Đọc truyện Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông – Chương 30
Thứ này, y không phải không quá thích, mà là quá ghét.
Lục Thời Khanh vừa phẫn nộ chất vấn xong, Tiểu Hắc xa xa liền giơ móng cẩu về trước giả làm động tác nhảy. Y run sợ trong lòng, ngón tay trỏ duỗi ra cong lại, vô thức lùi về sau một bước.
Nguyên Tứ Nhàn thấy vậy sững sờ, tưởng Tiểu Hắc dọa y, nhưng quay đầu thì thấy nó yên phận ngoan ngoãn nằm dưới đất, trông vô cùng chất phác. Lại nhìn Lục Thời Khanh sắc mặt trắng bệch phía trước, nàng trở nên mờ mịt.
Lục Thời Khanh vừa tức vừa buồn cười. Có phải Nguyên Ngọc cho con chó ngu này ăn nhiều quả óc chó nên nó trở nên thông minh không?
Y phẫn nộ nói:
– Hồi nãy nó…!
Nói được một nửa, y ngượng không nói tiếp nữa. Lời này nói ra thực giống oán phụ sau khi bị ác bá ức hiếp muốn gọi phu quân đứng ra làm chủ quá.
Y bình tĩnh lại, mặt dần khôi phục sắc máu, khóe mắt dòm chừng Tiểu Hắc, giả vờ thản nhiên nói:
– Đêm khuya không tiện đi đường, tối nay huyện chúa cứ nghỉ chân ở đây, nhưng xin ngài quản tốt…
Nói tới đây, y thấy Tiểu Hắc thẳng thân chó dậy, dáng vẻ như sắp lao lên, hầu kết y lăn cái ực, run run:
-…ái khuyển của ngài.
Nguyên Tứ Nhàn đã dặn dò Tiểu Hắc từ trước, bảo nó không được lại gần khoảng cách một trượng quanh Lục Thời Khanh, nghe vậy cười nói:
– Ngài yên tâm, lần này nó nhất định sẽ ngoan. Ta cũng không phải cố ý mang nó tới, thực sự là a huynh sợ ta dọc đường gặp nguy hiểm nên mới ép ta mang nó theo, nói dọc đường có thể chiếu cố lẫn nhau.
Lục Thời Khanh cười ha ha trong lòng. Thế đạo bây giờ đâu phải ai cũng sợ chó, nếu thật gặp nguy hiểm thì con chó ngu này có thể bảo vệ nàng được gì chứ. Nguyên Ngọc rõ ràng là lo y có ý đồ quấy rối muội muội bảo bối của hắn nên mới phái nó theo dọa y thì có.
Ý đồ quấy rối? Y là loại người đó sao?
Y bước đi không mấy thoải mái, ngồi xuống cạnh xe ngựa, mở túi nước, ngửa đầu uống.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn chiếc ghế con y ngồi, không khỏi cảm khái y đi đường soi mói, nàng lấy trong túi hành lý ra một chiếc khăn, trải xuống đất bên cạnh y, định tạm bợ như vậy đỡ nhưng lúc khom người lại chạm phải mặt ghế.
Ngay lúc nàng sắp chạm đất thì hình như có ai nhanh tay nhanh mắt đệm cái ghế con vào.
Nàng sững sờ, quay đầu thấy Triệu Thuật phía sau miệng đầy nước miếng cười với nàng.
Lục Thời Khanh quay đầu nhìn chằm chằm hắn:
– Ai cho phép ngươi lấy ghế con trong xe ngựa của ta ra hả?
– Lang quân, ghế con này của ngài dù sao cũng bỏ trống đó, sao có thể để thân thể ngàn vàng của Lan Thương huyện chúa ngồi tạm bợ dưới đất được chứ?
Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy tên này rất có tiền đồ, bèn cười với hắn, lấy ra một túi bánh trung thu được gói trong vải đỏ đưa cho hắn:
– Đa tạ Triệu đại ca, cái này cho huynh ăn nè.
Triệu Thuật liếm nước miếng, vừa duỗi tay chuẩn bị lấy thì nghe Lục Thời Khanh lạnh lùng hỏi:
– Nấu nước xong chưa?
Triệu Thuật chợt dừng lại, vẻ mặt u oán.
Nhưng Lục Thời Khanh chẳng mảy may thông cảm:
– Đi đi, ta muốn rửa tay rửa mặt.
Triệu Thuật đành hậm hực rời đi, càu nhàu trong thinh lặng với Tào Ám đang lặng lẽ nhóm lửa bên cạnh.
Một tay Nguyên Tứ Nhàn vẫn duỗi ra, cười hỏi Lục Thời Khanh:
– Vậy ngài ăn nhé?
Y nhìn nàng, quay đầu đi, lạnh nhạt nói:
– Không cần.
– Lục thị lang, có câu “Xa xôi tặng bánh trung thu, Bánh tuy đơn giản tình thu dâng tràn”, ngài thế nào cũng phải ăn một miếng đấy.
Y phớt lờ. Nam nhi tốt không khom lưng vì một cái bánh trung thu vốn định dành cho người khác.
Nàng thở dài:
– Được rồi, ta đưa cho bọn Triệu đại ca vậy.
Dứt lời, nàng ra vẻ định đứng dậy.
Lục Thời Khanh nhanh tay hơn, thò tay lấy bánh trong tay nàng, sau đó ho một tiếng, nói:
– Đưa ta là được, đợi họ làm xong việc, ta lại lấy đưa họ.
Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy dáng vẻ y giả vờ đứng đắn rất buồn cười, mặt tỉnh bơ “ừm” một tiếng, đưa gói giấy dầu cho y:
– Vậy mấy cái này đều cho họ.
Y nhận lấy, đặt qua một bên.
Nàng tiếp tục nghiêm túc dặn dò:
– Nhất định phải cho họ đấy, ngài đừng có ăn lén.
Lục Thời Khanh phóng ánh mắt dao găm qua, đang định chất vấn rốt cuộc nàng tới ăn Trung thu với ai, chợt cảm thấy không đúng, vuốt nhẹ bánh trung thu còn hơi ấm trong tay, nói:
– Nguyên Tứ Nhàn, cô nói dối ta? Phạm vi ba mươi dặm quanh đây không một bóng người nhưng bánh trung thu này lại nóng, cô lấy nó từ đâu?
Nguyên Tứ Nhàn á khẩu. Cẩn thận mấy cũng có sơ hở, phen này nàng tính sót rồi.
Nàng trầm mặc một lát, đoán Lục Thời Khanh hét tên nàng chính là giận rồi, thanh thế nàng yếu đi, nói thật:
– Là Thập Thúy ra roi thúc ngựa đưa cho ta…
Nàng đưa tay thề:
– Nhưng đưa xong là nàng ấy về ngay, hiện tại ta thực sự một thân một mình, không nơi để đi, rất đáng thương.
Lục Thời Khanh sớm biết miệng nàng đầy lời nói dối, cũng không muốn so đo rốt cuộc câu nào là thật, cười nói:
– Ngài thích tự chịu khổ thì tùy, chỉ là xe ngựa của Lục mỗ không thể chứa ngài. Ở đây trời to đất rộng, xin ngài cứ tự nhiên.
Nguyên Tứ Nhàn cũng không vọng tưởng y sẽ nhường xe ngựa cho nàng, thấy y không đuổi, nàng đã rất hài lòng, tán gẫu với y vài câu, chờ đến đêm khuya thì vô cùng tự giác lấy trong túi hành lý ra một cái võng to, nhìn quanh quất rồi mắc võng vào hai cây thấp.
Lục Thời Khanh rửa tay rửa mặt xong xuôi, chuẩn bị đi nghỉ ngơi, quay đầu thấy động tác mắc võng của nàng thành thạo, đại khái đã sớm có chuẩn bị, liền lười quản nàng nữa, chỉ dặn Triệu Thuật và Tào Ám gác đêm rồi chui vào xe ngựa, để nguyên y phục nằm xuống.
Tuy chưa phải cuối thu nhưng ban đêm dẫu sao cũng lạnh, nơi này lại gần sông, nhiều hơi nước, y nhắm mắt nằm không bao lâu thì bị một cơn gió thổi vào xe làm mở mắt. Im lặng một lúc, y ngồi dậy vén một góc rèm, nhìn về phía Nguyên Tứ Nhàn.
Nàng co ro nằm nghiêng trong võng giữa hai cây, dường như đã ngủ say. Phía dưới nàng là Tiểu Hắc đang canh gác.
Y cau mày, do dự có xuống hay không, y đã mang ủng vào nhưng nhìn đôi mắt chó chằm chằm kia, chỉ đành hậm hực buông rèm xuống, quay lại giường trong xe. Nằm thật lâu vẫn không thể chợp mắt, khi cơn gió thứ hai lại lần nữa thổi vào, cuối cùng y ngồi dậy, cắn răng, đi về phía võng.
Đây là lần đầu tiên Lục Thời Khanh chủ động tới gần một con chó từ sau sự kiện 7 năm trước. Vì thế y gần như đi ba bước lùi hai bước, cuối cùng đến trước mặt lại nghe nó sủa ỏm tỏi với y.
Tứ chi y cứng đờ đứng im tại chỗ, định cách mấy bước gọi Nguyên Tứ Nhàn, nhưng thấy nàng tự tỉnh, dụi dụi mắt nhìn chằm chằm y một lát mới phản ứng:
– Lục thị lang?
Môi Lục Thời Khanh run run, nhìn Tiểu Hắc sủa mãi không ngừng.
Nguyên Tứ Nhàn lập tức sực tỉnh, bảo nó câm miệng, nàng bò dậy, ngồi trong võng hỏi:
– Ngài tìm ta à?
Dáng vẻ nàng bị võng che, mắt nhập nhèm đúng buồn cười. Lục Thời Khanh nhịn, nghiêm mặt hít sâu một hơi:
– Cô ngủ trong xe ngựa của ta đi.
Nguyên Tứ Nhàn tưởng mình nghe nhầm, xác nhận lại:
– Ta ngủ trong xe ngựa của ngài, vậy ngài ngủ ở đâu?
Lục Thời Khanh chỉ vào võng của nàng, lại nói:
– Đem con chó đi.
Nàng lo lắng:
– Nhưng ngài ngủ có quen không?
Y lạnh lùng liếc nàng, đại khái ý bảo nàng bớt nói nhảm. Nguyên Tứ Nhàn đành trở mình xuống võng, vỗ vỗ Tiểu Hắc ra hiệu nó đi theo mình.
Lục Thời Khanh bổ sung:
– Ngoại trừ giường chiếu và chăn đệm, toàn bộ vật dụng trong xe đều không được chạm vào, chó để bên ngoài.
Nguyên Tứ Nhàn vừa mới bị đánh thức, đầu óc trì độn hơn bình thường, “ừm” rồi đi về phía xe ngựa, đi được nửa đường, nghe Lục Thời Khanh phía sau trèo lên võng, sau đó, võng phát ra tiếng vang cót két.
Nàng chợt tỉnh, quay phắt đầu, muốn nói lời ngăn cản nhưng đã muộn.
Võng cót két mấy cái, nút buộc hai bên cùng nhau rơi xuống, “phịch” một tiếng, Lục Thời Khanh bị võng bao bọc, ngửa mặt rớt xuống đất.
Y rớt vô cùng yên tĩnh, thậm chí không kêu rên tiếng nào, giống như trực tiếp ngu người.
Nguyên Tứ Nhàn cứng đờ trong nháy mắt, vội chạy tới dìu y:
– …Lục thị lang, ngài ổn chứ?
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, dù là người tư duy nhanh nhạy như Lục Thời Khanh cũng sững sờ không thể trả lời, sau khi được nàng đỡ ngồi dậy, gỡ võng vướng trên đầu ra, y khó tin hỏi:
– Nguyên Tứ Nhàn, có phải cô nên cho ta một lời giải thích không?
Mặt nàng như khóc tang, tay nắm lấy vai y, ngập ngừng nói:
– Có lẽ… có lẽ thân thể ngài quá vĩ đại…
Nàng tuyệt đối không thể nói với y là nàng quên nhắc, cái võng này chỉ đủ chịu đựng trọng lượng cơ thể nàng.
Triệu Thuật và Tào Ám nghe âm thanh lạ chạy tới thì nghe thấy câu này, cùng nhau lảo đảo.
Thân thể vĩ đại? Chủ nhân làm gì huyện chúa mà khiến nàng ấy lĩnh hội được từ cao thâm khó dò “thân thể vĩ đại” này?
Lục Thời Khanh tức giận hất tay nàng ra, tự mình đứng dậy, chỉ vào nàng nói:
– Ta về xe ngựa, cô thích ngủ đâu thì ngủ.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn cái võng không thể sử dụng nữa mà âu sầu, chợt nghe Triệu Thuật nói:
– Lang quân, là ngài làm hư võng của huyện chúa, đâu thể bảo huyện chúa ngủ ngoài trời nơi hoang dã chứ?
Nguyên Tứ Nhàn thầm nhủ lần này đúng thật không phải lỗi Lục Thời Khanh, giờ nàng đã hoàn toàn tỉnh ngủ, hiểu trước đó y tốt bụng mới đổi chỗ ngủ với nàng. Nếu là nàng mà gặp chuyện như thế, e cũng giận thôi.
Nàng khoát tay ra hiệu Triệu Thuật không cần ra mặt cho nàng, ai ngờ Lục Thời Khanh thấy hai người có qua có lại, dường như càng giận tím mặt, nhanh chân về xe ngựa.
Nguyên Tứ Nhàn ở bên ngoài đi tới đi lui, lo đêm nay không biết đi đâu, chợt nhớ lại ban nãy, lúc Lục Thời Khanh rơi xuống hình như là vai trái đập xuống đất trước, theo âm thanh lúc đó thì rất có khả năng đã bị trầy da.
Nàng suy tư một phen, lấy lọ thuốc mỡ từ túi hành lý như túi đa năng, đến gõ cửa thành xe y, hỏi:
– Lục thị lang, ngài ngủ chưa?
Không nghe y đáp, nàng hỏi tiếp:
– Ngài không nói là ta vào nhé.
Lần này Lục Thời Khanh nhanh chóng nói:
– Ta ngủ rồi.
Trong xe rõ ràng có ánh sáng, y nói dối.
Nguyên Tứ Nhàn chần chừ hỏi:
– Có phải ngài bị thương không? Ta có mang theo thuốc mỡ, ngài muốn thoa không?
– Không cần.
Vậy tức là bị thương thật rồi. Nguyên Tứ Nhàn hơi áy náy, nói tiếp:
– Ta thoa thuốc cho ngài nhé, xong sẽ không quấy rầy ngài nữa, mai trời vừa sáng, ta bảo đảm sẽ về Trường An ngay.
– Không cần.
Nàng kiên trì:
– Ta có thể vào chứ, Lục thị lang?
Lục Thời Khanh im lặng một lát, chữ “không” mới nói được một nửa thì nàng hết kiên nhẫn vì cứ bị y năm lần bảy lượt từ chối, xốc màn xe lên.
Vừa xốc thì thấy y đang ở trần ngồi trên giường, cầm miếng khăn ướt lau bả vai, thấy nàng, y trố mắt cứng đờ người, vội vàng run khăn, che hai đóa hồng mai trước ngực.
Nguyên Tứ Nhàn ngơ ngác nhìn y, hồn nhiên chớp chớp mắt ba lần.