Đọc truyện Thiếp Khuynh Thành – Chương 5: Châm chọc
Edit: Phi Nguyệt
Lâm Vi muốn gặp cô? Đuôi lông mày Mộ Dung Ca khẽ động, đôi
con ngươi đen láy đảo qua một vòng. Lâm Vi muốn gặp cô chắc chắn là vì ả muốn
nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cô lúc này, ả ta muốn khiêu khích hay châm chọc
cô đây?
Như Băng vẫn đang đứng ở trước cửa, nàng lo lắng quay đầu lại
nhìn Mộ Dung Ca. Trước đây, tất cả mọi người ở trong Khánh Vương phủ đều biết
Lâm trắc phi cùng Mộ Dung Ca tình thân như tỷ muội, nhưng hôm qua chính Lâm trắc
phi sai người đem Mộ Dung Ca đưa đến ca kĩ phòng, sáng nay, tỳ nữ thân cận của
nàng ấy lại mang cơm thiu đến cho Mộ Dung Ca. Trong phủ chỉ cần là người biết
suy nghĩ một chút sẽ hiểu ra ngay, kỳ thực Lâm trắc phi không hề có tình cảm gì
với Mộ Dung Ca cả, thậm chí còn có thể nói, Mộ Dung Ca ra nông nỗi như ngày hôm
nay, có lẽ đều do một tay Lâm trắc phi làm ra!
Bây giờ Lâm trắc phi muốn gặp Mộ Dung Ca, tuyệt đối không phải
là chuyện tốt!
Tiểu Từ thấy Mộ Dung Ca không có phản ứng liền nhướn mày,
cao giọng quát: “Còn không mau đứng dậy? Muốn ta phải tự mình đến hầu hạ cho
ngươi chắc? Ngươi mà cũng xứng?!”
Mộ Dung Ca luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Từ, giờ
nghe thấy nàng ta tức giận quát mắng nhưng cô cũng không giận mà chỉ cười, cô
không phản kích lại, từ từ đứng dậy, cùng một tỳ nữ đấu võ mồm thật lãng phí nước
bọt của cô, huống hồ gì lúc này cô còn đang cần nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thời
cơ. Còn về phần ả Lâm Vi không muốn để cô sống yên ổn kia, chắc chắn sau này cô
sẽ cho ả ta biết thế nào là sợ hãi, thế nào là chết!
“Ngươi đứng ở đây làm gì? Còn không mau đi chuẩn bị đi? Tối
nay có Hạ quốc thái tử, cùng các vương gia, hoàng tử và sứ giả của các nước đều
sẽ đến phủ của chúng ta. Nếu đêm nay các ngươi tiếp đãi không chu toàn thì cẩn
thận cái mạng của các ngươi đấy!” – Tiểu Từ nhìn thấy Như Băng đang đứng ở cửa
liền trừng mắt mắng ngay, ả ta thấy Như Băng xinh đẹp diễm lệ thì ghen tị lắm,
nhưng lúc Tiểu Từ nhắc tới Hạ quốc thái tử, gương mặt của ả lại đỏ bừng, ngay cả
giọng quát Như Băng cũng bớt đi nhiều phần chua ngoa.
Một chút thay đổi nhỏ bé này của Tiểu Từ làm sao lọt được khỏi
cặp mắt lợi hại của Mộ Dung Ca, cô thu hồi ánh mắt, yên lặng mặc bộ quần áo Như
Băng vừa mang đến, nhưng trong đầu thì đang tiêu hóa tin tức về người kia.
Người làm cho Tiểu Từ cùng nữ nhân khắp thiên hạ phải điên
cuồng ái mộ, yêu say đắm – Hạ quốc thái tử – Nguyên Kỳ, hắn có khuynh thế chi
dung (dung mạo khuynh đảo cả thế gian), khí chất tao nhã bức người. Nghe nói,
không một nữ nhân nào đã từng gặp hắn mà lại không si mê, có rất nhiều thiên
kim tiểu thư cùng công chúa các nước muốn ngã vào lòng hắn, nhưng hắn lại chưa
từng để mắt đến ai. Tin tức cụ thể về người này cũng không nhiều, bởi vì trong
mắt chủ nhân ban đầu của thân thể này chỉ có Khánh vương Phượng Dịch thôi, (nên
những thông tin về zai đẹp khác chắn chắn không có nhiều – đây là lời giải
thích thêm thắt của editor thôi, kaka). Huống chi những lời này cũng có phần
hơi quá, dùng từ ‘khuynh thế chi dung’ để hình dung một trang nam tử không phải
có chút khoa trương hay sao? Mà những thông tin do khối thân thể này nghe được
cũng chỉ là những lời đồn đại mà thôi, chứ thực ra nàng ấy chưa bao giờ gặp Hạ
quốc thái tử. Theo trực giác của Mộ Dung Ca mách bảo, tên Hạ quốc thái tử này
tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm. Cô nhếch khóe môi khẽ cười khẩy, nhìn người
không thể chỉ nhìn mỗi vẻ bề ngoài!
Bỗng nhiên Mộ Dung Ca lại nhíu mày, hình như cô vừa nhìn ra
được chuyện gì đó. Đêm nay có nhiều nhân vật quan trọng đến Khánh Vương phủ như
vậy, chẳng lẽ là… Khánh vương muốn cướp ngôi? Đương kim hoàng đế hiện tại rất tốt,
nhưng tính tình thì lại quá nhu nhược, hắn không đành lòng sát sinh nên đăng cơ
đã năm năm mà chiến tranh lại càng ngày càng ít. Ngược lại, Khánh vương thì rất
hiếu chiến! Vậy đã rõ vì sao người trung thành với hoàng thượng như cha của Mộ
Dung Ca lại bị người ta hãm hại.
Cô mặc xong quần áo liền đi tới chỗ gương đồng ngắm nghía,
người con gái bên trong tấm gương có dáng người tuyệt hảo, màu đỏ nổi bật của
chiếc yếm sau lớp lụa mỏng trông rất chói mắt, bộ quần áo này càng tôn lên làn
da trắng nõn như tuyết của cô, Mộ Dung Ca thầm huýt sáo, Như Băng thật có mắt
nhìn. Đối với nữ nhân ở thời cổ đại thì bộ quần áo cô đang mặc trên người trông
vô cùng hở hang, nhưng đối với cô mà nói thì nó chẳng khác gì một chiếc váy hai
dây ở thời hiện đại, mà bộ quần áo này so với bộ Như Băng đang mặc trên người
thì kín đáo hơn rất nhiều rồi, ít nhất nó không bị lộ ngực, chỗ nào cần che đều
che được cả.
Như Băng ngạc nhiên, không thể tin được Mộ Dung Ca lại có thể
thản nhiên mặc quần áo như thế, dù sao thì bộ quần áo này cũng nói lên việc
thân phận của nàng ấy đã bị biến đổi triệt để, từ tôn quý biến thành hèn mọn.
Nhưng lúc này Như Băng cũng không có tâm tư đi cảm thán hộ người khác, nếu nàng
còn ở lại đây thì e rằng say này sẽ rất khó sống, hơn nữa nàng còn đang muốn gặp
lại Hạ quốc thái tử — Nguyên Kỳ. Người kia nàng chỉ gặp một lần nhưng đã quá
lưu luyến si mê, không thể quên được. Như Băng rời đi mà lòng tràn đầy tâm sự.
Khánh vương phủ, Sắc Vi uyển.
Tiểu viện của Trắc phi – Lâm Vi.
Nơi này bày la liệt những vàng bạc châu báu, lưu ly phỉ thúy
đầy phòng, tài khí dạt dào, khắp nơi đều lộ ra sự xa hoa, căn phòng này thể hiện
mức độ được sủng ái của chủ nhân sống trong đó.
Dung mạo quyến rũ, kiều diễm của Lâm Vi đã được son phấn kĩ
càng, ngay cả đôi tay ngọc ngà cũng đang có một nhóm tỳ nữ cẩn thận sửa sang lại
bộ móng cho ả.
Có hạ nhân vào thông báo, Mộ Dung Ca đã đến. Lâm Vi nhẹ
nhàng nâng mi mắt lên, trên gương mặt trắng nõn hiện ra một nụ cười tươi rói,
ánh sáng chói lòa từ nụ cười đó bắn ra bốn phía, đúng lúc ấy Mộ Dung Ca bước
vào. Lâm Vi lập tức đứng dậy, từ tốn đi đến trước mặt Mộ Dung Ca, ngữ khí của ả
vẫn thân thiết như trước đây, nhưng trong lời nói lại có ý tứ châm chọc rõ
ràng, khiến cho nhóm tỳ nữ đang ở trong phòng cũng phải che miệng cười trộm.
“Ui ya, tỷ tỷ đến đấy à! Hôm nay tỷ tỷ thật đúng là kiều diễm
động lòng người nha, tối nay Khánh vương mà nhìn thấy tỷ tỷ thì nhất định sẽ liếc
mắt với tỷ một cái đấy.”
Mộ Dung Ca vừa bước vào phòng đã nghe thấy mấy lời này, bất
giác khóe miệng cũng hơi động, hàn quang trong mắt bắn ra, trong lòng cô thầm
cười lạnh. Tốt! Rất tốt!