Thiếp Khuynh Thành

Chương 16: Tìm cách thoát thân (2)


Đọc truyện Thiếp Khuynh Thành – Chương 16: Tìm cách thoát thân (2)

Edit: Phi Nguyệt

Triệu Tử Duy miễn cưỡng liếc nhìn cô, bỗng đập vào mắt hắn là một mảng màu đỏ tươi ở trên vạt áo dài của Mộ Dung Ca.

Mộ Dung Ca quỳ hai đầu gối xuống đất, cúi đầu nói: “Thiếp sợ rằng hôm nay không thể hầu hạ thái tử được ạ, quỳ thủy (kinh nguyệt) của thiếp đã đến.” – Lúc cúi đầu quỳ xuống, cô không nhịn được khẽ nhăn mày, nơi đùi phải đang truyền đến một trận đau âm ỉ, càng lúc lại càng đau hơn, máu tươi thấm đẫm một mảng áo.

Ánh mắt của Triệu Tử Duy dần trở nên u ám, hắn cười lạnh, nữ tử đang ở trước mặt hắn đây đúng là kẻ gian trá! Hẵn bỡn cợt liếc nhìn nơi giữa hai chân của Mộ Dung Ca, khẽ cười: “Nếu bản cung không để ý thì sao?”

Không để ý? Tròng mắt của Mộ Dung Ca nhẹ đảo một vòng, cô ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Duy, nét mặt tươi hơn hoa: “Nếu thái tử đã không để ý, vậy thiếp xin tận tâm tận lực hầu hạ thái tử ạ.” – Dứt lời, cô liền đứng dậy, dùng động tác tao nhã mị hoặc nhất nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo khoác bằng lụa trắng mỏng, trên người cô bây giờ chỉ còn lại một chiếc yếm màu đỏ tươi cùng khố bên trong. Màu đỏ nhiễu lên chiếc khố trắng trông vô cùng chói mắt.

Phản ứng của Mộ Dung Ca đúng là ngoài dự liệu của Triệu Tử Duy, khóe miệng của hắn hơi giật giật. Nếu không nhìn đến chiếc khố đầy máu đỏ thì dáng vẻ của cô lúc này thật sự kiều diễm động lòng người. Da thịt trên người Mộ Dung Ca trắng nõn, trong như tuyết, đêm nay mà có cô hầu hạ hắn thì chắc chắn sẽ thú vị lắm đây, nhưng mà…

Mộ Dung Ca đem tất cả thần sắc của Triệu Tử Duy thu vào trong mắt, cô càng cảm thấy tin tưởng hơn vào kế hoạch của mình, cô thong thả bước đến bên hắn, vươn bàn tay trắng muốt mềm mại ra muốn giúp hắn cởi bộ quần áo mỏng manh ở trên người xuống. Không phải hắn muốn cô sao? Ai cũng nói thứ gì mà nam nhân không chiếm được thì càng đáng giá, càng được hắn trân trọng, mà thứ dễ dàng có được thì không thú vị, rất dễ chán. Hành động của cô lúc này chính là để cho hắn dễ dàng có được cô. Cô thầm cười lạnh, không biết bây giờ hắn có còn ham muốn cô nữa hay không?

“Tránh ra!” – Giọng nói của Triệu Tử Duy vô cùng lạnh lùng, nhưng không khó để nghe ra trong giọng nói ấy có sự kìm nén. Mắt hắn ánh lên sự chán ghét không hề che dấu.


Thứ mà Tề quốc thái tử không thiếu nhất chính là vàng bạc châu báu và mỹ nhân, mà quỳ thủy của nữ nhân chính là thứ dơ bẩn nhất, khiến cho người ta phải khinh thường nhất.

Hai chữ này làm tim Mộ Dung Ca nhảy nhót vui mừng mãi không thôi, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ kinh ngạc rất khoa trương, cô há miệng nhìn Triệu Tử Duy, “Thiếp còn chưa hầu hạ thái tử…” – Trong lòng cô bây giờ đang hò hét ầm ĩ, nhanh đuổi cô ra ngoài đi, cô cũng không muốn ở cùng phòng với sói đội lốt người đâu. Giờ cô còn phải đi tìm người thiếu niên tuấn mỹ nhẹ nhàng như cơn gió kia! Mau đuổi cô đi nào! Mau lên! Mau lên! Thứ mà cô cầu mong nhất lúc này chính là bị hắn chán ghét, càng chán ghét càng tốt.

Triệu Tử Duy lại làm ra bộ dạng lười nhác, ung dung ngồi thẳng lên, đưa tay kéo vạt áo, che đi “cảnh xuân dạt dào”, hắn nhìn cô bằng gương mặt không lộ chút biểu cảm nào, giọng nói càng lạnh lùng hơn, “Lui ra!”

Mộ Dung Ca làm ra vẻ thất vọng cúi đầu, nhưng khóe miệng của cô lại khẽ nhếch lên, trong mắt không dấu nổi ý cười trong suốt, giọng nói tỏ ra vô cùng thất vọng, tiếc nuối: “Dạ.”

Cô nhặt chiếc áo bằng lụa trắng lên, mau chóng mặc vào rồi cung kính cúi đầu yên lặng bước lùi ra ngoài, lúc khuất sau cánh cửa cô mới đứng thẳng lưng lên, nụ cười tươi rói nở bừng trên mặt, thoắt một cái đã biến thành một người khác hẳn với con người vừa cung kính ở trong phòng kia.

“Người đâu, gọi Như Cơ!” – Trong phòng truyền ra giọng nói lạnh như băng đá của Triệu Tử Duy.

Như Cơ là thị thiếp của Triệu Tử Duy, nghe nói dung mạo của nàng ta thoát tục như tiên giáng trần, thân phận cũng vô cùng tôn quý, nàng là biểu muội (em họ) của Triệu Tử Duy, cũng là người được Triệu Tử Duy sủng ái nhất trong đám thị thiếp đông đảo của hắn.


Lúc Triệu Tử Duy vừa mở miệng gọi thì một gã mặc áo xám đã ngay lập tức xuất hiện ở trước mặt Mộ Dung Ca.

Mộ Dung Ca giật mình kinh hãi, may mà có bóng tối của đêm đen nên biểu cảm vừa rồi của cô không bị gã áo xám kia nhìn thấy, không thì phiền toái to.

“Dạ, ty chức lập tức đi ngay.” – Gã áo xám kia từ đầu đến cuối cũng chưa liếc mắt nhìn cô một lần, hắn quỳ xuống nhận lệnh rồi lập tức lui ra.

Sau khi gã áo xám kia đi mất, Mộ Dung Ca lập tức chạy đi tìm Mộ Dung Tẫn. Lúc ở trên yến hội, Mộ Dung Tẫn vô thanh vô thức biến mất, rốt cuộc hắn đi đâu rồi? Cô lo sợ hắn đã bị một tên biến thái nào đó bắt mất, lôi đi tra tấn đủ kiểu, chỉ nghĩ đến đây thôi mà tim cô đã co thắt lại, đau không thở nổi. Ai! Thứ khó dứt bỏ nhất trên đời này không phải là tình yêu, không phải là tình bạn, mà chính là tình thân, là người chảy chung một dòng máu với mình.

Cô hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn vết máu loang lổ ở trên vạt áo, thực ra cô còn chưa tới ngày, vết máu kia là do cô đã dùng dao cắt một vết ở trên đùi, trước tiên cô phải đi cầm máu đã, cũng may là không đến nỗi đau lắm nên cô đã lừa gạt được tên Triệu Tử Duy kia. Cô nhìn tứ phía, rồi lập tức biến mất ở trong đêm đen. Nếu muốn tìm Mộ Dung Tẫn, có lẽ cô phải đi tới Tây Sương phòng.

Lúc này đã là nửa đêm, vầng trăng bị che khuất sau những đám mây nên không gian tối om như mực, dọc theo đường đi chỉ có vài ngọn đèn hắt ra thứ ánh sáng mờ nhạt, Mộ Dung Ca cả người mặc y phục trắng toát đang lướt đi trong đó.

Ngẫu nhiên có vài tên hộ vệ tuần tra đi qua, lúc bọn họ nhìn thấy Mộ Dung Ca đều hơi ngừng lại, nhưng vừa thấy đám quần áo mỏng tang ở trên người cô thì không hỏi gì cả, lại tiếp tục công việc tuần tra của mình. Ở Khánh vương phủ này, ban đêm mà nhìn thấy ca kĩ là chuyện vô cùng bình thường, cho nên Mộ Dung Ca rất thuận lợi đi tới Tây Sương phòng.


Vừa đến trước cửa khu Tây Sương phòng, bỗng có một bóng người từ đâu nhảy ra chặn đường Mộ Dung Ca.

Mộ Dung Ca dừng lại, nhìn người vừa chặn đường mình, giờ này mà còn đứng ở trước cửa viện thì chỉ có hộ vệ. Nhưng lúc cô nhìn rõ được người đứng trước mặt mình, khóe miệng không tự giác lại nhẹ nhàng nhếch lên.

“Thì ra là Tiểu Từ tỷ tỷ.” – Mộ Dung Ca cố tình kéo dài câu nói, chất giọng vô cùng mềm mại, trong đêm đen, hai mắt cô sáng lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời. Trời giúp cô rồi, không cần cô phải tốn công sức mà Tiểu Từ đã tự động dâng đến cửa. Nếu đã tự đến thì cô không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này được.

Tiểu Từ kinh ngạc nhìn Mộ Dung Ca, “Sao ngươi lại ở chỗ này?”

Mộ Dung Ca nhíu mày, vừa định tìm một lý do để lấp liếm thì đã thấy Tiểu Từ nói tiếp, giọng nói có chút sốt ruột, “Mộ Dung Ca, ngươi cũng biết đêm nay đệ đệ ngươi phải hầu hạ ai à? Ta đợi ở đây đã nửa ngày rồi đấy!” – Từ rất lâu rồi nàng ta vẫn luôn tơ tưởng đến Mộ Dung Tẫn, nay Mộ Dung Tẫn đã rơi vào Khánh vương phủ khiến nàng ta có cơ hội được hắn hầu hạ.

Hai mắt Mộ Dung Ca nheo lại, nơi đáy mắt ánh lên tia nguy hiểm chết người. Khá lắm, gan ngươi thật lớn đó Tiểu Từ, dám mơ tưởng làm nhục được đệ đệ của cô sao?

“Ta cũng không biết, ta vừa hầu hạ Tề quốc thái tử xong, bây giờ đến Tây Sương phòng chính là muốn hầu hạ Trương tướng quân đây, Tiểu Từ tỷ tỷ có thể chỉ cho ta phòng của tướng quân ở đâu không?” – Cô hạ mi mắt xuống để che đi cảm xúc của mình, trong giọng nói còn cố tình làm ra vẻ sốt ruột.

Tiểu Từ nghe thấy vậy liền mở to mắt nhìn Mộ Dung Ca, “Ngươi nói là ngươi muốn đến hầu hạ Trương tướng quân?” – Có phải Mộ Dung Ca vẫn còn bị váng đầu không? Muốn tự mình đi tìm quỷ môn quan à?


Mộ Dung Ca gật đầu: “Ta đang là kẻ có tội, nên không thể đắc tội thêm với Trương tướng quân nữa. Mong Tiểu Từ tỷ tỷ chỉ giúp.”

Con mắt của Tiểu Từ mở lớn hơn nữa, thật không thể tin vào tai mình mà. Nàng ta đi xung quanh Mộ Dung Ca hai vòng, vừa đi vừa quét mắt nhìn cô từ đầu đến chân, bỗng nhiên nàng ta che miệng cười nói, “Nếu ngươi đã muốn hầu hạ Trương tướng quân thì ta sẽ chỉ đường giúp ngươi, nhưng mà ngươi đừng hối hận đấy nhé, Trương tướng quân không phải là người dễ hầu hạ đâu!” – Chút nữa trở về, nàng ta phải đi bẩm báo với Lâm trắc phi mới được, sau khi Mộ Dung Ca bị đập đầu hình như có chút không được bình thường. (*)

(*) Mình giải thích một chút: từ không được bình thường của Lâm Vi và Tiểu Từ khác nhau, đoạn trên Lâm Vi nói Mộ Dung Ca không bình thường là ý nói Mộ Dung Ca như biến thành một con người khác, còn câu của Tiểu Từ có nghĩa là… nàng ta nghĩ Mộ Dung Ca bị điên.

“Đa tạ Tiểu Từ tỷ tỷ đã quan tâm.” Mộ Dung Ca mỉm cười, biểu cảm ở trên mặt rõ ràng là đang rất cảm kích Tiều Từ.

“Trương tướng quân đang ở gian phòng thứ năm đó. Ngươi tới thật đúng lúc, ca kĩ hầu hạ tướng quân vừa rời đi xong.” – Tiểu Từ đứng một bên cười trộm rồi chỉ tay về phía căn phòng cách đó không xa.

Mộ Dung Ca tươi cười gật đầu, cặp mắt của cô đảo qua bốn phía, xung quanh đây hoàn toàn không có bóng người nào khác, trong không gian chỉ có tiếng hoan ái của nam nữ và những tiếng cười dâm đãng từ phía xa vọng lại. Cặp mắt của cô trở nên nguy hiểm, sắc bén, cô yên lặng bước tới gần Tiểu Từ, từ trong tay áo xuất ra túi mê dược.

Tiểu Từ thu tay về, quay đầu nhìn Mộ Dung Ca. Nàng ta nhớ trước đây mình phải khúm núm ở trước mặt Mộ Dung Ca như thế nào, bây giờ Mộ Dung Ca đã là ca kĩ, lại còn gọi nàng ta là tỷ tỷ, cảm giác này thật là thống khoái!

Lúc nàng ta đang đắc ý vênh váo nhất, thì Mộ Dung Ca bỗng nhiên kề sát tai nàng, giọng nói vô cùng mị hoặc nhẹ nhàng, “Để ta tiễn ngươi một đoạn đường, thật may ta cũng đang muốn nhìn thấy thủ đoạn đùa bỡn nữ tử của Trương tướng quân đây!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.