Đọc truyện Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông – Chương 14: Bảo bối
Đối phương muốn lợi dụng khoảnh khắc nàng nhảy xuống cửa sổ, trọng tâm bất ổn mà lật ngược nàng lại, dễ bề khống chế.
Bốn phía đen kịt, Nguyên Tứ Nhàn gắng nuốt tiếng kêu sợ hãi đã dâng tới cổ họng xuống, người nàng đang chổng ngược giữa không trung, đầu hướng xuống đất chân chổng lên trời, nàng cái khó ló cái khôn, trở tay ôm chặt đùi nam tử.
Ai ngờ người đó bị nàng ôm thế mà lại run lên toàn thân, từ bỏ khống chế nàng, nhấc chân liều mạng muốn vung nàng ra.
Nguyên Tứ Nhàn bị vung váng đầu hoa mắt, tay mềm nhũn, lưng tiếp đất cái “rầm”, ngã nghiêng.
Cùng lúc đó, một viên dạ minh châu không cẩn thận trượt khỏi ống tay áo nam tử, lăn ra ngoài.
Gian nhà trệt này đươc làm từ những tấm gỗ kín mít, ánh sáng không thấu ra ngoài qua giấy cửa sổ nên bên ngoài không thấy ánh sáng bên trong. Nhưng động tĩnh này vẫn khiến vài tên canh gác bên ngoài thì thầm to nhỏ.
Nguyên Tứ Nhàn không nghe hiểu tiếng Hồi Hột cũng biết, tình huống như vậy nhất định có một kẻ thính tai nói với mọi người là bên trong có tiếng động, mấy kẻ còn lại sẽ nói là hắn ta nghi thần nghi quỷ.
Nàng bị ngã lưng đau eo nhức, lòng bàn tay chống xuống đất, mặt nhăn nhó ngước mắt lên, nhờ dạ minh châu mà thấy một gương mặt quen thuộc.
Đúng là Lục Thời Khanh. Y mặc trang phục màu đen tay áo hẹp bóp eo, đang cúi đầu nhìn đôi mắt của nàng không bị khăn che, sau khi nhận ra nàng là ai thì hơi lộ vẻ bất đắc dĩ.
Nguyên Tứ Nhàn trừng lại y. Nhìn cái gì mà nhìn, biết là nàng thì có thể kéo nàng dậy không hả?
Lục Thời Khanh khom người trong ánh mắt đầy tức tối của nàng.
Nàng vừa cảm thấy tên này cũng xem như có chút lương tâm thì thấy tay y nghiêng đi, nhặt viên dạ minh châu kia lên.
-…
Không đợi được cứu trợ, Nguyên Tứ Nhàn đành tự lực cánh sinh, lặng lẽ bò dậy, nhưng chưa đứng vững thì có một vật to bự đen thui từ cửa sổ nhảy vào.
Nàng thoáng hoảng hốt, chưa kịp đưa tay đón thì nghe tiếng bốn chân chó cùng nhau rơi xuống đất vang một tiếng to, to gấp mấy lần tiếng nàng ngã ban nãy.
Lão đại ca của ta ơi!
Người gác cổng bên ngoài một lần nữa xì xào, một tràng tiếng sột soạt vang lên, hình như có người móc chìa khóa chuẩn bị đi vào xem xét, lại có người nói lời ngăn cản.
Nguyên Tứ Nhàn một mặt đoán là Lục Thời Khanh có sắp xếp nội ứng, một mặt sốt sắng đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm nơi ẩn náu, chợt bị y túm cổ tay kéo qua, hướng về phía một rương gỗ mở nắp bên cạnh.
Nàng hiểu rõ, bèn tránh thoát khỏi tay y, vội xoay người đóng cửa sổ lại rồi đi bế Tiểu Hắc.
Lục Thời Khanh sững người, muốn ngăn hành động hoang đường này của nàng.
Lúc này nhảy ra khỏi cửa sổ trốn sẽ rất khó lẻn vào nữa, cho nên tìm một cái rương để trốn là lựa chọn tốt nhất. Để chó bên ngoài, người canh gác không tra xét được gì, đương nhiên sẽ cho rằng tiếng động ban nãy là do con súc sinh này gây ra. Nàng vẽ rắn thêm chân làm gì?
Nguyên Tứ Nhàn không để ý tới y. Tiểu Hắc là chó cưng của a huynh, tuyệt đối không thể bị người ta làm thịt, muốn trốn thì cùng trốn, loại chuyện bán chó cầu vinh này nàng không làm được.
Người canh gác đã tra chìa vào ổ khóa, Lục Thời Khanh đành thỏa hiệp, ánh mắt đầy oán hận nhìn nàng, dẫn đầu nhảy vào rương gỗ nằm xuống.
Nguyên Tứ Nhàn theo sát phía sau, kéo Tiểu Hắc nằm ngang xuống, ngay khoảnh khắc cửa mở ra, nắp rương đóng lại.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hô hấp của Lục Thời Khanh thì căng thẳng.
Rương gỗ không hề rộng rãi, tơ lụa được chất quá nửa thùng, hai người một chó sóng vai nằm, hai bên trái phải gần như không có kẽ hở, còn trên dưới thì chỉ dư ra được chút xíu, Tiểu Hắc chen thân hình béo mỡ giữa hai người.
Nguyên Tứ Nhàn cách con chó cũng có thể cảm nhận được Lục Thời Khanh run rẩy.
Lưng y dính chặt vào thành rương, mắt nhắm chặt, hàng mi run run, cực giống đóa hoa xinh đẹp yêu kiều chịu đủ gió mưa tàn phá.
Tuy không biết tại sao y lại sợ chó đến vậy nhưng Nguyên Tứ Nhàn cũng lo tim mật y bạo nổ, đột tử tại chỗ, khiến nàng gánh tội danh mưu hại mệnh quan triều đình.
Nàng vừa vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài vừa vỗ nhẹ lên bụng Tiểu Hắc, ra hiệu nó đổi chỗ với nàng.
Tiểu Hắc hiểu ý, di chuyển móng cẩu.
Nguyên Tứ Nhàn dịch người một cách khó khăn để giành chỗ ra cho nó, nhưng không ngờ nó thực sự quá béo, nàng bị nó chen mà toàn thân không bị khống chế va về trước, mặt dán lên mặt Lục Thời Khanh.
Lục Thời Khanh chợt mở mắt.
Chóp mũi hai người sắp đụng nhau, chỉ còn một tấm sa mỏng ngăn ở giữa, gần đến mức nghe thấy tiếng hô hấp của nhau. Nhưng thứ quan trọng hơn không phải ở đó mà là ở vị trí hơi chếch xuống khiến y cảm thấy rất mềm rất sung mãn.
Y kinh ngạc, hơi lỏng tay, mượn ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu để cụp mắt nhìn.
Nguyên Tứ Nhàn hiện đang mặc áo cổ bẻ của người Hồi Hột, cổ áo vốn đã thấp, cộng thêm ban nãy lật ngược một phen nên quần áo hơi không ngay ngắn, khăn che mặt vốn che vạt phía trước cũng lệch qua một bên, hiển nhiên hiện rõ đâu là núi tuyết, đâu là khe rãnh. Đôi gò tròn trịa khí thế hùng hồn bị chen như muốn tung y phục mà ra, dính sát vào y phục của y.
Mùa hè mặc ít, cách mấy tầng y phục như thế, chỉ xem như có còn hơn không.
Lục Thời Khanh không run nữa, cũng quên luôn vụ chó, từ đầu đến chân đều như thiêu đốt.
Không biết tại sao, y chợt nhớ đến bánh bao mà ban ngày y thấy ở chợ tây__nóng hổi, trắng tinh, tròn trịa, xốp mềm.
Hầu kết của y vô thức lăn xuống, đồng thời có thứ gì đó nhanh chóng ngóc đầu.
Đầu y ầm ầm vang vọng, quẫn bách đến mức liều mạng dán dính vào rương, hận không thể xuyên luôn qua rương, y nhắm mắt định ngưng thần tĩnh khí, nhưng ngược lại lại vì vậy mà càng cảm giác rõ ràng hơn cơ thể mềm mại không xương đang dán chặt vào mình… Đợi đã, “Đại bảo tích kinh” mà mẫu thân thường nói bên miệng đọc thế nào nhỉ?
Tiếng bước chân trong phòng hỗn loạn, người Hồi Hột vẫn đang giơ đuốc qua lại tra xét.
Rương gần như kín mít, qua một lát, tiếng thở dốc của hai người càng nặng. Đặc biệt là Nguyên Tứ Nhàn, nàng căn bản không nhớ tới sự ngượng ngùng khi hai cơ thể dán vào nhau, vì nàng sắp bị ép ngạt thở rồi.
Nàng biết lưng Lục Thời Khanh đã dính vào vách rương nên đành duỗi khuỷu tay đẩy Tiểu Hắc, xem nó có thể dịch chuyển hay không, vậy mà không biết nó hiểu lầm thành gì, ngược lại càng xích lại gần nàng hơn.
Nàng tức giận, một ngụm máu nghẹn trong ngực không ói ra, thấy Lục Thời Khanh cau chặt mày, mắt nhắm nghiền, nàng nghĩ y đang sợ Tiểu Hắc nên không dám đẩy y, tránh cho y sợ quá hét to, thế là nàng đành nhăn mặt, dùng mắt phỏng đoán độ cao của rương, thò một tay lần dò đến đáy rương rồi dùng chút sức, giãy chống nửa người lên.
Thoát khỏi vòng vây như vậy, nàng im lặng hít lấy hít để như sống lại.
Nhưng Lục Thời Khanh sắp chết rồi.
Lúc nàng nhấc nửa người lên, thứ mềm mại kia lướt qua ngực y, trực tiếp khiến cái que ủi vốn đã lâm râm an phận kia không chịu khống chế mà ngóc đầu lần nữa.
Tình hình như thế có thể nói là tương đối nguy cấp. Chỉ cần Nguyên Tứ Nhàn hơi nghiêng lên trước một xíu là có thể đụng ngay chóc, hiểu ngay nam nhân này bị làm sao.
Y mở mắt, nhìn nàng đầy cảnh giác.
Nguyên Tứ Nhàn bị nhìn chằm chằm mà không hiểu ra sao. Nàng đâu phải chó, ánh mắt gì của y thế này?
Nàng cũng trở nên cảnh giác, kéo cổ áo hơi lỏng lẻo lên trên, lại vì nghiêng người chống đỡ làm mất sức nên nàng điều chỉnh tư thế, hơi gập chân lại.
Chuông báo động trong lòng Lục Thời Khanh chợt kêu, y cuống quít đưa tay chặn, ngăn chân nàng tới gần.
Nàng sững sờ, thuận theo động tác của y mà nhìn xuống.
Lục Thời Khanh tự biết xiêm y dính sát người, vừa nhìn là có thể thấy được lều bạt nhô lên nên trong lòng cả kinh, vội đưa tay che mắt nàng.
Nguyên Tứ Nhàn càng buồn bực, muốn nhìn cho rõ nên vừa đẩy tay y ra vừa đưa đầu gối lên.
Y hết cách, đành đưa chân quấn chặt nửa thân dưới của nàng.
Nàng vẫn không phục, vừa véo tay y vừa giơ khuỷu tay đụng cằm y.
Lục Thời Khanh không thể tránh, dưới cơn nóng giận đã đảo ngược nàng, nhấc người đè nàng xuống dưới.
Thật sự đè xuống phía dưới, là kiểu đè mà lưng ép vào ngực ấy, chứ không phải kiểu đè trong các thoại bản gió trăng.
-…
Nguyên Tứ Nhàn há miệng, suýt ói máu.
Trận vật lộn không tiếng động này cứ thế kết thúc trong chiến thắng áp đảo của Lục Thời Khanh.
Nguyên Tứ Nhàn váng đầu hoa mắt, không thở dốc nổi, muốn giơ tay đẩy y nhưng vì trong rương quá chật, không chỗ để tay, tại thời khắc khóc không ra nước mắt, nàng bấm mạnh vào eo y cho hả giận.
Cú bấm này lại không bấm trúng thịt. Dường như y rất căng thẳng, toàn thân căng cứng như sắt, thấy nàng có vẻ muốn bấm tiếp thì dứt khoát nắm lấy tay nàng.
Nguyên Tứ Nhàn trong cơn đau nhận ra lòng bàn tay y nóng bỏng, toát đầy mồ hôi.
Nàng nhìn Tiểu Hắc gần trong gang tấc, dở khóc dở cười. Lần này biết sợ rồi à?
Rốt cuộc là bảo bối gì mà đáng cho y dốc hết sức che giấu như thế?
Lời tác giả:
Rốt cuộc người ta giấu bảo bối gì, sau này cô sẽ biết thôi