Đọc truyện Thiếp Thân Thị Vệ Của Vương Gia – Chương 67: Phiên ngoại : bản sắc nam nhi (9)
Tam Vương gia đã chết.” Thanh Vân thét to, quả nhiên làm cho Vương gia ngừng cước bộ, các vị tướng quân khác vốn chuẩn bị tan cũng bị tin tức này cấp dẫn trở về.
Vương gia nhìn Thanh Vân biểu tình nghiêm túc , xoay người, hướng lều lớn đi đến. Lưu Xuân cùng các vị tướng quân cũng đi theo tới lều lớn.
“Vân nhi, ngươi nói tam Vương gia đã chết là chuyện gì xảy ra?” Vương gia ôm Thanh Vân ngồi xuống chủ vị thượng , cũng không thèm để ý ánh mắt những người khác . Mọi người cũng nhất trí làm bộ như như không phát hiện , lẳng lặng chờ Thanh Vân nói ra đáp án.
Thanh Vân nhất thời bị nhiều vị tướng quân mà hắn sùng bái nhìn chằm chằm như vậy , mặt không khỏi có chút đỏ, còn bản mặt ông xã thì khỏi cần nói , tất nhiên lại là một trận ghen tuông, hận không thể đem bà xã giấu biến đi , cánh tay ôm Thanh Vân bất tri bất giác lại siết thật chặt.
Thanh Vân tự động tự phát tựa vào trong lòng,ngực chồng yêu , giảm bớt đau đớn trên lưng , mở miệng nói: “Là như vậy, ta ngày hôm qua từ Phiêu Hương lâu đi ra…”
Trong quá Thanh Vân giảng thuật , tất cả mọi người cau mày tự hỏi. Vương gia mặt nhăn so với tất cả mọi người còn nhiều hơn , bất quá không phải bởi vì những gì Thanh Vân nói , mà là bởi vì dấu vết bầm xanh tím trên cổ tay bà xã bảo bối . Thanh Vân bị trói một đêm, trên cổ tay bị lặc ra dấu vết thật sâu , Vương gia nhẹ nhàng nâng tay Thanh Vân lên ôn nhu cấp Thanh Vân xoa xoa cổ tay. Vừa nhu vừa phi thường đau lòng, không biết trên người Thanh Vân còn có hay không những vết thương nào khác .
Đợi cho Thanh Vân nói xong, Lưu Xuân hỏi: “Công tử, ngươi là hoài nghi tam Vương gia cùng Đậu Chí bọn họ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử là bởi vì vi ăn ngũ vị hương mà Phiêu Hương lâu Vương Hải cho ngươi , mà ý định của Vương Hải vốn là mưu hại Vương gia đúng hay không?”
Thanh Vân vội vàng gật đầu, đồng thời mãn ẩn tình nghị liếc mắt nhìn Vương gia một cái: may mắn không có cho ngươi ăn.
“Lưu Xuân, ngươi phái người đi đem thi thể Nam Cung Khang, Đậu Chí, Đậu Văn Nguyệt cùng Mạc Hàn mang về đến, đối ngoại không cần tiết lộ tin tức bọn họ đã chết . Hoa tướng quân, ngươi bí mật dẫn người đi Phiêu Hương lâu bắt Vương Hải, chú ý không cần đả thảo kinh xà.” Vương gia bình tĩnh an bài xong liền ôm lấy Thanh Vân hướng ra phía ngoài đi đến, hắn hiện tại khẩn cấp phải kiểm tra một chút thân thểThanh Vân , không biết có hay không những vết thương khác .
Kết quả, Vương gia tức giận phát hiện, Thanh Vân không chỉ cổ tay bị thương , cổ chân còn có lưỡng đạo ứ ngân thật sâu ứ ngân, trên lưng cũng bẩm hết một tảng lớn.”Cái nữ nhân kia chết vừa đúng lúc, nếu rời vào trong tay ta, ta sẽ làm cho nàng sống không bằng chết.” Vương gia một bên thật cẩn thận cấp Thanh Vân thượng dược, một bên nghiến răng nghiến lợi nói.
Thanh Vân ghé vào trên giường, nhớ tới hình ảnh Vượng Tài khóc tê tâm liệt phế, không khỏi ở trong lòng thở dài, nếu Đậu Văn Nguyệt biết chính mình sau khi chết sẽ có người vi nàng mà thương tâm đến vậy , không biết sẽ có cảm tưởng gì ?
Không lâu, Hoa tướng quân báo lại cáo, Phiêu Hương lâu đã muốn người đi tới nhưng lại chỉ phát hiện nhà trống, tìm không thấy tung tích Vương Hải tung tích . Vương gia vừa nghe, lập tức ra lệnh cho người ta đến nhà bếp gọi Lục Bảo đến lều trướng . Thanh Vân kéo Vương gia lại , nói: “Lộc, tiểu Bảo chỉ là một đứa nhỏ, ta cảm thấy được hắn chính là bị Vương Hải lừa. Ngươi mang hắn mang lại đây để ta nói chuyện với hắn được không?”
Chỉ chốc lát sau, Lục Bảo đã bị mang vào tẩm trướng. Lục Bảo mơ mơ hồ hồ bị người dẫn tiến vào, vừa thấy đến khuôn mặt lãnh nghiêm của t Vương gia, liền sợ tới mức phịch một tiếng quỳ xuống đất , nơm nớp lo sợ nói: “Tiểu nhân Lục Bảo tham kiến Vương gia, Vương phi.”
“Tiểu Bảo, ngươi mau đứng lên đi.” Thanh Vân ôn hòa nói. Lục Bảo nhìn Vương gia khuôn mặt lãnh đạm , lại nhìn nhìn thấy Thanh Vân miễn cưỡng ngồi ở trên giường , suy nghĩ sau một lúc lâu, vẫn đang quỳ trên mặt đất.
Thanh Vân thở dài, hỏi: “Tiểu Bảo ngươi không cần sợ hãi, ta tin tưởng ngươi cũng không phải là gian tế của miền Bắc . Nói cho ta biết, ngươi là như thế nào nhận thức Vương Hải .”
“Ta… ta trước kia cũng muốn giống những người khác đi tửu lâu ở trấn trên ăn một bữa ăn ngon, chính là bởi vì không có tiền, đành phải đứng ở cửa tửu lâu nhìn, lâu dần thành nghiện. Có một lần, khiến cho đại… Ách, Vương Hải thấy , liền dẫn ta theo cửa sau Phiêu Hương lâu vào phòng bếp, cho ta thiệt nhiều đồ ăn. Sau đó ta cách một đoạn thời gian liền đến đó chơi , ta thật sự không biết hắn là gian tế.” Lục Bảo nói xong, đột nhiên khóc lên.
Thanh Vân giãy dụa từ trên giường đi xuống dưới, nắm bả vai Lục Bảo , an ủi nói: “Ta đều biết, đừng khóc . Ngươi lần cuối cùng thấy hắn là khi nào ?”
“Hic …. Là đêm qua.”
Thanh Vân trong lòng vừa động, truy vấn nói: “Hắn có hay không cho ngươi cái gì?”
“Có, hắn cho ta một bao ngũ vị hương .”
“Ngươi hôm nay có dùng không ?”
“Còn không có, vốn tính toán lúc làm cơm thì dùng nó để ngao cải trắng .” Lục Bảo nhỏ giọng nói.
Vương gia nhanh chóng phái người đến phòng bếp đem bao ngũ vị hương cầm đến, đồng thời đưa quân y đến kiểm tra dược tính. Quân y kiểm nghiệm chứng minh, bao ngũ vị hương này sảm tạp thứ dược tính rất mạnh tên “Nhuyễn kính tán “, chỉ cần một chút có thể làm cho người ta tứ chi vô lực, không thể chiến đấu.
Đồng thời, Lưu Xuân cũng đã trở lại, trừ bỏ mang về Vượng Tài cùng mấy thi thể, còn thuận tiện cả bao ngũ vị hương có độc kia cũng mang theo trở về . Qua quân y kiểm nghiệm, bên trong có trộn bột “Đoạn trường thảo” , chẳng trách vừa ăn liền kiến huyết phong hầu .
Vương gia cùng Lưu Xuân liếc nhau, Lưu Xuân hiểu ý, đi thông tri các vị tướng quân đến đại trướng, Vương gia đem Thanh Vân ôm lên trên giường, luyến tiếc hôn vài cái mới đi ra lều lớn. Lục Bảo bị Vương gia linh đi ra, giao cho binh lính giám thị, tuy rằng Thanh Vân tin tưởng hắn, nhưng cũng không có thể hoàn toàn chứng minh hắn trong sạch.Hắn làm sao dám làm cho Lục Bảo cùng Thanh Vân ở cùng một chỗ.
Trong đại trướng, Vương gia cùng các vị tướng quân tụ tập cùng một chỗ, sau khi chờ Lưu Xuân đem mọi chuyện phát sinh hai ngày nay nói xong , đang ngồi các vị đang ngồi đều đã muốn có cùng nhận thức. Hoa tướng quân trước hết mở miệng: “Vương gia, theo Lưu tiên sinh sở giảng, lúc trước tam Vương gia cùng Đậu Chí nghịch tặc đã cấu kết, chờ tam Vương gia qua Kỳ Sơn, tới quân doanh miền Bắc, liền dùng danh nghĩa vì tam Vương gia đoạt lại vương vị mà tấn công quốc gia của ta. Sau lại bị Vương phi đánh vỡ hành tung , chúng ta lại nhanh chóng phong tỏa biên quan, khiến cho bọn hắn ngưng lại ở Kỳ Sơn Trấn. Sau bọn họ bắt giữ Vương phi ý đồ uy hiếp Vương gia, không ngờ lại ăn phải độc dược do gián điệp miền bắc vốn dùng để độc hại Vương gia mà chết . Này thật đúng là… Âm kém dương sai a.” Nói xong, Hoa tướng quân nhịn không được nở nụ cười. Tam Vương gia hi lý hồ đồ đã chết cũng liền thôi, dù sao hắn lúc sống cũng hi lý hồ đồ. Nhưng Đậu Chí, vốn là một kẻ kiêu hùng, lại chết oan uổng như vậy , trách không được hắn trước khi chết hội không cam lòng nói “Như thế nào có thể “.
“Quả thật, Vương Hải là gian tế do miền Bắc trước kia mai phục tại Phiêu Hương lâu , hắn tiếp cận tiểu binh Lục Bảo làm tại trù phòng của quân doanh kỳ thật là sớm có mưu đồ . Ta hoài nghi, hắn lúc trước đã biết tại trù phòng không có ngũ vị hương . Hắn nghe nói công tử phụ trách thức ăn cho Vương gia nên mới lấy danh nghĩa giáo thụ công tử tố thái mà tiếp cận công tử, trong lúc lúc cấp công tử viết thực đơn cố ý không viết ngũ vị hương vào . Sau đó khi công tử tìm hắn hỏi , nhân cơ hội đem ngũ vị hương có sam có đoạn trường thảo giao cho công tử, ý đồ độc chết Vương gia.” Lưu Xuân chậm rãi phân tích: “Ta đoán là có lẽ , mục đích của hắn chính là muốn độc chết Vương gia, sau đó thừa dịp quân ta hỗn loạn dụ sử Lục Bảo ở trong thức ăn của binh lính kê đơn, khiến cho quân ta mất đi sức chống cự, sau đó nhân cơ hội này tiến công quân doanh. Lại không ngờ công tử bị Đậu Chí bắt đi khiến cho Vương gia tâm tình đại loạn, vì thế hắn tương kế tựu kế, đem ngũ vị hương cho Lục Bảo. Dù sao chỉ cần chúng ta có hỗn loạn, bọn họ liền có cơ hội tấn công .”
“Chính là hắn lại không biết Lục Bảo khi nào sẽ dùng ngũ vị hương để nấu cơm , như thế nào có thể xác định thời điểm tiến công ?” La tướng quân mở miệng hỏi nói, tuy rằng hắn bình thường tính tình vội vàng xao động, nhưng cũng không phải loại người hữu dũng vô mưu.
“Này đương nhiên là dựa vào thám tử của bọn họ . Ta nghĩ, những kẻ giả trang làm thở săn kia kỳ thật cũng không phải vì dò đường, mà là giám thị hành động của chúng ta . Mặt khác không bài trừ trấn trên còn có một vài thám tử giống Vương Hải ẩn thân hành động .” Lưu Xuân một phen nói, dẫn tới các vị tướng quân đều gật đầu.
Rốt cục đã có thể làm rõ ràng ý đồ của miền Bắc, trong đại trướng tất cả mọi người cảm giác tinh thần rung lên. La tướng quân hỏi: “Vương gia, ngài xem chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”