Đọc truyện Thiết Cốc Môn – Chương 21: Nhất thạch nhị điểu
Tỏa Hồn Chưởng Tàn Tử Hoa sáu người đều giật mình. Vì bọn họ trước khi đến đây đã có âm thầm dò la tin tức, biết trong vùng núi này, nhân vật hắc bạch võ lâm không ai xứng là địch thủ của bọn họ. Vì vậy nên Tàn Tử Hoa mới dám buông lời ngông cuồng là thế, ngờ đâu lại có kẻ liên hiệp đấu chọi với bọn họ.
Nhưng bọn sáu người này đều là những ma đầu đã tung hoành giang hồ hơn mấy mươi năm, tuy gặp phải những điều xảy ra bất ngờ, thần sắc họ không hề biến đổi, mỗi người lách mình sang bên tránh né, rồi phất chưởng đánh lại những kẻ đã xông vào.
Sáu người này đâu phải kẻ tầm thường, nên khi họ đồng ra tay phát chưởng thì uy lực không tưởng tượng được, gió ào ạt tung ra, thế như bài sơ đảo hải.
Chưởng phong vừa chạm tới, lập tức vang lên những tiếng kêu thảm thiết, mười mấy thân người đang lơ lững trên không, miệng đều trào máu tươi lăn lộn mấy vòng rồi ngã ngay ra đất, không còn cựa quạy nữa.
– Ha ha ha ha….
– Ý…
Bọn sáu người ngửa mặt lên trời cười đắc ý một hồi, rồi như sực nhớ ra điều gì, người nào người nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Vì họ vừa nhớ lại mấy mươi người bị họ đánh chết, hình như không hề ra tay kháng cự hoặc đánh trả lại. Họ đã chịu chết một cách dễ dàng đến nỗi không ai tưởng tượng được.
Sáu người đưa mắt nhìn nhau ngầm hiểu ý, đoạn phân ra tra xét những chiếc thây ma.
Văn Đồng đứng bên lạnh lùng nói :
– Các ngươi cần chi phải đi xem, bọn hắn đã bị người ta điểm huyệt từ sớm, các người đã có công giết họ cho người ta rồi!
Uyển Mỹ giờ mới hiểu ra, vỗ tay cười nói :
– Kẻ sống đánh người chết, ha ha… Các ngươi cười đã đến thế, còn bị mắc mưu!
Bọn Tàn Tử Hoa sáu người đứng sững sờ giây lát. Bỗng Khưu Huyền hừ lên một tiếng ra chiều chưa tin, bước đến bên những xác chết xem kỹ, mặt ông bắt đầu biến sắc.
Kỳ dư năm người thấy thế, cũng phải rung động không vừa. Vì mười mấy tên cao thủ võ lâm phút chốc đã bị người ta chế ngự mà không hề có một chút gì phản ứng, đủ thấy kẻ ra tay võ công vào bực nào. Hơn nữa, lúc nãy mười mấy người đã bị ném ra một lượt, tỏ rõ kẻ núp trong bóng tối không phải là số ít, vậy thì…
Sáu người đang trong cơn hồi hộp, thì trong mấy cột trụ nhà cháy, mấy đống gạch cùng mấy mấy vách tường sụp lò ra có trên trăm chàng đại hán mặc áo vàng tay cầm ống tiêu đồng.
Ánh trăng dần dần lặn xuống đồi Tây, gió bắc hiu thổi, tà áo bay sào sạt, nhưng những chàng đại hán đứng sừng sững như tiếng đá, không hề di động.
Tiếp theo là những bước chân nện thình thịch dưới mặt đất phát từ hướng cửa lớn của trang viên, với bước đi rần rộ như thế chứng tỏ những kẻ ấy có thái độ hiên ngang không hề sợ sệt lén lút.
Cửu U Vô Thường Khưu Huyền sáu người không khỏi rúng động, ngay cả Văn Đồng cũng phải ngạc nhiên chẳng ít.
Dưới ánh trăng mờ ảo, bỗng thấy mười người sắp thành hai hàng, ung dung từ từ đi về hướng mọi người.
Dẫn đầu có hai người, một cụ già áo xanh mặt trắng, tay cầm hình người bằng ngọc, còn một người mặt đỏ, tướng tợ Quan Công tái thế. Hai người này không những uy thái khiếp người, đôi mắt còn tỏa ra một màu xanh rùng rợn.
Theo sau là tám người mặt mũi khác nhau, mình mặc cẩm y, lưng đeo trường kiếm.
Văn Đồng tuy không nhìn biết hai người dẫn đầu, song với y phục cùng đôi mắt xanh của tám người đi sau, chàng có ấn tượng rất sâu, bất giác khẽ buột miệng :
– Thiên Huỳnh giáo!
– Thiên Huỳnh giáo?
Thiếu nữ áo trắng cùng Mộ Dung Uyển Mỹ kinh ngạc hỏi lại :
– Thiên Huỳnh giáo?
Bọn Khưu Huyền sáu người là những tay ma đầu từng lăn lộn giang hồ đã lâu, thế mà cũng phải ngơ ngác không hiểu gì cả.
Cụ già tướng như Quan Công vuốt râu cười lớn :
– Đúng thế, bổn tọa phụng Thiên Huỳnh giáo Giáo hoàng thánh dụ, phàm hễ ai vào khu đất này sẽ bị trừng trị ngay, niệm tình các ngươi lúc nãy đã thay bổn tọa hành hình bọn thảo khấu, xét công lao ấy…
Nói đến đây, bỗng sắc mặt ông ta nghiêm nghị, mắt lộ hung quang trầm giọng tiếp :
– Bổn tọa gia ân cho các ngươi được tự liệu lấy, gấp rút trao đầu cho mau. Ha ha ha…
Cửu U Vô Thường Khưu Huyền ngửa mặt lê trời cười ngất.
Đôi mày cụ già mặt đỏ nhíu lại, lớn tiếng ra lệnh :
– Thiên Cơ Hầu đâu!
Lời vừa dứt thì một trong bọn tám người đứng sau lập tức tung mình nhảy đến trước mọi người, trông thấy đấy là một cụ già tuổi trạc sáu mươi, ngũ quan thanh tú, thân hình cao lớn, đứng truớc mặt cụ già mặt đỏ cung thân lên tiếng :
– Thuộc hạ chờ đợi sai khiến!
Cụ già mặt đỏ trầm giọng :
– Lập tức xử tên Khưu Huyền ba kiếm phân thây, trảm đứt làm hai đoạn!
Thiên Cơ Hầu cúi đầu “tuân lệnh” đoạn lập tức đi đến trước mặt Khưu Huyền chắp tay nói :
– Bổn tước phụng mạng hành hình. Xin các hạ mau chuẩn bị chờ chết!
Nói dứt thì “rẽng” một tiếng, trường kiếm tuốt khỏi bao, đưa ngay ra trước, mắt đăm đăm nhìn về đối phương, mặt đầy sát khí.
Phải biết Cửu U Vô Thường cũng là ma đầu xưng hùng một cõi, giờ thấy đối phương tỏ ra như cầm chắc mạng sống mình trong tay, nên ông ta không còn nhẫn được, đôi mắt trợn trừng nhìn vào Thiên Cơ Hầu, mỉm cười lạnh lùng quát :
– Thật là ngông cuồng, Khưu mỗ xem tôn giá có tuyệt học gì đây!
Lời vừa dứt thì chân đã tiến lên hai bước, tay trái đưa lên, vận dụng mười thành Cửu U Âm Sát ồ ạt đẩy ra.
Một luồng khí lạnh đến xương, không hình không tiếng công vào Thiên Cơ Hầu.
Thiên Cơ Hầu khẽ rít lên một tiếng, tả chưởng đẩy ra, đón nghinh thế công của địch thủ, tay phải lẹ như chớp vung luồng kiếm quang chém ngay ra trước.
“Bùng” một tiếng, hai luồng chưởng lực chạm nhau, khí lạnh tung ra tứ phía. Thiên Cơ Hầu bỗng cảm thấy rùng mình, thì ra đã bị Cửu U Âm Sát xâm nhập vào người.
Cùng trong lúc ấy, luồng kiếm quang mạnh mẽ chém tới. Chỉ nghe Khưu Huyền “hự” lên một tiếng đau đớn, cánh tay trái đã bị lưỡi kiếm chặt đứt, máu me chảy ra lai láng.
Thiên Cơ Hầu bậm môi chịu đựng sự đau khổ của Âm Sát xâm nhập vào xương, lên tiếng quát lớn :
– Xin các hạ tiếp kiếm thứ hai!
Thân hình liền tiến lên, lần ánh sáng lại vung vút, uy phong hùng dũng.
Khưu Huyền thấy vậy cũng thét lớn :
– Tôn giá cũng tiếp một chưởng nữa của ta đây!
Bất kể cánh tay đã lìa đứt, máu me tuôn trào, vận dụng sức lực bình sanh dồn vào hữu chưởng tạt ngang hai bước, mạnh mẽ đánh ra.
Vụt vụt!
Mũi kiếm chém vào luồng hàn khí, tung bay tứ tán.
Bỗng nghe “thịch” một tiếng, cánh tay mặt của Khưu Huyền cũng đã rời khỏi thân người rớt nằm dưới đất, máu tươi lại được dịp tuôn trào.
Riêng về Thiên Cơ Hầu mặt mày tái mét, run rẩy không ngừng, lưỡi kiếm chỉ còn buông xuôi chấm mũi xuống mặt đất.
Bỗng ông ta lại quát to một tiếng :
– Kiếm thứ hai!
Tụ hết tiềm lực trong người, đưa kiếm lên cao, vút một cái đường kiếm mạnh mẽ lao vào người đối phương.
Lập tức một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân hình trụi lủi của Khưu Huyền giờ lại bị đường kiếm chém ngang hông, đứt làm hai đoạn, ruột gan lập tức lòi ra, rớt thịch xuống đất chết liền.
Một ma đầu tung hoành ngang dọc chốn giang hồ lâu nay… Quả nhiên chỉ có ba đường kiếm đã kết liễu tánh mạng.
Bỗng một tiếng khua động mạnh, người của Thiên Cơ Hầu cũng ngã lăn ra đất, thân hình run lẩy bẩy như thằn lằn đứt đuôi, rồi cũng tắt thở chết ngay.
Trận đấu vừa rồi, chỉ đội vài cái tích tắc, thế mà cả hai đều vong mạng, khiến cho Tàn Tử Hoa năm người đứng ngoài cũng phải hồn phi phách tán, đoán biết đêm nay kiết ít hung nhiều.
Chỉ có Văn Đồng vẫn đứng chắp tay sau lưng như an nhàn vô sự, mặt vẫn mỉm cười.
Cụ già mặt đỏ của Thiên Huỳnh giáo đôi mắt sáng như sao, lạnh lùng quét nhìn hai tử thi đang nằm dưới đất một lượt, đoạn quay sang bọn Tử Hoa năm người lạnh lùng cất tiếng :
– Các ngươi muốn tự giải quyết lấy, hay muốn nhốt trong chuồng như cầm thú suốt đời, nói mau!
Bọn Tử Hoa năm người hằng ngày vốn là ma đầu ngang dọc, nhưng giờ chí khí đều tiêu tan, kẻ nào kẻ nấy tim đang đập mạnh.
Đột nhiên…, năm người trao mắt cho nhau rồi lẹ làng tung mình tẩu thoát.
Cụ già mặt đỏ giận dữ quát :
– Bắt chúng lại cả cho ta!
Năm tên hán tử đứng sau lập tức tung mình rượt theo, chỉ trong chớp mắt đã rượt kịp bọn Tử Hoa năm người, đồng giơ tay phất ra một chưởng quát lớn :
– Trở xuống!
Năm luồng kình phong mạnh mẽ, hợp thành một đạo ào ạt ép xuống năm tên ma đầu.
Năm tên ma đầu như sớm đã đề phòng, thấy kình phong của đối phương áp tới, không hề ra tay kháng cự, chỉ đưa chưởng mượn thế phi nhanh, phân tán ra năm đường chạy trốn.
Chưởng phong của năm tên hán tử vì thế mà phải bị đánh hụt, trúng ngay vào những cột trụ nhà cùng những vách tường còn lại, “đùng đùng” đá gạch ngã lăn, bụi cát tung bay mù mịt.
Bỗng thấy một bóng người áo lam tung bay lên không, mười đầu ngón tay một lượt búng ra, miệng quát lớn :
– Đứng ngay cả lại cho ta!
Tàn Tử Hoa năm người chân vừa chấm đất, bỗng nghe tiếng quát vào tai, tiếp theo là chỉ phong chạm vào người, huyệt đạo thảy đều bị chế. Năm người đứng ngay ra đấy như hình tượng gỗ.
Năm tên hán tử thấy thế, thảy đều giật mình, bỗng lại nghe tiếng quát :
– Đến đây!
Một tiềm lực mạnh mẽ vô cùng, khiến cho năm hán tử không kịp đề phòng đã hút ngay họ rơi người xuống đấy.
Văn Đồng mỉm cười với bọn hán tử :
– Ta đã cảnh cáo trước, không được động nơi đây một cây cỏ, một cục đá. Năm người các ngươi đã biết còn cố ý vi phạm, tội ấy không thể tha. Vậy ngươi muốn tự liệu hay đợi bổn thiếu gia động thủ?
Năm tên hán tử đang còn kinh hãi, nghe nói mặt đều biến sắc, đưa mắt nhìn nhau đoạn tay mặt một lượt đưa ra tuốt ngay trường kiếm lẹ làng bao vây Văn Đồng vào giữa.
Văn Đồng nhìn qua năm người một lượt, lạnh lùng nói :
– Bổn thiếu gia tánh ưa mau lẹ, vậy ban đặc ân cho các ngươi một kiếm hành hình!
Lời chưa dứt thì năm tên hán tử đã bắt đầu thét lớn, chân bước đều nhau, tay trái đưa lên thủ thế, tay phải vung kiếm đâm vào.
Văn Đồng cười nhạt một tiếng, thân hình né nhanh như điện xẹt, tay mặt ấn vào cán kiếm “rẽng” một cái tuốt ra khỏi bao, lập tức trong những làn kiếm quang của bọn hán tử Thiên Huỳnh giáo đã xuất hiện một luồng ánh sáng xanh lòe mắt, khí tõa buốt người, ấy là cây Thái Ất thần kiếm của Văn Đồng đã vung động.
Bỗng nghe tang tang… năm tiếng đều phát lên, luồng thanh quang xẹt đến đâu, tiếng rống thảm khốc vang lên đến đó, máu bắn tứ tung. Năm chiếc thây của năm tên hán tử quả đã bị chặt làm hai đoạn.
“Rẽng”, Văn Đồng lại tra kiếm vào bao, thân hình lại tung bay trở về đúng lại chỗ cũ.
Gió đêm hiu hắt thổi, mùi máu tanh hôi xông lên nực mũi. Với chiêu kiếm hạn hữu của Văn Đồng vừa rồi khiến cho Tàn Tử Hoa năm người thảy đều kiếp vía. Mộ Dung Uyển Mỹ cùng thiếu nữ áo trắng cũng phải kinh hồn.
Hai cụ già của Thiên Huỳnh giáo mặt mày biến sắc, quay đầu lại căn dặn hai tên hán tử ấy cung thân lãnh mạng tung mình ra đi.
Liền thấy mười mấy hán tử áo vàng bước đến, người nào người nấy cầm một tấm lụa trắng, lanh lẹ bao ngay mười khúc thây của năm tên hán tử rồi bước lui về sau lưng hai cụ già.
Cụ già mặt trắng áo xanh từ từ bước đến trước mặt Văn Đồng nói :
– Đường kiếm của tôn giá thật là siêu phàm, bổn tọa kính xin thỉnh giáo!
Văn Đồng lạnh lùng nói :
– Không dám, trước khi chúng ta động thủ, tại hạ muốn hỏi các hạ một điều.
– Tôn giá có điều chi cứ dạy!
Văn Đồng nghiêm trang :
– Quý giáo đã không nề khó nhọc, xuất động cao thủ giá lâm đến hàn gia, không hiểu mục đích muốn gì?
– Phụng mạng Giáo hoàng, trừng trị những kẻ đã bước vào vùng đất này!
Văn Đồng cười nhạt :
– Nói vậy thì tại hạ xin cảm tạ công lao khó nhọc của quý giáo đấy!
Nói đến đây, bỗng mặt chàng sầm lại :
– Quý giáo làm sao biết được nhân vật võ lâm đã tập trung nơi đây? Tại sao lại ra tay trừng trị những kẻ đã xâm nhập? Và với mục đích gì?
Cụ già áo xanh biến sắc, ấp úng :
– Việc này…
– Khỏi cần việc này với việc kia, để cô nương thay ngươi nói ra cho!
Thiếu nữ áo trắng bỗng đứng bên vừa cười vừa lên tiếng :
– Gần đây giang hồ được mật báo Chu Tước Hoàn vẫn còn chôn tại ngôi nhà cháy này. Tin ấy không phải của quý giáo đã loan ra sao? Ha ha! Thật là kế Nhứt Thạch Nhị Điểu, ai mà chẳng rõ?
Cụ già áo xanh nghe nói thần sắc biến đổi, thét lớn :
– Tiện tỳ cũng dám nhiều mồm!
Tượng người bằng ngọc trên tay ông ta lập tức đưa ra một luồng nội gia chân khí ào ạt, nhắm người thiếu nữ bạch y bắn tới…
Thiếu nữ bạch y vẫn mỉm cười, chân mặt đưa về sau nửa bước, hai tay chấp lại từ từ đẩy ra…
“Bùng” một tiếng phát ra, một mùi hương thơm thoang thoảng tung bay. Mặt thiếu nữ vẫn mỉm cười, hai tay một trên một dưới khẽ động, thân hình đã bay dạt ra xa mấy trượng.
Cụ già áo xanh thấy thế kinh hãi, liền nghiêm nghị nói :
– Nam Hải Vô U thần ni cùng cô nương là người thế nào?
Thiếu nữ bạch y cười nói :
– Ngươi đã biết được chiêu Liên Đài Lễ Phật, vậy còn giả đò hỏi nữa làm gì?
Cụ già trầm ngâm giây lâu, đoạn quay sang Văn Đồng nói :
– Đã có đệ tử của Thần ni nơi đây, bỉ giáo không tiện mạo phạm, món nợ vừa rồi bỉ giáo sẽ lựa ngày tìm nơi để cùng tôn giá thanh toán!
Văn Đồng cười nhạt nói :
– Các hạ cần chi phải nói nhiều lời, bổn thiếu gia lâu nay không từng làm khó với những kẻ đã chịu nhận thua. Vậy cứ tự tiện ra đi!
Cụ già áo xanh với đôi mắt giận dữ nhìn chàng, miệng “hừ” một tiếng, quay người phất tay cho bọn bộ hạ, lập tức các hán tử áo vàng đang bố trí nãy giờ nơi tứ phía liền ra đi mất dạng.
Cụ già áo đỏ như không tán đồng, tranh luận vài câu, rồi ra chiều bất mãn, dậm chân tung bay đi mất. Cụ già áo xanh nhìn theo lắc đầu, rồi cũng từ từ ra đi.
Văn Đồng mỉm cười quay sang thiếu nữ bạch y nói :
– Lần này lại cũng nhờ cô nương giải vây nữa, thật là… Ý! Cô nương sao thế?
Thì ra thiếu nữ bạch y đã ngồi xuống đất, đôi mắt nhắm nghiền, mặt mày tái mét, chứng tỏ lúc nãy nàng đã dùng quá sức để chống đỡ một chiêu của cụ già, sau lại gắng gượng tỏ vẻ tươi cười, không chịu ngầm vận khí chữa thương liền, nên mới bị hậu quả như vầy.
Văn Đồng vội vã người xuống sau lưng nàng, ra tay ấn vào Mạng Môn huyệt, vận tụ chân khí truyền sang người nàng.
Một khắc đồng hồ trôi qua, thiếu nữ bạch y bỗng thở ra một cái, vẹt áo đứng dậy, quay sang nhìn Văn Đồng tươi cười nói :
– Thiếp xin cám ơn chàng!
Văn Đồng cũng đứng dậy tươi cười :
– Cám ơn làm gì, không phải cô nương cũng đã…
– Cấm không cho chàng nói!
Mặt thiếu nữ đỏ bừng, đưa ngón tay lên miệng ra chiều e thẹn.
Văn Đồng nghiêm trang nói :
– Cô nương đã biết tên họ của tại hạ, vậy có thể cho tại hạ biết lại phương tánh đại danh không?
– Ừ, em Mộ Dung Uyển Mỹ đứng bên vỗ tay cười nói :
– Sư tỷ làm gì lại e thẹn lên rồi, để em thay chị nói cho!
Đoạn nàng quay sang Văn Đồng chậm rãi :
– Sư tỷ của em họ là Thượng Quan, tên chỉ có một chữ Lan.
Văn Đồng vội vã cung tay gọi :
– Thượng Quan cô nương!
Thượng Quan Lan khiêm nhường trả lễ.
Văn Đồng lại nói :
– Cô nương tài sắc điểm toàn, lại thêm thông minh tột chúng, lúc nãy chỉ có một câu mà đã nói toạt âm mưu của bọn Thiên Huỳnh giáo. Tại hạ ngu muội, mong cô nương giải thích thêm cho rõ chút nữa có được chăng?
Mặt Thượng Quan Lan đỏ ửng, trù trừ nói :
– Việc ấy…
Bỗng nghe Uyển Mỹ “ủa” lên một tiếng hỏi :
– Bộ xương ma lúc nãy tại sao không thấy xuất hiện vậy cà?
Văn Đồng mỉm cười nói :
– Đó là lão Ma cung đấy, có lẽ cũng vì ham cướp Chu Tước Hoàn mà đến, nhưng đã rõ là bị người lừa gạt, nên không còn lộ diện bỏ trốn đi rồi.
Lời nói vừa dứt, bỗng thấy xa xa có ba bóng người phi nhanh như điện lướt tới. Văn Đồng không khỏi ngạc nhiên.
Liền nghe Quan Lan đứng bên thỏ thẻ :
– Người mà chàng muốn kiếm đã đến rồi đấy, em không muốn làm rầy, hôm khác chúng ta sẽ gặp lại.
Văn Đồng giờ mới thấy rõ ba bóng người ấy chính là Khương Trạch, Tào Khôn với Cát Thanh Sương, trong lòng khó xử, vì ở nơi Quan Lan chàng còn những việc trọng đại muốn dò hỏi, nên đâu chịu để cho nàng đi, vội vã chạy lên trước cản Uyển Mỹ cùng Quan Lan lại, nói :
– Xin nhị vị cô nương dừng lại, tại hạ…
Lời chưa dứt thì Khương Trạch ba người đã lướt đến nơi, mặt Thanh Sương biến sắc, tỏ ra khó coi lạ thường.
Thượng Quan Lan đưa mắt liếc nhìn, đoạn mỉm cười nói :
– Vũ Văn huynh làm chi vậy, xin tạm biệt!
Nói dứt, nàng liền nắm tay Uyển Mỹ nhẹ nhàng tung bay mất dạng.
Văn Đồng nóng nảy đang định đuổi theo, bỗng thấy lại có một bóng người xuất hiện, chính là Tứ Linh bang chủ Dịch Thành.
Văn Đồng không hiểu tại sao đang đêm mà ông ta lại vội vã đến đây, trong lòng không khỏi phân vân.
Chàng đành dừng bước không đuổi theo chị em Uyển Mi nữa, quay người lại chào hỏi mọi người, đoạn cất tiếng hỏi Thanh Sương :
– Cát cô nương vắng mặt đã lâu, vẫn mạnh giỏi chứ?
Thanh Sương chỉ dùng giọng mũi “ừ” một tiếng lạnh nhạt không buồn đếm xĩa đến chàng…
Văn Đồng thấy thế, chỉ còn biết cười, quay sang Dịch Thành hỏi :
– Dịch bang chủ đêm khuya đến Hoa Sơn không lẽ có việc chi sao?
Dịch Thành cung thân nói :
– Lão hủ nghe giang hồ đồn đãi Chu Tước Hoàn vẫn còn chôn dưới nền gạch vụn của Thiết Cốc môn tại Cửu Hoa sơn. Đồng thời lại nghe có rất nhiều nhân vật võ lâm đã kéo đến đây, lão hủ cảm niệm đại ơn của thiếu hiệp, nên gấp rút lo sắp đặt các việc trong bang xong xuôi, vội vã đến đây để giúp tay với thiếu hiệp!
Văn Đồng nghe nói cảm tạ không ngớt :
– Dịch bang chủ đến thật đúng lúc, đợi tại hạ xử phạt bọn ma đầu này xong, có lẽ phải nhờ đến Dịch bang chủ rất nhiều!
Nói dứt chàng từ từ đi đến trước bọn Tàn Tử Hoa năm người, lẹ làng giải quyết cho bọn họ, đoạn lớn tiếng nói :
– Các ngươi lòng dạ hung ác, đáng lẽ phải bị xử tử hình, nhưng niệm vì các ngươi cũng bị họ lừa gạt nên tha thứ cho, vậy mau xẻo mỗi người một lỗ tai bên trái để lại đây, sau về đóng cửa tu niệm mới được.
Năm tên ác ma là những ma đầu ngang dọc giang hồ hiện nay, giờ đứng cù rù như những con gà ướt cánh, nghe nói không ai dám lên tiếng phản đối, đành tự tay xẻo lấy một lỗ tai bên trái, rồi lầm lũi ra đi.
Lúc ấy, ánh trăng đã khuất hẳn, xa xa những tiếng gà rừng gáy sáng. Vừng thái dương lấp ló nơi trời Đông.
Văn Đồng quay sang Khương Trạch mọi người nói :
– Theo lời nói của Triệu Quỷ cùng Huyền Hạt chân nhân đã nói, chứng tỏ ngọn lửa đốt trang viên năm ấy không phải do sáu người bọn họ gây ra, vậy phiền các vị giúp tay, tìm lại tàn tích năm xưa xem thử có manh mối nào khả dĩ dò ra chăng?
Tứ Linh bang chủ Dịch Thành nói :
– Thiếu hiệp có thể kể rõ tình hình đêm hôm ấy cho chúng tôi nghe qua một lượt, ngõ hầu giúp phần ý kiến!
Văn Đồng liền đem việc xảy ra cách đây sáu năm nhứt nhứt kể rõ cho mọi người nghe.
Dịch Thành suy nghĩ giây lâu, lên tiếng :
– Theo lời thiếu hiệp nói thì đêm hôm ấy trang viên đã bị một loại hỏa khí rất mạnh đốt cháy. Vậy xin thiếu hiệp dẫn đường ra sau hậu trại nơi đã khởi đầu ngọn lửa tìm xem có gì chăng?
Văn Đồng khẽ gật đầu, đoạn dắt mọi người đi ra phía sau…
Dưới ánh sáng lờ mờ của buổi ban mai, sương mù phủ đây đó, năm người một mặt vạch cỏ lần bước, một mặt xem xét những chỗ khả nghi.
Quả nhiên thấy mấy lỗ thủng ăn sâu xuống mặt đất, cỏ dại đã phủ lên, nhưng màu đất bị cháy sém còn nguyên vẹn như xưa.
Văn Đồng cho biết trong nhà chàng trước kia không hề có những lỗ thũng như vầy.
Khương Trạch cũng nhận định những lỗ ấy là do một tứ hỏa khí rất mạnh tạo thành.
Riêng Dịch Thành không hề nói một lời.
Ông lấy tay móc những búng đất ấy đưa lên mũi ngửi, bỗng mày ông nhíu lại, mặt tỏ ra kinh ngạc dị thuờng.
Một lát lâu, mới nghe ông ta vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm :
– Kỳ thật! Việc này không ai có thể tin được, đây là Bích Lịch Tử…
Khương Trạch thất thanh xen lời :
– Bích Lịch Tử! Dịch huynh bảo những lỗ này vốn trước kia uy trấn võ lâm Hàn Dương Bích Lịch Tử đã gây ra sao?
Dịch Thành gật đầu.
Văn Đồng bỗng như sực nhớ một việc gì trước đây sáu năm, nên lớn tiếng nói :
– Đúng rồi! Đêm hôm ấy lúc tiếng nổ thứ hai vừa phát ra, vị Điểm Thương phái Tôn Cao đã từng thốt ra câu ấy Hàn Dương Bích Lịch Tử. Dịch bang chủ có biết kẻ sử dụng hỏa khí ấy là ai chăng?
Dịch Thành gật đầu :
– Nói về người ấy thì lão hủ biết, nhưng có điều cảm thấy kỳ lạ…
– Có việc gì kỳ lạ?
Văn Đồng bốp tốp hỏi.
Dịch Thành nhíu mày đáp :
– Người này tuy có món hỏa khí kinh người ấy, nhưng xưa nay chưa từng nghe nói ông ta làm việc gì ác đức. Đồng thời cũng ít qua lại giang hồ, đối với ai cũng đùng hai chữ nghĩa hiệp, như vậy thì sao lại có thể làm được một việc như vầy, vì thế mà lão hủ mới bảo là kỳ lạ!
Văn Đồng cười nhạt :
– Trên thế gian này thiếu gì người giả đò. Bên ngoài làm thiện, kỳ thực bên trong lòng tham lam vô kể. Dịch bang chủ đã biết người ấy, có lẽ cũng biết tên họ cùng nơi cư trú?
Dịch Thành nhìn Văn Đồng một chặp, sắc thái vô cùng trầm trọng nói :
– Người này họ Đơn tên Phi, ẩn cư trong một u cốc kế cận Hàn Dương, đều lấy nghê
canh nông làm sanh sống, nên ít người biết đến…
Văn Đồng vội vã cung tay nghiêm nghị nói :
– Phiền Dịch bang chủ dẫn tại hạ đến đấy bái vọng, luôn tiện điều tra xem thực hư thế nào?
Dịch Thành cúi đầu suy nghĩ giây lâu, đoạn cung thân nói :
– Kính tuân mạng thiếu hiệp!
* * * * *
Ngày qua ngày, bọn Văn Đồng năm người ngày đi đêm nghỉ, thấm thoát đã được mấy hôm.
Một buổi chiều hoàng hôn, bọn họ đã đến thị trấn Hàn Dương, tìm nơi cơm nước xong xuôi, bắt đầu hướng về khu rừng rậm, nơi u cốc mà Đơn Phi Bích Lịch Tử đã ẩn cư.
Ánh trăng non từ từ xa đỉnh núi, gió đêm thổi mạnh, cành lá chạm vào nhau phát tiếng kêu sào sạt, năm bóng người xuyên qua khu rừng rậm, đến trước một trang viện xây cất trong u cốc.
Dịch Thành dừng lại khẽ nói :
– Đây là trang viện mà Đơn Phi đang ẩn cư, thiếu hiệp có phải dùng lễ để đến thăm viếng hay chăng?
Văn Đồng ngước mắt nhìn ra, thấy trong trang viện nhà cửa trùng trùng điệp điệp, nhưng sao chẳng nghe một tiếng người, đèn đuốc cũng chẳng có, không khỏi nhíu mày, chàng gật đầu khẽ nói :
– Phiền Dịch bang chủ thông qua một tiếng, để tránh khỏi sự thất lễ.
Dịch Thành lãnh mạng tiến đến trước cửa, dùng tay gõ mấy cái, ngờ đâu…
“Kẹt” một tiếng khô khan phát ra, cánh cửa lớn không gài bị sức gõ của ông ta tự động mở ra.