Đọc truyện Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà) – Chương 2: Manh mối đầu tiên
Tối hôm sau, trong một tòa thanh lâu lừng danh nhất Tô Châu là Bách Hoa lâu có một vị thiếu niên công tử rất anh nhi tuấn tú bước vào, đến phòng trực đòi gặp đệ nhất hoa khôi của Bách Hoa lâu tên là Tiểu Đào Hồng.
Mụ quản lý nhìn khách từ đầu đến chân lắc đầu hỏi :
– Công tử chưa biết lệ ở đây sao?
Vị thiếu niên công tử chính là Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :
– Lệ ở đây là thế nào?
Mụ quản lý đáp :
– Ở Bách Hoa lâu này, một số mỹ nữ đã được khách quen bao tiêu toàn bộ, chỉ có thể tiếp khách đã hẹn trước mà thôi… đặc biệt Tiểu Đào Hồng thì hầu như quanh năm chỉ tiếp khách quen…
Trác Thiên Uy đưa ra một thỏi vàng đặt lên bàn đẩy về phía mụ ta nói :
– Đại tẩu làm cách nào thu xếp cho tại hạ gặp cô ta một lát thôi!
Mụ quản lý mặt liền tươi rói lên, chộp lấy thoi vàng cất ngay vào túi áo nói :
– Vậy công tử cứ đi theo nô gia đến phòng Tiểu Đào Hồng. Nhưng được cô ta tiếp hay không thì cái đó tùy thuộc vào tài hoa của công tử đấy. Nô gia tin rằng với tài mạo và sự phóng khoáng của công tử chắc Tiểu Đào Hồng không từ chối đâu!
Mụ đứng lên ra hiệu cho Trác Thiên Uy theo mình đến trước một căn phòng nhỏ gõ cửa ba tiếng.
Giọng trong trẻo của một nữ nhân vang ra :
– Ai đấy?
Mụ quản lý đáp :
– Bích Ngọc thư thư đây!
Nữ nhân trong phòng nói :
– Bích Ngọc thư thư! Tiểu Đào Hồng hôm nay không có tiếp khách mà!
Bích Ngọc đáp :
– Không sao, có một trang thiếu niên công tử cực kỳ tuấn mỹ muốn gặp ngươi một lúc. Mở cửa đi!
Cánh cửa mở két một tiếng mở ra.
Bích Ngọc đẩy ngay Trác Thiên Uy vào phòng khép cửa lại, miệng nở nụ cười tinh quái quay người bỏ đi.
Trác Thiên Uy vào phòng xong, không nói gì liền chốt ngay cửa lại.
Tiểu Đào Hồng hoang mang hỏi :
– Công tử làm gì thế?
Trác Thiên Uy đáp :
– Tại hạ muốn hỏi cô nương mấy câu thôi.
Nói xong điềm nhiên đến ngồi vào bàn.
Tiểu Đào Hồng quả là trang giai nhân tuyệt sắc với khuôn mặt rạng ngời như vầng nguyệt, đôi môi thanh tú và đỏ mọng như đóa hải đường, đôi mắt tuyệt mỹ hết sức gợi tình cùng hàng mi cong vút và đôi mày liễu đen nhánh.
Cô ta hoang mang đến ngồi đối diện với công tử phong lưu tuấn tú kia, đỏ mặt hỏi :
– Công tử muốn hỏi việc gì?
Trác Thiên Uy chỉ lên mái tóc cô ta hỏi :
– Tại hạ mượn chiếc ngọc thoa của cô nương xem qua một chút được không?
Tiểu Đào Hồng lúng túng nói :
– Cái này…
Trác Thiên Uy chợt xuất chỉ điểm vào cánh cửa.
– Chỉ nghe bịch một tiếng, cánh cửa gỗ thủng mất một lỗ đúng bằng ngón tay.
Tiểu Đào Hồng mặt tái mét như gà bị cắt tiết, run giọng nói :
– Công tử…
Trác Thiên Uy lại đặt một thỏi vàng lên bàn, trầm giọng nói :
– Việc này đối với bổn công tử hết sức quan trọng, nhưng ta không có ý làm hại cô nương đâu. Xin cô nương hãy làm theo lời tại hạ, không được lên tiếng gọi, cũng đừng dối trá lời nào. Nếu mọi việc êm thấm cô nương còn được trọng thưởng nữa.
Tiểu Đào Hồng có phần yên tâm, tháo chiếc ngọc thoa giao cho Trác Thiên Uy.
Trác Thiên Uy nhìn kỹ chiếc ngọc thoa, sau khi xác nhận đúng là vật trong số bốn hòm châu báu của mình bị mất năm trước ở Nam Kinh liền hỏi :
– Xin cô nương nói rõ cho ta biết, chiếc ngọc thoa này lấy được ở đâu?
Tiểu Đào Hồng đáp :
– Cái này… tiện thiếp được một người tặng…
Trác Thiên Uy hỏi :
– Người đó là ai?
– Vị đó là Hách Minh Sơn Hách tứ gia…
Trác Thiên Uy lại hỏi :
– Nhà hắn ở đâu?
Tiểu Đào Hồng đáp :
– Hách gia trang ở phía nam thành cách chừng năm dặm…
Cô ta cắn môi nói thêm :
– Tôi thấy trong người lão còn có ba chiếc ngọc thoa thế này nữa…
Trác Thiên Uy gật đầu nói :
– Được rồi! Bây giờ tại hạ mượn tạm chiếc ngọc thoa này, sau này người nhà của Hách Minh Sơn sẽ bồi hoàn cho cô nương giá trị tương đương. Đảm bảo cô nương sẽ không bị thiệt đâu!
Nói xong bỏ chiếc ngọc thoa vào túi bước ra khỏi phòng.
Tối hôm đó Trác Thiên Uy đến trước Hách gia trang.
Một tên hắc y hán tử đeo kiếm đứng canh trước cỗng, thấy chàng liền hỏi :
– Các hạ hỏi ai?
Trác Thiên Uy hỏi lại :
– Hách tứ gia có nhà không?
Hán tử lắc đầu :
– Tứ gia vừa đến gặp quan phủ có việc, các hạ có nhắn lại gì không?
Trác Thiên Uy nhíu mày nghĩ ngợi một lát rồi nói :
– Không có gì. Tại hạ họ Trác đến muốn gặp Hách tứ gia nhưng hôm nay đã không có nhà thì hôm sau sẽ đến vậy!
Nói xong quay người trở về khách điếm.
Sáng hôm sau chàng mới ăn sáng xong trở về phòng thì thấy bốn người đã ở sẵn trong phòng mình, gồm một trung niên nhân bận thanh y và bốn tên thanh y hán tử đeo kiếm.
Vừa thấy Trác Thiên Uy bước vào, thanh y trung niên nhân vội đứng lên tự giới thiệu :
– Tại hạ là Trần Chấn Đức, là võ sư hộ viện kiêm tổng quản Hách gia trang. Nghe nói hôm nay Trác công tử tới tệ trang tìm Hách sư gia, không biết có việc gì?
Trác Thiên Uy đáp :
– Tại hạ muốn hỏi về chiếc ngọc thoa mà Hách tứ gia tặng cho một kỹ nữ tên là Tiểu Đào Hồng. Theo lời cô ta thì tứ gia còn có ba cái nữa. Nếu Hách tứ gia chứng minh được mình lấy hoặc mua nó một cách đường đường chính chính thì sẽ không gặp phải phiền phức gì. Nếu không chứng minh được tại hạ nhất định phải tra rõ ngọn ngành. Tại hạ là người hiểu lý, quyết không quy kết một cách hồ đồ. Nói thế Trần tổng quản đủ rõ rồi chứ?
Trần Chấn Đức nhíu mày hỏi :
– Như vậy Trác công tử nhận chiếc ngọc thoa đó là của mình?
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Không sai!
Trần Chấn Đức hỏi :
– Trác công tử dựa vào đâu mà kết luận như thế?
Trác Thiên Uy đáp :
– Mỗi viên châu đính trên chiếc ngọc thoa đều được thợ giỏi chạm thành một con phượng hoàng rất nhỏ nhưng sinh động như thật. Bản thân chiếc ngọc thoa cũng là viên ngọc bích chế thành. Nó có thể chuyển dịch theo mọi hướng. Chiếc thoa đó là vật có một không hai trong thiên hạ, đó là bảo vật gia truyền của Trác gia…
Trần Chấn Đức hỏi :
– Vật đó bị mất trộm hay sao?
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Có thể nói như thế!
Trần Chấn Đức trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi :
– Nếu Trác công tử lấy lại được ba chiếc ngọc thoa thì sẽ không tiếp tục truy cứu nữa chứ?
Trác Thiên Uy lắc đầu :
– Không thể được! Bởi vì ngoài ba chiếc ngọc thoa ra còn có nhiều nhân vật khác nữa, buộc tại hạ phải truy cứu đến cùng.
Trần Chấn Đức nói :
– Nếu vậy tại hạ xin trở về bẩm rõ với Hách tứ gia rồi sẽ quay lại đây trình bày tường tận với Trác công tử.
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Tại hạ cũng không muốn xảy ra chuyện lôi thôi ở quý trang nên sẽ ở lại đây chờ tin tức Trần tổng quản!
Trần Chấn Đức đứng lên nói :
– Tại hạ cáo từ!
Nói xong xuất lĩnh bốn tên thanh y hán tử rời khỏi phòng.
Thế nhưng Trác Thiên Uy chờ suốt ba ngày mà Trần Chấn Đức không quay lại, cũng không có tin tức gì từ Hách gia trang.
Trưa hôm thứ tư, Trác Thiên Uy đang ăn cơm ở tửu lầu đối diện với khách điếm thì có hai trung niên nhân đến ngồi ở bàn bên cạnh.
Thấy hai người đó chằm chằm nhìn mình, Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :
– Hai vị có phải do Trần tổng quản phái đến truyền tin không?
Trung niên nhân ngồi bên tả có bộ râu quai nón đáp :
– Truyền tin thì không sai, nhưng không phải do Trần tổng quản phái đến!
Trác Thiên Uy hỏi :
– Không phải Trần tổng quản… Vậy thì ai?
Người kia đáp :
– Ngô Trung Nhất Long… chắc các hạ không lạ cái tên này chứ?
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Không sai! Ngô Trung Nhất Long có thể coi là anh hùng trong các anh hùng. Thế nhưng tại hạ lại cho rằng mình không có mối xung khắc gì với vị đó cả.
Trung niên nhân có râu quai nón đáp :
– Tại Thiên Bình sơn các hạ từng đả thương mấy vị bằng hữu của Tôn lão thái gia!
Trác Thiên Uy à một tiếng nói :
– Thì ra là thế!
Chàng nghĩ thầm :
– Việc này nhất định liên quan đến vấn đề tại sao suốt ba ngày mà Hách Minh Sơn không cho người hồi âm…
Trác Thiên Uy cười nói :
– Các hạ nói câu vừa rồi là không chính xác. Mấy tên ma đầu bằng hữu của Ngô Trung Nhất Long vô duyên vô cớ định hạ độc thủ đối với tại hạ nên bị trừng trị…
Trung niên nhân có râu quai nón xua tay nói :
– Bây giờ ai đúng ai sai thế nào, cái đó chẳng cần truy cứu nữa!
Trác Thiên Uy cười hô hô nói :
– Ý của các hạ là lý thuộc về kẻ mạnh đúng không? Một khi Ngô Trung Nhất Long đã hành động bất chấp đạo lý như vậy thì các hạ nghĩ thế cũng không có gì đáng ngạc nhiên! Bây giờ thì hãy nói xem Ngô Trung Nhất Long sai hai vị truyền khẩu tín gì cho tại hạ?
Trung niên nhân có râu quai nón đặt lên bàn một mảnh giấy và một ngọn trủy đao nói :
– Tôn lão thái gia bảo các hạ chọn một trong hai vật…
Trác Thiên Uy mở mảnh giấy ra đọc mấy hàng chữ: “Lập tức rời khỏi Tô Châu”!
Chàng cười hô hô nói :
– Tôn lão thái gia quả là người khoan dung đại lượng! Qua bốn năm ngày mới sai hai vị tới đây!
Nói xong xé vụn mảnh giấy ném đi, cầm ngọn trủy đao bẻ gãy đôi trao cho trung niên nhân có râu quai nón nói :
– Phiền các hạ mang về giao lại cho Ngô Trung Nhất Long Tôn Chính.
Hai tên trung niên nhân tức giận đứng phắt lên. Trung niên nhân có râu quai nón trầm giọng nói :
– Thật là đồ vật không biết xấu tốt…
Trác Thiên Uy ngắt lời :
– Các ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn chạy về báo tin đi! Tại hạ tuyệt đối không tin hai vị có bản lĩnh như Lệ Phách Phong Ảnh và Mạc Gia Hưng, hoặc lợi hại bằng Nghê phu nhân của Trúc Lâm sơn trang. Còn nếu muốn dùng miệng lưỡi để chứng tỏ anh hùng thì coi chừng không còn cái răng nào mà ăn cơm đâu. Các ngươi không xứng gây sự trước mặt Trác mỗ đâu!
Trung niên nhân có râu quai nón nói :
– Ta không tin…
Lời chưa dứt đã phất tay phóng ra một mũi ám khí.
Với khoảng cách bốn năm thước, mũi ám khí đi với tốc độ cực nhanh, chỉ loáng một cái đã tới mục tiêu, nào ngờ không bắn trúng ngực Trác Thiên Uy mà lại lệch hướng cắm vào tường ngập đến tận chuôi.
Liền đó nghe bịch bịch hai tiếng, trung niên nhân có râu quai nón bật ngược lại ba bước, há miệng nhổ ra một búng cả máu lẫn răng, người lảo đảo chực ngã, may có tên đồng bọn lao tới đỡ lấy.
Trác Thiên Uy trừng mắt quát :
– Cút nhanh lên!
Tên hán tử không dám chậm trễ, dìu trung niên nhân có râu quai nón nhanh chóng rời khỏi tửu lâu.
Bàn bên tả có một trung niên nhân bận thanh y ngồi một mình, chờ hai tên kia dìu nhau xuống lầu mới bước lại gần tường, đưa tay phải lên phát ra một luồng hấp lực hút mũi ám khí cắm trên tường ra, mân mê trên tay một lúc rồi bước lại gần Trác Thiên Uy ngồi đối diện với chàng nói :
– Các hạ tránh được mũi ám khí này quả là kỳ tích!
Y đặt mũi ám khí lên bàn nói tiếp :
– Cái này gọi là Tụ Lý thần tiễn, ám khí bá đạo của Câu Hồn Tiễn Hoa Tử Kỳ, hoành hành thiên hạ suốt hai chục năm mà chưa bao giờ thất thủ.
Trác Thiên Uy cười nói :
– Đa tạ cô nương đã làm lệch hướng mũi tên!
Trung niên nhân ngơ ngác hỏi :
– Các hạ nói gì?
Trác Thiên Uy cười hô hô nói :
– Nam Cung cô nương có thể giấu được người khác chứ không qua mắt nổi tại hạ đâu!
Thanh y trung niên nhân thở dài nói :
– Nhãn lực của huynh thật lợi hại! Không sai! Tiểu muội chính là Nam Cung Phụng Minh.
Trác Thiên Uy hỏi :
– Cô nương làm sao mà tìm đến đây được?
Nam Cung Phụng Minh đáp :
– Có người dẫn đường cho tiểu muội.
Trác Thiên Uy hỏi :
– Ai?
– Người của Ngô Trung Nhất Long!
Trác Thiên Uy à một tiếng hỏi :
– Cô nương còn chưa chịu dừng tay sao?
Nam Cung Phụng Minh đáp :
– Không phải là tiểu muội không chịu dừng tay mà do chúng quyết không bỏ qua cho huynh, làm sao tiểu muội cứ khoanh tay nhìn chúng hãm hại huynh được?
Nam Cung Phụng Minh chợt à một tiếng hỏi :
– Trác huynh hôm trước đi Bách Hoa lâu làm gì vậy?
Trác Thiên Uy đáp :
– Tới đó tìm một kỹ nữ tên là Tiểu Đào Hồng…
Nam Cung Phụng Minh cười nói :
– Nghe nói Tiểu Đào Hồng là đệ nhất kỹ nữ của thành Cô Tô! Trác huynh quả là một công tử phong lưu!
Trác Thiên Uy đỏ mặt nói :
– Nam Cung cô nương! Chúng ta đừng bàn đến chuyện đó nữa có được không?
Nam Cung Phụng Minh gật đầu :
– Được, nhưng với một điều kiện!
– Điều kiện gì?
– Huynh phải nhanh chóng rời khỏi Cô Tô!
Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :
– Vì Tiểu Đào Hồng?
Nam Cung Phụng Minh lắc đầu :
– Không! Vì lý do an toàn.
Trác Thiên Uy quả quyết trả lời :
– Tại hạ sẽ đi khỏi Tô Châu, nhưng không phải bây giờ. Nam Cung cô nương xin đa tạ cô nương đã quan hoài. Nhưng nếu bây giờ tại hạ rời Cô Tô thì tình cảnh đối với cô nương càng nguy hiểm hơn. Chuyện xảy ra ở Thiên Bình sơn, một khi chúng không chịu bỏ qua cho tại hạ thì cũng quyết không buông tha cho hai vị đâu!
Nam Cung Phụng Minh nói :
– Chúng tôi không sợ chúng. Thực lực của chúng tôi…
Trác Thiên Uy nói :
– Cô nương, cổ nhân có câu: Cường long không đấu với địa đầu xà. Hơn nữa Ngô Trung Nhất Long không phải là địa đầu xà. Đó là một vị hảo hán đích thực, thuộc hạ lại có rất nhiều cao thủ.
Nam Cung Phụng Minh hỏi :
– Còn huynh thì sao? Huynh cũng không sợ lão ta mà?
Trác Thiên Uy cười khổ đáp :
– Tại hạ… có việc cần ở lại!
Nam Cung Phụng Minh cương quyết nói :
– Nếu huynh không chịu đi, tôi cũng không đi đâu!
Trác Thiên Uy nói :
– Cô nương! Xin hãy đừng bận tâm đến chuyện đã xảy ra ở Thiên Bình sơn nữa! Hãy quên đi những chuyện như thế để làm những việc khác quan trọng hơn!
Nam Cung Phụng Minh hỏi :
– Thế còn huynh?
Trác Thiên Uy đáp :
– Tại hạ đơn thân lang bạt giang hồ, đã trót sa vào vòng ân oán thì đành chịu, không muốn liên lụy đến bất cứ ai.
Giọng Nam Cung Phụng Minh như muốn khóc :
– Đã thế huynh cũng đừng can thiệp đến việc của tôi nữa!
Nói xong đứng dậy đùng đùng bỏ đi.
Trác Thiên Uy nhìn theo nghĩ thầm :
– Cô nương này thật là ương bướng! Thế nhưng việc của mình cũng đủ nhiều rồi, đâu có thời gian lo cho người khác nữa?
Chàng chợt buông tiếng thở dài, gọi tửu bảo tính tiền rồi rời khỏi tửu lâu.
Lúc đó mới quá ngọ, rời điếm lúc này thì không sợ ai theo dõi.
Trác Thiên Uy không quay về khách điếm mà ra ngoại ô phía tây thành, trên đường ra bến sông trú lại trong Phong Kiều khách điếm đã đặt phòng từ trước.
Qua mấy ngày điều tra, chàng biết Hách tứ gia có một tòa khách điếm để kinh doanh là Hưng Long điếm, đối diện với Phong Kiều khách điếm.
* * * * *
Ngày thứ hai, tên tiểu nhị dắt theo hai tên hán tử cao lớn vạm vỡ tiến tới dãy thượng phòng, dừng lại ở hành lang ngay trước phòng của Trác Thiên Uy.
Cửa không chốt, chúng không đẩy cửa mà vung chân đá bật ra.
Trác Thiên Uy rời bàn đứng lên, châu mày hỏi :
– Có chuyện gì thế?
Một tên hán tử bận thanh y, tướng mạo hung dữ chống nạnh nói :
– Cút đi! Tưởng gia cần ngươi rời khỏi khách điếm!
Trác Thiên Uy ngạc nhiên hỏi :
– Tưởng gia là ai?
Thanh y hán tử vỗ ngực đáp :
– Là ta chứ ai nữa? Mau thu xếp hành lý cút ngay!
– Các hạ là điếm chủ?
– Không cần phải nhiều lời! Ta bảo đi là đi?
Trác Thiên Uy đanh giọng nói :
– Các hạ là người kinh doanh, cũng nên hiểu quy củ chứ? Tại hạ đã đặt cọc tiền phòng, đến kỳ hạn mới đi.
Tưởng gia quát :
– Tiểu cẩu! Ngươi là gì…
Hắn chưa nói dứt câu thì vang lên bốp bốp hai tiếng, miệng ộc ra một bãi máu, nhổ ra cả máu lẫn hai chiếc răng cửa ngã nhào xuống góc phòng.
Tên hán tử thứ hai thấy đồng bọn bị nếm khổ đầu thì rút ra một ngọn trủy đao quát lớn :
– Tiểu cẩu to gan dám…
Lời chưa dứt đã bổ tới vung trủy đao đâm chếch xuống cổ Trác Thiên Uy…
Chàng bình tĩnh tránh đi, thi triển một thức Bá Vương Cung Tửu vung tay trái chộp lấy cổ tay cầm đao của tên hán tử, tay phải phóng tới một chưởng…
Tên hán tử rú lên, cả thân hình to lớn bắn ra cửa va vào cột hành lang, ngã xuống ngất đi!
Trác Thiên Uy bước tới túm lấy cổ áo Tưởng gia nhấc bổng hắn lên trầm giọng nói :
– Bằng hữu! nghe cho rõ đây! Trác mỗ chẳng cần biết chủ nhân các ngươi là ai và vì sao lại sai các ngươi tới khách điếm gây sự. Hãy về báo với hắn nếu muốn giải quyết việc gì thì cứ tự thân đến đây, cho dù định hành hung cũng đừng sai kẻ khác bán mạng cho mình. Trác mỗ không cần giết các ngươi cút đi?
Nói xong đẩy mạnh một cái làm Tưởng gia bắn ra tới giữa sân.
Cạnh ngay phòng Trác Thiên Uy có một tên thanh y hán tử đẩy cửa bước ra, bước tới cúi xuống quan sát Tưởng gia một lúc rồi cao giọng hỏi :
– Chuyện gì mà ồn ào thế?
Trác Thiên Uy bước ra hành lang đáp :
– Hai tên này định đuổi tại hạ ra khỏi khách điếm.
Thấy thanh y hán tử đã có mặt tại khách điếm từ hôm mình vừa đặt chân tới, chàng nhỏ giọng nói thêm :
– Tại hạ đã đặt cọc tiền phòng mười lạng bạch từ trước chứ có ở không đâu, vì sao chúng lại vô duyên vô cớ…
Thanh y hán tử ngắt lời :
– Nhìn mặt ngươi cũng biết là loại du thủ du thực chứ chẳng phải là hạng thiện lương gì đâu! Chúng đuổi đi cũng đúng thôi!
Trác Thiên Uy nổi giận nói :
– Xem chừng các hạ cũng là đồng bọn của lũ hắc ám đó đến tìm Trác mỗ gây sự, không sai chứ?
Thanh y hán tử hừ một tiếng nói :
– Phải thì sao nào? Ngươi có giỏi thì ra đây!
Trác Thiên Uy bước ra ngay, đứng đối diện với thanh y hán tử nói :
– Tại hạ ra đây. Các hạ định làm gì? Trước tiên xin cho biết quý danh?
Thanh y hán tử đáp :
– Đại gia là gì, chút nữa tới Quỷ Môn Quan, ta nói cho mà biết. Bây giờ có lời nào trối trăng thì nói nhanh lên!
Chợt có giọng nói trong trẻo vang vào tai Trác Thiên Uy :
– Tên ma đầu đó là Âm Sát Lý Khôi, hạng đâm thuê chém mướn là thứ bại loại võ lâm như hai tên kia thôi! Nhưng huynh hãy đề phòng Hắc Sát chưởng hắn rất lợi hại đấy!
Trác Thiên Uy quét mắt nhìn quanh thấy trước dãy phòng đối diện xuất hiện một bạch y thiếu nữ, đoán là cô ta vừa thi triển tuyệt kỹ Truyền Âm Nhập Mật nói với mình, gật đầu tỏ ý cám ơn.
Trác Thiên Uy không muốn đối địch. Người nhờ danh, cây nhờ bóng. Trong giang hồ có năm tên ma đầu lấy chữ “sát” làm trác hiệu, toàn là thứ cùng hung cực ác giết người không nháy mắt.
Trong giang hồ chẳng ai không biết Âm Sát Lý Khôi là tên ma đầu cùng hung cực ác và cũng không ai dám dây vào hắn.
Trác Thiên Uy vừa bước ra Âm Sát Lý Khôi chẳng cần nói câu nào chồm tới xuất thủ đánh ngay, lần xuất chiêu đầu tiên đã thi triển tuyệt học là Hắc Sát chưởng lừng danh thiên hạ võ lâm…
Chưởng phát kéo theo một cụm khói đen tỏa ra mùi tanh sặc sụa, ngửi vào ai cũng phải buồn nôn, thậm chí không ít người choáng váng ngất đi…
Thấy một nhân vật danh động giang hồ như Âm Sát Lý Khôi mà xuất thủ ám toán, ngay từ chiêu đầu tiên đã hạ độc thủ thì Trác Thiên Uy tức giận rít lên :
– Thật là đồ vô sỉ đê tiện?
Tuy tức giận nhưng chàng vẫn đủ tỉnh táo để ứng phó, xuất chiêu hóa giải, tuy Hắc Sát chưởng bá đạo nhưng không biết Trác Thiên Uy làm cách nào hóa giải vô tích vô ảnh!
Một chưởng vô công, Âm Sát Lý Khôi thẹn quá hóa tức gầm lên một tiếng như thú dữ, Hắc Sát chưởng lần này vận đủ mười thành công lực đánh ra.
Trác Thiên Uy lần này không xuất chiêu hóa giải, thi triển thân pháp tránh đi.
Lần xuất thủ thứ hai vô hiệu, Âm Sát Lý Khôi nộ khí xung thiên nghiến răng quát :
– Tiểu tử! Thân pháp ngươi rất ảo diệu nhưng lần này không thoát chết nổi đâu!
Vẻ mặt đầy tự tin, Trác Thiên Uy cũng đã vận đủ mười thành công lực vào song chưởng, đánh ra nghênh địch!
Ầm!
Một tiếng nổ lôi động vang lên làm chấn động cả ngôi khách điếm, Âm Sát Lý Khôi bị chấn lùi hai bước, phải cố sức mới giữ được trầm ổn.
Hắn nhướng mắt nhìn Trác Thiên Uy vẫn đứng uy phong bất động, chỉ có bộ y bào bay phần phật, tướng uy phong như một thiên thần!
– Ui chao!
Bạch y thiếu nữ ở dãy phòng đối diện chăm chú quan sát cuộc đấu, dường như không tin một thiếu niên tuấn tú mảnh dẻ thế kia mà chưởng thắng một tên ma đầu lừng danh thiên hạ, thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc.
Thiếu nữ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, chẳng những còn trẻ mà còn rất xinh đẹp với làn da trắng nõn như trứng gà bóc, đôi môi hồng thanh tú và đôi mắt tròn to đen láy dưới đôi mày liễu thanh thanh.
Âm Sát Lý Khôi biết gặp phải sát tinh, vội quay người bỏ chạy, nhưng mới được ba bước thì đã thấy Trác Thiên Uy đứng chắn trước mặt, vung tay đánh ra một chưởng với mười thành chân lực.
Bình!
Tên ma đầu bị chàng đánh trúng ngực bật lùi hơn một trượng ngã nhào xuống.
Tuy biết không thể địch nổi đối phương, nhưng Âm Sát Lý Khôi vẫn giữ bản sắc của một tên đại ma đầu, vừa ngã xuống liền đứng lên nói :
– Các hạ! Hôm nay ta cam nhận bại, nhưng hãy lưu lại tính danh!
Trác Thiên Uy đáp :
– Ngươi muốn báo thù? Được thôi! Nhưng ta lại không muốn nhìn thấy cái mặt ti tiện và vô sỉ của ngươi nữa. Tại hạ là Trác Thiên Uy, nếu khi nào ngươi chán sống thì cứ đến tìm ta. Hãy nhớ lần sau ngươi không được tiện nghi thế này nữa đâu! Cút!
Âm Sát Lý Khôi ôm đầu lủi thủi chạy về phòng lấy hành lý vội vàng bỏ đi.
Bạch y thiếu nữ uyển chuyển bước tới gần nhoẻn miệng cười hỏi :
– Huynh là Trác Thiên Uy! Âm Sát Lý Khôi là được người mời đến để đối phó với huynh. Hình như hắn còn chưa biết huynh phải không?
Trác Thiên Uy đáp :
– Tại hạ cũng không biết hắn!
Chàng nghĩ bụng :
– Người mời Âm Sát Lý Khôi tất là Hách Minh Sơn rồi! Tên này bỏ ra một chiếc trâm trị giá mấy ngàn lạng bạc để bao một gái thanh lâu tất phải là người rất giàu, muốn thuê cao thủ nào mà chẳng được?
Bạch y thiếu nữ nói :
– Huynh đã phong bế hoàn toàn Hắc Sát chưởng làm Âm Sát Lý Khôi không sao triển khai được, thật là lợi hại!
Nàng nói thêm giọng đầy quan tâm :
– Nghe nói ngoài Âm Sát Lý Khôi ra còn có mấy cao thủ khác nữa. Sau này huynh nên cẩn thận đề phòng mới được! Trác huynh! Tôi không hiểu vì sao có người chịu bỏ ra một số tiền hẳn nhiên là không ít để thuê cao thủ đến đối phó với huynh như vậy?
Trác Thiên Uy đáp :
– Đa tạ cô nương đã quan tâm. Tại hạ sẽ cẩn thận đề phòng. Còn người nào muốn giết tại hạ thì trước mắt còn chưa rõ…
Bạch y thiếu nữ nói :
– Tôi sẽ đi truy vấn Âm Sát Lý Khôi giúp huynh…
Trác Thiên Uy nói :
– Không cần đâu!
Bạch y thiếu nữ ngạc nhiên hỏi :
– Vì sao chứ?
Trác Thiên Uy đáp :
– Âm Sát Lý Khôi bây giờ chỉ còn nửa mạng, còn uy bức hắn làm gì?
– Nhưng huynh là nạn nhân huynh có quyền truy vấn hắn để biết rõ thực tình kia mà?
Trác Thiên Uy xua tay nói :
– Thôi đi! Cô nương có thể cho biết quý danh không?
Bạch y thiếu nữ chớp chớp mắt nói :
– Thế mà tôi cứ tưởng huynh không thèm hỏi. Tôi họ Bạch, tiểu danh là Tố Lăng.
– Bạch cô nương nhà ở đây hay từ nơi khác đến?
Bạch Tố Lăng đáp :
– Bạch gia ở tận Phong Nhai huyện, cách đây chừng tám trăm dặm.
Trác Thiên Uy gật đầu nói :
– Thì ra là thế… Bạch cô nương đến Tô Châu có việc gì vậy?
– Tôi đến thăm bằng hữu, nhưng mấy ngày chưa tìm được nên đang có ý định quay về. Còn huynh?
– Tại hạ tới Tô Châu là có việc cần. Nếu Bạch cô nương không sợ phiền phức thì xin ghé vào phòng trọ của tại hạ uống trà nói chuyện được không?
– Huynh mời khách ư? Tôi là nhi nữ giang hồ nên không khách sáo tục lễ đâu! Thế nhưng tối nay mời huynh đến Tiên Túy kiều kiếm một chiếc thuyền ngắm Hàn San tự thưởng thức thắng cảnh Tô Châu thì thích hơn.
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Thế cũng được! Bạch cô nương trú ở khách điếm…
Bạch Tố Lăng chỉ tay nói :
– Tôi ở dãy đối diện, phòng số sáu. Bây giờ tôi về phòng đây, hẹn đến tối gặp lại!
Nói xong uyển chuyển bước đi.
Trác Thiên Uy cũng chậm bước về phòng, vừa đi vừa nghỉ :
– Hình như trong việc này có gì đó không bình thường! Phải suy nghĩ lại mới được! Làm sao Âm Sát Lý Khôi biết mình tới đây mà tới mai phục ngay phòng bên cạnh chứ? Chẳng lẽ đối phương có phép tiên hay tài tiên tri?
Trác Thiên Uy không tin trong thiên hạ có thần tiên, cũng không tin có người biết phép tiên tri.
Vậy Tô Châu có tới sáu bảy chục khách điếm, làm sao Hách tứ gia biết chàng tới Phong Kiều khách điếm mà bố trí cho Âm Sát Lý Khôi tới đây mai phục?
Nhất định phải tìm nguyên nhân!
Đương nhiên cũng có thể đó là việc tình cờ, nhưng không thể không nghi vấn. Đặc biệt lúc này chàng đang nằm giữa vòng vây kẻ địch, chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ là có thể trả giá bằng cả tính mạng mình! Trở về phòng, chàng ngồi gục mặt xuống bàn suy nghĩ. Chàng chợt nghĩ đến Bạch Tố Lăng.
Vị võ lâm kỳ nữ tuyệt sắc nhưng lại đầy vẻ phong trần này quả thật rất đáng khâm phục. So với Nam Cung Phụng Minh hay Bùi Tuyên Văn thì Bạch Tố Lăng phóng khoáng hơn, có vẻ ngây thơ chân chất hơn. Nhưng rõ ràng Nam Cung Phụng Minh lịch duyệt và già dặn hơn, đó là điều không thể phủ nhận.
* * * * *
Trong lúc đó, ở phòng số sáu dãy đối diện với phòng trọ của Trác Thiên Uy, Bạch Tố Lăng vừa uống trà vừa nói chuyện với một hắc y nữ nhân đã vào tuổi quá niên bân lão.
Bạch Tố Lăng nói :
– Âm Sát Lý Khôi thật chẳng ra gì. Hôm trước gặp phải Hoàng Sơn Nhất Lý đã mất cả chỏm tóc suýt bỏ mạng, hôm nay lại gặp phải nhân vật lợi hại này… Đúng là phúc bất trùng lai họa vô đơn chí! Tôi tin lần này lão sẽ thắt cổ tự vẫn cho mà xem!
Hắc y nữ nhân lập tức phản đối :
– Việc này thì ngươi có thể yên tâm, cho dù có bại cả chục lần, Âm Sát Lý Khôi cũng không tự vẫn đâu! Đương nhiên sớm muộn gì rồi cũng chết, nhưng loại người đó chẳng bao giờ tự vẫn!
Tới đó bà ta à một tiếng hỏi :
– Tin tức đã truyền rồi chứ?
Bạch Tố Lăng đáp :
– Tin tức cần gì truyền nữa? Chân người thì chạy được bao xa? Thất Cô! Chúng ta hãy bàn kế hoạch đi để bắt lấy thần long mãnh hổ, đừng để rơi vào tay người khác.
Hắc y nữ nhân đáp :
– Đúng! Phải có kế hoạch thật sắc bén và chu đáo. Chúng ta chỉ được phép thành công mà không được thất bại. Mỗi bước đi đều có sự phối hợp hết sức nhuần nhuyễn thì mới bắt được thần long mãnh hổ.
Đoạn bà ta đứng lên nói :
– Để ta đi gọi hồ ly tinh kia tới đây để xem ý kiến thế nào?
* * * * *
Du khách đến Tô Châu, chẳng ai không nhớ bài thơ của Trương Kế :
“Giang phong, ngư hỏa đối sầu miên…
Cô Tô thành ngoại Hàn San tự.
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền”.
Không chỉ có tiếng chuông từ Hàn San tự làm thuyền khách nao lòng mà còn vì cảnh sinh hoạt tấp nập nhộn nhịp ở bến Tiên Túy kiều nữa. Ở đây mỗi đêm có hàng trăm chiếc thuyền cập bến, việc mua bán ăn uống diễn ra suốt đêm, các tửu lâu khách điếm kỹ viện về đêm đặc biệt nhộn nhịp, thuyền phu, thuyền khách trở những người đã say bí tỉ, còn lại đều hối hả vào các kỹ viện hoặc những chiếc thuyền nhỏ tìm nữ nhân hưởng lạc.
Hàn San tự ở phía sau Tiên Túy kiều, xung quanh Hàn San tự có rất nhiều tửu lâu khách điếm, đây không chỉ nhờ bài thơ của Trương Kế mà trở nên nổi tiếng, nó nổi tiếng còn nhờ rượu và thức nhắm ở đây rất ngon và cảnh sắc cực kỳ mê đắm…
Gặp tuần trăng sáng, cùng với vài ba người tri kỷ ngồi dưới cột buồm uống rượu ngắm cảnh Tô Châu là một lạc thú ở thế gian, nếu ngồi bên một mỹ nữ ý hợp tâm đầu thì còn mong gì hơn nữa?
Vì vừa mới hoàng hôn nên Trác Thiên Uy và Bạch Tố Lăng còn chưa vội tìm thuyền mà họ vào một tửu lâu ngồi uống rượu tựa lan can ngắm cảnh.
Bọn điếm tiểu nhị ở đây rất tế nhị. Chúng mang trà rượu đến cho ba người rồi lặng lẽ bỏ đi.
Sau vài câu khách sáo xã giao, khi song phương đã trở nên tâm đắc hơn Bạch Tố Lăng đi ngay vào vấn đề chính :
– Trác huynh, tôi muốn biết sự xung đột giữa huynh và Âm Sát Lý Khôi hồi chiều là do nguyên nhân gì vậy? Xưa nay an ninh ở Tô Châu rất tốt, trong khu vực có không ít cao thủ lừng danh, người ngoài vào đây không ai dám quậy phá, còn nha môn do một vị tổng bổ đầu phụ trách an ninh thường xuyên cử người tuần thị, Trác huynh có biết người nào thuê Âm Sát Lý Khôi hành hung không?
Trác Thiên Uy lắc đầu đáp :
– Trước mắt còn chưa thể xác định, nhưng có lẽ đối phương còn chưa chịu thôi, lần sau thì sẽ biết thôi.
Bạch Tố Lăng gật đầu :
– Đúng thế! Một khi Trác huynh còn ở đây chúng quyết không chịu thôi đâu! Tuy nhiên từ khi đến Tô Châu huynh nhất định đã nảy sinh xung đột với người nào chứ?
Trác Thiên Uy trầm ngâm nói :
– Có thì có. Ngô Trung Nhất Long có lần phái người cảnh cáo tại hạ.
Bạch Tố Lăng kinh hãi kêu lên :
– Ui chao! Ngô Trung Nhất Long được coi là nhân vật kiệt xuất, lợi hại nhất Tô Châu đấy, xưa nay có ai dám dây vào… Chuyện phát sinh là do đâu thế?
Trác Thiên Uy thở dài đáp :
– Chuyện đầu đuôi là thế này.
Chàng kể lại cuộc xung đột phát sinh ở Vọng Hồ đài trong Thiên Bình sơn, nhưng không nói lại việc Nam Cung Phụng Minh và Bùi Tuyên Văn được mình cứu là nữ đóng giả nam trang.
Bạch Tố Lăng hỏi :
– Trác huynh có biết lai lịch hai thiếu niên đó không?
Trác Thiên Uy lắc đầu :
– Không biết!
Thực tế chàng chưa kịp hỏi rõ lai lịch hai thiếu nữ đó.
Bạch Tố Lăng cười nói :
– Rất khó tin Trác huynh liều mạng xuất thủ vì hai tên tiểu súc sanh mà mình không hề quen biết… Cũng có thể đó là do tác phong nghĩa hiệp lộ kiến bất bình bạt đao tương trợ, thế nhưng Ngô Trung Nhất Long thì không bao giờ chịu tin như thế đâu!
Trác Thiên Uy đáp :
– Ngô Trung Nhất Long nghĩ thế nào thì đó là việc của hắn! Vấn đề cơ bản là tại hạ không chủ động gây sự mà mấy tên Lệ Phách Phong Ảnh và Mạc Gia Hưng khi thấy tại hạ có mặt ở đó đã nói rõ là sẽ giết người diệt khẩu. Đương nhiên tại hạ buộc phải tự vệ thôi? Vì chuyện đó mà chúng cho người truy sát thì đâu phải lỗi do tại hạ?
Bạch Tố Lăng nói :
– Đương nhiên là chúng sai rồi! Vì sao huynh không lấy răng hoàn răng mà lưu tình với Âm Sát Lý Khôi để lưu lại mối họa?
Trác Thiên Uy ngập ngừng nói :
– Việc này…
Bạch Tố Lăng nói giọng đầy nhiệt tình :
– Trác huynh! Hãy coi tính mạng mình là trọng! Bằng mọi cách hãy loại trừ mọi mối đe dọa cho mình! Xin hãy coi tiểu muội làm bằng hữu được không? Tiểu muội sẵn sàng vì huynh…
Trác Thiên Uy ngập ngừng nói :
– Bạch cô nương… chúng ta chỉ mới gặp nhau lần đầu…
Bạch Tố Lăng ngắt lời :
– Chẳng lẽ mới gặp nhau thì không thể coi nhau là bằng hữu hay sao? Hay huynh cho rằng tiểu muội với cao quá tầm tay?
Trác Thiên Uy vội đáp :
– Bạch cô nương sao lại nói thế? Bằng hữu giang hồ là kết giao vì đạo nghĩa để giúp nhau trong hoạn nạn, có gì mà với cao hay với thấp? Thế nhưng Bạch cô nương, ngoài đạo nghĩa ra muốn trở thành bằng hữu cần có một điều kiện rất trọng yếu…
Bạch Tố Lăng hỏi :
– Ý Trác huynh là…
Trác Thiên Uy đáp :
– Là sự tôn trọng đối phương!
Bạch Tố Lăng nhíu mày hỏi :
– Nghĩa là sao?
Trác Thiên Uy trầm giọng nói :
– Người ta nói phúc họa vô môn, do người tự chuốc lấy. Một người đã hành động để kéo phúc hay họa thượng môn thì phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình và tự giải quyết lấy khó khăn. Hiện tại còn chưa tới giai đoạn sinh tử quyết định, tại hạ còn có thể ứng phó, một khi cảm thấy vượt khả năng của mình thì sẽ bỏ đi. Tại hạ là ngoại khách tới Tô Châu tạm trú, tự mình làm tự mình chịu vì sao lại để cho bằng hữu gánh chịu hậu quả và hành vi của mình? Ngô Trung Nhất Long hiện tại vẫn chưa lộ diện, chứng tỏ hắn cũng nhận mối uy hiếp từ phía tại hạ đối với mình không phải không nghiêm trọng. Tại hạ đề phòng Ngô Trung Nhất Long, hắn cũng phải đề phòng tại hạ. Vì tại hạ không chủ động gây chuyện đối với Ngô Trung Nhất Long nên không để cô nương can dự vào việc này. Đó chính là lý do để tại hạ không chấp nhận đề nghị của cô nương, lấy răng chọi răng.
Bạch Tố Lăng nói :
– Việc này…
Cô ta không tỏ thái độ gì nhưng ánh mắt chợt trở nên thâm trầm và lóe lên những tia rất đáng sợ…
Một lúc sau cô ta nhìn chàng, trầm ngâm nói :
– Trác huynh! Chỉ sợ Bạch Tố Lăng đã để cho mình bị cuốn vào vòng thị phi này rồi!
Đột nhiên Bạch Tố Lăng nhận ra trong tửu lâu tiếng ồn ào huyên náo không còn nữa. Hai người ngồi ngoài hành lang cách biệt với bên trong qua một tấm rèm trúc nên không để ý, chẳng lẽ phát sinh biến cố gì mà tửu khách đột nhiên giải tán hết.
Bạch Tố Lăng mặt tái đi rút từ túi giày ra một ngọn trủy đao nói :
– Chỉ e trong tửu sảnh đã xảy ra biến cố gì…
Trác Thiên Uy bình tĩnh nói :
– Người không có việc gì thì đã đi cả rồi, kẻ hữu sự thì đang chuẩn bị…
Bạch Tố Lăng hỏi :
– Binh khí của huynh đâu?
Trác Thiên Uy lắc đầu đáp :
– Tại hạ không có binh khí và lúc này cũng chưa cần dùng đến binh khí.
Chàng chỉ xuống dưới lan can nói :
– Dưới này là hồ nước thông ra sông lớn, đó là lối thoát an toàn của chúng ta…
Bạch Tố Lăng nói :
– Nhưng tiểu muội không rành thủy tính. Chúng ta có thể quay vào mà đi theo cửa chính thoát ra ngoài không?
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Thì cũng đành phải như thế…
Tửu sảnh trên lầu đèn vẫn còn sáng nhưng không có bóng người nào, trên các bàn ngổn ngang rượu và thức ăn thừa, ngay tửu bảo cũng không thấy tên nào dọn dẹp.
Cửa lầu mở toang, bên dưới cũng vắng lặng, có lẽ khách cũng đã đi hết.
Quả nhiên dưới lầu cũng không có người.
Trác Thiên Uy tới bên quầy hàng thấy cửa đóng chặt liền nói khẽ với Bạch Tố Lăng :
– Cẩn thận!
Rồi bước lại đứng bên cửa gọi :
– Chưởng quầy…
Cánh cửa lập tức mở ra ngay, từ trong cửa hai tên thanh y hán tử lao ra, mỗi tên hai tay đều vung lên, phóng ra mấy mũi ám khí.
Trác Thiên Uy hừ một tiếng, không lùi không tránh mà lại lao tới như cơn lốc, chỉ chớp mắt đã xuất hiện sau lưng hai tên thanh y hán tử, phân biệt đánh ra hai chưởng!
Bịch bịch!
Vang lên hai tiếng khô khan, cả hai tên thanh y hán tử cùng bị đánh bay đi hai trượng, mỗi tên ngã xuống một góc.
Một tên thò tay vào túi thì Bạch Tố Lăng nhanh mắt trông thấy, lao tới quát :
– Ngươi không đủ thời gian rút đao khỏi vỏ đâu!
Bịch!
Một chưởng đánh trúng hậu tâm, tên thanh y hán tử gục mặt xuống bất tỉnh nhân sự…
Bạch Tố Lăng lướt tới tên thứ hai cũng đang thò tay vào túi nói :
– Hừ! Các ngươi không tên nào đáng mặt là đại trượng phu nam tử hán cả!
Trác Thiên Uy nói :
– Bạch cô nương! Lại có thêm người đến. Đi thôi!
Bạch Tố Lăng lấy thanh đao trên người tên thanh y hán tử nói :
– Trác huynh, cầm lấy.
Lại có thêm năm tên thanh y hán tử lao vào phòng, tên nào mặt cũng hung ác, mỗi tên đều lăm lăm một ngọn quái đao hình thù cổ quái.
Bọn này vừa tiến vào đã vung binh khí lao tới Trác Thiên Uy tấn công.
Với ngọn đao mà Bạch Tố Lăng vừa đưa cho Trác Thiên Uy phản ứng cực kỳ linh hoạt, xuất chiêu đối địch, công thủ kiêm bị, chỉ trong chớp mắt đã đánh bật cả năm thứ binh khí khỏi tay năm tên thanh y hán tử quát :
– Các bằng hữu! Các ngươi bản lĩnh như thế mà tới ám toán tại hạ thì quả là không biết tự lượng sức mình! Cút đi! Tại hạ không thèm giết các người đâu?
Bạch Tố Lăng ra tới cửa lầu vừa đưa mắt nhìn ra đột nhiên lùi lại, mặt lộ vẻ kinh hoàng như gặp phải rắn rết…
Trác Thiên Uy hỏi :
– Bạch cô nương, chuyện gì vậy?
Bạch Tố Lăng run giọng đáp :
– Ma Tăng Khuyết Đạo đến!
Trác Thiên Uy liếc nhìn ra cửa sổ, thấy hai quái nhân đứng sát vai nhau giữa hành lang, chắn ngay cửa chính.
Hai quái nhân gồm một tăng một đạo, cả hai tuổi chừng trên dưới lục tuần, lão hòa thượng người gầy đét như que củi, mắt hõm sâu, từ đó phát ra hai luồng tinh quang sáng quắc, tay cầm một cây thiền trượng chạm hình rồng rắn, còn lão đạo thì dáng uy nghi đường bệ nhưng khuyết mất một lỗ tai trái, lưng mang trường kiếm, tay phải còn cầm thêm một cây phất trần.
Trác Thiên Uy nói :
– Ma Tăng Khuyết Đạo thì sao chứ? Cô nương đừng sợ! Mọi việc đã có tại hạ đảm trách!
Giá như chàng biết Ma Tăng Khuyết Đạo là hai tên ma đầu liệt danh trong Thiên hạ Thất đại hung nhân thì chắc đã không nói bằng giọng tự tin như vậy!
Chỉ vài chiêu giao chiến đã bị đánh bay hết binh khí, năm tên thanh y hán tử biết Trác Thiên Uy đã nói không ngoa, nếu chàng không hạ thủ lưu tình thì chúng đâu còn mạng?
Trước khi Ma Tăng Khuyết Đạo xuất hiện chúng đã vội vàng kéo nhau chuồn đi theo lối cửa sau.
Ma Tăng cất giọng ồm ồm như chuông vỡ nói :
– Lão đạo! Ngươi nghe thấy gì không?
Khuyết Đạo dùng giọng khàn khàn như vịt đực hỏi lại :
– Nghe thấy gì?
Ma Tăng đáp :
– Có kẻ coi thường Ma Tăng Khuyết Đạo chúng ta đấy!
Khuyết Đạo nói :
– Trong giang hồ có ai mà không biết chúng ta lại dám coi thường chứ? chẳng lẽ hắn đã chán sống rồi!
Ma Tăng gật đầu :
– Không sai!
Khuyết Đạo cười khùng khục nói :
– Ằt đó là một lão hóa tử gần đất xa trời!
Ma Tăng quét mắt nhìn vào tửu lâu, chỉ tới Trác Thiên Uy nói :
– Không phải lão hóa tử gần đất xa trời mà là tên tiểu bối kia!
Nói xong sấn sổ bước vào, giơ thiết trượng chỉ mặt Trác Thiên Uy nói :
– Phật gia vừa nghe ngươi nói mọi việc đã có ngươi đảm trách. Có thật ngươi đảm đương nổi không?
Trác Thiên Uy thản nhiên gật đầu đáp :
– Đúng! Hòa thượng ngươi không có nghe sai.
Khuyết Đạo cũng bước vào đứng sánh vai Ma Tăng nói :
– Vì ở đây không có nhân chứng nên chúng ta không thể để ngươi chết ngay vì người chết thì không còn làm chứng được nữa!
Trác Thiên Uy bình thản nói :
– Như là nếu có người làm chứng thì hai vị sẽ giết tại hạ?
Ma Tăng cười hắc hắc đáp :
– Tiểu bối, ngươi nói đúng! Vậy hãy chuẩn bị đi!
Trác Thiên Uy hỏi :
– Tại hạ và đại sư vô cừu vô oán, vì sao lại muốn giết tại hạ?
Ma Tăng nói :
– Ngươi sợ rồi phải không?
Trác Thiên Uy cười đáp :
– Đại sư khéo đùa! Việc gì mà tại hạ phải sợ?
Ma Tăng nhìn sang Khuyết Đạo nói :
– Lão đạo ngươi nghe thấy chưa? Tiểu bối này quả không sợ chúng ta!
Dứt lời vung thiền trượng đánh ra!
Ma Tăng đã tề danh trong Thiên hạ Thất đại hung nhân đương nhiên chẳng coi một tiểu tử chưa ráo máu đầu đứng trước mặt mình vào đâu, chỉ dùng có bốn thành công lực tin chắc thừa sức đánh nát cả hai chân đối phương.
Trác Thiên Uy nhảy lên cao năm thước, chẳng những tránh được ngọn thiền trượng mà còn nhằm tay trái lão hòa thượng điểm tới một chỉ, miệng cười hô hô nói :
– Thiếu gia cho Ma Tăng ngươi biến thành khuyết tăng luôn cho giống lão đạo kia nè!
Tai trái bị sứt một lỗ máu chảy ròng ròng, Ma Tăng vừa đau vừa nộ, nghiến răng vung thiền trượng lên, lần này vận đủ thập thành công lực giáng xuống đầu Trác Thiên Uy, thế lôi đình vạn cân đủ sức bài sơn đảo hải, quả thật kinh nhân.
Trác Thiên Uy mặt hiện sát cơ, lách người tránh đi :
Rầm!
Vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, sàn gỗ bị đánh nát một mảng lớn làm cả tòa tửu lâu chao đảo như đưa võng, bàn ghế đổ ầm ầm, giá như trong lầu có người thì ắt đều bị ngã…
Khuyết Đạo kêu lên :
– Lão hòa thượng cẩn thận!
Nhưng lời cảnh cáo đã quá muộn!
Tiếng Khuyết Đạo chưa dứt lời thì Ma Tăng cảm thấy tay phải cứng đơ, đầu trượng đã bị Trác Thiên Uy giẫm lên không sao rút lên được.
Tay phải vẫn cầm đao, Trác Thiên Uy vung tay trái vận tới tám thành công lực đánh vào giữa ngực Ma Tăng làm lão hòa thượng bắn ra cửa như một bao hàng, há miệng phun một vòi huyết tiễn, ngã nhào xuống giữa trang viện mặt tái nhợt không còn một chút huyết sắc, khóe miệng và ngực áo đầy máu nhìn rất đáng sợ.
Bị nội thương khá nặng nhưng tính mạng là quý hơn, lão cuống quýt bò lên thều thào nói :
– Lão đạo… dìu ta đi…
Khuyết Đạo thấy Ma Tăng bị thảm bại như thế, biết mình cũng không phải là địch thủ của thiếu niên kia, vội chạy ra đỡ lấy Ma Tăng dìu lão hòa thượng đi nhanh khỏi tửu lâu.
Bạch Tố Lăng chừng như còn chưa tin vào những gì mình vừa nhìn thấy là sự thật, kinh dị nhìn chàng nói :
– Trác huynh… thật phi thường, chỉ một chưởng mà suýt nữa giết chết Ma Tăng trong Thiên hạ Thất đại hung nhân…
Trác Thiên Uy lắc đầu đáp :
– Tại hạ không biết hắn là ai. Nhưng một chiêu Lục Hồn Thiên Phệ đó mà lão hòa thượng còn thoát mạng chứng tỏ thần công Kim Cương Phật môn của lão này đã đạt tới mức cảnh giới thặng thừa, luyện thân thành kim cương bất hoại rồi! Ngày sau hắn sẽ trở thành kình địch của tại hạ chứ chẳng nghi!
Bạch Tố Lăng nói :
– Công lực võ học của Trác huynh không thua Ma Tăng Khuyết Đạo, chỉ là kinh nghiệm giang hồ không bằng chúng, cần phải tích lũy thêm kinh nghiệm đối địch mới yên tâm!
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Tại hạ chính đang làm như thế!
* * * * *
Trác Thiên Uy và Bạch Tố Lăng về tới Phong Kiều khách điếm thì đã giữa canh hai.
Về tới hành lang trước phòng mình Bạch Tố Lăng nói :
– Hàn San tự cảnh sắc thật tuyệt, chỉ tiếc bọn Ma Tăng Khuyết Đạo làm mất nhã hứng…
Trác Thiên Uy gật đầu nói :
– Không sai! Nếu tại hạ giải quyết xong việc mình mà cô nương vẫn còn ở lại Tô Châu thì tại hạ sẽ mời cô nương đi thăm các danh lam thắng cảnh…
Bạch Tố Lăng nhìn chàng bằng ánh mắt thân tình nói :
– Vậy thì hay quá! Muội sẽ chờ… Huynh đừng quên lời hứa nha! Cáo từ! Chúc huynh ngủ ngon!
Về tới phòng, Trác Thiên Uy cứ nằm trên giường thao thức hồi lâu mà không sao ngủ được. Khuôn mặt xinh đẹp, dáng thánh thiện vô tà đẩy vẻ tự nhiên, lời nói dịu dàng và thái độ quan tâm của Bạch Tố Lăng in đậm trong ký ức Trác Thiên Uy.
Đột nhiên chàng cảm thấy trong lòng trào lên cảm xúc gì đó hết sức mới mẻ và kỳ lạ.
Trác Thiên Uy không biết rằng hiện tượng đó y đạo gọi là tâm lý, đệ tử Huyền môn thì gọi là cảm ứng tâm linh.
Những người mẫn cảm khi nghĩ về một người nào đó thường nảy sinh hiện tượng này. Nói chung hiện tượng tâm lý đó mất đi với hầu hết nhân loại, chỉ giữ lại ở một số người mà thôi.
Tuy nhiên đó không chỉ là cảm giác mà tồn tại một ma lực nào đó khiến chàng linh cảm có điều gì đó không bình thường, đành xuống giường tới ngồi vào bàn nhìn ra cửa sổ.