Đọc truyện Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn – Chương 496: Trận Chiến Giữa Thành Viên Thiên Sát 1
Bên trong Bát Môn Đài.
Phương Triết đặt tượng Hoa Lạc Đồng ở một góc rồi bước ra giữa lôi đài.
Hai bên là Tiểu Thanh Điệp và Tiểu Bảo Bảo hiên ngang khoanh tay nhìn về hướng đối thủ.
Phương Triết bất đắc dĩ chộp lấy Tiểu Bảo Bảo và Tiểu Thanh Điệp ném ra ngoài Bát Môn Đài.
Cả hai bất mãn trước hành động của Phương Triết nhưng lại không làm gì được.
La Bình An lúc này đóng vai trò trọng tài, đứng trên một thạch trụ bên ngoài Bát Môn Đài tuyên bố “Sau khi hai bên đã ký kết khế ước sinh tử, dù kết quả sau trận chiến thế nào cũng không được trả thù riêng.
Nếu vi phạm sẽ căn cứ giới luật Thiên Sư Đường xử lý!”
Lời tuyên bố của trọng tài La Bình An đều được toàn bộ khách quan chiến nghe thấy và chứng kiến thông qua tám chiếc gương ở quảng tròng Bát Môn Đài.
Nhiều người cho rằng đây chỉ là một trận chiến giải quyết tranh chấp trong hội đấu giá sáu tháng một lần nhưng quy mô lại hoàn toàn khác biệt.
Đặc biệt là có sự tham gia của một vài trưởng lão Thiên Sư Đường.
Đây chẳng phải có ý nghĩa, phía sau trận sinh tử chiến này có bàn tay Thiên Sư Đường vẽ ra.
Có điều, nhiều người vẫn không hiểu vì sao Thiên Sư Đường lại chú ý trận chiến này đến như vậy.
La Bình An tiếp tục tuyên bố “Sau khi Bát Môn khởi động, trận chiến sẽ bắt đầu…”
Tuyên bố xong, La Bình An lấy ra một kim bài rồi tra vào khe hở trên bệ đá bên cạnh.
Bệ đá tức thì xuất hiện vô số luồng năng lượng có hình dạng như những sợi tơ di chuyển dần xuống trụ đá.
Những dòng năng lượng lấy thạch trụ làm trung tâm di chuyển lan tỏa đến Bát Môn Đài.
Khi Bát Môn Đài tiếp nhận luồng năng lượng thì bát môn của Bát Môn Đài đóng lại tạo thành một kết giới kiên cố phong bế với bên ngoài.
Lúc này, bên ngoài không thể nào can thiệp được diễn biến bên trong Bát Môn Đài.
Tình huống này khiến toàn bộ khách nhân đến quan chiến bắt đầu dậy sóng, bởi vì trận chiến chính thức bắt đầu.
Phía Cửu Đạo Minh, Long Đao Phái Long Hiệp xuất ra Long Đao bước ra hàng ngũ Cửu Đạo Minh.
Hắn vác Long Đao lên vai rồi dõng dạc nói “Tiểu tử này để Long mỗ xử lý, các vị chờ trong giây lát rồi đến lượt chúng ta…”
Lời nói của Long Hiệp khiến nhiều người có mặt khó hiểu.
Chỉ là bọn họ sớm quên đi lời nói này mà chú ý vào động thái bên phía Phương Triết.
Phương Triết xuất ra Xi Vưu Kiếm, giơ sang một bên rồi nói “Long huynh không phải là đối thủ của ta, Long huynh đầu hàng đi!”
Long Hiệp nhìn về phía Phương Triết mỉa mai “Tiểu tử đừng có ba hoa khoác lác.
Dù khí tức ngươi không ổn định, ta đoán cũng đã Lục Phẩm.
Còn ta đã Thất Phẩm, hơn ngươi một cảnh giới.
Nếu lấy Thất Phẩm chia ra làm ba giai đoạn sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ thì ta nằm ở giai đoạn trung kỳ.
Ngươi lấy gì đấu lại ta?”
Phương Triết tiếp tục nói “Trong quy tắc Bát Môn Đài không có đề cập ta sống ngươi chết, chỉ người thắng bước ra.
Ta cùng Long huynh không hề có thù, không nhất thiết phải nhất quyết sống chết?”
Long Hiệp trố mắt ra nhìn Phương Triết sau đó quay sang tám người còn lại rồi phá lên cười lớn.
Hắn như thể hiểu được vấn đề về sự ngu ngốc của Phương Triết.
Hắc cười giòn một hơi rồi mới lắc đầu luyến tiếc “Tiểu tử người đúng là quá ngây thơ.
Ngươi tưởng rằng bọn ta vì một con Hoàng Kim Tinh Linh mà đánh nhau với ngươi, ngươi có bị ngu ngốc không?”
Lời nói của đối phương khiến Phương Triết sửng sốt.
Hắn bắt đầu móc nối lại những sự kiện gần đây.
Để có thể dẫn đến tranh chấp và khiến đối phương nổi lên lòng tham thì hắn không hề có tài bảo, cũng không có pháp bảo siêu kinh thoát tục để bị ép đến bước này.
Hắn chợt nhớ đến tấm da chứa mười hai Thiên Sát Ấn.
Hắn thốt lên “Là Thiên Sát Ấn sao?”
Long Hiệp thấy đối phương đã hiểu ra vấn đề liền cười ha ha đắc ý.
Hắn mới nói “Xem ra ngươi không có ngu ngốc như ta tưởng tượng.
Bọn ta mỗi người chỉ có một ấn ký, duy chỉ có lão đại Lục Chỉ là có ba ấn ký.
Còn ngươi… theo như bọn ta suy đoán phải trên mười hai ấn ký.
Giờ tin tức đã lộ ra, ngươi không bị bọn ta xử lý thì cũng sẽ bị truy sát khắp Thần Vực… Ngươi hiểu rõ vấn đề rồi chứ?”
Lúc này, hơn ba vạn người đến quan chiến đều bất ngờ trước tin tức này.
Một tiểu tử còn non trẻ, nhìn chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi là cùng lại sở hữu trên mười hai Thiên Sát Ấn.
Mà Thiên Sát Ấn có thể là một điều tối kỵ ở Thần Vực.
Đa phần người sở hữu Thiên Sát Ấn đều là những người hung ác, chuyên hoành hành bá đạo, làm đủ mọi chuyện ác trên đời.
Ai cũng căm ghét.
Bọn họ càng bất ngờ hơn khi Cửu Đạo Minh đều là thành viên Thiên Sát Hội.
Đây chính tin tức quá sốc đối với bọn họ.
Phía trên vị trí quan chiến dành cho trưởng lão Bát Môn Đài.
Ba vị trưởng lão Thiên Vệ Quân La Thiên Ưng, trưởng lão Dược Tiên cùng nữ trưởng lão La Toàn Cơ cũng sửng sốt không kém.
Giờ bọn họ đã hiểu nhóm người trong Cửu Đạo Minh lại dùng đến Bát Môn Đài.
Chẳng qua là quang minh chính đại đoạt lấy Thiên Sát Ấn.
Bọn người Cửu Đạo Minh vốn có danh tiếng, cho nên dù là thành viên Thiên Sát cũng không bị thanh trừ như tiểu tử tên Phương Triết được.
Bởi vì tiểu tử Phương Triết chỉ vừa mới đến Thần Vực không lâu, danh tiếng chưa có chắc chắn sẽ bị vô số người dòm ngó.
Mạng khó mà giữ được.
Tại vị trí phía trên tầng mây, Thiên Chủ La Thiên Bảo cùng La Chính hành đứng trên phi hành kiếm Thất Thải Diệu Quang Kiếm cũng đang theo dõi diễn biến phía dưới Bát Môn Đài.
La Chính Hành nhìn tên sư đệ – Thiên Chủ La Thiên Bảo với ánh mắt kinh ngạc.
Hắn tỏ ra trách mắng “Lão đệ chơi hơi lố rồi…”
Thiên Chủ La Thiên Bảo không giận tên sư huynh La Chính Hành đang thốt ra lời lẽ đại nghịch bất đạo mà còn hứng thú nói “Lão huynh không nghĩ một tên tiểu tử có thể sống sót rời khỏi Thiên Long Tự, có thể đã viếng thăm [nơi đó] thì dễ dàng bỏ mạng vậy sao?”
La Chính Hành kinh ngạc nói “Thiên Chủ lão đệ nói là hắn đã trải qua nhiệm vụ ủy thác Thiên Long Tự và còn sống, thậm chí là viếng thăm [nơi đó] mà vẫn còn sống?”
Thiên Chủ La Thiên Bảo lắc đầu nói “Ta không chắc nhưng chín phần hắn đã vượt qua…”
Ngẫm nghĩ một lúc, Thiên Chủ La Thiên Bảo nói tiếp “À, Thiên Long Tự lần này bị hủy hoại không nhỏ…”
La Chính Hành cảm giác bản thân trong phút chốc đã hóa thành người tối cổ.
Uổng công hắn có biệt danh là “Thập Phương Viễn Chinh Đại Lão” rồi.
Hắn tự nhủ “Về sau ai mà còn nhắc đến Thập Phương Viễn Chinh Đại Lão, ta chắc chắn sẽ xử phạt không nhân nhượng…”
Thiên Chủ La Thiên Bảo thoáng mỉm cười rồi chậm rãi nói “Vở kịch hay còn ở phía sau…”
La Chính Hành đã trải qua hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, hắn cũng lười biểu hiện lên trên khuôn mặt.
Hắn thở ra một hơi dài rồi nói “Hôm nay Thiên Chủ lão đệ tỏ ra rất bí ẩn, sư huynh của Thiên Chủ lão đệ theo không kịp!”
Thiên Chủ La Thiên Bảo quay sang nhìn La Chính Hành rồi chậm rãi nói “Cứ xem diễn biến đã, ta cũng chỉ suy đoán mà thôi!”.