phen này không chỉ Ngô Trung Nhất Long phiền phức to mà Tường An khách điếm cũng không tránh khỏi liên lụy!
* * * * *
Hách gia trang của Hách Minh Sơn không chỉ nằm ở ngoài thành mà mãi tận bờ sông cách Phong Kiều trấn tới ba dặm.
Ngoài Hách gia trang, Hách tứ gia còn có nhiều cửa hàng và khách điếm ở Phong Kiều trấn nên Hách Minh Sơn rất ít khi ở Hách gia trang mà phần lớn thời gian ở lại trong Phong Kiều trấn, vừa tiện cho công việc, sinh hoạt cũng thoải mái hơn không bị thê nhi ước thúc.
Hách Minh Sơn là tên cự phú bậc nhất Phong Kiều trấn và Hách gia trang cũng là một trang viện đồ sộ và mỹ lệ bậc nhất Tô Châu. Trong trang có Đài Xuân viên với đủ đình đài lâu la, có Nghênh Phong lâu với những hoa viên cẩm tú như thế ngoại đào viên.
Canh ba.
Toàn Hách gia trang hoàn toàn tĩnh lặng và tối tăm, chỉ có trước trang môn treo hai ngọn hồng đăng tỏa ra ánh sáng ảm đạm đầy quỷ khí.
Trang viện đồ sộ nhưng tối om, tuy ai cũng biết ở Hách gia trang có rất nhiều võ sư hộ viện nhưng cảnh tượng im lìm đó cũng khiến người ta cảm thấy rờn rợn.
Có một bóng đen xuất hiện trước trang viện, tiếng bước chân làm khuấy động màn đêm yên tĩnh.
Trong khu rừng trúc bên tả trang môn có bóng người thấp thoáng, ba tên hán tử bận khinh trang lao ra chặn đường dạ hành nhân.
Một hán tử cao lớn như tòa tháp, nước da đen sạm quát :
– Đứng lại! Đêm khuya ngươi lởn vởn xung quanh trang môn có ý đồ gì?
Dạ hành nhân bịt kín mặt bằng một tấm khăn đen chỉ hở đôi mắt, ngước nhìn tên hán tử cao lớn nói :
– Tại hạ cần vào trang.
– Không được! Có việc gì ngày mai hãy đến!
Dạ hành nhân đáp :
– Tại hạ đã tới đây tất phải vào trang.
Hán tử cao lớn hỏi :
– Ngươi tên là gì? Tại sao phải trùm đầu bịt mặt như thế?
– Hôm nay tại hạ không muốn đại khai sát giới nên không muốn lộ bản lai diện mục.
– Ngươi là Trác Thiên Uy đúng không?
– Chớ nhiều lời. Tránh ra!
Ba tên hán tử vội rút đao kiếm cầm tay dáng khẩn trương như lâm đại địch. Vẫn là tên hán tử cao lớn hỏi :
– Ngươi nói rõ xem tới đây làm gì?
Dạ hành nhân đáp :
– Tại hạ tới gặp Hách Minh Sơn. Vị đó sẽ biết ngay tại hạ đến với mục đích gì.
– Tứ gia không có trong trang, đã đi mấy ngày rồi.
– Hắn đi đâu?
– Đến Hàng Châu du ngoạn Tây Hồ cùng mấy vị bằng hữu.
– Bao giờ về?
– Chưa biết, có thể ba bốn ngày nhưng cũng có thể mươi bữa nửa tháng mới về.
Dạ hành nhân à một tiếng nói :
– Như vậy là hắn chạy trốn tại hạ. Hẹn gặp ta bây giờ đến hẹn mà không muốn trả lời thì viễn tẩu cao phi là cách bảo mệnh an toàn nhất, xem ra tại hạ lật tung cái Hách gia trang này lên xem hắn có trở về không?
Hán tử cao lớn nói :
– Nói vậy thì ngươi là Trác Thiên Uy rồi! Các hạ! Đừng tưởng mình là phi phàm ghê gớm! Chẳng qua tứ gia thấy ngươi còn trẻ người non dạ nên không chấp mà thôi! Hãy đi đi và đừng bao giờ quay lại đây nữa. Hách gia trang là nơi long đầm huyệt hổ, cao thủ như vân. Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt. Sống yên lành không muốn sao cứ phải khổ gì tới đây tìm chết?
Dạ hành nhân đáp :
– Tại hạ cần xem long đầm huyệt hổ ở Hách gia trang là lợi hại tới mức nào, cái gọi là cao thủ như vân gồm bao nhiêu người. Ngươi là một trong số cao thủ như vân đó phải không?
Hán tử lắc đầu :
– Không phải! Tại hạ chỉ là nhân vật thuộc hàng tam lưu phụ trách việc tuần đêm mà thôi.
Dạ hành nhân quát :
– Nếu vậy thì tránh ra!
Quát xong đi thẳng vào cổng.
– Lùi lại!
Tên hán tử cao lớn cùng hai tên đồng bọn vung đao lao tới chặn đường, nhưng chỉ thấy mắt hoa lên ba tên hầu như cùng một lúc trúng chưởng bắn đi xa mấy thước ngã nhào xuống la lên oai oái như lợn bị chọc tiết.
Dạ hành nhân không cần nhìn chúng, bước tới vung chưởng đánh thẳng vào đại môn.
Choang!
Hai cánh cửa lớn sơn đen mở toang, cùng lúc ấy cả hai ngọn hồng đăng treo hai bên cổng tắt phụt, trang viện trở nên tối om nhìn cách ba bước không thấy vật.
Mặc dù vậy, Trác Thiên Uy vẫn không chút do dự tiến thẳng vào, cố tình bước mạnh làm phát ra âm thanh rào rạo, cách bốn năm trượng vẫn nghe rõ. Thật ra chàng không cần làm thế bởi vì tiếng phá cửa và hai ngọn hồng đăng đột nhiên tắt ngấm cũng đã đánh động người trong Hách gia trang rồi.
Trong bóng tối vang lên giọng nói khàn khàn :
– Các hạ! Ngươi cuồng quá đấy, dám xông vào Hách gia trang gây náo… Trác Thiên Uy! Đến bao giờ ngươi mới chịu tử tâm?
Đối phương dùng thuật Thiên Lý Truyền Âm phát ra nên không thể xác định được phương hướng, cũng không biết rõ gần xa, càng không thể nhận ra giọng nói của ai.
Trác Thiên Uy đáp :
– Còn chưa nhận được câu trả lời thỏa đáng, tại hạ quyết không chịu tử tâm!
Giọng nói khàn khàn vừa rồi lại vang lên :
– Trác Thiên Uy! Ngươi có cảm thấy bóng tối xung quanh là khác thường không?
– Không sai! Khi hai ngọn hồng đăng vừa tắt, tại hạ lập tức nhận ra trong trang đã thi triển Hàn Sương Độc Vụ, Hách gia trang quả nhiên tài sản vạn muôn! Tại hạ biết mỗi lần thi triển loại khí độc này phải tốn mất mấy ngàn lạng bạc. Hô hô! Nếu tại hạ đến đây mấy lần thì Hách Minh Sơn mất cả núi tiền đấy.
– Ngươi đã nhận thức rõ hiểm cảnh của mình rồi chứ?
– Tại hạ nhận thức hết sức rõ ràng!
Người kia đắc ý nói :
– Lần này thì ngươi chết chắc rồi!
– Thật ư? Tại hạ thì không cho là như vậy! Nếu tại hạ không tự tin vượt qua được thì tới làm gì? Khi việc còn chưa làm xong mà đưa thân nộp mạng thì người mẫn tiệp có ai làm thế? Tại hạ chờ lâu đã bắt đầu sốt ruột rồi đấy, có gì nữa thì các ngươi hãy chuẩn bị nhanh đi!
– Trác Thiên Uy! Ngươi đã hãm thân vào tuyệt cảnh, sẽ không có chút hy vọng nào thoát chết đâu!
– Tại hạ thì nghĩ trái lại! Chính các ngươi mới lâm vào tuyệt cảnh, bởi vì tại hạ đã quyết định tối nay sẽ đại khai sát giới. Các hạ! Hãy đem giao ba chiếc ngọc thoa ra để tránh cho Hách gia trang khỏi một trường đồ sát! Không những Hách gia trang sẽ thành nơi núi thây sông máu mà Hách Minh Sơn ngươi còn mang tiếng là ăn trộm bảo vật, dù dùng hết nước sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tiếng nhơ đâu!
Tiếng kình phong rít lên cùng những ánh chớp loang loáng.
Hàng trăm mũi ám khí bay tới, đều nhằm cả vào người Trác Thiên Uy.
Chàng vừa phất tay cuốn ám khí bay đi vừa nói :
– Các ngươi hạ độc thủ trước, đã thế đừng trách tại hạ lấy răng chọi răng!
Đột nhiên từ trong bóng tối phát ra một tiếng rú rùng rợn.
Trác Thiên Uy nghĩ thầm :
– Cao thủ chân chính tới rồi!
Sau tiếng hú, không trung hoàn toàn tĩnh lặng, Trác Thiên Uy biết đó là cơn lặng nghẹt thở trước giờ cuồng phong, hàm chứa bao điều bất trắc và hung hiểm.
Trác Thiên Uy đoán người vừa đáp từ mình không phải ai khác, chính là Hách Minh Sơn, nhưng hai người đối đáp trong bóng tối mà không nhìn thấy nhau, tuy nhiên đã xác định được vị trí của nhau.
Người vừa phát ra tiếng hú tuy lướt tới rất nhẹ nhưng vẫn phát ra âm thanh, chàng nhận ra người này đến cách năm sáu trượng thì dừng lại nói :
– Bần đạo cho ngươi một cơ hội rút lui an toàn!
Nguyên là một đạo sĩ!
Giọng lão đạo nghe vang rền như sấm dội vào tai ong ong nhức buốt, hiển nhiên công lực hết sức thâm hậu.
Trác Thiên Uy đáp :
– Chỉ cần Hách Minh Sơn nói rõ ba chiếc ngọc thoa do đâu mà có tại hạ sẽ đi ngay. Đạo trưởng tu vi đã tới mức thông huyền nhập hóa, tại hạ vô cùng khâm phục!
– Ngươi biết ta là ai không?
Trác Thiên Uy đáp :
– Không biết. Tuy nhiên chắc trong lòng đạo trưởng cũng thừa hiểu lúc này mà tại hạ vẫn còn ở đây tất không phải thiện nam tín nữ. Vì thế mà đạo trưởng tạo cơ hội cho tại hạ đi để tránh lưỡng bại câu thương. Nhưng tại hạ không phải là người đầu voi đuôi chuột, tại hạ xin tâm lĩnh!
Lão đạo hừ một tiếng nói :
– Ngươi chưa thấy quan tài là còn chưa nhỏ lệ?
Trác Thiên Uy rắn rỏi đáp :
– Thấy quan tài tại hạ cũng không nhỏ lệ!
– Vậy bần đạo sẽ thành toàn ngươi!
– Tại hạ cũng thế!
– Ngươi là Trác Thiên Uy?
– Không sai!
Bóng tối đang dày đặc chợt loãng đi, nhưng không gian vẫn hết sức tĩnh lặng. Trác Thiên Uy nghe rõ cả tiếng hô hấp của đối phương.
Trác Thiên Uy thấy một nhân ảnh chồm tới, lập tức phát chưởng đánh ra ngay.
Bình! Bình!
Hai tiếng nổ rền như sấm tiếp liền nhau, hai bóng người cùng lùi lại hai bước.
Trác Thiên Uy nói :
– Thì ra là Thiên Nguyên đạo trưởng! Thiên Cang chưởng của ngươi thật bá đạo, tại hạ lĩnh giáo rồi! Con người nổi danh giang hồ như ngươi mà vừa phát chưởng đã hạ độc thủ! Được! Ngươi cũng tiếp ta hai chưởng!
Lời dứt chưởng phát.
Lại hai tiếng nổ kinh tâm động phách vang lên, vẫn cứ là thế bình lực địch, không bên nào chiếm được thượng phong.
Vừa bị chấn lực bức lùi, hai đối thủ lập tức rút binh khí xáp vào nhau, trong bóng tối chỉ nghe tiếng binh khí chém vào nhau chan chát rền lên thành một khối, không thấy rõ bóng người.
Trong tình hình tối như bưng đó, đôi bên chỉ nghe tiếng gió đoán thế kiếm của đối phương mà tiếp chiêu, bởi vì chờ thấy được đối phương xuất thủ thế nào rồi mới đối phó thì ắt đã mất mạng!
Quả là một trận sinh tử chiến kinh tâm động phách không tiền khoáng hậu.
Sau mười lăm chiêu quyết tử, đôi bên vẫn sức bình lực địch, không ai thua kém phân hào.
Trác Thiên Uy lùi lại nói :
– Thiên Nguyên đạo trưởng, tại hạ cần thi triển tuyệt chiêu rồi. Hãy tiếp mấy chiêu Càn Khôn thập nhị đao.
Thiên Nguyên trầm giọng hỏi :
– Càn Khôn thập nhị đao?
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Không sai! Tiếp chiêu!
Dứt lời vung đao tấn công ngay.
Đao ảnh sáng lòa phát ra muôn vàn ánh hào quang vây kín đối phương trong thiên la địa võng…
Qua tám đao, Thiên Nguyên đạo nhân chợt kêu lên một tiếng, ôm lấy cánh tay trái chảy máu ròng ròng nhảy lui, rồi chạy biến vào đêm tối.
Thiên Nguyên là một đại cao thủ trong hắc đạo, lần này bị thương không nặng nhưng uy danh gây dựng được mấy chục năm bây giờ tổn hại không nhỏ!
Trác Thiên Uy thu đao nghĩ thầm :
– Xem ra mình còn phải khổ luyện nhiều mới được! Hôm trước Ma Tăng thoát mạng dưới Lạc Hồn Thiên Phệ, còn hôm nay Thiên Nguyên đạo nhân thì chạy thoát dưới Càn Khôn thập nhị đao… Cần phải khổ luyện, đồng thời kiểm tra nguyên nhân vì sao không thể khống chế được địch nhân?
Trác Thiên Uy đã đòi hỏi bản thân mình quá cao. Những nhân vật tuyệt đỉnh như Thiên Nguyên, Ma Tăng người trong giang hồ nghe danh đã kinh hồn táng đởm, nay chàng đã thắng mà vẫn chưa hài lòng!
Chàng cứ xuyên trong bóng tối mà tiến sâu vào Hách gia trang.
Bây giờ chàng không phát ra âm thanh lớn như trước nữa mà tiến rất thận trọng.
Dọc đường không gặp một bóng người nào, chàng cứ đi thẳng tới đại sảnh, bất thần quát to một tiếng vung chưởng đánh bật tung cửa sảnh ra.
Trác Thiên Uy đã quyết định mạo hiểm, vừa mở cửa xong liền băng mình lao vào ngay, vừa khéo thoát qua kiếp nạn!
Hàng chục mũi ám khí phóng tới cửa, nhưng Trác Thiên Uy đã lọt vào trong.
Trong ánh đèn hiu hắt Trác Thiên Uy nhìn thấy năm sáu bóng đen, tin chắc bọn này vừa phóng ám khí liền vung đao xung sát.
Tiếng rú thảm phát ra liên hồi kỳ trận, ngay lập tức có hai tên bị chém chết gục ngay xuống.
Bọn trong sảnh đều là cao thủ thượng thặng, ba tên hắc y nhân còn lại vung kiếm phản kích, kiếm thế cũng rất kinh nhân!
Đã dấn thân vào hang hồ địch sống ta chết, hơn nữa trong ánh đèn leo lét, Trác Thiên Uy loáng thoáng nhận ra trong số ba tên còn lại có cả Ma Tăng và Khuyết Đạo, không còn cách lựa chọn nào khác xuất tuyệt học ngạo thế Càn Khôn thập nhị đao và Lạc Hồn Thiên Phệ!
Một người bận đạo y, khuyết mất vành tai trái vừa vung kiếm bổ xuống đầu Trác Thiên Uy thì ngay lúc đó người hắn bị chém đứt làm hai đoạn đổ sầm xuống, tên thứ hai là một lão tăng bị chém đứt nguyên cả cánh tay phải tới tận vai, rú lên hoảng loạn chạy đi nhưng mới được vài bước thì ngã xuống bất tỉnh.
Còn lại một người, thấy Trác Thiên Uy hung mãnh như thần binh thiên tướng như vậy thì lùi lại run giọng nói :
– Lạc Hồn Thiên Phệ! Ngươi là truyền nhân của Hỏa Sư?
Trác Thiên Uy nhận ra giọng của Thiên Nguyên đạo nhân à một tiếng nói :
– Thì ra đạo trưởng vẫn còn ở đây, Hách Minh Sơn đâu?
Thiên Nguyên đáp :
– Bần đạo tới đây làm khách, không quan tâm đến hành tung của chủ nhân.
Trác Thiên Uy nói :
– Ngươi và Ma Tăng, Khuyết Đạo được mời đến bảo hộ cho Hách gia trang, chẳng trách gì Hách Minh Sơn hung hăng khoác lác như thế… Hắn còn mời thêm nhân vật lợi hại nào nữa thì gọi hết ra đi. Tại hạ đã tới đây, chưa xong việc thì còn chưa rời trang đâu. Có trốn tránh thế nào thì đến khi ta phóng hỏa thiêu hủy Hách gia trang rồi cũng lộ mặt thôi. Cả Hách Minh Sơn nữa… Trong Thiên hạ Thất đại hung nhân thì ở đây có tới ba người rồi, nhiều cao thủ như thế nhất định hắn không bỏ tới Hàng Châu đâu!
Thiên Nguyên nói :
– Ngươi tạm thời về đi. Bần đạo sẽ thương lượng với Hách tứ gia, ba ngày sau đến trả lời ngươi…
– Chuyện ba ngày sau thì cứ để đến ba ngày sau hãy nói, đừng dùng kế hoãn binh nữa! Chuẩn bị tiếp chiêu!
– Bần đạo…
Trác Thiên Uy ngắt lời :
– Thiên Nguyên lão đạo! Đừng tìm cách kéo dài thời gian để tính kế chuồn. Tại hạ cho người đấu một trận công bình sống hay chết cũng đấu cho oanh liệt!
– Ngươi không quản lưỡng bại câu thương?
– Tại hạ đã nhẫn nại quá nhiều rồi, mấy hôm trước ta không thèm giết Ma Tăng và Khuyết Đạo, nhưng hôm nay tại hạ đã nói là đã quyết định đại khai sát giới? Cả Hách Minh Sơn nữa… Vì sáu mươi bảy viên ngọc với giá trị vài vạn lạng bạc mà hắn không tiếc tính mạng và danh dự để xem ai cứu nổi hắn?
Thiên Nguyên nói :
– Trác Thiên Uy! Bần đạo không tin ngươi đã được Hỏa Sư chân truyền. Mà cho dù Hỏa Sư tới đây bần đạo vẫn còn đủ dũng khí liều mạng!
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Nếu vậy thì tốt! Chuẩn bị phát chiêu!
Đột nhiên từ cửa sảnh vang lên giọng nói trong như bạc :
– Nguyên là Trác Thiên Uy đã tới đây! Tuổi trẻ khí thịnh, Hỏa Sư có được truyền nhân khôi ngô can đảm thế này, thật đáng mừng đáng chúc!
Trác Thiên Uy phản ứng cực nhanh quay phắt lại, chỉ một bước đã lao tới cửa, chỉ mũi đao tới ngực đối phương.
Người vừa xuất hiện đứng ngay cửa sảnh là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp bận tử y, chừng hai bảy hai tám tuổi, dung mạo và hình thể hết sức hấp dẫn, ánh mắt gợi tình có thể thiêu cháy mọi nam nhân.
Tử y mỹ phụ nói :
– Ta đã bị mũi đao ngươi khống chế rồi, không để ta rút kiếm sao?
Cùng với giọng nói ngọt ngào, Trác Thiên Uy còn cảm thấy mùi hương thơm tho toát ra từ da thịt nữ nhân và từ những móng tay sơn đỏ chót.
Giọng nói và mùi hương đó làm đầu óc chàng choáng váng.
Trác Thiên Uy cố trấn tĩnh đáp :
– Phương giá rút kiếm đi, tại hạ dành cho ngươi một cuộc đấu công bình.
– Cám ơn! Thanh niên nhân tráng khí ngất trời, bao giờ cũng đầy ngạo khí và tuân theo quy củ võ lâm. Để thành danh thì không cần quy củ đó, vì ngươi đã sớm mất mạng rồi…
Không biết giọng nói, ánh mắt tử y mỹ phụ nhân có ma lực thế nào mà làm Trác Thiên Uy cảm thấy đầu óc choáng váng, cánh tay cầm đao chợt trở nên bất lực từ từ hạ xuống…
Thiên Nguyên đạo nhân tiến lên hai bước, nhưng tử y mỹ phụ nhân khoát tay ra hiệu cho hắn lùi lại, lúc ấy thị mới từ từ rút kiếm ra chỉ tới ngực Trác Thiên Uy nói :
– Ngươi ngửi thấy mùi dị hương là tâm thần tán loạn, không thể tập trung được thần trí, tâm thần không còn nghĩ gì được nữa…
Trác Thiên Uy lên tiếng :
– Có! Ta nghĩ đến mùi dị hương tối hôm trước ám toán mình ở Hưng Long điếm.
Chàng nhếch môi cười, giọng trở nên lạnh như băng :
– Tán Phách Hương của ngươi rất lợi hại, đồng thời Nhiếp Hồn Ma Âm cũng đã luyện tới cảnh giới thặng thừa!
Tử y mỹ phụ nhân kinh ngạc lùi lại một bước, nỗ lực trấn tĩnh nói :
– Ngươi vẫn còn tĩnh trí trước Tán Phách Hương và Nhiếp Hồn Ma Âm, quả thật phi thường! Tuy nhiên…
Trác Thiên Uy cười nói :
– Ta tới đây là đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Hơn nữa thủ đoạn hạ lưu này ngươi đã áp dụng một lần, có lý đâu thành công lần nữa? Phương giá! Bản lĩnh ngươi rất cao, nhưng đáng tiếc là tại hạ đã có cách ứng phó.
– Giết!
Tử y mỹ phụ nhân bất thần gào lên, vung kiếm đâm sang…
Trác Thiên Uy đã có đề phòng, lập tức vung đao chém bạt đường kiếm đối phương rồi nhảy tới, xuất thủ không chút lưu tình vung tay trái tát đánh bốp vào mặt tử y mỹ phụ nhân làm bà ta bật ngược lại hai bước, má phải lập tức sưng vù lên, làm khuôn mặt kiều diễm của thị biến dạng hẳn đi.
Thiên Nguyên đạo nhân thừa cơ lao tới, Thất Tinh kiếm phất ra bảy vệt hàn tinh đâm tới hậu tâm Trác Thiên Uy.
Chàng đã lường trước tình huống này nên không chút rối loạn vung đao chém ngược lại, rồi quay người thi triển Càn Khôn thập nhị đao phát liền ba chiêu hoàn toàn khóa kín kiếm chiêu của Thiên Nguyên, sau đó vung đao thi triển một thức Lạc Hồn Thiên Phệ rạch một đường từ ngực Thiên Nguyên xuống tới tiểu phúc!
Thiên Nguyên đã bị nếm khổ đầu, có lý đâu xuất kiếm tấn công mà không lưu tâm phòng thủ?
Bị mũi đao làm rách chiếc đạo y dài tới bảy tám tấc, suýt nữa đổ ruột, lão đạo nhảy lùi ba bước rồi lao ra cửa hậu chạy tháo thân.
Tử y mỹ phụ nhân bị một tát không nhẹ tí nào mắt hoa đến không nhìn thấy gì, chỉ biết vung kiếm loạn lên phong kín môn hộ đề phòng Trác Thiên Uy tập kích, tuy chỉ múa loạn xạ nhưng thế kiếm vẫn rất nghiêm mật, không dễ gì mà công nhập vào được.
Trác Thiên Uy đứng ngoài màn kiếm ảnh cười nói :
– Thiên Nguyên đã chạy mất rồi, phương giá không còn chút may mắn nào nữa đâu! Chịu mệnh đi!
Tử y mỹ phụ nhân nghiến răng nói :
– Ta… ta liều mạng với ngươi!
Trác Thiên Uy vung đao chém tới thanh kiếm của tử y mỹ phụ nhân quát :
– Liều mạng gì chứ? Bây giờ tại hạ chưa cần giết ngươi, chỉ rạch mấy nhát vào khuôn mặt mỹ lệ của ngươi trước…
Thanh kiếm bị chém bạt đi với lực đạo mạnh đến lỗi tử y mỹ phụ nhân cảm thấy cánh tay phải tê chồn, thị biết bây giờ mà nấn ná ở lại thì không thoát khỏi khổ đầu, có khi còn bị giết liền vung tay trái phóng ra mấy mũi ám khí rồi lao ra cửa chạy đi.
Trác Thiên Uy đưa tay ra đón lấy ba mũi ngân châm, quát :
– Đứng lại!
Vừa quát vừa lao ra cửa, thuận tay phóng ba mũi châm tới lưng tử y mỹ phụ nhân.
Yêu phụ đang chạy thì bị ám khí trúng vào vai phải, theo đà chạy thêm bốn năm bước mới ngã sấp xuống.
Trác Thiên Uy nhảy tới, chỉ đao xuống hậu tâm tử y mỹ phụ nhân quát :
– Bây giờ ngươi có chịu phạt không?
Tử y mỹ phụ nhân thảm giọng nói :
– Tha… cho ta…
Trác Thiên Uy nói :
– Ta cần lấy khẩu cung. Hôm trước ở Hưng Long điếm ngươi mang bộ tóc bạc giả. Còn yêu phụ đóng giả nam trang ngồi đối diện là ai?
Tử y mỹ phụ nhân sợ hãi nói :
– Các hạ nhận lầm người rồi! Ta mới đến đây hôm trước, không biết chuyện gì ở Hưng Long điếm cũng không biết yêu phụ nào cả.
– Ngươi tới đây làm gì?
– Ta đến Tô Châu để chịu sự chỉ huy của Thiên Thành Vũ Sĩ.
Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :
– Thiên Thành Vũ Sĩ? Là nhân vật đầu não trong số những người bảo hộ cho Hách Minh Sơn phải không?
– Không sai?
Bọn chúng gồm những ai?
– Ngoài ba người trong Thiên hạ Thất đại hung nhân mà ngươi đã biết còn Tam Tà Thần và Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ trong Giang Hồ Ngũ Yêu.
Trác Thiên Uy thu đao nói :
– Thôi được! Ngươi có thể đi!
Tử y mỹ phụ nhân bò dậy, nhổ mũi ngân châm cất vào túi rồi lao đi, ra ngoài trang môn còn quay lại hậm hực nói :
– Tên họ Trác! Ta phát thệ rằng chỉ cần Câu Hồn Sa Nữ này còn một hơi thở thì sẽ dùng mọi thủ đoạn để giết ngươi, rửa mối nhục đêm nay!
Dứt lời thi triển khinh công lao vào bóng đêm…
Trác Thiên Uy không thèm để ý quay vào đại sảnh, trước đi tìm cửa địa đạo mật thất nhưng không thấy, sau mới bắt đầu tàn phá tất cả các thứ đồ cổ trong đó như bàn ghế, tủ, phông màn.
Tiếng đập phá ầm ầm nhưng không một ai xuất diện.
Trác Thiên Uy với lấy cây đèn lồng treo trên cột nhà bước tới cửa hậu quát to :
– Hách Minh Sơn đâu hãy cút ra đây! Nếu không tại hạ cần phóng hỏa đấy!
Từ hậu sảnh vang lên giọng nói lạnh lùng :
– Trác Thiên Uy! Ngươi làm thế không thấy quá phận hay sao?
– Quá phận ư? Với những gì đối với tại hạ thì các ngươi mới quá phận. Nếu tại hạ không có một chút bản lĩnh thì dù có mười cái mạng cũng đã mất hết rồi. Nói thật, đêm nay nếu Hách Minh Sơn không xuất diện giải quyết rốt ráo mọi việc thì Trác mỗ không chỉ phóng hỏa mà còn biến Hách gia trang thành núi xương sông máu nữa đấy! Nếu các hạ không muốn thử thì mau gọi Hách Minh Sơn ra đây!
Người kia đáp :
– Lão phu là Hách Minh Sơn.
Trác Thiên Uy nhìn ra, vì trời tối không thấy rõ diện mạo, chỉ thấy đó là một lão nhân to béo bận thanh y, à một tiếng nói :
– Rốt cuộc thì ngươi cũng đã hiện thân…
Chàng ném cây đèn đi hỏi :
– Hách tứ gia, ngươi đã biết tại hạ tới đây nhằm mục đích gì rồi chứ?
Hách Minh Sơn gật đầu đáp :
– Lão phu biết.
– Nếu vậy thì tốt, tại hạ không cần phí sức giải thích dài dòng.
Hách Minh Sơn nói :
– Ba chiếc ngọc thoa đó…
Trác Thiên Uy ngắt lời :
– Trước tiên tại hạ xin cảnh cáo với ngươi rằng hãy khai báo cho thành thật! Nếu sau này kiểm chứng lại nhận ra có lời nào giả dối, tại hạ sẽ hủy đi tất cả những gì dính dáng đến ngươi, cả tài sản và tính mạng ngươi cũng như gia đình quyến thuộc! Nếu Hách tứ gia chấp nhận thì xin cứ việc!
Hách Minh Sơn nghiến răng nói :
– Ta biết ngươi rất tàn độc.
– Quá khen! Quá khen!
– Ba chiếc ngọc thoa là do một người bằng hữu của lão phu tặng.
Trác Thiên Uy hỏi :
– Người đó là ai?
– Vị đó tên là Tề Khải Thụy, trác hiệu Phiên Giang Đảo Hải.
– Người đó ở đâu?
– Ngươi nghe danh hiệu cũng biết là người trong giang hồ rồi, làm gì có nơi nào cố định?
Trác Thiên Uy cười nhạt nói :
– À! Bây giờ tại hạ phải đi khắp chân trời góc bể để tìm một người vô danh bôn tẩu trong giang hồ, thật là diệu kế! Các hạ! Ngươi tính như vậy thật không thể chê vào đâu được…
Hách Minh Sơn nói :
– Đó là sự thật!
Trác Thiên Uy bước ra ngoài cửa nói :
– Sự thật ư? Hách tứ gia, xin ngươi tới đây!
Hách Minh Sơn nhíu mày hỏi :
– Ngươi muốn làm gì?
– Làm gì chưa biết, nhưng ngươi nhất định sẽ tới đúng không?
Hách Minh Sơn ngập ngừng chốc lát rồi nghiến răng bước tới gần.
Trác Thiên Uy nói :
– Tại hạ là người hiểu lý, nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi vừa qua gặp quá nhiều biến cố nên mới nghiệm ra, dù hiểu lý bao nhiêu cũng không giải quyết được vấn đề. Không hiểu lý thì giải quyết mọi việc hiệu quả hơn. Vì thế tại hạ không cần hiểu lý và không hành sự theo kiểu người hiểu lý nữa.
Hách Minh Sơn lo lắng hỏi :
– Vậy ngươi muốn gì?
Trác Thiên Uy bất thân vung trảo chộp lấy uyển mạch đối phương, lạnh lùng nói :
– Tại hạ tạm thời khống chế Nhâm Mạch ngươi. Hạn cho ngươi một trăm ngày, trong thời gian đó hãy cầu trời phù hộ độ trì cho tại hạ bắt được Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy, hoặc để tự cứu tính mạng mình ngươi hãy huy động cao thủ như vừa rồi trợ giúp ta, nếu không tìm được Phiên Giang Đảo Hải chín mươi lăm ngày nữa tại hạ sẽ quay lại đây, khi đó mà ngươi vẫn không có cách gì làm ta tìm lại được số châu báu bị cướp, tại hạ sẽ để ngươi tự chết vì công phu Bách Nhật Hủ Huyệt!
Hách Minh Sơn thấy Trác Thiên Uy chộp lấy uyển mạch mình rồi buông ra mà không đau đớn chút nào, nhưng vì thấy cả Ma Tăng và Khuyết Đạo đều thảm tử nên không dám vọng động xuất thủ ám toán, chờ đến khi Trác Thiên Uy đi xa mới vận công kiểm tra thấy Kỳ Kinh Bát Mạch không có gì khác thường, bấy giờ mới tức giận nghĩ thầm :
– Mình bị tiểu tử đó lừa rồi. Trong giang hồ đã nghe ai nói Bách Nhật Hủ Huyệt là thứ gì đâu? Lẽ ra hắn vừa bỏ đi, mình đã có thể giết được… Thật tức chết đi được!
Nhưng vừa vội động vận công, huyết mạch trong người lập tức căng phồng lên đè nén lên đầu làm đầu váng mắt hoa, chân tay nhũn đi cơ hồ đứng không vững, ngồi phịch xuống một lúc mới đỡ ra đôi chút, bấy giờ mới biết Trác Thiên Uy không nói giả, kêu lên :
– Tiểu tử đó không phải hù dọa. Hắn thật lợi hại vô cùng…
* * * * *
Việc ở Tô Châu như vậy là giải quyết tạm yên, Trác Thiên Uy trở về Tường An khách điếm định bụng ngủ một giấc, sau đó thu xếp hành lý, thanh toán tiền trọ, sáng hôm sau rời khách điếm lên đường.
Mười ngày ở Tô Châu, tuy sinh chuyện thị phi không ít mà vẫn chưa đạt mục đích, nhưng dù sao cũng đã lần ra được một vài manh mối và hiện đang có mục tiêu để hành động.
Nhưng bây giờ vấn đề là đi đâu mới tìm được một kẻ lưu lãng giang hồ, nghiêm trọng hơn nữa là trong thế gian có tồn tại một nhân vật Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy hay đó chỉ là một cái tên mà Hách Minh Sơn vừa bịa đặt ra?
Nhưng vừa tới phòng trọ, lập tức Trác Thiên Uy nhận ra trong phòng mình có người!
Khóa đã bị mở lấy đi, cửa chỉ khép hờ không chốt.
Trác Thiên Uy cảnh giác đứng nép bên cửa quát :
– Ai ở trong phòng thế?
Tiếng một nam nhân trong phòng đáp :
– Tôn giá vào đi! Về phòng mình cớ sao lại không vào?
Trác Thiên Uy vận công bố mãn toàn thân đề phòng rồi mở cửa ra, thấy một thanh y hán tử ngồi quay lưng ra cửa thì có phần yên tâm hỏi :
– Các hạ đến đây làm gì?
– Muốn hỏi ngươi vài câu thôi. Việc ở Tô Châu đã giải quyết xong rồi chứ?
– Xong rồi!
– Trác huynh định rời Tô Châu ngay?
– Phải, làm xong việc thì đi chứ ở thêm làm gì?
Trác huynh có thể ở lại thêm một thời gian không!
– Tại hạ không muốn. Tô Châu tuy đẹp nhưng không phải là nơi làm tại hạ lưu luyến.
Thanh y hán tử quay lại, bấy giờ Trác Thiên Uy mới thấy rõ mặt. Vẻ mặt hán tử rất oai nghiêm, chừng ngoài bốn mươi tuổi, mặc thanh bào thêu hình chữ “Thọ”, chứng tỏ người rất có thân phận.
Thanh y hán tử cất giọng khẩn thiết nói :
– Tại hạ thành khẩn mời Trác huynh làm khách…
– Hết sức xin lỗi? Thịnh tình đó tại hạ chỉ đành tâm lĩnh. Mười ngày ở đây quá nhiều chuyện thị phi làm tại hạ hết chịu nổi rồi. Người ta nói Tô Châu là nơi long đầm huyệt hổ, bây giờ nghiệm ra mới biết không sai. Người thông minh tất phải nhanh chóng rời xa! Tại hạ bất đắc dĩ ở lại, nhưng bây giờ xong việc nên đi mới an toàn.
Hắc y hán tử tha thiết nói :
– Tại hạ xin khẩn cầu lão đệ…
– Xin lỗi, tại hạ không còn việc gì ở đây nữa.
– Ở Tô Châu sắp xảy ra võ lâm họa kiếp, lão đệ cũng không thể ở lại hóa giả hay sao?
Trác Thiên Uy đáp :
– Võ lâm họa kiếp cũng không liên quan gì đến tại hạ. Hơn nữa chỉ e các hạ quá lạm dụng hai từ họa kiếp. Ngô Trung Nhất Long thụ đại chiêu phong. Những thế lực hùng bá các phương kéo về tranh chấp gây nên xung đột cũng là chuyện bình thường! Tôn phủ cao thủ như vân, dư sức đối phó với bất cứ thế lực nào, cần gì phải nhờ tại hạ?
Nghe phía sau có tiếng động, Trác Thiên Uy liền quay lại nhìn ra thấy ngoài sân đứng bốn năm hán tử bận võ phục, đầu beo lưng gấu, nhìn dáng người cũng biết đều là hạng hảo hán thân hoài tuyệt học, lưng mang binh khí nhưng không hướng vào nhà mà quay lưng lại dường như để bảo vệ cho thanh y hán tử đang nói chuyện với Trác Thiên Uy.
Ngô Trung Nhất Long Tôn Chính là người có uy lực nhất trong giới giang hồ ở Tô Châu, đích thân y đã quang lâm khách điếm, có võ sĩ nhất đẳng bảo hộ là đương nhiên.
Thanh y hán tử nói :
– Nếu tại hạ đủ khả năng ứng phó thì cứ ở nhà lo phòng bị, còn tới đây làm gì? Tất cả những bằng hữu được tại hạ mời đến đều chưa đủ đối phó với ba tên trong Thiên hạ Thất đại hung nhân: Ma Tăng, Khuyết Đạo và Thiên Nguyên đạo nhân, mấy hôm trước kkhi Ma Tăng, Khuyết Đạo vừa tới, nếu lúc đó không có Trác lão đệ ở Tô Châu thì nhất định hai tên ma đầu đó đã làm cỏ tệ phủ ở Hàn Sơn Phi Lỗ Hiệp thành núi xương sông máu rồi!
Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :
– Vì sao Tôn huynh không nghĩ đến chuyện hợp tác với Hách Minh Sơn? Như thế không còn sợ gì Thiên hạ Thất đại hung nhân nữa?
Ngô Trung Nhất Long thở dài đáp :
– Vấn đề không chỉ bọn người do Hách Minh Sơn mời đến, mà hiện tại còn một thế lực lợi hại khác cũng đang có mặt ở Tô Châu đề nghị tại hạ hợp tác. Nếu tại hạ hợp tác với bên này là lập tức bên kia gây xung đột ngay… Trác Thiên Uy chợt nhớ tới Nam Cung Phụng Minh và Bùi Tuyên Văn liền nói :
– Tôn Chính lão huynh, chỉ sợ người đến tìm huynh không chỉ có hai nhóm người đó. Khả năng có tới ba bốn nhóm như vậy! Trước đây, khi mới đến Tô Châu, tại hạ cũng định tìm ngươi. Nhưng sau đó thấy có điểm khả nghi, điều tra lại mới biết đó là âm mưu của Hách Minh Sơn vu oan giá họa, bởi thế không tìm lão huynh nữa.
Ngô Trung Nhất Long nói :
– Trước đây tại hạ cũng có ý đề phòng lão đệ, nhưng sau biết lão đệ tới Tô Châu là chỉ có mục đích tìm Hách Minh Sơn về ba chiếc ngọc thoa nên mới yên tâm. Nếu như lão đệ lưu lại đây thêm một thời gian thì bọn hung thần ác sát kia sẽ không dám vọng động. Những sự kiện kinh thiên động địa mà lão đệ làm ở Tô Châu đã truyền đi khắp nơi làm chấn động giang hồ. Có lão đệ tọa trấn Tô Châu nhất định gió yên sóng lặng, bọn hung ma kia không thể ở Tô Châu lâu được, nếu không làm được gì chúng cũng bỏ đi thôi!
Y lấy trong túi ra một chiếc ví thêu đặt lên bàn nói :
– Tại hạ đã trả tiền chiếc ngọc thoa cho Tiểu Đào Hồng rồi. Không giấu gì lão đệ, trong tệ phủ có không ít môn nhân, trong đó cũng có người đáng được liệt vào nhất, nhị lưu, huynh đệ nguyệt dốc toàn lực giúp lão đệ tra tìm manh mối này… Trác Thiên Uy hỏi :
– Tôn huynh có dám điều tra người của Hách gia trang không?
Ngô Trung Nhất Long đáp :
– Hách Minh Sơn từ lâu đã có ý trừ khử ta, vừa rồi hắn cho người giả mạo tiểu nhi gây nên một vài vụ hiếp sát để vu oan giá họa rồi sai Lệ Phách Phong Ảnh, Mạc Gia Hưng mạo xưng người của Hàn Sơn Phi Lỗ Hiệp gây sự với lão đệ chính là thực hiện âm mưu mượn đao giết người để đạt mục đích đó. Vì thế huynh đệ có quyền báo thù. Hiện giờ Hách Minh Sơn rước cả đàn ngưu quỷ xà thần là những nhân vật hung ma bậc nhất võ lâm đến, nếu huynh đệ được bình yên qua cơn sóng gió này, quần ma kéo đi rồi Hách Minh Sơn còn làm gì được nữa?
Trác Thiên Uy chợt hỏi :
– Tôn huynh có nghe nói đến một nhân vật giang hồ là Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy không?
Ngô Trung Nhất Long nhíu mày hỏi lại :
– Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy? hình như có một nhân vật như thế… nhưng huynh đệ không rõ lắm, có thể có bằng hữu tại hạ biết cũng nên. Nhưng vì sao lão đệ đột nhiên hỏi tới người này?
Trác Thiên Uy nói :
– Tôn Chính huynh! Tại hạ sẽ lưu lại Tường An Khách điếm thêm mấy ngày nữa. Nhưng hãy coi đây là điều kiện trao đổi. Xin Tôn huynh cử người đi điều tra giúp về Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy. Được không?
Ngô Trung Nhất Long cả mừng nói :
– Được thế thì còn gì bằng? Đương nhiên huynh đệ vô cùng cảm kích. Chỉ là…
– Tôn huynh còn thấy chỗ nào không ổn?
Ngô Trung Nhất Long vội nói :
– Không có gì! Chỉ là huynh đệ thấy ở đây không được an toàn, mời lão đệ di giá đến hàn cư được không?
Trác Thiên Uy lắc đầu đáp :
– Thôi, cám ơn lòng tốt của Tôn huynh, nhưng tại hạ còn làm việc của mình, ở khách điếm tiện hơn.
– Lão đệ đã chấp ý như vậy, huynh đệ sẽ phái người ngầm bảo hộ để tránh khỏi bị hung ma ám toán.
Trác Thiên Uy xua tay nói :
– Không cần đâu! Tại hạ có thể ứng phó được.
* * * * *
Trác Thiên Uy tiếp tục ở lại Tường An khách điếm, người phiền não nhất chính là lão điếm chủ Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh.
Đối với Trác Thiên Uy thì Hách gia trang vẫn còn là đe dọa tiềm tàng, ngoài ra chàng còn cảnh giác để ý xem còn ai âm mưu ám toán mình nữa.
Trác Thiên Uy đặc biệt đề phòng Bạch Tố Lăng, chàng tin rằng sớm muộn gì thiếu nữ mặt ngọc tâm xà này cũng sẽ tìm đến mình lần nữa.
Điếm chủ thường ở trong quầy hoặc làm việc tại phòng riêng, rất ít khi xuất hiện trong phạn đường.
Nhưng bữa cơm trưa hôm ấy Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh len lỏi qua các bàn ăn, hết nói chuyện với người này tới người khác.
Trong giai đoạn hiện tại có nhiều khách giang hồ ở lại khá lâu trong Tường An khách điếm, Trác Thiên Uy là một trong số đó.
Chàng ngồi riêng ở một bàn, Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh đến ngồi đối diện hỏi :
– Trác lão đệ thấy các món ẩm thực ở tệ điếm thế nào?
Trác Thiên Uy chưa kịp trả lời thì lão đã nói tiếp :
– Ở tệ điếm ít người nên phục vụ không được chu đáo, xin lão đệ lượng thứ cho!
Trác Thiên Uy cười hô hô đáp :
– Khéo nói, khéo nói! Tại hạ thấy rất hài lòng, không có điều gì đáng chê trách cả. Lần sau nếu có dịp tới Tô Châu tại hạ lại ghé Tường An khách điếm này, Tăng lão huynh có hoan nghênh không?
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh đáp :
– Vừa rồi Trác lão đệ có dẫ đến một vài phiền phức nên nói là hoan nghênh thì không thực lòng. Tuy nhiên những cơn phong ba nhỏ như thế thì huynh đệ còn đảm đương được.
Trác Thiên Uy cười kha kha hỏi :
– Còn đại phong ba thì rất khó nói đúng không? Điếm chủ cứ yên tâm! Đại phong ba sẽ không quét tới đây đâu! Người trong giang hồ không sợ đại phong ba mà chỉ chú ý đề phòng những cơn phong ba nhỏ. Bởi vì nó chứa những cơn sóng ngầm rất khó lường, có thể làm đắm thuyền bất cứ lúc nào. Lần trước tại Hưng Long điếm, tại hạ suýt mất mạng vì một cơn tiểu phong ba như thế…
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh nói :
– Tại hạ có nghe tin về sự cố ở Hưng Long điếm, dường như không can dự gì đến Ngô Trung Nhất Long.
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Đúng là lúc đó Ngô Trung Nhất Long cũng lo đối phó với những khó khăn của mình nên không can dự. Tuy nhiên mọi chuyện đã qua, tại hạ không bị tổn thất gì nên không truy cứu nữa. Tăng chưởng quầy vẫn còn lo là chúng chưa chịu bỏ qua đúng không?
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh gật đầu :
– Không sai, vì thế mà tại hạ mong Trác lão đệ nến sớm rời khỏi chốn thị phi này. Biết lão đệ ở lại đây, ngày đêm lòng dạ lão phu cứ lo nơm nớp! Trác lão đệ hãy cẩn thận! Ngô Trung Nhất Long không phải là bậc anh hùng đại nhân đại nghĩa gì đâu!
Tới đó lão bỏ về quầy.
Trác Thiên Uy không nhất trí với nhận định của Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh vì hiện thời Ngô Trung Nhất Long là người duy nhất đứng về phía chàng.
Bất luận thế nào thì đối với võ học, Ngô Trung Nhất Long không phải là mối uy hiếp. Hai bên hiện giờ đang có sự hỗ trợ cho nhau.
Giữa muôn trùng sóng vây quanh, chàng cần phải đặt niềm tin và tìm một chỗ dựa nào đó để trở thành can đảm hơn.
Đương nhiên chàng cũng hiểu hàm ý của Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh.
Lão chưởng quầy đang ngồi sau quầy hàng thì chợt cảm thấy một mũi đao nhọn hoắt dí vào hậu tâm mình và tiếng người sau lưng lạnh lùng nói :
– Ngồi im! Nếu vọng động thì bị đâm sút tim ngay!
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh sợ hãi nói :
– Các hạ là…
– Ngươi không cần biết ta là ai. Tại hạ đến đây để cảnh cáo ngươi không giữ lời…
– Tại hạ nói gì mà không giữ lời?
– Miệng ngươi nói rằng sẽ đứng ở vị trí trung lập, không thiên vị ai, không quan tâm đến vấn đề sống chết của Trác Thiên Uy, thế mà ngầm tương trợ hắn…
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh nghĩ thầm :
– Nguy rồi! Người của Hách tứ gia!
Lão cất giọng lí nhí :
– Các hạ…
Tên kia rít lên :
– Câm miệng! Hãy nghe cho rõ những điều ta sắp nói đây! Nếu khôn hồn thì hãy tránh cho xa chuyện thị phi này, nếu không thì đừng hòng giữ được mạng! Trước hết không được cho người liên hệ với Trác Thiên Uy, bảo thuộc hạ tránh xa phòng hắn. Tại hạ cảnh báo lần cuối cùng. Hãy biết điều một chút, bây giờ hãy đứng lên đi thẳng, không được quay đầu lại!
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh không dám kháng cự, chỉ biết làm theo vì thế không biết người uy hiếp mình là ai.
Từ hôm đó không có tên tiểu nhị nào lăng xăng quay phòng Trác Thiên Uy nữa. Ngay cả khách nhân cũng không bố trí ở gần phòng chàng.
Biệt viện của Trác Thiên Uy hoàn toàn bị cô lập.